C15 + C16 + C17 + C18

Chương 15

"Mau ngừng. . . . dừng lại. . . Cho tôi. . . . Buông tay. . . . ." Y Thanh Huyền xấu hổ giận dữ muốn vặn vẹo nửa người dưới,liều chết thoát khỏi bàn tay hắn phát động công kích,nhưng thoạt nhìn lại như đón ý hùa theo người đàn ông đó phát ra hơi thở đẹp đẽ.

Ánh mắt sắc bén híp lại,Lôi Đình Ngọc xấu xa dường như tăng nhanh động tác trêu chọc hắn,"Thật muốn tôi buông tay? Nhưng dáng vẻ thiếu chủ rất hưởng thụ,giống như rất yêu thích tôi chạm vào,bảo tôi làm sao nhẫn tâm dừng lại?"

"Không. . . nói nhảm. . . . . . . Người nào . . . . hưởng thụ. . . A. . . Tôi chỉ cảm thấy. . . nhục nhã mà thôi. . . . ." Y Thanh Huyền thật vất vả từ trong kẽ răng nặn ra tiếng phẫn hận,nhưng bởi vì bị dục vọng hành hạ mà khi nói run rẩy vô lực không có chút hù dọa .

Cầm nơi quan trọng của hắn ngón tay linh hoạt khéo léo chuyển động,mỗi lần động dường như kích thích chỗ ngứa và khoái cảm,xuyên qua thần kinh giao cảm tốc hành tiến tới ót,mặc dù hắn cố gắng khắc chế mình bất động,nhưng thân thể bị xuân dược ngấm vào cuối cùng đánh không lại kẻ địch, quân lính rất nhanh tan rã,đang lúc hắn sắp lên đỉnh,ngón tay người đàn ông kia lại đột nhiên nắm chặt hễ rễ.

"A. . . ." Cửa phát tiết đột nhiên bị ngăn ngừa tựa như nước nghẹn trong cổ họng,nôn cũng không ra,nuốt cũng nuốt không nổi đau đớn tập kích Y Thanh Huyền, nhịn không được bật một tiếng rên rỉ tựa như tiếng khó chịu.

"Cậu không phải muốn tôi dừng lại sao? Hãy để cho tôi thấy thân thể cậu không giống như lời cậu nói?"Cánh môi Lôi Đình Ngọc phun ra ngôn ngữ tàn ác,tiếp theo lấy ra một cái vòng kim loại lò xoa,cầm gần đến trước mặt hắn, "Cái này đặc biệt chế tạo vì Thiếu chủ,trên đó còn khắc chữ thân phận hiện tại của cậu,nó có thể co duỗi bất quá sau khi mặc lên sẽ chặt lại chức năng tựa như khố trinh,có phải rất tốt không?"

Y Thanh Huyền ánh mắt lờ mờ nhìn kim khí lạnh như băng bên ngoài có khắc kiểu chữ màu bạc: 『formydearslave』,máu trên mặt lập tức thối lui tựa như giấy vô cùng tái nhợt,phải biết rằng hắn là con đại ca người ngoài nghe thấy đã sợ mất mật,người nào thấy hắn không xu nịnh tân bốc sợ hãi nghe theo? Nhưng người đàn ông mặt người dạ thú này chẳng những dùng phương thức nhục nhã đánh tan tự ái của hắn,hiện tại ngay cả nhân cách của hắn cũng muốn hạ thấp! ( Tác giả chú thích: slave ý là đầy tớ ! )

"Anh . . . . . ." Hắn xé vỡ cổ họng kêu gào,lòng tràn đầy hận ý đốt thành một ngọn lửa hung mạnh,muốn giất chết y,nhưng tứ chi bị buộc chặc cố định bằng dây thừng,hơn nữa bị xuân dược hành hạ cướp đoạt hỗ trợ lẫn nhau đã sớm cướp đi tất cả sức lực của hắn,hắn chuyện gì cũng không thể làm.

Trong không gian rộng lớn chỉ có tiếng thở của hắn càng ngày càng dồn dập, cùng với hạ thân cao thẳng dâng trào.

Hắn vùng vẫy càng thêm mạnh mẽ,luồng sóng xâm nhập trong cơ thể càng mãnh liệt thiêu đốt cơ thể hắn,hắn giống như con mồi rơi vào trong mạng nhện,mỗi lần động thì tác động sợi tơ trong suốt quấn quanh toàn thân bên trong đau nói.

Dù thống hận thế nào,dù không cam lòng thế nào đều không thể ngăn cản phản ứng sinh lý của phái nam,Y Thanh Huyền lần đầu tiên cảm thấy thân là nam nhân thật bi ai.

"Tới thử xem một chút công dụng của vật này đi!" Không nhìn người kia đang khổ sở,Lôi Đình Ngọc thẳng đem kim khí chụp vào,điều chỉnh đến thích hợp rồi khóa lại.

". . . . Đau quá. . . . ." Vòng kim loại thật chặc gắn hệ rễ đầy máu,trong nháy mắt Y Thanh Huyền cảm thấy đau đớn nói không ra lời,bộ vị sưng to bị xiết sắp đứt ra.

"Quá chặt sao?" Mặc dù hỏi như thế,nhưng người đó một chút cũng không có ý muốn lấy xuống "Tôi còn cho rằng Thiếu chủ sẽ thích!" Hắn dùng đầu ngón tay tinh tế chơi đùa vật cứng bị vòng kim loại bọc lại,sau đó cầm dao động qua lại dùng sức thay đổi.

"Dừng tay. . . . . Lấy ra. . .đồ chơi này ." Y Thanh Huyền bị đau nhăn lại gương mặt thanh tú,chi dưới co rút nhưng không tới một hồi,đột nhiên biến thành khoái cảm sắc bén xỏ xuyên qua toàn thân,hắn cũng bất tri bất giác cong người lên.

"Cậu đang ra lệnh cho tôi sao?" Lôi Đình Ngọc tức giận dùng tay giữ chặt cằm hắn, "Cậu bây giờ là nô lệ của tôi,không thể giống như trước vênh mặt hất hàm sai khiến,nếu muốn tôi cởi ra thì hãy cầu xin,nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ,cậu phải dùng ánh mắt nịnh hót cùng giọng nói nũng nịu xin tôi,nói không chừng tôi sẽ thả cậu,còn có thể giúp cậu cởi xuống vật đó!"

"Ngươi đi chết đi. . . . ." Ánh mắt trừng to nhìn người đàn ông trước mắt,Y Thanh Huyền gần rơi vào trạng thái nổi điên vẫn không muốn khuất phục tức giận mắng.

"Thật không? Nếu Thiếu chủ mạnh miệng như vậy!" Trên khuôn mặt Lôi Đình Ngọc nổi lên một tia lãnh khốc lạnh lẻo,ngón tay dò vào trong hậu đình chặt trấn, thẳng đảo hoàng long dùng sức đâm vào.

"A. . . . . . ." Trong phút chốc,vui vẻ như bài sơn đảo hải trước nay chưa có ập đến cướp đi tất cả kiên trì,thân thể tuyết trắng của Y Thanh Huyền giống bị vọt tới bờ biển,không tự chủ mở miệng bật ra tiếng rên rỉ,cũng không cách nào nhịn được muốn mau phát tiết,nhưng dục vọng đang bị tàn nhẫn trói chặt không được thả lỏng."Không. . . . . ."

Phát ra tiếng khó chịu,con ngươi cao ngạo của Y Thanh Huyền dần dần ngấn nước

"Muốn phóng ra nhưng bị ngăn cảm giác có phải rất khó chịu hay không?" Lôi Đình Ngọc nâng lên hai chân của hắn,ngón tay vui vẻ lật quấy bên trong ."Ngón tay của tôi động như vậy thoải mái không? Có muốn tôi nhanh hơn? Chỉ cần cậu xin tôi,tôi lập tức đã giúp cậu giải phóng!"

"Tuyệt. . . . . Không. . . . ." Y Thanh Huyền vẫn quật cường lắc đầu nhưng thân thể không kiềm được co quắp,nụ hoa không bị khống chế quấn lấy ngón tay thô ráp của người đàn ông.

Phát hiện điểm này người đàn ông đó càng được voi đòi tiên tàn sát bừa bãi,thỉnh thoảng nhân lúc không kịp chuẩn bị thật nhanh rút ra,thỉnh thoảng đột nhiên vọt mạnh xâm nhập tới đáy,thỉnh thoảng mãnh liệt đào khoét bên trong,dường như đang chơi trò chơi "Bên trong cậu thật nóng thật chặt giống như không muốn tôi rút ra, mau biết điều thừa nhận cậu muốn tôi đi!"

"Không. . . . Không. . . . . ." Nói chuyện không thành chuyển sang rên rỉ ,mặc dù bị cướp đoạt trong đầu Y Thanh Huyền dường như còn giữ một tia không khuất phục.

"Bỏ đi lòng tự ái vô vị,thừa nhận mình muốn không có gì đáng xấu hổ Thiếu chủ!" Lôi Đình Ngọc cúi gần tai hắn dùng giọng khàn khàn mê người dụ dỗ con mồi, giống như con rắn dụ dỗ Eve ăn trái cấm.

Sĩ khả sát bất khả nhục,mặc dù thân thể bị dục hỏa thiêu đốt đã sớm khẩn cấp cần người an ủi,nhưng Y Thanh Huyền cao ngạo tự ái không thể thừa nhận chịu thua trước tên xấu xa này, ". . . Cho dù mọi người trên thế giới chết sạch. . . Tôi cũng không xin anh. . . ."

"Miệng của cậu thật không phải cứng bình thường!" Lôi Đình Ngọc tròng mắt vốn bình tĩnh không dao động,chợt nổi lên ánh lửa hung mảnh,"Không có ai nói qua với cậu trong tình huống như vậy chọc giận kích thích người đàn ông sẽ có hậu quả gì sao?" Hắn kéo xuống quần dài,lấy ra hùng kiếm đưa đến cửa nụ hoa run rẩy,một bộ tư thế chuẩn bị tiến công.

"!" Y Thanh Huyền mở to mắt nhìn chằm chằm hung khí nổi gân xanh đáng sợ,gợi lại hồi ức khổ sở lần trước bị xâm phạm,thoáng cái cả người cũng cứng ngắc giống tượng đồng,nhưng cửa vào bị tình dục hành hạ thấy mật hoa vui vẻ mút lấy phần đỉnh,hy vọng có thể nuốt hùng khí cứng rắn tượng trưng phái nam.

"Thân thể rất thành thực a!" Lôi Đình Ngọc ác liệt giễu cợt "Tôi sẽ không phụ kỳ vọng của cậu!"Nói xong hắn đem thắt lưng đẩy tới phía trước,không chút lưu tình đâm vào nơi chặt chấn.

"A –" Bởi vì trước đó nhận lấy quá nhiều phóng túng,phân thân phái nam cơ hồ không bị trở ngại đâm vào chỗ sâu,Y Thanh Huyền không đau giống lần đầu tiên bị cưỡng đoạt,có một loại cảm giác thỏa mãn mặc dù hắn dù thế nào không muốn thừa nhận,nụ hoa cũng đã bị buộc nở hoa,học cách tiếp nhận tính khí phái nam.

"So với lần đầu tiên phản ứng của cậu rõ ràng kịch liệt nhiều!" Thấy Y Thanh Huyền tích cực phản ứng Lôi Đình Ngọc được voi đòi tiên tuyên bố thành quả, đưa tay sờ phân thân dựng đứng tái mét,dao động phần mềm mại phía trước,dùng đầu ngón tay xoa bóp nơi nhạy cảm.

"Ở. . . . tay. . . mau. . . . Lấy ra ngoài. . . . . ." Y Thanh Huyền cố gắng đối kháng tình dục đột kích,hai mắt cuồng loạn gầm thét,nhưng giác quan toàn thân từ từ trầm luân,rối rít phản bội sẵn sàng góp sức quân địch.

"Thật muốn tôi dừng tay sao?" Lôi Đình Ngọc cười xấu xa,đột nhiên rút ra phân thân,thừa dịp hắn lơi lỏng phòng tuyến lần nữa công thành đoạt đất.

"Ưm. . . . . . ." Kịch liệt đánh sâu vào làm Y Thanh Huyền rốt cục khó có thể nhịn thét thành tiếng,mị thịt kịch liệt co rút lại giống như không muốn người đó rời đi bao trùm phân thân.

"Thân thể cậu không muốn tôi rời đi!" Lôi Đình Ngọc lấy tay ngăn chận bờ vai hắn,diễu võ dương oai đâm sâu vào trong cơ thể hắn,miệng cắn hồng mai trên ngực hắn,dùng lưỡi liếm láp để nụ hoa biến cứng.

"Không. . ." Y Thanh Huyền hoảng sợ muốn thoát ra,muốn phản kháng thì một dòng điện khoái cảm tràn đến,hắn kinh ngạc phát hiện thân thể của hắn đã sớm theo mất đi khống chế,đón nhận mỗi cú đâm vào của người đàn ông kia.

"Cậu học được rất nhanh,đã hiểu được phối hợp tôi!" Lôi Đình Ngọc cố ý nói lời khiến hắn xấu hổ,đồng thời gia tăng tần số luật động ."Từ phía trên nhìn xuống vẻ mặt ngươi bị ta xâm nhập,thật là sảng khoái!"

"A. . . . ." Y Thanh Huyền lý tính rất nhanh biến mất trong vòng xoáy khoái cảm,đến cuối cùng ngay cả lời phản bác cũng hóa thành tiếng rên rĩ vô lực

"Cậu phát ra tiếng phóng đãng thật mất hồn! Gọi thêm chút nữa đi!" Lôi Đình Ngọc phát ra tiếng cười thắng trận,cúi đầu mãnh liệt hôn lên môi hắn,đầu lưỡi cường ngạnh cạy mở ngọc môn không có chút sức kháng cự,tiến vào trong miệng đoạt lấy giày xéo mỗi một viên răng.

"A. . .ư. . ." Sa vào trong bể dục Y Thanh Huyền không tự chủ hưởng ứng,chủ động vươn ra lưỡi cùng hắn quấn giao triền miên,mút lấy nướt bọt của người đàn ông kia chảy vào trong miệng hắn,hai tròng bướng bỉnh kiêu ngạo không có thần thái thường ngày chỉ còn lại lờ mờ khoái cảm nguyên thủy .

"Không nghĩ tới cậu hăng hái thế! Rất có tiềm lực ở phương diện này sao!" Lôi Đình Ngọc vừa ca ngợi vừa càng thêm cuồng mãnh động eo ếch,mỗi một cái cũng dùng sức đâm vào chỗ sâu,cố gắng muốn đưa người phía dưới lên đỉnh.

"A a. . . . ." Không chịu nổi quá kích thích vui mừng,Y Thanh Huyền thần trí bắt đầu thoát khỏi thân thể,ý thức dần dần mơ hồ,khi Lôi Đình Ngọc lần cuối cùng thẳng tiến,hắn lên đến đỉnh,hai người cơ hồ cùng lúc phóng ra chất lỏng tràn trề.

Chương 16

"Đừng tưởng rằng kết thúc rồi!" Lôi Đình Ngọc lạnh lùng nói,ánh mắt càn rỡ quét qua con mồi đáng thương toàn thân mồ hôi nhỏ giọt,một mảnh da thịt bị nhiễm phấn hồng."Tiếp theo đến phiên cậu thỏa mãn tôi!"

"Ư. . . . . ." Không còn lòng dạ nghe lời y,Y Thanh Huyền chẳng qua bất lực thở hổn hển chưa thoát khỏi dư âm cao trào,dục vọng vùi sâu vào trong cơ thể hắn rất nhanh khôi phục độ cứng,lần nữa đẩy hắn xuống vực sâu,một lần tiếp một lần vô tình giày xéo cùng lật tới lật lui.

Không biết thân thể không chịu được đau đớn xâm phạm hay muốn trốn tránh mình bị buộc cùng người đàn ông tằng tịu với nhau bắt đầu cảm giác được vui sướng , Y Thanh Huyền quyết định đem ý thức rơi vào trong giấc ngủ thật say.

Sáng sớm hôm sau,Y Thanh Huyền được ánh nắng ban mai rọi vào tỉnh lại,tay chân bị trói chẳng biết lúc nào được cởi ra,hắn muốn thử ngồi dậy nhưng toàn thân bủn rủn vô lực,động một đầu ngón tay cũng khó khăn,hắn không nhịn được mắng bản thân yếu đuối,mới để cho cái tên xấu kia được như ý một lần lại một lần hành hạ mình.

Chẳng qua trên nhục thể còn chưa đủ thỏa mãn tên đó,Lôi Đình Ngọc còn dùng thủ đoạn ti bỉ sử dụng thuốc,tên đó rốt cuộc muốn nhục nhã hắn đến tình trạng nào mới bằng lòng dừng tay?

Một ngọn lửa oán hận từ ngực đốt ra ngoài,Y Thanh Huyền vừa nghĩ tới thân thể mình bị tên kia xâm chiếm,nghĩ thôi đã cảm thấy buồn nôn muốn ói,hận không thể xóa đi vết cắn nhục nhã trên da thịt.

Hắn thề với trời hắn nhất định sẽ trả thù,một khi tìm được cơ hội ăn miếng trả miếng chuyển bại thành thắng,hắn sẽ hoàn trả tất cả.

Lôi Đình Ngọc,anh chờ đấy! Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ vặn ngã anh! Đoạt lại vị trí lão đại!

Ngay vào lúc này,Lôi Đình Ngọc từ phòng tắm bên cạnh đi ra,toàn thân không một mảnh vải,hạ thân vẻn vẹn bọc một cái khăn tắm lộ ra làn da kiện mĩ màu đồng, khi ánh nắng chiếu xuống lóe ra ánh sáng,y nhìn thấy Y Thanh Huyền đã thức tỉnh,trên môi để lộ hài lòng khó nhìn thấy,nghênh ngang đi về hướng hắn,con ngươi màu đen chứa một tia trêu chọc.

"Mỹ nhân ngủ đã tỉnh à?"

"Hãy gọi tên của tôi!Tôi không phải phụ nữ!" Không thể nhịn được lời nói đùa của tên kia,hai tròng mắt Y Thanh Huyền vốn u ám không sáng nháy mắt khôi phục tức giận,hắn hóa bi phẫn thành sức mạnh,tiện tay nắm đồng hồ báo thức trên tủ làm vũ khí chọi qua.

"Thật nguy hiểm!"Lôi Đình Ngọc đã từng luyện qua võ thuật linh động nghiêng mình né đi,dễ dàng tránh thoát công kích,đồng hồ báo thức đập vào vách tường phía sau vỡ ra trên đất."Thiếu chủ không hài lòng được gọi vậy sao? Nhưng cậu tối hôm qua ở trên giường biểu hiện giống như phụ nữ!"

"Anh cực kỳ vô sỉ ! ! ! !" Y Thanh Huyền hung hăng trừng mắt nhìn hắn,khuôn mặt tuấn tú không hề che giấu căm ghét.

Lôi Đình Ngọc làm như không thấy sải bước đến trước mặt hắn,"Không nghĩ tôi hôm qua trải qua yêu thương quá độ,Thiếu chủ còn có tinh thần,như vậy tôi cũng yên tâm!" Y dùng dọng dương dương tự đắc nói,đưa tay vuốt ve đầu của hắn.

Y Thanh Huyền vô cùng khinh thường quay đầu sang chỗ khác,tránh người đàn ông kia đụng chạm, "Không được đụng tôi!Anh đụng vào khiến tôi cảm thấy buồn nôn!"

"Buồn nôn?" Lôi Đình Ngọc vẻ mặt không thay đổi mấy,nhưng tròng mắt từ trước đến giờ sâu không lường được mơ hồ nổi sóng, "Không biết người ban nãy động tình nằm dưới người tôi là ai?"

"Đó là anh dùng thuốc quan hệ!" Y Thanh Huyền hổn hển nói,tích cực biện hộ cho tự ái bản thân.

"Nhưng không phải cậu cũng rất vui vẻ sao?" Lôi Đình Ngọc mang theo dáng dấp người thắng cuộc chê cười hắn tối hôm qua phóng đãng, "Đừng quên cậu đạt mấy lần cao trào trong tay biến thái đáng ghét này!"

Chẳng những đem tôn nghiêm của hắn tàn phá hầu như không còn,còn lấy ra làm thành truyện cười để chà đạp đúng là sát muối lên vết thương.Y Thanh Huyền sắc mặt lúc trắng lúc xanh,ánh mắt của hắn bao hàm cuồng nộ,khuất nhục,giận,còn có một chút chán ghét bất lực của mình,hắn lại đễ dàng bị thuốc ảnh hưởng trở thành bại tướng trong tay tên đáng ghét ."Chỉ biết dùng thuốc khống chế thân thể người khác có gì để đắc ý!" Hắn miệng lưỡi sắc bén cãi lại,niềm kiêu ngạo của hắn để hắn chết cũng không cho tên kia biết lời y nói đã thành công đánh tay ý chí hắn.

Đối mặt cặp con ngươi bị nhục nhã nhưng lóe lên tia không khuất phục,Lôi Đình Ngọc thưởng thức nhìn chăm chú vào hắn,bí mật mang theo một tia khiêu chiến "Thật đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ,có muốn tôi tái hiện cảnh ấy lần nữa để Thiếu chủ biết mình phóng túng cỡ nào,chờ Thiếu chủ nhìn thấy có lẽ sẽ không nói như vậy nữa!"

"Anh có ý gì?" Y Thanh Huyền có loại dự cảm không tốt rất mãnh liệt,đến nỗi sắc mặt hắn cũng thay đổi.

"Tôi đem máy quay cảnh chúng ta triền miên đêm qua tới,hiện tại tôi mở cho cậu xem." Lôi Đình Ngọc lấy ra TV đong đưa nhấn một cái,màn hình tinh thể lỏng cực lớn treo trên vách tường đối diện giường lập tức chiếu lên hình ảnh hai người quay cuồng trên giường.

"A. . . . . ." Từng tiếng phóng đãng thở dốc theo người kia chạy nước rút từ từ lên cao,từ hai loa bật ra ngoài càng thêm hiệu quả mạnh mẽ

Y Thanh Huyền bị đả kích lớn nhìn chằm chằm khuôn mặt xuân sắc của mình,trong lúc nhất thời đầu óc ngưng vận chuyển,thật sự là mình sao?

"Như thế nào? Có phải thấy rất rõ không?" Lôi Đình Ngọc lửa cháy đổ thêm dầu bổ sung.

"Không không không! Tắt nó! Mau tắt nó!" Y Thanh Huyền dùng hai tay che mặt,giọng nói cơ hồ hỏng mất,hắn trăm triệu lần không nghĩ đến Lôi Đình Ngọc quay lại đầy đủ quá trình hắn bị xâm phạm.

"Sao vậy? Tôi còn tưởng rằng Thiếu chủ sẽ thích,quay không phải rất tốt sao?" Lôi Đình Ngọc nhìn hắn phản ứng kịch liệt biết rõ còn cố hỏi.

Y Thanh Huyền không nói một chải tóc không muốn nghe y giễu cợt,hắn biết rõ tên kia kiêu ngạo,nhân cách của hắn cũng bị tàn nhẫn đánh nát,bởi vì vậy hắn tuyệt không thể hiện ra bất kỳ một tia chấn động,để tên kia tiến một bước bắt được cơ hội đánh ngã hắn.

"Tại sao không cãi lại?" Lôi Đình Ngọc tắt TV,ác ý hỏi"Theo tính cách Thiếu chủ phải dùng lời sắc bén phản bác,bị đả kích quá lớn sao? Không biết đem cuộn phim này chia sẽ cho đám anh em,bọn họ xem xong sẽ phản ứng thế nào hả Thiếu Chủ?"

"Anh dám! ?" Sau khi nghe nửa câu sau,Y Thanh Huyền không cách nào chịu được nữa hỏi vặn lại.

"Cậu cứ nói đi?" Lôi Đình Ngọc khiêu khích nghênh đón cặp mắt tràn đầy lửa giận, "Tôi là người thừa kế cha cậu ủy nhiệm,cậu đã không có bất cứ tư cách nêu ý kiến! Ngược lại muốn xử trí thế nào tùy theo ý thích của tôi."

"Anh. . . . . rốt cuộc muốn thế nào?"Không thể đoán ra trong hồ lô y bán thuốc gì,Y Thanh Huyền nhanh cảnh giác phòng bị.

"Vậy thì phải xem Thiếu chủ biểu hiện thế nào!" Lôi Đình Ngọc giọng nói tự cao.

"Anh đang uy hiếp tôi?" Nhận thấy uy hiếp trong lời y,Y Thanh Huyền trừng mắt nhìn mục tiêu gầm thét.

"Đừng nói khó nghe như vậy,tôi bất quá chỉ muốn Thiếu chủ biết điều nghe lời đừng chọc giận tôi,bằng không cuộn phim này chẳng những xem như quà gửi cho các anh em.còn có thể công khai in trên báo để mọi xem,gần đây tựa hồ rất lưu hành in quảng cáo,tôi tin tin tức Thiếu chủ cùng đàn ông ân ái nhất định sẽ chấn động lớn."

"Anh cũng có bên trong,anh không sợ bản thân cũng bị người khác nhìn thấy sao?" Rõ ràng lo lắng muốn chết nhưng Y Thanh Huyền vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh.

"Tôi không sao cả " Lôi Đình Ngọc không thèm quan tâm nhún vai, "Nhưng Thiếu chủ từ trước đến giờ coi trọng mặt mũi,nhất định không muốn bị người ta thấy hành vi phóng túng của mình!"

"Anh so với tôi tưởng tượng còn hèn hạ vô sỉ hơn!" Biết đấu không lại hắn,Y Thanh Huyền biết không có cách chỉ có thể dùng miệng lưỡi sắc bén bộc lộ bất mãn của mình.

"So với cha cậu ta còn kém xa đấy!" So với hắn xúc động phẫn nộ,Lôi Đình Ngọc tâm trạng vui vẻ nhìn vẻ mặt không cam lòng của hắn."Ban đầu cha cậu đối đãi tôi giống như trong đoạn phim cậu thấy,khác cái ông ta không dùng xuân dượng,cậu có biết đối với một đứa trẻ không có lực chống cự mà nói đau đớn cỡ nào không.

"Ngươi vì trả thù cha tôi mà đối với tôi vậy sao?"Dù Y Thanh Huyền không muốn thừa nhận người cha yêu hắn như lời tên kia nói,nhưng cẩn thận suy nghĩ những hành vi man rợ của tên kia sử dụng với hắn,cùng với ánh mắt tối sầm của cha hắn mỗi khi đến thăm hắn,hắn không cách nào không đắn đo ra kết luận.

Lôi Đình Ngọc không trả lời thẳng,nói như thế nào cũng được: "Thay vì nói trả thù cha cậu,hay nói thân thể cậu là nguyên nhân dụ dỗ tôi!"

"Anh!" Y Thanh Huyền cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Không để ý ánh mắt đằng đằng sát khí,Lôi Đình Ngọc tiếp tục nói: "Nhắc tới cha cậu,chút nữa sẽ cử hành lễ tang của ông ta,các anh em đều bận tối mày tối mặt! Tôi lo lắng dáng vẻ hiện tại của cậu không cách nào ra ngoài,vậy thì thật phiền phức!"

"Tang lễ cha tôi,tôi nhất định tham dự!" Dựa vài một tia kiên nghị cùng lòng yêu thương người cha đã mất,hắn mạnh mẽ nén tất cả đau đớn,từ trên giường nhảy dựng lên,chứng minh hắn không hề yếu ớt.

Chương 17

Thân thể tiêu hao thể lực quá độ cũng không kiên cường như hắn tưởng tượng,hai chân của hắn còn chưa đứng thẳng,sức hút của trái đất vô tình đã giành trước một bước kéo hắn xuống,phịch một tiếng nặng nề rơi trên mặt thảm lông dê cao cấp,trên mặt khuôn xinh đẹp khó nén vẻ chật vật.

"Thiếu chủ đừng cậy mạnh,tình trạng sức khỏe không tốt còn dám tham dự sẽ để cho các anh em lo lắng !" Lôi Đình Ngọc ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, đi nhanh đến trước làm bộ muốn dìu "Để tôi xem ngã có bị thương không!"

Nhìn như lời khuyên nghe vào trong tai Y Thanh Huyền vô cùng chói tai,giống như giương cao ngữ điệu cười nhạo hắn không tự lượng sức.

"Ai cần lòng tối của anh!" Y Thanh Huyền oán hận cắn răng giống như con nhím lại giống như Khổng Tước kiêu ngạo từ chối người khác cứu giúp, "Tự tôi có thể đứng lên!" Hắn dùng tay vịn chặt mép giường,lảo đảo đứng lên.

"Cậu đã kiên trì tham dự tôi cũng không miễn cưỡng.... " Lôi Đình Ngọc rất dứt khoát rút tay về,"Bất quá có một vật nhỏ phiền toái cần Thiếu chủ mang lên."

Y Thanh Huyền chợt ngẩng đầu cảnh giác nhìn chằm chằm y "Anh muốn làm gì?" Thật không biết y lại có chủ ý gì,khẳng định không phải chuyện tốt.

"Đương nhiên muốn Thiếu chủ bất cứ lúc nào cũng nhớ được tối hôm qua chúng ta vui vẻ trên giường, " Lôi Đình Ngọc từ trên tủ đầu giường lấy tới một máy rung mini hình bầu dục,đung đưa trước mặt hắn "Đừng xem thường nó,tôi bảo đảm cậu nhất định sẽ thích ."

"Đừng quá đáng!" Lửa giận không khống chế được thiêu đốt hai mắt Y Thanh Huyền,hắn không thể nhịn được nữa đẩy bàn tay trước mắt ra,"Anh cho rằng tôi sẽ biết điều nghe lời anh sao? Còn lâu tôi mới mang vật này! Biến thái!"

Lôi Đình Ngọc cũng không tức giận,vẻ mặt vẫn thờ ơ nói: "Nhưng tôi đặc biệt mua riêng cho Thiếu chủ,vì huấn luyện độ mẫn cảm nơi đó của cậu,có thể không cần dùng đến phía trước,dùng phía sau cũng có thể đạt vui vẻ!"

"Tôi không cần!" Nhìn y càng nói càng không ra gì,Y Thanh Huyền máu cả người cũng vọt tới đỉnh đầu,tức giận công tâm gầm thét,nếu như không phải bởi vì thân thể đau nhức hắn đã sớm nhào tới trước cho tên kia ăn no mấy quả đấm.

Cảm nhận được toàn thân hắn phát ra không khí lạnh lẽo,Lôi Đình Ngọc không chỉ không chút phật lòng,ngược lại cổ vũ thêm "Đừng nói chắc thế,không nếm thử làm sao biết công hiệu của nó? Nói không chừng cậu dùng một lần đã nghiện,không nỡ cởi nó xuống đấy!" Hắn từng bước tiến tới gần con mồ rơi vào tuyệt cảnh,muốn nhìn cặp con ngươi bất luận bị bao nhiêu sỉ nhục nhưng vẫn xấc láo bướng bỉnh lây nhiễm ngượng ngùng xấu hổ!

"Đừng tới đây!" Y Thanh Huyền vừa lảo đảo lui về sau,vừa phô trương thanh thế quát lớn,giống như tiểu miêu giương nanh múa vuốt trước mặt sư tử,liều chết muốn dọa lùi kẻ địch."Bằng không tôi sẽ. . . . . ."

"Bằng không cậu sẽ thế nào? Cắn lưỡi tự vận sao?" Lôi Đình Ngọc nhanh chóng cắt đứt lời hắn,bật cười nhếch cao khóe môi, "Cậu cho rằng cậu là liệt nữ thời cổ sao? Hay bảy mươi hai liệt sĩ? Cũng không phải đang đóng phim cổ trang,cậu chết cũng không có người ban đền thờ trinh tiết cho cậu đâu!"

"Anh không nên quá kiêu ngạo!" Y Thanh Huyền quả thực tức điên giống như chó con bị dẫm phải đuôi sủa lên,ngay cả lời thô tục cũng không tiếc phun ra miệng.

"Hả? Tiểu Miêu rốt cục cũng nổi đóa" Lôi Đình Ngọc thấy thú vị nhướng cao lông mày ngọn núi tiếp tục đi đến gần hắn,"Chẳng lẻ Thiếu chủ đến bây giờ còn cho rằng có thể phản kháng tôi được sao?"

Y Thanh Huyền bị buộc đến góc tường,trong lúc gấp rút không biết thế nào cho phải,đột nhiên nhanh trí nhớ lại lúc trước hắn vì sợ con dao Thụy Sĩ dơ nên dấu dưới nệm,thừa dịp Lôi Đình Ngọc không chú ý,lấy tốc độ nhanh như chớp mở nệm lấy ra co dao Thụy Sĩ,cầm chuôi đao đưa lưỡi dao sắc bén về phía người đàn ông kia, "Dĩ nhiên,đừng coi thường ông đây!"

Mặc dù bị người ta cầm dao uy hiếp,Lôi Đình Ngọc vẻ vẫn thản nhiên chỉ kéo căng khóe miệng,nửa trêu trọc nửa khuyên nhủ: "Mỹ nhân giống như Thiếu chủ cầm lấy con dao này rất nguy hiểm,lỡ như tổn thương không được ngươi kia ngược lại làm mình bị thương thì không tốt?"

"Câm mồm !" Y Thanh Huyền hận nhất người khác nói hắn giống phụ nữ.

Người này dám trước mặt hắn nói ra ngôn ngữ bất kính,mà tên cầm thú không phải đàn ông chẳng những giam cầm hắn,xâm phạm hắn,còn nhiều lần chế giễu hắn."Không được nhục nhã tôi!" Con cọp không phát uy thì xem hắn như mèo bệnh,Y Thanh Huyền tức sùi bọt mép,ánh mắt đốt ngọn lửa đỏ không để cho tên kia nếm chút mùi,y sẽ không biết sự lợi hại của hắn.

Trong cơn tức giận,tay hắn cầm con dao căm phẫn vọt về phía Lôi Đình Ngọc.

Trong nháy mắt hắn muốn vung đao đâm xuống người,Lôi Đình Ngọc giống như đã sớm hiểu rõ đường đi của hắn nhanh nhẹn né tránh,khiến con dao hắn đâm vào khoảng không,hắn kinh ngạc muốn chuyển hướng lần nữa công kích,nhưng nói thì chậm xảy ra rất nhanh,Lôi Đình Ngọc dùng tốc độ nhanh nhất bắt được cổ tay của hắn,dùng sức gập lại,mãnh liệt đau đớn lập tức từ bộ vị truyền tới,hắn đau phải buông tay ra,con dao rơi xuống.

"Tôi không phải đã nói rất nguy hiểm sao?" Lôi Đình Ngọc thân thủ gọn gàng đón lấy con dao,vứt đến một góc xa Y Thanh Huyền không lấy được, "Không cẩn thận cậu sẽ bị thương!"

"Đáng ghét,xấu xa,buông!" Y Thanh Huyền liếc mắt giận giữ nhìn hắn,muốn hất ra bàn tay kia lại bị cầm thật chặc làm sao cũng không thoát được.

"Nếu Thiếu chủ yêu cầu,tôi đương nhiên vui lòng nghe theo." Lôi Đình Ngọc lộ ra nụ cười xảo quyệt sau buông lỏng tay hắn,đồng thời thừa dịp bất ngờ đẩy người hắn.

Không nghĩ tới hắn dùng chiêu này Y Thanh Huyền mất đi thăng bằng,thân thể nghiêng phía trước,thuận thế rơi xuống lồng ngực Lôi Đình Ngọc.

"Thiếu chủ muốn ôm tôi sao?" Lôi Đình Ngọc thấy quỷ kế được như ý,ôm chặt hắn vào lòng,mừng rỡ hưởng thụ mỹ nhân trong ngực, "Tôi đây thật vinh dự!"

"Buồn cười,cho dù phụ nữ khắp thế giới đều chết sạch,tôi cũng không có hứng thú với đàn ông!" Y Thanh Huyền giận sôi lên,từ kẽ răng nói ra,hắn ra sức vung quyền muốn đẩy ra y,nhưng ngay cả tay của hắn cũng bị tên kia khóa chặt."Buông tay!"

"Trải qua một đêm ngủ,cậu đã khôi phục khá tốt,khó trách có tinh thần như vậy!" Lôi Đình Ngọc nghe vậy cánh tay nhốt hắn càng tăng thêm lực,con ngươi đen trầm nhìn như bình tĩnh nhưng thật sự sóng ngầm mãnh liệt, "Tang lễ cha cậu sẽ cử hành sau một giờ nữa,làm con cái cậu cũng hi vọng có mặt lạy tế,tiếp tục chống chọi ta không phải cách hay,cậu cũng không muốn vắng mặt đúng không!"

Cảm thấy thắt lưng bị siết chặt,Y Thanh Huyền xanh mặt,"Anh đang uy hiếp tôi?"

"Không dám,tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở Thiếu chủ thôi."

Y Thanh Huyền hận không được vung quyền xoá sạch vẻ đắc ý trên mặt y,thân thể bất đắc dĩ bị người khác quản chế,đành phải oán hận nói: "Anh muốn thế nào?"

"Không muốn thế nào cả " Lôi Đình Ngọc tự đắc đưa mắt nhìn xuống hắn"Chỉ cần Thiếu chủ biết điều nghe theo lời tôi,tôi tuyệt không làm khó dễ cậu."

Chương 18

Y Thanh Huyền nhíu chặt lông mày,"Anh rốt cuộc có ý đồ gì một hơi nói ra mau!"

"Cậu đừng lộn xộn!" Lôi Đình Ngọc trầm giọng cảnh cáo,dùng một ... ngón tay lấy ra máy rung mini dính đầy dầu trơn trượt vào nụ hoa tắt nghẽn.

Y Thanh Huyền cắn răng nhịn xuống,trải qua nhiều lần dạy dỗ thành trong rất nhanh bao trùm dị vật ướt át,cả người hắn chấn động,hận của mình vô lực để kẻ địch thừa cơ"Đồ chơi biến thái này thú vị vậy sao?"

"Dĩ nhiên!" Lôi Đình Ngọc mặt không thẹn cười khẽ,ngón tay khiêu khích nâng lên cằm hắn "Cậu đừng dùng ánh mắt như không tình nguyện,đợi thể nghiệm song khoái cảm,cậu sẽ say mê nó!"

"Không!" Y Thanh Huyền không nhận thua cãi lại,mặc dù rơi vào tuyệt cảnh mặc người chém giết,mặc dù xấu hổ mật động vững vàng khảm món đồ chơi,hai con ngươi cương quyết vẫn tản ra tia sáng kiên cố như đá.

"Vậy thì khó nói" Lôi Đình Ngọc dương dương tự đắc tiếp nhận khiêu chiến của hắn,từ miệng túi lấy ra một cái điều khiển màu đen, "Cái này dùng để điều khiển rung động trong người cậu,có thể điều khiển từ xa,hiện tại ta sẽ thử uy lực của nó." Vừa nói y vừa nhấn xuống chốt mở.

Cảm thấy vật trong cơ thể bắt đầu từ từ chuyển động,Y Thanh Huyền thân bất do kỷ thân thể kéo căng,hai chân cơ hồ sắp đứng không vững run rẩy, giống như nhu cầu cấp bách của người đàn ông,hắn phản xạ cầm chặt cánh tay Lôi Đình Ngọc.

"Như vậy đã chịu không nổi sao?" Lôi Đình Ngọc lộ ra ánh mắt chế giễu quét qua dáng người chật vật, "Tôi mới điều khiển nút yếu,còn chưa tới mạnh nha!"

"Ai nói !" Y Thanh Huyền kinh ngạc hoảng sợ,vội vàng buông tay,chết cũng không chịu thừa nhận hắn sẽ thua vật nho nhỏ này,bị người đàn ông dùng lời kích thích,hắn một lần nữa tìm về sức lực đối chọi,liều chết đứng thẳng người.

"Thiếu chủ thật có thể nhịn!" Lôi Đình Ngọc thú vị nhìn kỹ vẻ mặt nhẫn nại của hắn,vì gia tăng trình độ tàn bạo ngón tay bướng bỉnh cố ý dò vào bên trong không ngừng chấn động món đồ chơi mini ,sau đó dùng sức đâm vào nơi mẫn cảm nhất.

"A. . . . . . . ." Khoái cảm kinh thiên động địa nhanh chóng cuộn tới như muốn xông phá trí óc, Y Thanh Huyền không cách nào khắc chế run rẩy,phân thân mềm nhũn thoáng chốc hưng phấn hướng cao lên trời,co giật chảy ra nước mắt vui mừng.

"Ai ya!" Lôi Đình Ngọc giả bộ kinh ngạc chắc lưỡi hít hà,"Chỉ thoáng cái phun ra nhiều như vậy, xem ra Thiếu chủ thích món đồ chơi này? Vậy tại sao vừa rồi thiếu chủ còn mạnh miệng nói không!"

"Là anh. . . . . . . . Ép buộc tôi!" Kiêu ngạo từ trước đến giờ không ai bì nổi tại một khắc thân thể phản ứng nát bấy,Y Thanh Huyền không có cam lòng cắn cắn môi dưới,nếu như cha không bị ám sát,nếu như cha không đem vị trí truyền cho Lôi Đình Ngọc,hôm nay Lôi Đình Ngọc vẫn là con chó liếm chân bên cạnh hắn,căn bản không có cơ hội bò đến trên đầu của hắn,hắn trước kia thật sự quá khinh thường người đàn ông này,thì ra lòng trung thành của hắn cùng phục tùng đều giả vờ.

"Cần gì nói khó nghe như vậy?" Lôi Đình Ngọc bày ra dáng vẻ người thắng cuộc,nhướng cao lông mày cười như không cười,"Tôi vì lấy lòng Thiếu chủ mới đặc biệt chuẩn bị !" Hắn chậm rãi rút ngón tay ra, "Cậu đáng lý nên cảm ơn tôi,bởi vì không phải người nào cũng đều có cơ hội cảm nhận được loại khoái cảm tuyệt đỉnh thế này!"

"Anh đừng chiến được tiện nghi còn khoe mã"Dùng tất cả sức lực chống đỡ thân thể mềm nhũn,Y Thanh Huyền ánh mắt mang theo tức giận liếc người đàn ông vênh váo trước mắt,song thành trong rung động vẫn kéo dài khuếch tán,hắn cố gắng không để cho tên kia nhìn ra, "Ngươi đối xử ta thế này,tôi còn phải cảm ơn anh sao ?"

"Thật khó hầu hạ, " Lôi Đình Ngọc khoa trương thở dài một tiếng thở dài, "Tôi vốn còn muốn thay ngươi lấy ra, nếu thiếu chủ nói như vậy, vậycậu cứ mang nó đến tang lễ , từ từ cảm thụ vui vẻ."

"Anh đừng được voi đòi tiên!" Y Thanh Huyền mặt tái mét,giống như trong mắt cuộn sóng sôi sục như mèo ba tư kêu ngạo, "Một nơi trang nhiêm tại sao phải làm như vậy!" Lôi Đình Ngọc những ngày qua khiến hắn vô cùng nhục nhã cũng không đủ,mà ngay cả lễ tang của cha hắn cũng không bỏ qua.

"Làm sao không thể?"Ngón tay thon đẹp của Lôi Đình Ngọc vui vẻ xoa lên gương mặt hắn,"Để người cha an nghỉ cho dưới cửu tuyền thưởng thức thành quả con trai bảo bối được tôi huấn luyện thế nào?"

"Tôi sẽ không để cho anh được như ý!" Y Thanh Huyền không thể nhịn được nữa liếc tên ma quỷ cười lớn lối,trong cơn tức giận nhanh chóng đem bi phẫn hóa thành sức mạnh,thúc đẩy hắn vung quả đấm,quyết tâm tới nhất quyết sinh tử,không muốn ngồi ở đây chờ chết.

"Còn chưa ngoan sao?" Lôi Đình Ngọc không vội trốn,ngón tay nhanh ấn xuống phím điều khiển chỉnh đến cường độ mạnh.

"Ô hô. . . . . . . ." Đang lúc Y Thanh Huyền muốn đánh về phía hắn,máy rung động mini trong cơ thể đột nhiên gia tốc độ bạo động,kịch liệt đung đưa không ngừng kích thích vách tường thịt truyền đến dòng điện mạnh mẽ.

Lôi Đình Ngọc lộ ra nụ cười tinh ranh như mèo,dễ dàng đỡ được thân thể hắn, "Đối chọi với chủ nhân không hay chút nào! Sớm đã nói với cậu không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của ta." Hắn đắc ý nhìn tù binh trong ngực như cá mắc vào lưới.

Nhục nhã,lửa giận cùng không cam lòng tụ tập thành một dòng nước lũ,Y Thanh Huyền cảm xúc không ổn định thở dồn dập,thật sự không muốn để Lôi Đình Ngọc nhìn ra hắn không chịu một,hắn dùng tất cả vốn liếng đối kháng nửa người dưới,nhưng hai tròng mắt dần dần ướt át,môi dưới cắn đến chảy máu,gò má bị lây màu hồng tiết lộ thân thể của hắn đã sớm thất thủ.

"Đừng kiên trì nữa,nhìn môi Thiếu chủ cắn đến chảy máu,như vậy ôi thật đau lòng , " Lôi Đình Ngọc dùng sức chế trụ cằm hắn,buộc hắn phải mở đôi môi, "Nếu Tiểu Miêu cắn bị thương,tôi là chủ nhân cũng thật quá mất mặt!" Trong con ngươi từ nãy đến giờ không ngừng xẹt qua trêu chọc,y cúi đầu không thanh minh phủ lên miệng tù binh,mút hai cánh non mềm rỉ ra máu tươi.

Khẽ đau nhói làm Y Thanh Huyền bỗng dưng tỉnh tái,con ngươi mông lung mở thật lớn,tên đàn ông vô sỉ này dám hút máu của hắn!"A. . . ." Hắn không chịu theo khuôn khổ muốn quay sang nơi khác,nhưng Lôi Đình Ngọc dùng lực mạnh đến hắn căn bản tránh thoát không ra,chỉ có thể dùng răng liều mạng cắn môi đối phương ,cố gắng buộc tên đó rút lui.

Vậy mà người đàn ông kia không để ý hắn phản kháng,ngược lại càng thêm được voi đòi tiên giày xéo hắn,cướp đoạt mùi máu trong miệng hắn,lấy trận thế cuồng phong bạo vũ vơ vét lãnh địa hắn nóng lòng giữ chặt,hắn phấn đấu quên mình hết sức chống cự nhưng vẫn địch không lại dã tâm của người đàn ông kia,hai người giống như hai con hổ con tranh giành cọp mẹ,ai cũng không chịu nhận thua trước,mùi tanh của máu tươi khuếch tán trong miệng,phân không rõ là của hắn hay của người đàn ông kia.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro