C31 + 32 + C33 + C34


Chương 31

Trải qua một tuần lễ nằm viện,Lôi Đình Ngọc mặc dù cần ngồi xe lăn nhưng vết thương trên bụng đã khép lại,được bác sĩ trưởng cho phép rốt cục có thể trở về nhà nghỉ ngơi.

Một góc trong thư phòng tao nhã,Y Thanh Huyền đứng trước cửa sổ ánh chiều tà rọi vào,phiền não hút thuốc,nhưng ánh mắt chăm chú nhìn sang bãi cỏ ngoài cửa sổ,người đàn ông ngồi trên xe lăn được tên đàn em đẩy đi tản bộ,hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới một tên ác ma khiến hắn hận nghiến răng lại ảnh hưởng đến hắn,nhất cử nhất động của y,một cái nhăn mày một nụ cười đều tác động cảm xúc của hắn.

Bắt đầu giây phút Lôi Đình Ngọc vì cứu hắn mà nằm ở bệnh viện không thể động đậy,hắn luôn ở trong trạng thái lo âu bất an.

Lại nghĩ không ra y vì sao tự nguyện liều mình cứu hắn,lại càng không hiểu ngày đó thấy nữ y tá quyến rũ y hắn tự dưng dâng lên ngọn lửa vô danh,thất khống đuổi đi mọi người và nữ y tá kia.

Hắn dùng lực hít một hơi khói,sương khói trong nháy mắt tràn ngập trong không khí,mắt quầng thâm mỏi mệt lộ rõ trên khuôn mặt trắng nõn,mấy ngày nay hắn ăn không ngon ngủ không yên,trong đầu không ngừng nhiều lần tưởng niệm thân thể xôn xao,vì xác nhận bản thân không phải biến thái thích đàn ông,đêm đó hắn đặc biệt gọi một cô gái cuồng liệt,hẹn đến khách sạn muốn chứng minh hắn thân là đàn ông dư thừa tinh lực,vừa vào hắn liền khẩn cấp cỡi sạch đồ cô gái áp đảo lên giường, xoa lên bộ ngực tròn đầy khiêu gợi,nhưng hắn hoảng sợ phát hiện dưới thân một chút phản ứng cũng không có,bất kể thử mấy lần cũng không cách cương cứng.

Cô gái mặc dù vừa cười vừa an ủi hắn,nói hắn hôm nay nhất định trạng thái không tốt,lần sau mới đến tìm cô! Nhưng lòng tự tin của Y Thanh Huyền bị đả kích thật sâu,thất thần đưa cô ra khách sạn,không cho cận vệ đi theo,một mình lái xe Mercedes-Benz mờ mịt đi chung quanh,bởi vì tâm trạng không yên thiếu chút nữa đụng vào chỗ đứng tránh.

Nhưng Y Thanh Huyền lòng thể bị khống chế lại để ý Lôi Đình Ngọc,đợi ở trước giường bệnh một tấc cũng không rời chăm sóc y,trừ xác nhận tánh mạng của hắn không đáng lo ra,cũng muốn xem y đã hạ ma chú gì trên người mình,lại làm cho mình lần nữa thất thường!

"Thiếu chủ! Thiếu chủ" Một tiếng kêu vội vàng không kịp chuẩn bị từ phía sau lưng vang lên,cắt đứt suy nghĩ Y Thanh Huyền,hắn phiền muộn quay đầu nhìn, chỉ thấy người tới cung kính hành lễ."Trước khi vào tại sao không gõ cửa?"

"Thiếu chủ,em đã gõ vài cái,nhưng ngài không có trả lời,em cho rằng ngài đã xảy ra chuyện gì,nên vội vàng chạy vào xem xét," Đường chủ tạ lỗi với hắn."Lúc này mới phát hiện hắn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ,đang nhìn gì đây?"

Không muốn bị phát hiện mình đang nhìn tên kia,Y Thanh Huyền giả bộ ho một tiếng,cất bước đi tới trước bàn đọc sách ngồi xuống ghế dựa,hắn vắt lên hai chân, đem tàn thuốc gạt vào trong gạt tàn."Không có gì,ta chỉ hút thuốc lá thôi,mà ngươi vào thư phòng tìm ta có chuyện gì?"

"Là ngày đưa tang Hổ ca" Đường chủ len lén nhìn thoáng qua phương hướng Thiếu chủ vừa nhìn,lập tức biết hắn đang chú ý người nào,nhưng hắn biết rõ Thiếu chủ da mặt mỏng,không nên châm chọc tại chỗ."Em đã xin thầy ngày thật tốt,ngày mốt Chủ Nhật là ngày thích hợp để hạ táng nhất,vì đề phòng sự kiện ám sát xảy ra lần nữa,trừ đám anh em trong bang cùng số ít bạn thân của Hổ ca ra,chúng em không cho người ngoài tham gia,ngoài ra em còn phái thêm người bảo vệ."

"Tất cả giao cho ngươi an bài!" Y Thanh Huyền thở ra một ngụm khói trắng,suy nghĩ đến người cha đã mất trong đầu liền hiện lên hình ảnh thời ấu thơ ông ấy ôm hắn,nhưng đêm đó Lôi Đình Ngọc hôn mê hô lên kêu cứu lúc nào cũng xông vào trong đầu hắn,đuổi đi không được,từng chút từng chút ăn mòn giấc mơ xinh đẹp vốn có,nháy mắt tình cảm phức tạp xoắt xít,người cha hắn từ trước đến giờ kính yêu nhất,sùng bái nhất thật đã làm ra loại hành vi man rợ tàn khốc với Lôi Đình Ngọc sao?

"Dạ,em sẽ cố hết sức,tất nhiên sẽ không để chuyện đáng tiếc tái diễn."Đường chủ định liệu trước cho thấy quyết tâm làm hết bổn phận"Nhưng còn có một sự kiện phải báo kiện Thiếu chủ,đó chính là thân thể Lôi ca chưa hoàn toàn phục hồi như cũ,lại cộng thêm mất trí nhớ,anh ấy như vậy thật không cách nào quản lý công việc trong bang,trước mắt do em quản lý,đợi đến thân thể của hắn khang phục,thích ứng cuộc sống bình thường,em sẽ cùng bọn đàn em an bài buổi lễ kế vị,dựa theo di ngôn Hổ ca,chính thức đem vị trí lão đại đưa cho anh ấy."

"Vậy thì thế nào?" Y Thanh Huyền nửa nhếch lông mày tỉ mỉ"Dù sao cha thống lĩnh Song Long Bang đã sớm chuyển giao cho mấy người quản lý,ta coi là cái gì,bất quá là con trai người đời trước,ngươi còn cần xin chỉ thị của ta sao?"

"Thiếu chủ,em biết ngài vẫn không thích chuyện Hổ ca khi còn sống không đem vị trí truyền cho ngày,vì vậy ngài mới không có sắc mặt tốt với Lôi ca." Đường chủ một lời khó nói hết dường như thở dài một hơi"Ngài thật không hiểu nổi khổ tâm của Hổ ca,ông ấy không muốn ngài giống như ông ta bước vào xã hội đen,hai tay nhuộm đầy máu tanh,mỗi ngày trải qua cuộc sống đánh đánh giết giết,lúc nào cũng phải đề phòng kẻ thù đuổi giết,ông ấy hi vọng ngài sống như người bình thường, cưới vợ sinh con,có tiền đồ ngay thẳng tốt đẹp,mới có thể đem quyền thừa kế Song Long Bang giao cho Lôi ca,ông ấy không muốn cậu bước theo con đường rập khuôn, bị hắc đạo ô nhiễm.Nếu không ông ấy cũng không muốn ngài học đại học! Hổ ca tất nhiên có suy nghĩ của riêng mình,ông ấy chỉ vì muốn tốt cho cậu."

"Ba ba. . . . . . . ông ấy đem vị trí truyền cho y,thì ra là có suy tính khác?" Y Thanh Huyền hoảng sợ trợn to con ngươi, "Không phải Lôi Đình Ngọc giả mạo di ngôn của ông ấy sao?" Là hắn trách lầm tên kia sao?

"Làm sao có thể?" Đường chủ không hề biết"Ban đầu Hổ ca nhận nuôi Lôi ca,trừ cấp cho thiếu gia một người cận vệ an toàn ở bên ngoài,tác dụng lớn nhất chính là hi vọng tương lai sau khi chết có thể để Lôi ca thay thế vị trí ông ta! Ngài là đứa con ông ta yêu thương nhất,ông ấy làm sao nhẫn tâm đẩy cậu xuống bờ vực tội ác?"

"Nói như vậy,Lôi Đình Ngọc hắn căn bản không có cướp đi địa vị ta nên có,mà là từ vừa bắt đầu ba ba đã quyết cho hắn làm lãnh đạo sao?"

"Đúng là như thế." Đường chủ thở dài một tiếng"Thật ra Lôi ca cũng rất khổ,từ nhỏ đã phải chịu huấn luyện chương trình học đặc biệt,bất kể là võ thuật,bắn súng,thể lực...v.v.đối với một đứa bé mà nói thật là nghiêm khắc,nhất là giai đoạn học bắn súng,Lôi ca luyện đến tay cũng chảy máu mà vẫn phải tiếp tục luyện,còn có một lần là ở mùa hè nóng bức,bị Hổ ca ra lệnh đeo một bao cát nặng chạy hai mươi vòng dưới ánh mặt trời,ngay cả em nhìn kiểu đặc huấn ma quỷ cũng cảm thấy không đành lòng,nhưng anh ấy dựa vào nghị lực hoàn thành tất cả!"

"Ba ba ra mệnh lệnh vậy sao?" Y Thanh Huyền nhớ lại khoảng thời gian còn nhỏ,thỉnh thoảng nhìn thấy đứa bé cận vệ ba cho hắn hai chân và tay đều có vết thương,hắn lúc đó còn cho rằng tên này tay chân vụng về,mới có thể tự mình té ngã,hôm nay chân tướng rõ ràng hắn mới hiểu Lôi Đình Ngọc bị đối xử không phải đứa bé nào cũng có thể chịu được,so với hắn giống như đóa hoa được bảo vệ trong nhà kính,không biết bên ngoài khó khăn ra sao.

Chương 32

"Cũng không còn cách,muốn làm một lão Đại thật không phải dễ dàng,trừ tàn nhẫn,tuyệt tình,lạnh lùng ra,bản thân cũng phải đủ năng lực quản lý,vậy mới không dễ dàng bị đụng ngã.Hổ ca cũng không hi vọng Song Long Bang bị mất trong tay người không có năng lực,mới có thể nghiêm khắc bắt anh ấy tập luyện!"

Y Thanh Huyền nhắm mắt lại vẻ mặt suy nghĩ sâu xa dựa trên ghế dựa,chuyện cũ rõ ràng như hôm qua nặng nề xoắn trong lòng,hắn luôn dùng thái độ ngạo mạn khinh miệt đối xử người đi theo hắn,chưa từng dùng mắt nhìn y một lần,mà y không nói một lời chịu đựng đủ loại hành động xấu xa của hắn,giống như cừu non trầm mặc một chút phản kháng oán hận cũng không có,đây chính là nguyên nhân lớn nhất Y Thanh Huyền xem thường y,vì không để bị đuổi khỏi căn nhà này,y ngay cả khí phách không khuất phục cũng bỏ đi giống như chó Nhật nhìn sắc mặt của hắn làm việc,bảo y đi Đông thì y đi Đông,bảo y đi Tây thì y đi Tây.

Trăm triệu không nghĩ tới Lôi Đình Ngọc ở những lúc hắn không nhìn thấy phải chịu huấn luyện gian khổ,cần chảy ra bao nhiêu mồ hôi và máu,chịu bao nhiêu vết thương mới được như hôm nay? Lôi Đình Ngọc luôn giúp hắn gánh những công việc nặng,thay thế hắn nhảy vào giang hồ tứ phía nguy hiểm,tất cả cũng là cha hắn không nỡ để con trai ruột của ông chịu khổ,mới có thể tìm người thay hắn chịu,nhưng hắn cái gì cũng không biết còn gây phiến khức khắp nơi,làm y khó xử!

Đóng băng ba thước tuyệt không phải một ngày có thể tan,y có oán hận cha hắn,oán hận hắn chưa bao giờ cho y sắc mặt tốt đều có thể dự liệu,sau đó cha hắn qua đời.Lôi Đình Ngọc chịu ức hiếp rốt cục phun oán khí,tận tình trút ra oán hận trong khoảng thời gian dài trên người hắn!

Nhưng hắn thật sự nghĩ không ra nếu Lôi Đình Ngọc ghi hận trong lòng thì tại sao nguyện ý hy sinh xả thân cứu mạng hắn?

"Thiếu chủ,ngài phải thông cảm lập trường của Lôi ca,vì đạt thành trọng trách trọng đại Hổ ca giao cho y,y vẫn liều chết gắng gượng tới nay,bất kể bảo vệ an toàn cho ngài,hay lưng đeo trọng trách nặng nề y đều hoàn thành tốt." Đường chủ can đảm lên tiếng khuyên giải"Mặc dù Hổ ca đã qua đời nhưng ngài vĩnh viễn Thiếu chủ là của chúng ta,các anh em trong Song Long Bang vẫn đối đãi ngài như thiếu chủ,em tin tưởng Lôi ca cũng giống như vậy,y đã đồng ý với Hổ ca chăm sóc tốt ngài,tất sẽ không tự hủy hứa hẹn,bằng không trong tang lễ y cũng không mạo hiểm tánh mạng cứu ngài."

"Đây là ân oán giữa ta và hắn,chưa đến phiên ngươi tới bình luận!" Mặc dù chút thành kiến trong lòng đối với Lôi Đình Ngọc đã sớm giảm bớt,nhưng trước mặt đàn em Y Thanh Huyền vẫn sống chết giữ sĩ diện gượng chống .

"Không dám! Em không dám can thiệp ý của Thiếu chủ,chẳng qua hi vọng Thiếu chủ có thể cùng Lôi ca chung đụng hòa thuận,không nên có ngăn cách."

"Hắn hiện tại đã biến thành dạng như vậy,ta chẳng lẽ còn gây khó khăn cho hắn sao? Thứ ngươi băn khoăn căn bản rất dư thừa!" Ngón tay Y Thanh Huyền nhẹ gõ lên bàn thủy tin cao cấp nhập khẩu từ Italy,nghĩ một đằng nói một nẻo: "Rồi hãy nói ta căn bản không muốn y tới cứu ta, là bản thân y ngốc muốn dùng thân thể che chở ta,kết quả trúng đạn ngã xuống đất,phải trách người nào đây!"

"Đều tại chúng em phòng thủ không đủ chu toàn,mới có thể để Thiếu chủ bị nguy hiểm,làm hại Lôi ca bị thương, " Đường chủ tự trách bản thân thất trách, "Không nghĩ tới Hổ ca bị ám sát bỏ mình không bao lâu,lại đến phiên Thiếu chủ,rốt cuộc là người nào muốn gây sự với bổn bang,nếu bị em bắt được em sẽ không bỏ qua hắn!"

"Theo ý ngươi,hung thủ bắn lén ba ta và ta có phải cùng một người?" Đầu tiên là ba hắn nửa đêm lái xe ra nước ngoài bất hạnh gặp tập kích,không bao lâu trước mặt đông đảo khách tại tang lễ xảy ra màn đấu súng.Y Thanh Huyền hoài nghi đây không phải chuyện tầm thường,mà là kế hoạch ám sát liên hoàn,đa phần hướng về phía hắn cùng với ba ba mà đến,đối phương muốn gì? Tại sao cố ý đưa bọn họ vào chỗ chết?"Nếu như ta không đoán sai,hành động của hắn muốn trêu chọc chúng ta!"

"Có khả năng này " Đường chủ suy nghĩ một chút"Thiếu chủ xin yên tâm giao em điều tra việc này,bất kể phải dùng bao nhiêu nhân lực vật lực,em và các anh em cũng nhất định sẽ thề bắt được hung phạm,cho dù hắn chạy trốn tới chân trời góc biển cũng sẽ moi hắn ra,dùng máu tươi của hắn để huyết tế,an ủi linh hồn Hổ ca trên trời." Sắc mặt của hắn mặc dù điềm tĩnh như cũ nhưng nói ra tràn đầy dõng dạc,khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

"Vậy thì giao cho ngươi làm !"

"Em sẽ không để cho Thiếu chủ thất vọng!" Đường chủ vỗ bộ ngực hứa chắc"Em đây ra ngoài trước, không quấy rầy Thiếu chủ!" Sau khi vô cùng tôn kính hành lễ với Y Thanh Huyền,liền biết điều rời khỏi thư phòng.

Bên trong phòng lớn lại khôi phục tĩnh lặng ban đầu,Y Thanh Huyền xoa hai mắt mệt mỏi,nhiều sự việc không báo động trước liên tiếp ập đến,cơ hồ làm hắn chịu được không nổi,đầu tiên là cha hắn gặp nạn chết,ngay sau đó lại tới vụ tang lễ khiến hắn ứng phó không kịp,sóng này chưa yên sóng khác đã tới,nhiều hoài nghi chưa được giải đáp rõ,hắn giống như rơi vào năm dặm sương mù tìm không ra đầu mối.

Cha hắn từ trước đến giờ chú trọng nhất là an toàn cá nhân,bất kể đi nơi nào bên cạnh cũng sẽ đi theo mấy chục cận vệ,để ngừa kẻ thù bắn tỉa,hết lần này tới lần khác vào cùng một buổi tối,có lẽ trong khoảng thời gian này cha hắn cho rằng không có ai theo dõi,cũng là nhất thời sơ sót chỉ mang theo một mình Lôi Đình Ngọc đi bái phỏng,không nghĩ tới ở nửa đường bị bắn chết,Y Thanh Huyền trải qua phân tích khách quan và suy luận,rốt cuộc rút ra quyết định đối phương hiểu hành tung ba hắn rõ như lòng bàn tay,đồng thời cũng nắm rõ cách làm việc cùng với đám người cận vệ trong Song Long Bang .

Chương 33

Y Thanh Huyền đưa tay cầm chung cà phê trên bàn mút nhẹ một ngụm để cho đặc biệt mùi thơm đậm đặc tràn đầy trong miệng,hắn nặng nề thở ra một hơi,vô luận chân tướng thế nào hắn tuyệt đối phải vì bố báo mối thù không đội trời chung,trước mắt chỉ có thể đem trách nhiệm nặng nề phó thác cho một mình Đường chủ điều tra,chỉ mong người đó không làm cha hắn thất vọng,nhanh chóng bắt được người cầm đầu phía sau !

Không khí chung quanh im lặng không tiếng động,Y Thanh Huyền theo bản năng lại đem tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ,ánh chiều ta thiêu đốt một mảng màu xanh hoa cỏ,cũng làm cáo bóng cao lớn của Lôi Đình Ngọc kéo ra thật dài,ở giữa vườn hoa đua nở y trở thành điểm trung tâm nổi bật,thật sâu hấp dẫn hắn,hắn gần như chuyên chú nhìn xem khuôn mặt cương nghị nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời,còn cảm thấy thật lóa mắt.

Y Thanh Huyền không khỏi cảm thấy một luồng sóng kinh người lập tức khuếch tán trong người,Lôi Đình Ngọc không nói gì cướp đoạt cánh môi của hắn,không có ý tốt trêu chọc hai tay của hắn,cùng với thân hình cường tráng đặt trên người hắn,từng cảnh khiến hắn xấu hổ mở miệng lần nữa lập lại,nhưng hắn lại không có cách tự kềm chế cảm thấy cả người nóng lên,giữa hai chân bắt đầu thấy nóng lạ thường,hắn hít thở nhanh hơn,máu sôi trào,hai gò tuyết trắng nhuộm đỏ ửng động tình.

Hắn cắn chặc môi cố gắng muốn đè nén dục niệm chộn rộn trong người,nhưng nửa người dưới xôn xao càng ngày càng mãnh liệt,càng ngày càng thoát khỏi khống chế,trong đầu của hắn lần nữa hiện ra vẻ mặt Lôi Đình Ngọc hôm đó đắm chìm trong dục vọng,nhiệt độ thân thể đột nhiên dồn dập lên cao,trực tiếp đánh sâu dục vọng trong người,hắn không khỏi duỗi ra ngón tay đưa xuống tự vuốt ve bản thân.

Hai mắt từ trước đến giờ khinh thường người khác giờ phút này khoác lên sắc thái tình dục,cũng không thấy được một tia thần khí,Y Thanh Huyền giống như đang ở trong mộng ngẩn nhơ lấy tay vỗ về chơi đùa phân thân nóng bỏng,lý tính đã sớm bị tình dục đục khoét,hắn giống như người bệnh đột ngột sốt cao không cách nào khắc chế tăng nhanh động tác ngón tay,khát vọng đem ý nghĩ xằng bậy với Lôi Đình Ngọc toàn bộ phát tiết ra ngoài.

Rốt cục bộc phát dục vọng đến tới đỉnh,Y Thanh Huyền hầu như không còn sức lực tựa đầu ngã sấp trên bàn,trước kia hắn luôn có hứng thú với cơ thể phái nữ, bây giờ chỉ là ngó chừng nhất cử nhất động Lôi Đình Ngọc cũng sinh ra tình dục,ngược lại đối với những cô gái đầy đặn mê người thế nhưng nửa điểm phản ứng cũng không có!

Hắn Y Thanh Huyền lúc nào trở thành biến thái yêu thích phái nam? Chẳng lẽ sau khi bị Lôi Đình Ngọc xâm phạm nhiều lần,hắn đã bị cải tạo thành không có y thì không thể hưng phấn?

Không! Hắn không phải!

Tự ái kêu ngạo liều chết cũng không nguyện thừa nhận mình chỉ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lôi Đình Ngọc đã kìm lòng không đậu có phản ứng,nhưng dục vọng phát tiết trên tay chính là minh chứng không cho hắn trốn tránh.

Thô lỗ rút ra giấy lau dọn dẹp sạch sẻ rồi ném vào thùng rác,Y Thanh Huyền hít sâu một hơi,cố gắng lắng đọng suy nghĩ,đem ý nghĩ kinh người trong đầu vứt ra sau ót,hắn một hơi uống cạn chất lỏng còn lưu lại trong chung cà phê,nói đến nói lui khiến hắn trở nên bối rối còn không phải tại tên Lôi Đình Ngọc kia,nếu không phải y lần nữa xâm phạm hắn,hắn làm sao có thể ở trước mặt phụ nữ quyến rũ không cảm thấy hứng thú,hại hắn mất hết mặt mũi đàn ông!

Tất cả đều do Lôi Đình Ngọc làm hại!

Nhưng y hiện tại mất đi tất cả trí nhớ,không buồn không lo ngồi ở trong đình viện trò chuyện vui vẻ với tên đàn em,để lại một mình hắn đối mặt những chuyện nam khan trước đó,thật sự là quá đáng ghét quá không chịu trách nhiệm!

Hắn tuyệt không thể tha thứ cho Lôi Đình Ngọc quên lãng những ngày tháng chủ tớ bọn họ cùng chung đụng,không thể tha thứ y quên lãng y từng không uy nghiêm thiếu chủ hắn ra gì,nhiều lần đặt hắn ở trên giường một lần lại một lần chà đạp thân thể và lòng của hắn,càng không thể tha thứ y quên lãng khi hắn gặp nguy hiểm y đã xả thân bảo vệ an toàn của hắn,không biết phải dùng thủ đoạn gì,hắn cũng phải buộc y nhớ lại,hắn không cho phép y chỉ va chạm chút não bộ tự tiện vứt đi đoạn quá khứ trước đó.

Đang lúc hắn chuẩn bị đem ý nghĩ trong lòng hóa thành hành động,đột nhiên một cơn buồn ngủ đánh tới,hắn ngáp một cái,hai mắt mỏi mệt nặng nề đóng lại,có lẽ liên tục mấy ngày qua đều ở phòng bệnh bệnh viện chờ đợi cho nên mới ngủ không ngon,hắn không bao lâu thì đi vào giấc ngủ,đầu tựa vào trên bàn rơi vào giấc mộng đẹp.

Mưa lất phất mông lung,hắn cảm giác cơ thể mình dường như di động,cưỡi mây đạp gió quanh quẩn giữa không trung,ngay sau đó lại rơi xuống,hắn rơi vào vật thể mềm mại dễ chịu,có đôi bàn tay to ấm áp dao động trên người hắn,cởi xuống cà vạt và tất cả quần áo trói buộc đã lâu,được giải phóng làn da trần trụi tiếp xúc không khí lạnh như băng,hắn theo bản năng run rẩy,người nào,rốt cuộc người nào cỡi quần áo hắn?

Hắn cố gắng mở mắt tìm tòi rốt cuộc là ai,nhưng cảm giác buồn ngủ đã sớm chiếm lĩnh giác quan,làm hắn căn bản phân không rõ là mộng hay thực tế, chỉ có thể hoảng loạn hé môi bật ra rên rĩ,không có chút năng lực chống cự mặc cho người không biết diện mạo xâm lược tách ra hai chân thon dài của hắn,vạch trần phân thân không chút phòng bị sống trong rừng cây đạm sắc,dùng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên vuốt ve,vì tinh thể mềm nhũn rót vào phấn chấn.

"A. . . . . . . ." Mê mang đong đưa thân thể, Y Thanh Huyền thoáng cái rơi vào cực lạc thiên đường,hưởng thụ vui mừng bị lật tới lật lui làm người ta cháng váng.

Khi phái nam giữa hai chân từ từ cứng lên,lập tức bị ngậm tại giữa cánh môi ấm áp đối phương tận tình trêu chọc,đầu lưỡi trơn trợt chậm chạp mặt ngoài nhạy cảm ,thỉnh thoảng mút lấy lối vào chỗ lõm đầy nước,từng đợt khoái cảm kinh người đánh tới, Y Thanh Huyền thân bất do kỷ cong người lên,ở trong trạng thái mê ly bồng bềnh,thân thể trung thực thẳng thắng,không thể tự kềm chế rơi vào cảnh giới tuyệt đẹp mất hồn.

"Ừ. . . . . . . ." Cánh môi nhiệt tình kéo dài kích thích ,nhiệt độ cả người nhanh chóng lên cao trào,Y Thanh Huyền cảm giác thân thể giống như theo gió vượt sóng , tốc độ vọt lên cao lại nhanh chóng lao xuống,hoặc như bay lượn trên không trung vô cùng thoải mái,hắn đang nằm mơ sao? Tại sao trong đầu hắn truyền đạt khoái cảm thật đến làm cho người ta bị mê hoặc?

P.S:Anh đang bị ăn đấy gào thét

Chương 34

Dưới sự chậm rãi khiêu khích Y Thanh Huyền sa vào mê loạn,cả người căng ra vui vẻ,thoáng cái sắp đến điểm giới hạn,cánh môi ấm áp mỏng manh bỗng nhiên thình lình rút lui,đổi lại chính là ngón tay ướt nhẹp,từ nổ tung dâng trào trượt tới hậu đình giữa khe mông,không chút báo động trước đút vào.

Cơn đau nhẹ xuyên thấu qua thần kinh giao cảm truyền đến,Y Thanh Huyền theo phản xạ hạ thân kéo căng nhưng đối phương rất có kiên nhẫn,rất nhanh vách tường thịt trơn được dạy dỗ qua cũng bắt đầu đón ý nói hùa,thật chặc cuốn lấy không buông.

"Hô. . . . . . . ." Y Thanh Huyền thần trí mặc dù hỗn loạn,nhưng có thể cảm nhận được ngón tay ướt át ra vào trong người mang đến cảm giác khác thường, tê dại run rẩy dần dần khuếch tán,hắn như người nghiện ma túy,từng tế bào trên người,mỗi một sợi thần kinh đều mang theo khát vọng cấp thiếp.Trong lúc thoáng qua cho hắn hành hạ ngọt ngào,ngón tay tràn đầy ma lực còn chưa kịp chuẩn bị lui ra ngoài,hắn còn chưa biết xảy ra chuyện gì,một lực va chạm mười phần đoạt lấy một hơi bạo liệt khuếch trương bộ vị.

"A ——" Không ngừng kéo dài va chạm phối hợp tứ chi vũ động,cuồng dã nhấc lên chấn động dữ dội làm hắn khắc sâu trong lòng.

Cánh tay cường tráng giữ chặt hông hắn,mỗi một lần luật động đều xâm nhập nơi trọng yếu,cơ hồ muốn xông phá thân thể hắn.

Thừa nhận không lồ đâm vào,bàn tay Y Thanh Huyền không khỏi nắm chặc vật thể phía dưới,rõ ràng cảm nhận được giác quan toàn thân bị đè ép,kích tình trong người không chút lưu tình lật quấy hắn,cướp đoạt hắn.

Vật thể sốt cao vùi sâu vào trong cơ thể hắn không biết tiết chế tìm kiếm nhiệt tình của hắn,giống như biểu thị công khai chủ quyền,vừa cuồng vọng vừa bá đạo qua lại ra vào,không chút chừng mực tham làm yêu cầu,khiến Y Thanh Huyền không có một chút không gian thở dốc và cơ hội giãy giụa,rơi vào trong trời đất mờ mịt.

Máu nhanh chóng sôi trào,Y Thanh Huyền ép chặt nội bộ lửa nóng dạt dào,đem mình phó thác trong sóng lớn mãnh liệt,trong lúc bất chợt điều chỉnh góc độ mặc người xâm lượt,cảm giác vọt tới muốn nổ tung,một trận khoái cảm co giật đánh tới,hắn đạt đến đỉnh cũng nhịn không được bộc phát mừng như điên,sau đó thì rơi vào trong bóng tối u ám.

Không biết qua bao lâu,Y Thanh Huyền từ từ tỉnh lại sau giấc mộng,sắc trời ngoài cửa sổ đã một mảnh tối đen,hắn xoa xoa mắt buồn ngủ cảm giác xương vô lực như bị hủy đi,nhất là vị trí riêng tư ở mông giống như vừa trải qua một cuộc kịch liệt đau đớn vô cùng,hắn chợt nhớ lại cảnh trong mơ giống như thật kia,chẳng lẽ đó không phải là mộng xuân?

Y Thanh Huyền hoảng sợ vội vàng kiểm tra trên dưới cả người,phát giác hắn quần áo hoàn hảo nằm trên ghế sa lon,không có dấu hiệu bị người cởi ra,cũng không có chất lỏng khả nghi,nhưng nửa người dưới giống như được người ta tắm rửa qua nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng,trên người còn có thêm một tấm thảm giữ ấm,hắn nghi ngờ khởi động thân thể,kỳ quái,hắn rõ mình gục ngủ trên bàn sách,tại sao tỉnh lại biến thành ở ghế sa lon?Còn cái thảm này ở đâu có?Tại sao ngủ một giấc,hắn cảm thấy thân thể mệt mỏi không chịu nổi?

Nếu như đây không phải là mộng,rốt cuộc người nào lớn gan vậy,dám thừa dịp hắn ngủ mơ mơ màng màng xâm phạm hắn?Tại sao ở thời điểm người ta muốn làm gì thì làm hắn lại không tỉnh dậy được?

"Thiếu chủ,cậu đã tỉnh?" Giọng nói trầm thấp mang theo nồng đậm mỏi mệt đột nhiên vang lên.

Y Thanh Huyền đưa mắt nhìn sang,nhìn thấy Lôi Đình Ngọc ngồi lên xe lăn từ trước bàn dài sô pha ngẩng đầu,vẻ mặt buồn ngủ nói chuyện với hắn,hắn kinh ngạc hỏi "Tại sao anh ở chỗ này?"

Lôi Đình Ngọc dụi dụi mắt"Trước đó không lâu tôi từ đình viện trở lại,tôi liền nhờ đàn em giúp đẩy tôi đến thư phòng gặp Thiếu chủ,nhưng sau khi vào mới phát giác ngài ngủ thiếp đi,tôi không muốn đánh thức ngài cho nên đã ở chỗ này chờ ngài,không nghĩ tới bản thân cũng ngủ thiếp đi."

"Thảm này là do anh đắp?" Đủ loại nghi ngờ xẹt qua trong đầu,Y Thanh Huyền không biết sắc thử dò xét,âm thầm nghĩ chẳng lẽ do tên này làm?

"Tôi thấy được Thiếu chủ ngủ trên ghế rất lạnh,vừa lúc bên cạnh có một tấm thảm,nên thuận tay đắp cho ngài." Lôi Đình Ngọc cảnh giác sợ hãi nói,trong con ngươi đen bóng ngấn nước "Thiếu chủ có phải không vui vì tôi tự tiện chủ trương giúp ngài đắp thảm? Tôi chỉ sợ không đắp ngài sẽ cảm lạnh."

"Không cần nói với dáng vẻ đáng thương như thế,tôi không trách anh!" Hai mắt tìm tòi nghiên cứu tỉ mỉ xem kỹ y,nhưng không cách nào từ khuôn mặt nhìn như vô tội tìm ra một tia làm bộ làm tịch,Y Thanh Huyền trong lòng ngàn câu vạn chữ,ngũ vị tạp trần,Lôi Đình Ngọc mất đi trí nhớ cộng thêm hai chân tạm thời không thể chuyển động,cho nên không thể ôm hắn đến ghế sa lon,chứ đừng nói xâm phạm hắn! Nhưng nếu không phải hắn,thì là ai? Hay nói đó chỉ là một giấc mơ?"Anh. . . . . ."

"Gì?"

Từng hình ảnh tuyệt đẹp xẹt qua đầu,Y Thanh Huyền bỗng dưng đỏ mặt,dừng lại câu hỏi muốn ra khỏi miệng,bảo hắn làm sao có thể mặt đối mặt chất vấn Lôi Đình Ngọc có phải nhân lúc hắn ngủ chiếm đoạt hắn?

"Anh vào đây tìm tôi làm gì?" Vì che dấu lúng túng,Y Thanh Huyền cố ý dời ánh mắt sang chỗ khác,hung dữ hỏi.

"Tôi ở trong đình viện phát hiện những đóa hoa này rất đẹp, " Lôi Đình Ngọc từ phía sau lưng lấy ra mấy chục đóa hoa tường vi xinh đẹp bệnh thành tràng hoa, sau đó dùng tay di động xe lăn đến trước người Y Thanh Huyền "Tôi liền hái xuống bện thành vòng hoa,muốn tặng cho Thiếu chủ."

"Tại sao tặng cho tôi thứ này?" Y Thanh Huyền kinh ngạc trừng mắt nhìn vòng hoa trong tay y.

"Bởi vì tôi cảm thấy rất thích hợp với cậu!" Hai tròng mắt sâu và đen của Lôi Đình Ngọc không chớp mắt chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của Y Thanh Huyền ,xấu hổ ca ngợi nói: "Thiếu chủ đẹp tựa như vòng hoa này!"

"Anh có ý gì? Lại xem tôi như con gái sao?" Y Thanh Huyền tức giận bác bỏ,nhưng hai gò má giống như bị lửa đốt,thật nóng quá.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro