IV. Louis Bày Tỏ
Hôm diễn ra buổi lễ, tinh linh Karre lại đến, lúc này Louis không có ở đây, gã ném kiện y phục vào người ta, giọng vẫn chanh chua nói:
"Đừng tưởng được Louis đại nhân chăm sóc tý là có thể trèo cao làm Maximilian phu nhân."
Gã lại nói tiếp: "Ngươi không quyền không thế, thực lực chẳng có nhan sắc càng không, lại thêm dòng máu dơ bẩn không thuần, ngươi nghĩ ngươi xứng với Louis đại nhân?"
Khóe môi ta giật giật, sao người này cứ năm lần bảy lượt nhắm vào ta? Rõ ràng là ta đã không thèm quan tâm rồi mà tên này cứ nghĩ ta là quả hồng mềm ai cũng có thể bóp nát sao? Ta cười nhạt nhìn gã.
"Đa tạ đại nhân đã quan tâm, ta tự biết mình không xứng với Louis đại nhân, càng không dám nghĩ đến chuyện trèo cao thành Maximilian phu nhân, nhưng hôm nay đại nhân đã có ý nhắc nhở như thế chắc đại nhân rất vừa mắt ta, vậy ta không thể phụ sự mong đợi của đại nhân. Ta sẽ cố gắng hết sức."
Karre nghe mấy câu đầu tâm trạng còn tốt nhưng đến câu sau liền tức giận nắm tay thành quyền tiến lên muốn đánh ta, lúc này tiếng bước chân vang lên, gã vội tự tác mình một cái ngã xuống đất diễn kịch.
"Dylan, Louis đại nhân đối xử với ngươi rất tốt ngươi không biết ơn còn muốn hạ độc đại nhân? Giờ còn muốn thủ tiêu ta? Không ngờ ngươi lại là con người tàn nhẫn, độc ác như thế....."
Gã chưa kịp nói hết ta đã vỗ tay lớn chặn miệng gã rồi đỡ gã lên.
"Karre, ước mơ làm ảnh đế của ngươi sắp thực hiện được rồi, vừa rồi ta còn tưởng ta là một người độc ác thật đấy, ngươi diễn quá chân thật!"
"Ngươi còn chống đối ta nữa thì kết cuộc sẽ không tốt đẹp." ta lạnh nhạt nói vào tai gã, âm thanh chỉ đủ Karre nghe.
Louis khựng lại vài giây rồi cũng bước vào, hắn xoa đầu ta cười dịu dàng nói: "Sao còn chưa thay y phục? Buổi lễ sắp bắt đầu rồi".
Bình thường ta thấy qua rất nhiều dáng vẻ của Louis nhưng nhìn y trong trang phục này lại có cảm giác vừa quyến rũ vừa cấm dục, mặt ta đỏ ửng.
"Th...thay ngay đây."
Karre ngồi đó căm tức nhìn người mình yêu tú ân ái với kẻ mình ghét, gã lại chẳng thể làm gì chỉ đành hậm hực ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người, ta cầm y phục trên tay đỏ mặt khó xử, hắn thấy thế cười nói:
"Không cần phải ngại, có nơi nào trên cơ thể em mà ta chưa thấy?"
Mặt ta lại đỏ thêm một tầng, tuy điều Louis nói là sự thật, tắm cũng đã tắm chung vài lần rồi, nhưng đừng nói thẳng ra như thế chứ, ta là người rất dễ ngại đấy...
Louis cũng không trêu chọc ta nữa, hắn xoa đầu ta rồi bước ra ngoài.
Lúc này ta mới nhìn rõ y phục trên tay, chất liệu kiểu dáng không tệ nhưng điều khiến ta muốn hộc máu đó là ĐÂY! LÀ! Y! PHỤC! CỦA! NỮ! NHÂN! LOẠI!!!!!! Y phục của nữ nhân loại (*) đấy, sao ta có thể mặc thứ này đi ra ngoài được.
(*) Sẵn đây chú thích luôn. Hành tinh này không phải chỉ có mình tinh linh sinh sống, ngoài tinh linh còn có yêu tộc, nhân loại, long tộc, hải thú, ưng thông nữ vu, thú nhân,.... Ở mỗi chủng tộc đều có nền văn hóa khác nhau không phải xưng hô loạn đâu do tộc tinh linh hơi bị ảnh hưởng cách xưng hô của các nơi.
Chiếc váy màu vàng kim, trễ vai, xẻ tà đúng kiểu khoe dáng, màu sắc kiểu dáng lấp lánh chói chang như một cái mặt trời di động, nhìn chiếc váy trước mắt ta chỉ muốn xé nát.
Dáng của tinh linh luôn thon đẹp nhưng... cái món đồ này có tinh linh nào mặc chứ??? Tên Louis đó muốn chơi ta vì lúc tuyển chọn ta mắng cả nhà hắn là tiểu mỹ linh????
Rõ ràng là hắn nói trước mà, hmmm cũng không đúng tính cách của Louis không tệ, vậy chắc chắn là do tên Karre ấy giở trò. Hừ, xong chuyện nhất định ta sẽ báo thù.
Lúc này có thể do đợi lâu quá nên Louis bước vào định giúp đỡ, vừa thấy bộ váy dạ hội nữ rực rỡ đó mặt hắn không khỏi đen đi vài phần.
Hắn kêu người gọi Karre đến hỏi tội. Karre vừa bước đến lòng thầm kêu không ổn vội vội vàng vàng quỳ xuống xin được tha tội, Louis nhướng mày.
"Ta bảo ngươi chuẩn bị y phục cho bảo bối của ta ngươi lại đi chuẩn bị thứ này?"
Gã khóc lóc van xin nói mình đã biết sai, Louis cười nhạt nói: "Không sao, tuổi ngươi đã cao rồi nên nghỉ ngơi sớm đi. Bắt đầu từ ngày mai ngươi không cần phải đến chỗ ta nữa."
Gã ngã xuống đất thất thần, chỉ định chơi ta một cú không ngờ bây giờ ngay cả cơ hội ở lại cũng không có nói gì đến việc thành Maximilian phu nhân, đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc. Thảm! Quá thảm!
Y phục rực rỡ chỗ hắn không thiếu, chỉ là muốn làm một bộ đặc biệt dành riêng cho người hắn thích không ngờ sự việc lại trở thành như thế.
Louis áy náy lấy một bộ y phục khác đưa ta, lần đầu tiên thấy bộ dạng ấy của hắn khiến ta cảm thấy có chút mới mẻ, đáng yêu, không nhịn được liền nhón chân xoa đầu hắn vài cái.
Xoa xong ta rụt tay lại, hắn nắm chặt tay ta cúi đầu hôn, bị hôn bất ngờ ta định la lên nhưng vừa mở miệng hắn đã luồn lưỡi vào trong càn quấy hút sạch dưỡng khí, ta chỉ kịp ô ô mấy tiếng.
Hôn đến khi cả hai sắp không thở nổi mới chịu buông ra, hắn thấy ta không mắng liền cao hứng muốn hôn tiếp nhưng bị ta đẩy ra.
Hắn tỏ vẻ tủi thân nhìn ta, nhìn dáng vẻ này của hắn ta phì cười nói: "Đây là dáng vẻ một trung ba tinh linh trung cấp duy nhất của vương quốc Spirits nên có?"
Hắn lại hôn ta, lần này chỉ là nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng khiến da đầu ta tê dại. Hắn lắc đầu nhìn ta bằng ánh mắt đầu ôn nhu.
"Đây không phải dáng vẻ một tinh linh trung cấp nên có nhưng lại là dáng vẻ của một người phu quân tốt nên có.''
Không hiểu sao tim ta đập loạn nhịp khi nghe câu này, cố giấu dáng vẻ xấu hổ, ta vờ bĩu môi quay mặt đi.
"Hừm, ai là thê tử của ngươi chứ."
Mắt hắn vẫn đầy sự ôn nhu, nụ cười như gió xuân xoa đầu ta nói một cách kiên định: "Đời này Louis Maximilian ta chỉ yêu một mình Dylan Farley, vị trí Maximilian phu nhân cũng chỉ dành riêng cho mình em ấy."
Tim ta chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hình như ta thích hắn nhiều hơn chút rồi. Khụ... tuy lời càng ngọt càng không đáng tin nhưng ai lại không thích lời ngọt chứ, dù sao ta cũng tìm được người đó rồi, chỉ cần đưa người đó lá thư mẫu thân nhờ mình gửi là hoàn thành sứ mệnh, hoàn thành rồi thì ta cũng chẳng biết nên làm gì, dù sao thì ta đối với nơi này cũng không có mấy tình cảm, chỉ là hơi luyến tiếc Asher và Louis thôi.
Ta buồn bã cúi đầu, tình cảm như hạt giống vô tình được gieo xuống, lâu ngày không ai chăm sóc cũng ngoan cường nảy mầm phát triển trở nên to lớn, nhưng nó là thứ không nên tồn tại, Louis không biết chân tướng, nhưng ta biết, nên ta không thể lún sâu, càng không thể để hắn lún sâu.
Hắn thấy ta không nói gì cũng trở nên im lặng, ánh mắt hắn có chút buồn bã, hắn bảo ta thay đồ đi rồi rời phòng để ta lại một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro