C3 + C4 + C5 + C6

Chương 3

Mấy tháng trước

Trong một Pub lộng lẫy rực rỡ về đêm,ánh đèn muôn màu lung linh chiếu ra bốn phía,nam nam nữ nữ điên cuồng vặn vẹo thân thể theo điệu rock dồn dập như phát tiết tất cả cảm xúc hưởng thụ phóng túng cuồng hoan,bỏ đi kiêng kỵ giải phóng lý tính người người đắm chìm trong buổi tiệc đêm,tiếng cười đùa cùng không ngừng ồn ào bên này rồi lại bên kia,không khí được đẩy đến đỉnh điểm.

Một người thiếu niên bắt mắt nhàn nhã ngồi bên cạnh sân khấu,giống như quốc vương từ cao nhìn xuống rút ra điếu thuốc bồi bàn đưa đến,đám người chung quanh giống như chó Nhật hùa nhau nịnh bợ hắn,nhưng hắn không phải một người đơn giản.

Lông mày dài nhỏ,sống mũi cao gầy,cằm dưới thon nhọn,cộng thêm một đôi tròng mắt sáng ngời như hột xoàn,thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người chung quanh bằng nữa con mắt,làm hắn thoạt nhìn giống như mèo Ba Tư vênh váo tự đắc,môi mỏng duyên dáng màu hồng phấn hơi nhướng cao mang theo mùi vị lớn lối,tất cả ngũ quan hợp lại thành một gương mặt hoàn mỹ,một thân quần áo cao cấp nhãn hiệu nổi tiếng,dáng vẻ không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt,ở trong đám người đặc biệt rõ rệt.

Không sai,hắn chính là Y Thanh Huyền,con trai của đại ca "Song Long bang",mà Pub này là của cha hắn mở,vì vậy hắn chẳng khác gì thiếu gia,người nào thấy hắn có thể không tìm mọi cách lấy lòng hắn sao?

Nhưng khác nhau chính là thân hình cao lớn đứng nghiêm bên cạnh,người đàn ông này mặc tây trang thẳng thóm,hắn không có vẻ quyến rũ như Y Thanh Huyền,chỉ có một không mặt lạnh tanh không chút thay đổi,yên lặng đứng phía sau Y Thanh Huyền,rất giống một con chó giữ cửa cho chủ,mặc dù như thế người đàn ông này vóc người to con kiện mỹ cùng với khí thế tràn đầy cảm giác áp bách,vẫn có thể làm cho người ta cảm nhận được sự hiện hữu của y.

Tròng mắt trong suốt như viên thạch đen chói mắt lóe ra vẻ nghiêm nghị,sóng mắt nhìn tựa như bình tĩnh nhưng thật ra giấu giếm tia sắc bén như ưng,xứng với một gương mặc nghiêm túc,đường viền khuôn mặt thâm thúy anh tuấn,khí thế bức người,làm người ta liên tưởng tới con cọp trên thảo nguyên đang đi săn mồi tràn đầy tính nguy hiểm.

Thân người cao gần 190 centimét càng gia tăng cảm giác đe dọa,làn da màu đồng trải qua phơi ánh mặt trời,không cần bồi bổ cũng có thân hình cường tráng,vừa nhìn cũng biết trải qua đặc biệt huấn luyện.

"Y thiếu gia,người đàn ông luôn đứng bên cạnh anh là ai nha? Hắn dường như nãy giờ vẫn nhìn chúng ta." Cô gái ngồi bên cạnh Y Thanh Huyền mặc một bộ quần áo mát mẻ rốt cục không nhịn được mở miệng.

"Không cần để ý,y chẳng qua là tên đàn em cha anh chọn từ nhỏ để làm cận vệ,tuy gọi đi theo bảo vệnhưng mỗi lần anh đi ra ngoài y cứ như chó không đi theo không được,em coi y như không tồn tại cũng được." Y Thanh Huyền ôm eo cô gái cười nói,ngay cả nhìn cũng không nhìn Lôi Đình Ngọc một cái.

"Y thiếu gia thật oai phong ra cửa còn có bảo vệ đưa đón!"

Cô em đưa ánh mắt hâm mộ nhìn Y Thanh Huyền,có khác gì đám người đi theo nịn bợ.

"Thật không hỗ là Y thiếu gia! Quả nhiên danh bất hư truyền!"

"Dĩ nhiên,thử nghĩ xem tôi là thiếu chủ "Song Long Bang"!" Y Thanh Huyền dương dương tự đắc nói."Hơn nữa anh nói với em này,em đừng nhìn người này thoạt nhìn rất đáng sợ,thật ra trước mặt anh y chỉ giống như con chó,rất nghe lời của anh,anh nói cái gì y cũng sẽ làm theo!Ngay cả học tiếng chó sủa cũng làm !" Ở trước mặt phụ nữ cùng bạn bè hắn đặc biệt ra vẻ ta đây,thỏa mãn tự đại trong lòng phái nam.

"Thật. . . . . sao?" Cô em dường như giật mình nhìn sang hướng Lôi Đình Ngọc.

Nghe Y Thanh Huyền nói lời hạ thấp chính mình,Lôi Đình Ngọc vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa,ngay cả nói thay mình cũng không,chẳng qua im lặng chống đở.

"Làm sao,không tin phải không?" Y Thanh Huyền nếm một ngụm rượu,giọng nói đắc ý."Tôi sẽ chứng minh cho các người xem!" Hắn ngoắc ngoắc ngón ra sau gọi Lôi Đình Ngọc .

"Thiếu chủ,xin hỏi ngài có gì cần căn dặn?"Lôi Đình Ngọc từ từ đi tới trước mặt hắn,lấy giọng nói cung kính trả lời.

"Các bạn của tôi muốn xem anh có phải rất nghe lời,anh liền biểu diễn để tôi xem thử!" Y Thanh Huyền khinh thường liếc nhìn vóc người cao lớn hơn mình,từ trước đến bây giờ bất kể lúc nào cũng khúm núm,không có ý chí riêng mình,giống như người máy nghe theo lệnh làm việc chưa từng lộ ra nữa điểm vui buồn,khiến hắn có cảm giác chán ghét,muốn lột đi mặt nạ nguội lạnh của y.

Trong mắt của người đó thoáng cái hiện lên tia sắc bén không dễ phát giác,nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh."Tôi biết rồi,ngài muốn tôi biểu diễn gì?"

Chương 4

"Học tiếng chó sủa đi,đây không phải điều anh thích nhất sao? Biểu diễn để các bạn tôi tiêu khiển!" Y Thanh Huyền nhíu nhíu lông mày nhỏ nhắn, mang theo cười nhạo nói,hắn chính là muốn xem thử người đàn ông này có chịu làm theo không?Nghe được mệnh lệnh nhục nhã,vẻ mặt có thay đổi có chấn động không?

Người đàn ông mặt như cũ không chút thay đổi,từ trên mặt y nhìn không ra nửa điểm tức giận hoặc dao động."Đây là mệnh lệnh của thiếu chủ sao? Hay cầu xin?"Y bình tĩnh nói,một đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn.

Ánh mắt như nhìn thấu tim hắn,Y Thanh Huyền vô cùng không vui,đây là ánh mắt gì? Rõ ràng chỉ là một thuộc hạ thấp hèn,y tại sao dùng ánh như y mới là chủ? Hắn không thích nhìn ánh mắt kia,cũng cần phải cho y biết ai mới là chủ nhân!"Không sai,đây là mệnh lệnh,anh làm theo là được,đừng hỏi nhiều! Muốn làm tôi mất mặt trước mặt bạn bè sao?" Hắn vênh váo tự đắc trách mắng.

"Đúng vậy,Thiếu chủ!" Trước bao cặp mắt đang mở to,Lôi Đình Ngọc nằm xuống tại chỗ,học động vật bò sát bò một vòng trên mặt đất.

"Các người nhìn xem,người này có phải rất giống chó?" Y Thanh Huyền đắc ý ôm cô gái để lộ vai,làm rõ ai mới ngồi vị trí cao!

"Đúng vậy! Thật rất giống !"Đám người cũng bắt đầu cười hùa theo."So với chó còn giống chó hơn!"

"Y thiếu gia thật có uy nghiêm!" Cô em nhỏ nép vào người hắn,dường như ái mộ nói, "Cả cận vệ đáng sợ cũng nghe anh nói,người ta cảm thấy anh thật rất lợi hại!"

"Có phải thích anh hơn không?" Được phụ nữ ca ngợi, Y Thanh Huyền ôm người cô,lâng lâng nói.

"Đáng ghét! Tại sao anh lại hỏi trực tiếp như thế!" Cô em đấm nhẹ lên ngực hắn, "Người ta xấu hổ !"

"Em không phải nói anh rất oai phong sao? Anh sẽ chứng minh nữa cho em xem!" Y Thanh Huyền tự mãn nói, "Anh ra lệnh gì người này cũng sẽ làm! Hừ! Học mấy tiếng chó sủa nghe thử xem!"

Đối với hắn dùng ngôn từ gần giống bôi nhọ,Lôi Đình Ngọc vẻ mặt không thay đổi,thật học tiếng chó sủa."Gâu! Gâu!"

Lúc đó tất cả mọi đều cười vang,Lôi Đình Ngọc làm như không nghe thấy,mặt ngước lên nhìn hắn,như một con chó nhượng bộ chủ nhân,nhưng cặp mắt vẫn sắc bén không chút sợ hãi nhìn hắn.

"Hơ,ánh mắt ngươi là thế nào?Tôi có cho phép anh ngẩng đầu nhìn tôi sao?" Y Thanh Huyền bị chọc giận hất rượu về phía y, "Chó thì chứ làm chó,liếm khô rượu trên mặt đất cho tôi!"

"Như vậy không tốt lắm!Cho dù là chó cũng hơi quá đáng?" Trong đó có một người chen miệng nói.

"Nói cũng đúng,dạng này tính là ngược đãi động vật?" Người bạn khác nói lời trêu chọc.

Lời của tên đó vừa làm cho mấy người xung quanh lại cười lên.

"Không cần lo,không cần lo,đây là chó nhà tôi,tôi thích làm thế nào thì làm thế ấy!" Y Thanh Huyền vênh mặt hất hàm sai khiến nhìn người đàn ông trên mặt đất, "Hơn nữa hắn cũng rất vui lòng làm đúng không,Tiểu Lôi!"

"Đúng vậy, Thiếu chủ!" Lôi Đình Ngọc dùng giọng không chút cảm tình trả lời,tiếp theo liếm rượu trên sàn nhà.

"Thật ngoan!" Y Thanh Huyền cười ha ha một tiếng,nếu người này nghe lời giống như chó,hắn làm sao vui mừng ?"Hiện tại bò qua bên chân tôi!" Có giỏi thì phản kháng! Hừ! Không có can đảm!

Lôi Đình Ngọc không có dị nghị nghe theo lời hắn từ từ bò sang chân hắn.

"Chó ngoan!" Y Thanh Huyền sờ sờ đầu của y,hoàn toàn xem y như chó, "Không bằng ngươi liếm thử giày ta đi!" Vừa nói hắn vừa đưa đôi giày da đến trước mặt y.

Lôi Đình Ngọc yên lặng cúi đầu xuống liếm mũi giày của hắn.

"Mùi vị thế nào?" Y Thanh Huyền tràn đầy ác ý hỏi.

Lôi Đình Ngọc không nói cúi đầu.

"Y thiếu gia,anh thật là xấu,còn hỏi hắn mùi vị giàu thế nào,xem như công hắn đã biểu diễn cho mọi người xem,anh cũng đừng khi dễ hắn nữa!" Cô em lên tiếng xin thay.

"Được rồi,em đã xin cho hắn,vậy thì tha hắn!" Y Thanh Huyền tâm trạng rất tốt,đá một cuốc vào con chó bên cạnh, "Ê,ngươi có thể lui xuống!Đừng trở ngại tôi vui đùa cùng các bạn!"

"Dạ "Lôi Đình Ngọc đứng lên,cúi người về hắn sau xoay người đi ra phía sau,tiếp tục công việc bảo vệ Y Thanh Huyền,giống như vừa rồi không xảy ra bất kỳ chuyện gì.

"Đi! Thật không thú vị!" Y Thanh Huyền vốn mong đợi có thể thấy khuôn mặt vặn vẹo khi chịu nhục,không nghĩ tới không nhìn thấy,thật là nhàm chán! Thật không thích con chó được huấn luyện nghiêm chỉnh,hắn càng thêm khinh miệt y.

Chương 5

Hơn ba giờ đêm,Y Thanh Huyền từ pub ồn ào ra ngoaì,uống đến cả người nóng hổi khuôn mặt tuấn tú đỏ rực giống như quý phi thời xưa say đến đi đường lảo đảo,tư thế khêu gợi làm người đi đường cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn thêm mấy lần,nhưng vừa nhìn thấy người sau lưng cùng đi ra bề ngoài tràn đầy sát khí liền vội vàng cúi đầu đi qua,ai cũng không dám đi qua quấy rầy.

Khi Y Thanh Huyền đi xuống cửa thang lầu,bước chân không vững bất cứ lúc nào cũng có thể ngã nhào.

"Thiếu chủ,xin xuống thang lầu cẩn thận!" Lôi Đình Ngọc thấy thế định vịn hắn,dùng khẩu khí làm hết bổn phận nói.

"Dài dòng! Tôi không cần anh đỡ!" Y Thanh Huyền không khách khí đẩy y ra,không ngờ lảo đảo mình ngược lại đạp vào khoảng không,mắt thấy sắp té xuống thang lầu.

"Thiếu chủ,cẩn thận!"Lúc ngàn cân treo sợi tóc Lôi Đình Ngọc kịp thời đở hắn,mới có thể giúp hắn tránh vận mệnh sụp mặt xuống đất.

"Tôi không phải đã nói không cần anh đỡ sao?" Y Thanh Huyền không cảm kích ngược lại giận giữ nói " Anh chỉ cần làm tốt bổn phận làm chó là được!"

"Thiếu chủ,ngài uống say rồi." Lôi Đình Ngọc không giận không vui nói,"Thời gian không còn sớm,ngài cũng nên về nhà nghỉ ngơi!"

"Hừ,ai nói tôi say,về khoảng uống rượu căn bản không ai có thể chuốc tôi say!" Y Thanh Huyền mắt say lờ đờ nói: "Đừng dạy tôi!" Hắn hất ra bàn tay giúp đỡ của Lôi Đình Ngọc lảo đảo đi ra ngoài đón xe.

"Thiếu chủ!" Cậu nhóc tài xế vừa nhìn thấy hắn,lập tức cúi người cúi người chào mở ra cửa xe.

Y Thanh Huyền không tự nhiên ngồi lên xe,tư thế co rút rất không có hình tượng nghiêng tựa vào ghế ngồi bằng da,thở to ngủ,Lôi Đình Ngọc sau đó cũng ngồi bên cạnh giúp đỡ.

"Anh Lôi,Thiếu chủ ngài ấy không sao chứ?" Từ gương chiếu hậu thấy Thiếu chủ nằm lăn,cậu nhóc nơm nớp lo sợ hỏi Lôi Đình Ngọc .

"Không sao,hắn chỉ ngủ thôi, " Lôi Đình Ngọc nhàn nhạt nói, "Ngươi lái xe sao,nhanh đưa Thiếu chủ trở về!" Y khó hiểu nhìn chằm chằm Y Thanh Huyền ngủ rất say.

"Dạ,Anh Lôi "Cậu nhóc phát động xe chạy về nhà Y Thanh Huyền.

Đợi xe chạy đến nhà,cửa lớn tự động mở rộng, một đám đàn em xếp thành một hàng đứng nghênh đón.

"Anh Lôi,đã đến,Thiếu chủ dường như còn không có tỉnh nhìn ngủ."Cậu nhóc thấy Y Thanh Huyền ngủ đến bất tỉnh nhân sự nên hỏi Lôi Đình Ngọc bên cạnh: "Nên làm sao cho phải, đánh thức ngài ấy sao? ?"

"Không,để tôi dìu xuống xe!"Lôi Đình Ngọc thấp giọng nói.

"Tôi cũng phụ giúp!"

"Không cần,một mình tôi đủ rồi,cậu chỉ cần chịu trách nhiệm dừng xe là được." Sau khi căn dặn xong,Lôi Đình Ngọc xuống xe,mở rộng cửa,dìu Y Thanh Huyền từ chỗ ngồi giúp xuống,dưới mắt một đám đàn em đỡ Y Thanh Huyền vào cửa nhà.

Y Thanh Huyền nửa mê nửa tỉnh đột nhiên cảm thấy thân thể mình tựa vào một thân thể ấm áp,thật ấm áp!Có phải đang tựa vào người cô em trước sau lồi lõm ban nãy không? Không nghĩ cô ấy nhiệt tình như vậy,Y Thanh Huyền cho rằng mình nằm mộng xuân,không muốn buông tha cơ hội ăn bớt,thuận tiện đem mặt chôn vào gáy đối phương,giống như sắc quỷ đưa miệng sát vào,nói mớ: "Mỹ nhân thơm quá! Để cho anh hôn một cái!"

"Thiếu chủ,ngài nhận lầm người !" Lôi Đình Ngọc chỉ nhíu một chút lông mày,sửa đúng,vừa đưa hắn về phòng.

"Cô ầm ĩ quá,câm miệng để tôi hôn được rồi! Con gái ở trên giường không được nói." Y Thanh Huyền không phân rõ là mộng hay thực căn bản nghe không vào,cố ý đem môi dán lên người Lôi Đình Ngọc,giống như sắc lang muốn trộm hương.

"Cậu nghe cho rõ! Tôi là Lôi Đình Ngọc !" Lôi Đình Ngọc bắt được tay hắn lên tiếng nhắc nhở.

"Cái gì?Lôi Đình Ngọc ?" Vừa nghe nói như thế,Y Thanh Huyền làm như tỉnh táo nhanh chóng ngẩng đầu lên,mở ra cặp mắt tỉnh táo say lờ đờ,cẩn thận nhìn mặt ."Đừng gạt tôi,em làm sao là người không thú vị đó,đừng nói nhảm,để anh làm em sung sướng!"

Nhìn hai mắt Y Thanh Huyền gợn nước nhộn nhạo không ngừng truyền tin dụ dỗ,đôi môi xinh đẹp gợi lên góc độ khêu gợi phun ra hơi thở nồng đậm mùi rượu, kéo ra cà vạt ở cổ áo lộ ra da thịt tuyết trắng,trong mắt Lôi Đình Ngọc hiện tia đậm đặc giống như đang nén chuyện gì,nhưng trải qua thời gian huấn luyện dài,khiến y vẫn có thể gắng giữ tĩnh táo,đặt thân thể mềm mại lên mặt giường lớn, "Thiếu chủ,ngài say rồi!"

"Ai nói tôi say,tôi cho ngươi biết tôi còn có thể uống!" Y Thanh Huyền nằm hình chữ đại buông lỏng tay chân,trong miệng không ngừng lẩm bẩm kêu.

"Thiếu chủ,trước khi ngủ xin ngài cởi ra áo khoác! Như vậy ngủ không tốt." Lôi Đình Ngọc duy trì tư thế bất động như núi nhìn hắn,sóng mắt bình tĩnh xẹt qua dịu dàng không dễ phát giác.

Chương 6

Y Thanh Huyền không rõ hắn đang nói chuyện với ai,chỉ cảm thấy giọng nói xẹt qua bên tai tựa như đầu ngón tay lướt qua mảnh vải,giọng nói này thật dễ nghe,là của cô em nhiệt tình như lửa vừa rồi sao? Không đúng,không đúng,giọng này trầm thấp hơn một chút,hơn nữa giống như đã từng nghe qua ở đâu,hắn hé mở cặp mắt sương mù,trước mắt xuất hiện một khuôn mặt lung lay,trong mắt lóe tia sáng nhàn nhạt,hắn cố gắng mở to mắt muốn nhìn rõ,rốt cục thấy được cặp mắt đen lóng lánh như đầm sâu mang theo một loại hấp dẫn mình vào!

Chính là ánh mắt luôn khiến hắn nhìn không rời đi được,trong đầm sâu có cất giấu sắc bén,khinh thường,dũng cảm,cùng không tôn trọng y! Dù hóa thành tro hắn cũng nhận được chủ nhân của nó là người nào.

Men say nhất thời tiêu tán,hắn xoay mình trong đầu lóe lên suy nghĩ muốn trêu chọc y,không tin y thật có thể giữ tĩnh táo đến trình độ mặt không đổi sắc!Y cho rằng hắn không nhận thấy trong mắt y bao hàm dục vọng không nên có sao? Hừ! Một người hạ tiện như chó mà dám mơ tưởng đến chủ nhân mình . . . . . . Quả phạm thượng,si tâm vọng tưởng! Hắn vốn cho rằng tên người máy hoàn mỹ này không dễ tấn công! Hiện tại rốt cục cho hắn biết nhược điểm của y!

"Giúp ta cỡi!" Hắn mở rộng hai tay,động tác giống như đợi y hầu hạ.

"Dạ, Thiếu chủ." Đứng như hắn đoán,một khi mình ra lệnh động tác của Lôi Đình Ngọc quả thực so sánh với quân nhân còn muốn nghe lệnh hơn, "Xin thứ cho tôi thất lễ!"

Khi y cởi xuống áo khoác,Y Thanh Huyền cố ý tựa đầu lên vai y,thổi một hơi hấp dẫn bên tai y,"Tôi cảm thấy nóng quá,giúp tôi cởi cả cả cà vạt cùng áo trong luôn!" Hắn làm bộ rất nóng kéo ra cà vạt,vừa dùng giọng mềm như muốn trêu chọc.

Bả vai Lôi Đình Ngọc run động một chút,nhưng vẫn cung kính,đè nén nói: "Tôi biết,tôi sẽ cởi xuống giúp ngài." Bàn tay y run rẩy cỡi cà vạt trên người Y Thanh Huyền,phải thật lâu mới cỡi ra,trên mặt cũng bắt đầu toát ra mồ hôi so với bình thường đúng là cách xa vạn dặm.

Y Thanh Huyền chú ý y mặc dù làm theo nhưng ánh mắt thủy chung không nhìn lên người hắn,khóe miệng giễu cợt cười khẽ,hắn muốn xem y có thể nhịn tới khi nào!"Còn áo này nữa cũng muốn,thật sự quá nóng!"

Lôi Đình Ngọc chấn động, "Đúng vậy." Y từ từ cỡi nút áo,động tác lộ ra vẻ vụng về kém cỏi.

Đợi đến khi cởi xong áo trên người,lộ ra lồng ngực tuyết trắng của Y Thanh Huyền không một vết sẹo không bị ánh nắng chiếu vào "Như vậy lạnh quá, ngươi không cảm thấy sao?" Hắn giương mắt ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Lôi Đình Ngọc,ánh mắt lưu chuyển lộ ra một tia quyến rũ say lòng người ,sau đó hắn khẽ giãy dụa thân thể,mọi cử động giống như trêu chọc nhẫn nại phái nam đến cực đỉnh.

"Ngài nên đắp chăn,để tránh cảm lạnh." Lôi Đình Ngọc vẻ mặt như thường nói,nhưng y siết chặt bàn tay tiết lộ ra y dao động.

Người này còn chưa cắn câu? Hại hắn hy sinh nhan sắc dốc sức diễn xuất,tốt! Cho thêm hắn càng thêm kích thích!"Tôi không thích!" Hắn định tựa vào trên người Lôi Đình Ngọc,ngụy trang vẻ say đem mặt để sát trước mặt y"Kỳ lạ,mặt anh tại sao có nhiều mồ hôi?" Hắn dùng tay chạm vào mặt y.

"Thiếu chủ,ngài say rồi,nên nằm xuống nghỉ ngơi!" Lôi Đình Ngọc bắt lại tay hắn.

"Không muốn" Y Thanh Huyền rút tay ra,ngược lại vuốt lồng ngực của hắn, "Nơi này thật ấm áp! Giống như gối ôm vậy!" Hắn cố ý tiến sát trong lòng ngực của y cọ sát qua lại.

"Ngài thật nên nghỉ ngơi!" Trên trán Lôi Đình Ngọc mồ hôi càng ngày càng nhiều.

"Ngươi không muốn sờ ta một chút sao?" Y Thanh Huyền tựa như tội phạm dụ dỗ,không ngừng từng bước tiến sát đến gần Lôi Đình Ngọc ."Dùng tay của ngươi giúp ta lau mồ hôi đi!" Hắn nắm tay của y chạm vào ngực mình.

"Tôi. . . . ." Lôi Đình Ngọc hô hấp dồn dập lên,ánh mắt của y như muốn nuốt hắn.

"Ngươi muốn cự tuyệt sao?" Y Thanh Huyền tiếp tục dụ dỗ, "Đây cũng là yêu cầu của ta,ngươi đồng ý?" Hắn đem đôi môi đỏ mọng ngon miệng hướng về phía y.

"Thiếu chủ!" Lôi Đình Ngọc rốt cục không nhịn được vuốt ve da thịt trơn mịn của y,từ hai nụ hoa ửng đỏ xinh đẹp,từ từ rơi xuống lỗ rốn nhỏ.

Đang lúc này, "Bốp !" Y Thanh Huyền vung một cái tát thật mạnh vào mặt y,đánh tan tất cả hấp dẫn xuân tình.

Lôi Đình Ngọc kinh ngạc nói không ra lời,chỉ có thể ngơ ngác nhìn người đàn ông biến sắc trước mắt

"Hừ!Ngươi là ai?" Khuôn mặt tuấn mỹ của Y Thanh Huyền bởi vì khinh miệt mà vặn vẹo lên, "Dám đụng bổn thiếu gia! Không nghĩ rằng mình có thân phận gì! Đừng tưởng rằng tôi say rượu ngươi có thể làm loạn!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro