VI. Chuyện Xưa
Trong mộng cảnh, một nam nhân tộc tinh linh mái tóc vàng kim, biểu tượng của thân phận cao quý, được định sẵn sẽ là tinh linh vương. Người dó có đôi mắt hổ phách xinh đẹp, đang ngồi dưới gốc anh đào đọc sách, bỗng một nữ nhân tóc xanh lam, người đầy vết thương chạy đến cầu cứu, phía sau nàng là một đàn ưng thông nữ vu, nam nhân thấy thế liền ra tay tương trợ, từ đó họ quen biết nhau.
Nữ nhân kia thuộc tộc nhân ngư, là một con Showa Sanshoku nên đuôi có màu rất đẹp, nàng sống gần đó, bình thường nàng rất ít khi ra khỏi nước, hôm nay vì tìm em gái bị mất tích mà rời nước, không ngờ vừa ra ngoài đã bị săn bắt.
Thấy hoàn cảnh của nàng đáng thương, nam nhân sinh lòng thương xót, giúp nàng tìm người thân.
Mấy ngày sau liền tìm được, nhưng không phải tìm được người mà là tìm được xác, cơ thể cô ấy đầy vết thương, chắc chắn đã bị Mễ đỗ toa và giác mã tấn công.
Mễ Đỗ Toa, giác mã và ưng thông nữ vu là những chủng tộc hung ác, bình thường luôn bị nhốt ở phía tây đại lục, không biết vì sao những năm gần đây những chủng tộc này lại xuất hiện trên các khu vực khác nhiều như thế, có thể do bức tường phép ở phía tây đã xuất hiện vết nứt nên bọn chúng mới xuất hiện nhiều như thế, nhưng cũng không ai có đủ sức mạnh để đến gần khu vực đó kiểm tra và vá vết nứt.
Nhìn em gái mình chết một cách thê thảm như thế, Showa ngất xỉu, nam nhân thấy thế liền mang nàng về để nàng nghỉ ngơi tịnh dưỡng, cũng tiện tay làm một mộ phần cho em gái nàng.
Showa tỉnh lại không chịu ăn gì cũng chưa từng mở miệng, cứ giam mình dưới mặt nước khóc, nam nhân đó ngày ngày an ủi cuối cùng Showa cũng có vẻ phấn chấn hơn.
Họ cứ như thế ở cạnh nhau, bầu bạn, lâu dần nảy sinh tình cảm, sáu năm sau, họ quyết định đến với nhau, hôn lễ diễn ra trong thầm lặng vì người gần gũi nhất của Showna là cô em gái của nàng đã mất cách đây sáu năm, nên giờ nàng chẳng còn quen biết ai ở đây cả, tộc nhân ngư lại cách nơi này rất xa, thêm việc nàng không muốn về đó nên bên phía nàng không có ai tham dự hôn lễ, còn nam tử kia thì đang bị phạt tạm thời chưa thể trở về để báo với gia đình.
Kết hôn xong, chẳng bao lâu nam nhân hết thời gian bị phạt.
Nam tử đó nói với Showa, sau khi trở về sắp xếp xong mọi việc sẽ cho nàng một hôn lễ đàng hoàng, dưới sự chứng kiến của nhiều người.
Showa cũng ngoan ngoãn đợi nam tử về. Tinh linh tộc và hải tộc, nhân ngư tộc cách nhau khá xa, nhưng Showa sinh sống ở một mảnh rừng của nhân tộc nên cũng không tính là xa tinh linh tộc.
Hai trăm năm sau, nam tử quay lại, chàng giờ đã trở thành tinh linh vương của tinh linh tộc, cũng đã có một đứa con trai, nam tử nhìn Showa dáng vẻ hiền dịu chạy đến ôm mình mà lòng rối ren, khi trở về chàng đã sớm quên Showa, tinh linh tộc là thế đấy, không thể nặng tình được.
Nếu không phải mấy ngày trước chợt nhìn thấy vòng cổ - thứ nàng trao cho chàng trước khi chàng trở về tộc tinh linh thì chắc cả đời cũng chẳng qua lại.
Khi đó nàng giao lại chiếc vòng cổ thể hiện thân phận của mình cho chàng, nói hãy xem đấy là nàng, thời gian ở tinh linh tộc chàng sẽ không cô đơn, nhớ quay lại nàng sẽ đợi chàng.
Nam tử nhìn Showa trong lòng mình không biết nên nói gì, mấy năm nay nàng vẫn luôn đợi chàng về, vậy mà chàng lại kết hôn sinh con ở tinh linh tộc và quên nàng, chuyện này khác gì ngoại tình đâu?
Tuy năm đó chỉ âm thầm kết hôn nhưng chàng và Showa vẫn là phu thê, giờ lại....Thấy chàng khó xử Showa hỏi:
"Sao thế?"
Chàng không muốn lừa dối Showa nên nói với này sự thật và xin lỗi, chàng không cầu mong nàng sẽ tha thứ cho chàng nhưng chàng mong nàng đừng quá đau buồn, nhưng, nam nhân mình yêu kết hôn với mình rồi lại sang nơi khác kết hôn sinh con với người khác ai lại không đau buồn?
Nàng cười nhẹ không nói chỉ bước về phía mặt nước đó nhảy xuống. Nàng là nhân ngư nên không chết được, nàng chỉ muốn dòng nước lạnh giúp nàng bình tĩnh lại, kể ra việc nàng kết hôn với chàng phần là vì tình cảm phần là vì muốn báo ân cứu mạng đi, còn nam tử không yêu nàng thì biết làm sao giờ? Nàng cũng không ép được.
Hai ngày sau, nàng đã bình tĩnh lại, nàng một lần nữa bơi lên bờ, vừa lên thấy nam tử vẫn quỳ dưới đất, sắc mặt tiều tụy, nam tử vừa nhìn thấy nàng liền vội vã đứng lên muốn tiến đến cạnh nàng nhưng chân quỳ đến tê rần, vừa đứng lên đã ngã xuống.
Thấy nam tử ngã nàng vội chạy đến đỡ dậy, nam tử luôn miệng xin lỗi van xin được nàng thứ, chàng như vậy nàng cũng mềm lòng mà tha thứ, dù sao thì nam tử cũng là người nàng yêu nhất trong mấy trăm năm nay, đêm đó hai người....
Sáng sớm, nàng tỉnh dậy đã thấy một lá thư, trong thư chàng nói chàng là tinh linh vương, không thể ở lại đây quá lâu, tộc tinh linh rất cần chàng, chàng còn phải đi thực hiện sứ mệnh vá vết nứt ở phía tây, chàng còn nói... mong nàng quên chàng đi, Showna cười khổ nước mắt cứ chảy ra không ngừng.
"Rares Maximilian!!! Tộc tinh linh cần chàng, cô ta cần chàng vậy ta không cần chàng sao???? Hơn hai trăm năm..... haha xem như hơn hai trăm năm này, sáu năm để ta có kỉ niệm đẹp, hai trăm năm còn lại là để ta trưởng thành đi!"
Nàng không trách chàng, nàng trách bản thân mình vì yêu sai người, sau đó, nàng rời khỏi mảnh rừng, quay về vùng đất của tộc nhân ngư.
Chẳng bao lâu nàng đã sinh ra một tiểu tinh linh, bình thường gen của tinh linh tộc rất mạnh, thường thì những đứa trẻ mang nửa dòng máu tinh linh đã có hơn 80% đặc điểm của tinh linh tộc, nhưng đứa bé này rất kì lạ, tai nhọn và có cánh, nhưng tóc và mắt là một màu xanh của biển cả, màu xanh này ngay cả dòng máu thuần hải tộc cũng khó có được, lúc biến thành đuôi cá cánh sẽ biến mất.
Vì màu tóc tuyệt đẹp đó nên nàng đặt tên cho nó là biển cả trong xanh..... Dylan - Dylan Farley.
Trong mộng cảnh là hơn hai trăm năm dài đằng đẵng nhưng ngoài hiện thực chỉ mới qua hơn mười phút, kết thúc mộng cảnh Roy nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, ta bình tĩnh nói:
"Những chuyện trong mộng cảnh là thật, ta là con của Showa Sanshoku và Rares Maximilian."
Chớp mắt, thế giới của Roy như sụp đổ, y không nói gì dáng vẻ vô hồn trở về cung điện, ta chỉ nhún nhún vai, chuyện mẫu thân nhờ cũng đã xong, đưa hộp đen cho Roy tự khắc Rares cũng biết tin, mẫu thân ta đã mất, người ấy muốn Rares biết sự hiện diện của ta, đồng thời cũng muốn lấy lại chiếc vòng cổ vì trong đó có chứa sức mạnh của người.
Mẫu thân ta đã mất từ lâu, chắc Rares đã quên người rồi, nhưng chiếc hộp đó, mộng cảnh đó, hai lá thư trong hộp chắc đã đủ khiến tên đó cắn rứt lương tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro