♡Chương 93♡ Nhân tra
✧Maitran.wordpress.com✧
Doanh Chính sa sầm mặt, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Hắn không trả lời câu hỏi của Tần Tử Sở, mà vén chăn của mình lên, vỗ nhẹ vài cái ở vị trí bên người, hấp dẫn nói: "Xuân hàn se lạnh, cô đơn khó ngủ. Tử Sở không định cùng trẫm ngủ, sưởi ấm cho nhau sao?"
Tần Tử Sở cố ý xoay người, đưa lưng về phía Doanh Chính, kéo chăn thật chặt, thấp giọng nói: "Tự mình ngủ cũng thấy rất ấm áp."
Doanh Chính nhướng mày nhìn bóng dáng Tần Tử Sở, bỗng nhiên nói: "Hàn quốc mặc dù là quốc gia yếu nhất trong thất quốc, nhưng muốn tiêu diệt Hàn cũng không phải chuyện dễ, ngươi có muốn biết trẫm làm như thế nào hay không?"
Chủ đề này so với việc Doanh Chính dùng thân thể của hài tử sáu tuổi câu dẫn hắn thì hữu dụng hơn nhiều!
Tần Tử Sở lập tức xoay qua, ánh mắt lấp lánh tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào Doanh Chính.
Trong lòng Doanh Chính cảm thán một câu: trẫm còn không hữu dụng bằng câu chuyện.
Nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của Tần Tử Sở, hắn không kìm lòng nổi mở miệng nói: "Muốn biết thì cùng trẫm ngủ chung —— cho đến trước lúc trẫm trưởng thành cũng không được tách ra."
Đối với sự ra giá quá cao của Doanh Chính, Tần Tử Sở chỉ có thể mặc cả lại, hắn cười nói: "Cùng ngủ trước khi hồi cung Hàm Dương."
"Trước khi trẫm xuất tinh lần đầu, không thể ngắn hơn nữa, nếu không ngươi cứ đi theo quốc chủ mà xem nội dung thư tín một cách quang minh chính đại đi." Doanh Chính ra vẻ tức giận nhắm mắt lại.
Tần Tử Sở nhịn không được lại gần nắm chặt bàn tay của hắn nói: "Sẽ không nhỏ mọn như vậy, thật sự tức giận chứ?"
"Lại đây." Doanh Chính mở mắt, đưa tay kéo chăn, bờ ngực vẫn hơi gầy nhưng ẩn hiện cơ bắp bày ra trước mắt Tần Tử Sở.
Hắn lắc đầu cười, kéo chăn của mình qua người Doanh Chính, bản thân vội vàng chui vào ngực Doanh Chính.
"Nói đi." Tần Tử Sở đẩy Doanh Chính một cái.
Doanh Chính được voi đòi tiên ôm eo Tần Tử Sở, lúc này mới mở miệng nói: "Hàn quốc bất luận thế nào cũng sẽ diệt vong, cuộc chiến lần này chẳng qua là trẫm tiến hành sớm hơn."
Hắn lộ ra ánh mắt có chút hoài niệm nhớ lại một hồi, rốt cuộc giải thích tỉ mỉ: "Thân Bất Hại và Thương Quân đều là đại biểu xuất chúng của Pháp gia, nhưng Thân Bất Hại không giống với Thương Quân, lúc cải cách chính trị coi trọng nước giàu binh mạnh, phương pháp lấy pháp luật thiết lập quyền uy rất thiết thực, mặc dù bị lục quốc chỉ trích, nhưng cách làm của Thương Quân đạt hiệu quả rõ rệt. Mà Thân Bất Hại nhấn mạnh vào thủ đoạn của đế vương, nói trắng ra là, dù cho quốc quân thống trị thần tử như thế nào, làm thần tử không nên mang trong lòng bất mãn. Cứ như vậy, khi Thân Bất Hại dốc sức vì Hàn quốc, mặc dù cuộc sống của Hàn quốc trong cảnh tiến thoái lưỡng nan, vẫn có thể nước giàu binh mạnh; nhưng lúc hắn chết đi, Hàn quốc lại nhanh chóng suy sụp."
Tần Tử Sở khó hiểu nói: "Thân Bất Hại? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua về người này?"
Doanh Chính nở nụ cười, dán vào tai Tần Tử Sở nói: "Hắn đã chết mấy thập niên, Tử Sở không biết cũng là bình thường."
Tần Tử Sở nghe đến đó bĩu môi, thấp giọng nói: "Lấy một người chết mấy thập niên nói 'Hắn là nguyên nhân làm Hàn quốc bị tiêu diệt' có phần miễn cưỡng."
Doanh Chính đối với Tần Tử Sở luôn có sự kiên nhẫn vô hạn, nghe oán trách chỉ sờ tóc Tần Tử Sở, xử sự vô cùng tốt.
Hắn bình tĩnh nói: "Trẫm còn chưa nói xong đâu, Tử Sở thật sự càng ngày càng nóng vội."
Không đợi Tần Tử Sở phản bác, Doanh Chính tiếp tục nói: "Sau khi tam gia phân Tấn*, cơ hội sống của Hàn quốc đã định rồi. Mặt sau của nó là Triệu quốc thiện chiến, mặt đông là Ngụy quốc và Tề quốc, mặt nam là Sở quốc, mặt tây lại giáp lãnh thổ Đại Tần ta. Cường quốc bao vây bốn phía, không có đất đai gì có thể khai thác, nhưng lại chiếm giữ chỗ hiểm mà các quốc gia muốn mở rộng thì phải đánh hạ được. Kể từ đó, bất luận là quốc gia lớn mạnh nào, nếu thật sự có tâm nhất thống thiên hạ, nhất định xếp Hàn quốc vào mục tiêu diệt trừ —— loại ý tưởng này cũng không phải của mình trẫm."
*tam gia phân Tấn: ba nhà chia Tấn, là kết quả cuối cùng của cuộc đấu tranh quyền lực trong nội bộ nước Tấn – bá chủ chư hầu thời Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc. Ba họ khanh đại phu mạnh nhất trải qua cuộc đấu tranh hơn 2 thế kỷ trở thành những lực lượng mạnh nhất và cùng nhau chia nước Tấn làm ba: Hàn, Triệu, Ngụy.
Nói đến chỗ này, Doanh Chính nở nụ cười có chút giễu cợt, không khách khí nói: "Nếu không chỉ mình Đại Tần có thể nhìn ra điểm này, Hàn quốc đương nhiên không ngừng bị các quốc gia thôn tính, lãnh thổ từ từ khô héo, thực lực cũng ngày càng suy nhược. Kể từ lần trước Võ An Quân dẹp xong quận Tam Xuyên, Hàn quốc không còn năng lực đánh trả, lần này tấn công một hơi từ Nam Dương đến Tân Trịnh, Hàn quốc cũng không có biện pháp chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn quốc gia bị tiêu diệt."
"Võ An Quân lần này lại giết bao nhiêu binh sĩ?" Khẩu khí nói chuyện của Tần Tử Sở hơi chần chờ.
Hắn khéo léo dừng lại chốc lát, ngay sau đó giải thích: "Ta cũng không cảm thấy giết kẻ địch là sai, hiện tại cái giá phải trả để duy trì lòng nhân từ cũng quá cao. Nhưng sau khi ngươi thống nhất Hoa Hạ, dân chúng ở bất kỳ nơi nào cũng là thần dân của ngươi, ngươi không thể để cho bọn họ mang lòng oán hận với ngươi như vậy."
Doanh Chính cười ôm chặt Tần Tử Sở, đem gò má chôn vào vai hắn, thấp giọng thở dài: "Tử Sở, ngươi có thể quan tâm trẫm như vậy, trẫm đặc biệt thoải mái. Không cần lo lắng việc này, sau khi tổn hao bảy vạn người, quốc chủ Hàn quốc chủ động mở cửa thành ra đầu hàng."
Nói đến đây, dù Doanh Chính cảm thấy người như Trịnh Quốc, đời trước luôn cố ý hao tổn nhân lực tài lực của Tần quốc, hành động hết sức ghê tởm, nhưng vẫn khách quan nói: "Quốc chủ Hàn quốc uỷ nhiệm Trịnh Quốc chủ trì xây dựng thuỷ lợi trong nước, đại khái là quyết định chính xác duy nhất cả đời hắn. Lúc Võ An Quân mang theo trẫm tiến vào thành Tân Trịnh, trong kho lúa chất đầy ngũ cốc, lương thực còn thừa đủ cho binh sĩ Hàn quốc ăn no. Cho nên Võ An Quân cũng chẳng muốn giết bọn họ, đúng lúc xây dựng công trình quân sự cần rất nhiều người, cứ đưa bọn họ đi lao dịch."
Tần Tử Sở nở nụ cười vui mừng, hắn vui vẻ nói: "Như vậy thì tốt, cũng tránh cho sau này có người nói Võ An Quân giết hại quá mức, lại muốn chỉ trích hắn."
Doanh Chính thản nhiên "Ân" một tiếng, đối với việc Tần Tử Sở quan tâm Bạch Khởi có chút ghen tị.
Nhưng vừa nghĩ Bạch Khởi là người sắp xuống mồ, tâm tình lại từ từ chuyển biến tốt đẹp.
Hắn vội vàng đáp lời, tiếp tục nói: "Nếu chỉ là ba điều trên, Hàn quốc chưa hẳn diệt vong nhanh chóng như thế —— quốc chủ các triều đại của Hàn quốc cũng thật sự không biết đối nhân xử thế. Với hoàn cảnh như thế, Hàn quốc vốn không thể lớn mạnh. Nhưng các quốc chủ Hàn quốc không giao thiệp tốt với các quốc gia xung quanh, duy trì quan hệ tốt đẹp, ngược lại thường xuyên nuốt lời, chọc giận các quốc gia hùng mạnh."
Doanh Chính nói xong tựa hồ nhớ ra điều gì đó buồn cười, nụ cười trở nên vô cùng cổ quái.
Hắn thấp giọng nói: "Trẫm vẫn luôn muốn biết, trong đầu quốc chủ Hàn quốc chứa những gì? Hàn Tuyên Huệ Vương lúc Tần quốc ta tấn công liên quân Hàn Sở, đã xuất ra một thành để cầu hòa với Đại Tần, trở mặt với Sở quốc, cuối cùng lại liên hợp với Đại Tần đánh Sở quốc một trận —— nếu trẫm nhớ không lầm, thời điểm đó Tô Tần* vội vàng đi khắp nơi thuyết phục lục quốc hợp tung để ngăn chặn Đại Tần mở rộng."
*Tô Tần: là một trong những đại diện tiêu biểu của phái Hợp tung thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Doanh Chính lắc đầu, cảm thán nói: "Quên đi, loại chuyện này trẫm nghĩ không quan trọng, quốc chủ để cho quốc gia từng bước sụp đổ, không đáng để trẫm suy nghĩ."
Cuối cùng hắn nói: "Các quốc chủ Hàn quốc thường xuyên trở mặt, cuối cùng làm các quốc gia đều không tín nhiệm Hàn quốc, chỉ có thể nhìn sắc mặt bốn phía, được chăng hay chớ sống tạm bợ. Bởi vậy, lúc này trẫm cố ý đề nghị Võ An Quân diệt Hàn, mới không một quốc gia nào bằng lòng mang binh đến cứu Hàn quốc —— ai cũng rõ Hàn quốc hết thuốc chữa."
Doanh Chính chợt nhớ tới đề nghị mình đã đề xuất với Hoa Dương phu nhân cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến việc không ai cứu viện Hàn quốc, vội vàng lướt qua đề tài này.
Hắn nhẹ giọng nói: "Khuya lắm rồi, Tử Sở không phải dọc đường mệt nhọc sao? Mau ngủ đi, ngày mai nếu ngươi có thể tự mình đứng lên, trẫm sẽ tiếp tục dạy ngươi cưỡi ngựa; nếu ngươi đứng không nổi, hãy chịu đựng một chút, ngồi phía sau ôm thắt lưng trẫm."
Nói đến đây, Tần Tử Sở chợt nhớ tới chuyện mà dọc đường đi muốn nói, lại vì sợ rớt xuống ngựa mà chưa từng nhắc tới.
Hắn lập tức ngồi dậy kéo Doanh Chính, sốt ruột nói: "A Chính, bây giờ kỵ binh rốt cuộc là sử dụng để làm gì?"
Doanh Chính không ngờ mình nói sang chuyện khác vốn chỉ muốn dỗ Tần Tử Sở ngủ, Tần Tử Sở lại nghĩ tới việc này.
Nhưng chỉ cần Tần Tử Sở không truy hỏi chuyện "Lần này Hàn quốc rốt cuộc đắc tội thế nào với ngũ quốc, mới không ai bằng lòng cứu nó", Doanh Chính đều sẵn lòng trả lời tỉ mỉ câu hỏi của Tần Tử Sở.
Bởi vậy, Doanh Chính không do dự trả lời: "Mặc dù tính cơ động của kỵ binh cao, nhưng cầm vũ khí trên lưng ngựa thật sự khó có thể tác chiến, bởi vậy, kỵ binh bình thường chỉ điều tra, đánh sau lưng hoặc bên hông địch, tập kích quấy rối địch doanh, đánh lén và truy kích, không thể trở thành sức chiến đấu chính, đảm nhận vị trí mấu chốt của cuộc chiến, nhưng không thể không nói, kỵ binh thật sự vô cùng hữu dụng."
Tần Tử Sở lập tức nở nụ cười.
Hắn cầm lấy bàn tay Doanh Chính nói: "A Chính, nếu có một vật có thể giúp kỵ binh ngồi vững trên lưng ngựa không lo ngã xuống?"
Sắc mặt Doanh Chính nháy mắt thay đổi, vừa mới thả lỏng biến thành suy nghĩ sâu xa.
Hắn không chút do dự nói: "Nếu thật sự có vật ấy, sẽ làm kỵ binh biến thành lưỡi đao nhọn sắc bén."
"Sau khi trở lại cung Hàm Dương, ngươi tự mình ngủ, ta sẽ nói cho ngươi biết rốt cuộc là vật gì, cuộc giao dịch này thế nào?" Tần Tử Sở mỉm cười nhìn về phía Doanh Chính.
Hắn biết đáp án là gì, bởi vậy có vẻ nhàn nhã, ánh mắt nhìn Doanh Chính hết sức đắc ý.
Doanh Chính nhìn Tần Tử Sở hồi lâu, chợt nói: "Cho dù không có vật ấy, các dũng sĩ Đại Tần ta vẫn có thể san bằng Cửu Châu."
Nụ cười trên mặt Tần Tử Sở cứng đờ, không dám tin nói: "Dù biết lúc sau có thể mất rất nhiều mạng người, ngươi cũng không bằng lòng dùng vật này trao đổi sao?"
Doanh Chính nắm chặt tay Tần Tử Sở nói: "Trẫm không muốn cùng ngươi tách ra, nhưng tướng sĩ Đại Tần ta không nên vì vậy mà mất mạng."
Hắn ôm Tần Tử Sở, giọng điệu tiếc nuối nói: "Được, sau khi hồi cung trẫm tự mình ngủ, ngươi nói đi."
"Ở trên lưng ngựa làm thêm yên ngựa và bàn đạp, gần miệng ngựa gắn dây cương, vó ngựa đóng vào móng sắt, từ nay về sau, kỵ binh có thể tập kích ngàn dặm, chém giết quân địch như vào chỗ không người!"
Tần Tử Sở nói xong thì lại gần, hôn lên ấn đường của Doanh Chính.
Hắn dịu dàng nói: "Tuy rằng thế này giống như làm càn, trợ giúp ngươi đạt được thắng lợi nhanh hơn. Nhưng ta không muốn vì biết rõ kết quả thắng lợi, mà tiêu hao nhiều mạng người hơn, mạng người rất quý giá."
Doanh Chính gật đầu, ngay sau đó chợt nói: "Tử Sở, ngươi có biết một câu gọi là 'Binh bất yếm trá*' không?"
*Binh bất yếm trá: việc binh không ngại dùng mưu kế đánh lừa quân địch
Nụ cười trên mặt Tần Tử Sở cứng đờ, đưa tay đánh một quyền về phía Doanh Chính, thấp giọng quát: "Doanh Chính, lừa được đáp án liền đổi ý chính là nhân tra! Tại sao ngươi cũng như vậy!"
。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。
Bàn điều kiện với ai cũng được, trừ Doanh Chính ヽ( ̄ω ̄)ゝ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro