♡Chương 96♡ Chiến lợi phẩm

Maitran.wordpress.com

Triệu vương có thể nghĩ đến việc này thì các nước khác cũng như vậy.

Dù sao, bất luận quốc gia kiên trung cỡ nào cũng không tránh khỏi có phái chủ hòa tồn tại, mà phái chủ hòa cũng chưa chắc là người thật sự cắt đất cầu hòa, khúm núm nịnh bợ.

Hiện nay, quốc chủ Triệu quốc hy vọng có thể hoàn toàn đánh bại Yến quốc, bên cạnh đó, trong nước có thể có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức.

Cùng một sự việc nhưng thay đổi lập trường, ý muốn của Yến quốc lại là, dù sao Tần quốc luôn thân thiện với bọn họ, như vậy không bằng tiếp nhận ý tốt của Tần quốc, để Tần, Yến liên hợp cùng tấn công Triệu quốc.

Yến quốc không nghĩ sẽ tiêu diệt Triệu quốc, bởi vì Yến vương cũng cho rằng Tần quốc là đối thủ đáng sợ hơn, nhưng chuyện đó cũng không gây trở ngại cho quyết tâm giao hảo cùng Tần quốc.

Cho nên, lần này đến chúc mừng Tần quốc thế lực ngày càng hùng mạnh, hắn cũng phái người đưa nữ nhi của mình tới.

Trái lại, quốc chủ Tề quốc được Doanh Chính nhắm đến thì rất vênh váo đối với việc này.

Lãnh thổ Tần quốc và Tề quốc khá xa nhau, hai nước chưa trở mặt.

Nhưng thế lực như hổ lang và dã tâm bừng bừng của Tần quốc ngày càng rõ, thái độ của Tề quốc đối với Tần quốc cũng tuyệt đối không gọi là thân mật.

Nhưng cho dù như thế, đem nữ nhi gả lại đây cũng không phải là không thể, có quan hệ thông gia thân thiết là chuyện mua bán thích hợp, thậm chí còn có thể sắp xếp thám tử bên cạnh công chúa, thăm dò rất nhiều bí mật mà Tần quốc không muốn ai biết.

Dựa vào lý do như vậy, quốc chủ Tề quốc cũng diễu võ dương oai để sứ đoàn mang đến một công chúa.

Bởi vậy, Tử Sở công tử tiếng tăm vốn không hiển hách, không người hỏi han bỗng trở nên được hoan nghênh, sứ đoàn các nước lại vì việc ai có thể gả công chúa cho hắn mà tranh cãi đến trời đất u ám!

"Quách Khai, ngươi quá mức vô sỉ!" Thấy suýt chút nữa bị cướp lợi ích, người dẫn đầu sứ đoàn Tề quốc nhịn không được tức giận nói.

Thái tử Trụ mặc dù bất tài, nhưng hắn và Hoa Dương phu nhân là phụ mẫu của Tử Sở công tử, đã thay Tần Tử Sở phái người đến Tề quốc trước, bày tỏ thái độ cầu xin lấy chính thất cho con trai trưởng.

So với Triệu quốc và Yến quốc có toan tính khác, sứ thần Tề quốc danh chính ngôn thuận, sống lưng ngay thẳng.

Cho nên, lúc bị mất mặt, đứng lên mắng người cũng không có bộ dáng sợ sệt.

Quách Khai là hạng người gì?

Sau khi nhận tiền hối lộ của Tần quốc, hắn có thể ở trước mặt Triệu vương không biến sắc, dùng lời lẽ chính nghĩa mưu hại sủng thần trung lương, trình độ cực kỳ thâm hậu, da mặt cũng dày như tường thành.

Nghe sứ thần Tề quốc nhục mạ xong, Quách Khai vẫn cười như gió xuân.

So với bộ dáng tức đến khó thở của sứ thần Tề quốc, Quách Khai thật sự tỏ ra đầy phong độ.

Hắn đi đến trước mặt sứ thần Tề quốc, nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Triệu quốc nguyện cùng Tần vương giao hảo cũng không phải chuyện mất mặt gì, ngươi tức giận có hơi quá mức. Phiếu công chúa dung mạo thanh lệ, dịu dàng động nhân. Gọi là 'Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu'. Nếu Tử Sở công tử thích Phiếu công chúa, cùng Triệu quốc ta kết thành cây liền cành, càng có thể làm dân chúng hai nước ít chịu nỗi khổ chinh chiến, cớ sao mà không làm chứ?"

Lời này của Quách Khai quả thực quá vô sỉ!

Thiên hạ ai mà không biết từ trên xuống dưới Triệu quốc hận Tần quốc thấu xương? Nhưng hắn cố tình đem hành vi bán muội cầu vinh của Triệu vương nói thành vị vua tài đức sáng suốt, hành vi Triệu quốc chủ động dâng công chúa lên mặc cho người khác chọn lựa nói thành Tử Sở công tử và Phiếu công chúa lưỡng tình tương duyệt*.

*lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều yêu nhau

Sứ thần Tề quốc cười lạnh một tiếng, không khách khí nói: "Đúng vậy, quả nhiên là yểu điệu thục nữ, muội muội của quốc chủ Triệu quốc diễm sắc khuynh thành, có tư chất của Đát Kỷ, nói vậy nhất định có thể làm cho Tử Sở công tử thần hồn điên đảo. Công chúa mà quốc chủ Tề quốc chúng ta tỉ mỉ dưỡng dục quả thật không sánh bằng, nàng dịu dàng đoan trang, cũng chính là bộ dáng của người làm chính thất phu nhân."

Cưới vợ chọn người hiền, nạp thiếp lấy người đẹp.

Công chúa Tề quốc chưa chắc không phải là mỹ nhân, nhưng rõ ràng Tề quốc người ta không xem khuôn mặt đẹp là chủ yếu.

Sứ thần Tề quốc vừa thốt lên xong, lập tức khiến cho công chúa Tề quốc có vẻ cao hơn một bậc.

Khi tầm mắt của hắn di chuyển đến Phiếu công chúa, không khách khí quét một vòng từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ mặt của khách làng chơi đối đãi với kỹ nữ, cười một cái, lập tức làm Phiếu công chúa nước mắt tràn mi.

Ánh mắt điềm đạm đáng yêu của nàng không ngừng hướng lên người Tần Tử Sở.

"Xem ra ta thật nói không sai, tư chất của Phiếu công chúa không tầm thường, ha ha ha." Sứ thần Tề quốc thấy Phiếu công chúa như thế, càng châm chọc khiêu khích.

Bản lãnh Quách Khai lớn hơn nữa cũng không thay đổi được sự thật Phiếu công chúa hàng ngày tu dưỡng không cao.

Nghe xong lời giễu cợt này, trên mặt hắn cuối cùng không nhịn được.

Quách Khai không khỏi trả lời lại một cách mỉa mai: "Nhi nữ của quốc chủ Tề quốc nếu đoan trang như vậy, tướng mạo đủ để người khác kinh sợ. Một khi đã như vậy, e rằng dù nhi nữ của quốc chủ Tề quốc được Hoa Dương phu nhân và Thái tử chủ động thay Tử Sở công tử xin lấy, Tử Sở công tử cũng chưa chắc bằng lòng?"

Lời nói của sứ thần Tề quốc đã làm cho hắn tự chặn đường lui, bây giờ nhất định không thể không để cho công chúa lên sân khấu biểu diễn vẻ đẹp của mình.

Hắn trừng mắt nhìn Quách Khai, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Trên chính điện liên tiếp giương thương múa kiếm không ngừng, đừng nói người của sứ thần Tề quốc, mà ngay cả người có liên quan là Tần Tử Sở cũng không khỏi nở nụ cười.

Hắn mặc kệ cuộc tranh cãi giữa Quách Khai và sứ thần Tề quốc, nói khẽ với Doanh Chính: "Thái tử cũng không giống như sẽ chủ động quản người của ta? Hoa Dương phu nhân khi nào thì nói muốn vì ta lấy thê tử —— A Chính, cho tới bây giờ ngươi cũng không nhắc tới việc này với ta."

Tần Tử Sở liếc nhìn Doanh Chính một cái, ánh mắt trêu tức.

Hắn tiếp tục nói: "Cũng đừng nói lời 'Ngươi không biết', ta sẽ không tin."

Doanh Chính có vẻ xấu hổ không thôi.

Hắn sờ chóp mũi của mình, cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt của Tần Tử Sở, nhẹ giọng giải thích: "Quốc chủ Tề quốc cũng không chắc sẽ bằng lòng gả nữ nhi cho ngươi, trẫm vốn chỉ muốn mượn chuyện này hù dọa Ngụy vương, để hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, ảnh hưởng đến việc diệt Hàn của trẫm."

Tần Tử Sở nghe Doanh Chính giải thích xong, gật đầu cười, khẩu khí lại có vẻ hết sức băng lãnh phẫn nộ.

Hắn đè nén lửa giận trong lòng, hết sức thấp giọng nói: "Đúng vậy, chỉ là Thủy Hoàng đế bệ hạ tài trí hơn người như vậy, cũng không ngờ Thái tử Trụ gióng trống khua chiêng phái người đi Tề quốc cầu thục nữ cho ta, ầm ĩ đến thiên hạ đều biết, khói lửa đốt tới Triệu quốc và Yến quốc."

"... Tử Sở." Doanh Chính cứng nhắc gọi tên hắn.

Ngay sau đó, khóe miệng Doanh Chính kéo thành một đường thẳng, thần sắc trở nên lãnh khốc thâm trầm.

Hắn nghiêm túc nói: "Trẫm nghĩ ngươi sẽ không cao hứng, nhưng cơ hội hiếm có, nên trẫm vẫn sẽ làm như vậy."

Tần Tử Sở buông tay Doanh Chính ra, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.

Hắn thấp giọng nói: "Có phải vì ngươi cảm thấy ta có thể giải quyết thành công vấn đề này, cho nên sẽ không bị sự lừa dối làm tổn thương hay không —— Doanh Chính, ngươi xem ta là lợi thế hay là chiến lợi phẩm?"

Không đợi Doanh Chính trả lời, Tần Tử Sở đã nở nụ cười ôn hòa, đứng dậy đi đến trước mặt sứ thần ba nước Tề, Triệu, Yến.

Chính chủ cũng lên sân khấu, sứ thần ba nước cũng tự động im miệng, bọn họ chờ Tần Tử Sở bày tỏ lập trường của hắn như thế nào.

Tần Tử Sở cười khẽ, nhìn thoáng qua Phiếu công chúa e lệ, nhưng lại lướt qua mọi người đi đến giữa sứ đoàn Tề quốc.

Tần Tử Sở ra vẻ trịnh trọng, chắp tay hành lễ, hết sức nghiêm túc nói: "Tử Sở đương nhiên nguyện ý vâng theo lệnh của phụ mẫu, chư vị cần gì vì chuyện này huyên náo không vui chứ? Nếu công chúa Tề quốc rộng lượng, công chúa Triệu quốc xinh đẹp, công chúa Yến quốc e lệ, bên cạnh Tử Sở không có giai nhân nào làm bạn. Ta nguyện dùng thái độ giống nhau đối đãi ba vị công chúa. Nhưng không biết là các vị công chúa cảm thấy thế nào?"

Tần Tử Sở nói xong, cười ôn hòa, đứng tại chỗ nhìn thành viên của sứ đoàn.

Hắn giống như không hề biết mình đem vấn đề nan giải ném về cho ba nước Tề, Triệu, Yến.

Sứ đoàn ba nước nếu đã tự mình đưa công chúa đến, đương nhiên không muốn đem công chúa trở về.

Nhưng Tần Tử Sở tỏ rõ "Đối đãi ngang hàng", nói như vậy cũng như không, làm cho việc gả công chúa có thể mang tới lợi ích thật lớn nháy mắt trở thành bọt nước.

Ba nữ nhân đối đãi ngang nhau thì có nghĩa là ba nàng ai cũng không thể có được quyền lực và uy nghiêm của chính thất.

Một khi đã như vậy, bọn họ gả công chúa sang đây còn có ý nghĩa gì?

Chẳng lẽ khiến cho công chúa quý như vàng ngọc danh không chính, ngôn không thuận ở lại trong hậu cung của Tử Sở công tử, để ba người tranh giành nhau sao?

Ba người dẫn đầu sứ đoàn các nước nhìn nhau, không khỏi đều trầm mặc.

Tần Tử Sở hài lòng nở nụ cười.

Hắn tiếp tục công kích vào nhóm sứ thần vốn chần chờ chưa quyết.

Tần Tử Sở ôn hòa nói: "A Chính là con trai trưởng mà chính thất để lại cho ta. Các vị công chúa đều là nữ tử hiền lương thục đức, bất luận ai gả cho Tử Sở, nhất định đều có thể có hài tử của mình, sẽ không để hài tử này tranh chấp với A Chính."

Không thể dung nhập huyết mạch của quốc gia mình vào Doanh thị, để Tần quốc thật sự trở thành thông gia với bọn họ, như vậy sau này đến lúc Doanh Chính tiếp nhận vị trí của Tử Sở công tử, toàn bộ cố gắng trước đó chẳng phải thành uổng phí tâm sức sao!

Ai muốn làm chuyện vô dụng này chứ!

Sứ thần Tề quốc chắp tay nói thẳng: "Tử Sở công tử nói lời thẳng thắn, nhưng quốc chủ của ta không muốn công chúa chịu khổ, việc này xoá bỏ, coi như tiểu thần không nói ra việc này."

Sứ thần Yến quốc vốn không tham gia trận tranh cãi của sứ thần Triệu quốc và Tề quốc.

Lúc này, hắn cũng không so đo, tiếp theo sứ thần Tề quốc nói: "Quốc gia của ta cũng thế, xin Tử Sở công tử thứ lỗi."

"Các vị công chúa cao quý, là Tử Sở không thể xứng đôi." Tần Tử Sở cười hết sức hiền hòa, trong mắt không có một chút miễn cưỡng.

Hắn đứng trong chính điện, phong độ nhẹ nhàng, phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, quả thực làm người ta lóa mắt.

Sứ thần Tề quốc nhìn tướng mạo và phong độ của Tần Tử Sở như vậy, không những không cảm thấy hối hận, ngược lại càng thêm xác định mình không để công chúa ở lại là một lựa chọn chính xác.

Nam nhân như Tử Sở công tử rất dễ được lòng nữ nhân!

Công chúa đoan trang hoa quý, trong lòng làm sao không kỳ vọng?

Nếu nàng ở lại hậu cung của Tử Sở công tử, sau này thật khó nói công chúa sẽ gắng sức vì Tề quốc, hay vì lấy lòng Tử Sở công tử mà chủ động nói thẳng ra bí mật nàng biết.

Nhưng sứ đoàn Tề quốc và Yến quốc có mắt, không có nghĩa là Phiếu công chúa Triệu quốc có mắt.

Không đợi Quách Khai cự tuyệt, nàng đã trực tiếp đi đến trước mặt Tần Tử Sở, vô cùng chủ động nói: "Phiếu ngưỡng mộ Tử Sở công tử, nguyện ở lại bên cạnh công tử."

Lời này vừa ra khỏi miệng, nụ cười trên mặt Quách Khai thoáng chốc cứng đờ.

Trong lòng hắn nghĩ: Phiếu công chúa tại sao không hiểu chuyện như vậy! Những lời này không phải là lời nàng nên nói!

Sứ đoàn Yến quốc nhìn về phía Quách Khai đang còn vểnh khóe miệng, vẻ mặt cũng trở nên cứng đờ.

Trong lòng hắn bất mãn: Quách Khai quả nhiên là cáo già, thấy chúng ta đều rút khỏi, liền đoạt lấy vị trí thứ nhất cho Triệu quốc.

Xem ra cũng không còn ai cướp vị trí chính thất của muội muội của quốc chủ Triệu quốc.

Nụ cười trên mặt Tần Tử Sở không thay đổi, trong lòng lại như là bị nghẹn một hơi.

(╯‵□′)╯︵┻━┻ tiểu cô nương não tàn kích động thật sự rất đáng ghét!

。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。

Đấu võ mồm cho nhiều, Tử Sở vào là dẹp hết =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro