C35 + C36 + C37

Chương 35

"Không phải,tôi thật lòng khen ngợi chứ tuyệt không phải cố ý muốn Thiếu chủ không vui" Lôi Đình Ngọc bối rối giải thích"Tôi đưa ngài vòng hoa này,trừ cảm thấy nó đủ để sánh ngang bề ngoài xuất sắc của thiếu chủ ra cũng biểu đạt một chút tâm ý của tôi,mấy ngày tôi nằm viện Thiếu chủ chẳng những mỗi ngày tới thăm tôi còn ở bên cạnh chăm sóc,tôi thật cảm ơn thiếu chủ đã quan tâm."

"Người nào quan tâm anh? Đừng dát vàng lên mặt mình!" Y Thanh Huyền giống như chó bị dẫm phải đuôi khẩu khí hung dữ bác bỏ,nhưng cả khuôn mặt ngay cả bên tai cũng mơ hồ đỏ hồng."Nếu như không phải anh có công cứu chủ,hôm nay cho dù anh chết ở trên đường,bổn thiếu chủ cũng lười nhìn anh một lần,nhưng dù sao anh cũng là một phần tử trong bang,ta bất quá chỉ sợ anh chết trong bệnh viện gây thêm phiền toái cho tôi!"

"Thiếu chủ dạy rất đúng,tôi đã quá đánh giá cao giá trị của mình,chỉ là một thuộc hạ làm sao có thể được thiếu chủ quan tâm,đều do tôi không tốt nói lung tung, ngài đừng tức giận,giận thân thể không khỏe thì không tốt chút nào." Lôi Đình Ngọc nhìn vào con ngươi thoáng lóe lên mất mát"Mặc dù tôi không nhớ rõ chuyện đã qua nhưng tôi cảm giác được Thiếu chủ chán ghét tôi,có phải tôi từng làm chuyện khiến ngài không vui?"

Chạm đến ánh mắt đốt người kia,trong đầu trí nhớ Y Thanh Huyền trong nháy mắt mở ra,lần lượt cảnh tượng giao hợp làm hắn cảm thấy thẹn giống như thủy triều vọt tới,người đàn ông đè lên thân thể hắn dã man vùi sâu vào,lợi dụng xuân dược tước đoạt tự ái của hắn làm hắn phải thần phục dưới tình dục,thậm chí ép hắn mang máy run trong người đến tham dự tang lễ,hắn lập tức xấu hổ cả người nóng lên,hận những kinh nghiệm kia chưa bao giờ xảy ra.

Thấy hai gò má hắn ửng hồng phát run giống như chịu kích thích không nói câu nào,Lôi Đình Ngọc khẩn tiến đến cầm tay của hắn,giọng tràn đầy ân cần nói: "Thiếu chủ ngài làm sao vậy? Có phải cơ thể có chỗ không khỏe? Mặt ngài thật là đỏ!"

Cảm giác bàn tay to ấm áp bao trùm tay mình,xức ra tia lửa tựa như nhiệt độ kinh người nhanh chóng truyền đến trong đầu,Y Thanh Huyền đỏ mặt tim đập,miệng đắng lưỡi khô giống như không cẩn thận chạm phải điện hoảng sợ nhảy lên,hất ra tay y"Đừng đụng tôi!"

Vậy mà hai chân của hắn vừa mới đứng lên trên tấm thảm,không biết có phải cơ thể còn lưu lại di chứng mộng xuân ban nãy hay không,một trận tê dại xông tới làm hắn nhất thời mất đi thăng bằng,mắt thấy sắp ngã nhào.

"Cẩn thận!" Lôi Đình Ngọc nhanh chóng chuyển động xe lăn,kịp thời vươn tay tiếp được thân thể hắn ngã xuống,cánh cường tráng ôm hắn thật chặc trước ngực.

"A. . . . ." Không được như mong muốn đánh sâu vào,Y Thanh Huyền giật mình rơi vào trên đùi y,lưng tựa vào lồng ngực cường tráng,nhiệt độ nóng hổi và hơi thở khô thoáng thuộc về phía nam bao quanh hắn,hắn ngước đôi mắt trong suốt nhìn lên,đập vào mi mắt chính là gương mặt anh tuấn của y,cùng với tròng mắt đen sâu thẳm đầy sương mù,mang theo vết cháy nóng bỏng hết sức chăm chú nhìn,thoáng cái hắn cảm thấy trái tim cuồng loạn,miệng đắng lưỡi khô,cả người không khỏi nóng rang,màn giao hoan hư hư thực thực tựa như tia chớp hiện lên trong đầu.

"Thiếu chủ,ngài không bị thương chứ?" Làm như không biết suy nghĩ trong lòng hắn,Lôi Đình Ngọc ân cần cúi mặt xuống,muốn xác nhận hắn có bị thương chỗ nào không.

Phả ra hơi thở nóng rực trên mũi hắn,Y Thanh Huyền sắc mặt nổ tung đỏ đến mê người,máu toàn thân hết tốc lực xông về nửa người dưới,tập trung ở dục vọng kết tinh,hắn hoảng hốt đẩy ra cánh tay y,nhảy cách khỏi y "Không cần anh xen vào việc của người khác! !"

Y Thanh Huyền gào thét mặt đỏ tới mang tai vội vàng xoay người,rất sợ bị Lôi Đình Ngọc phát hiện cơ thể hắn biến hóa,hắn chạy như điên tông cửa xông ra,vì né ánh mắt đốt người,trốn xa thân thể tràn đầy mùi vị xâm lược,trốn khỏi người đàn ông bất tri bất giác chiếm được hắn. . . . . . . . . . . . .

"Thiếu chủ,Thiếu chủ chờ một chút, ngài muốn đi đâu? ?"

Phía sau không ngừng truyền đến giọng lo lắng của Lôi Đình Ngọc,Y Thanh Huyền giống như bị quỷ quấn thân,chỉ có thể tăng nhanh bước chân chạy trốn,một đường đụng vào nhiều tên đàn em và nữ giúp việc hắn cũng không có tâm bận tâm,trực tiếp vọt vào phòng tắm.

Đem quần áo toàn thân hung hăng ném sang một bên,Y Thanh Huyền bước vào trong bồn tắm rộng lớn mát xa,xanh mặt nhìn phân thân giữa hai chân trở nên cứng ngắc,hắn quả thực không thể tin được thân thể của mình lại có phản ứng,chẳng qua không cẩn thận bị Lôi Đình Ngọc ôm vào trong lòng,tại sao dấy lên dục vọng?

Xoay người mở vòi sen để cho vô số dòng nước mát phun xuống người,Y Thanh Huyền nhắm lại mắt chịu đựng từng dòng nước lạnh bao bọc quanh người,cho đến phân thân mất đi độ cứng mới thôi. . . . . . .

Tắt nước,Y Thanh Huyền kéo ra màng tắm đi ra,trần như nhộng đứng ở trước gương,Y Thanh Huyền cố gắng bình tĩnh nhìn mình trong gương,con ngươi ngấn nước mờ mịt,rặng mây đỏ trên má chưa tiêu tan,vẻ mặt như chưa được thỏa mãn,giọt nước trong suốt đang từ mái tóc như mây nhỏ giọt xuống,dọc theo làn da trắng noãn lõa lồ nhỏ tại trên sàn nhà,hắn vươn tay vuốt trước ngực không chút tỳ vết nhưng không phát hiện bất kỳ dấu hôn,quả nhiên đó chẳng qua chỉ là mộng xuân,sao cảm giác xâm nhập tại sao chân thật như thế? Ngay cả khi tỉnh lại cũng chịu ảnh hưởng?

Nhớ lại Lôi Đình Ngọc kịp đỡ được hắn bàn tay lớn không cẩn thận chạm vào hắn,khuỷu tay mạnh mà có lực,cơ ngực cường tráng bền chắc làm cho tim hắn rung động thật mạnh,không khỏi giống cảnh trong mộng,đến bây giờ hắn vẫn có thể cảm nhận rõ trong mộng hạ thể được vuốt ve thoải mái,cùng với cảm giác cơ thể bị xỏ xuyên,thời điểm Lôi Đình Ngọc ôm hắn,hắn kìm lòng không được liên tưởng được tay y vuốt ve cảm giác có đẹp như trong miệng,hơi thở phái nam có kịch liệt như trong mộng?

"Thiếu chủ! Thiếu chủ!" Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa vội vã, "Ngài không sao chứ? Ngài vào đấy đã lâu,vẫn không ra ngoài,tất cả mọi người rất lo lắng cho ngài!"

Là Lôi Đình Ngọc!

Y Thanh Huyền bỗng dưng phục hồi tinh thần,nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương,ánh mắt sương mù mơ hồ vẽ ra dục hỏa,làn da bởi vì nhộn nhạo xuân tình mà nhiễm một tầng hồng phấn,hắn hoảng sợ ôm đầu im lặng,hắn bị gì rồi,lại hạ tiện ảo tưởng được tên kia ôm!

"Thiếu chủ! Thiếu chủ!" Thấy hắn mãi vẫn không trả lời,Lôi Đình Ngọc vừa càng vội vã ởi ngoài cửa thét"Ngài nghe được giọng của tôi không? Có phải ngất xỉu trong phòng tắm? Tôi vào đây!"

"Không cho phép đi vào!" Lo lắng tên đó xông vào,Y Thanh Huyền vội vàng ra lệnh cấm chế,vừa bước nhanh về phía giá muốn lấy khăn tắm,phủ lên thân thể lửa nóng, "A. . . . . . . . . ." Nhưng hắn nhất thời quá vội vàng,khôngchú ý mặt đất trơn trượt,chân trượt đi,tiếp theo miệng bật ra rên rỉ,hắn té mạnh trên sàn nhà.

Sau ót truyền đến đau đớn,Y Thanh Huyền chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa,não bộ bắt đầu nặng nề,mặc dù hắn cố gắng muốn khởi động thân thể,nhưng cháng váng lập tức rút đi sức lực cả người hắn,tiếp theo một lớp sương mù nồng đậm che đi tầm mắt của hắn,ý thức của hắn dần dần thoát khỏi thân thể.

"Thiếu chủ!" Trí nhớ trước khi bất tỉnh,là Lôi Đình Ngọc mở cửa vọt tới trước người hắn,trong lòng như có lửa đốt cúi đầu dò xét hơi thở của hắn."Ngài làm sao vậy! Đừng dọa tôi! Thiếu chủ!"

Tiếng thét càng ngày càng xa xôi,bóng người Lôi Đình Ngọc cũng càng ngày càng mơ hồ,Y Thanh Huyền tay rũ xuống,để bóng tối cướp đi tất cả,còn lại chính là hoàn toàn trống không.

Chương 36

Y Thanh Huyền cảm giác hỗn loạn có ngọn lửa nóng không ngừng thiêu đốt hắn,xâm nhập hắn,ý đồ muốn cắn nuốt kinh hoảng khiếp sợ trong lòng hắn,hắn liều chết tránh thoát,rên rĩ,kháng cự ,hắn biết hắn không thể chịu thua,dựa vào bản năng cầu sinh hắn muốn chống đỡ đến phút cuối cùng.

Đột nhiên một trận mát mẻ phủ tới,trong phút chốc xóa đi độ nóng đốt người,hắn dần dần tìm lại được tri giác,tìm lại được động lực sinh tồn,hắn cố gắng mở mắt ra nhưng cảm giác hôn mê siết chặc hắn,khiến hắn không cách nào lập tức tỉnh táo,chỉ cảm thấy có bàn tay ấm áp phủ lên trên trán nóng đến đổ mồ hôi,dịu dàng lau đi mồ hôi của hắn,tiếp theo bàn tay kia nhấc lên bao trùm cả ngươi hắn,đem khăn lông ướt độ ấm vừa phải phủ lên thân thể phát sống,nhẹ nhàng chà lau qua lại,cả người hắn giống như ngâm trong dòng suối nước nóng phiêu phiêu vô cùng thoải mái.

Là ai? Là ai tỉ mỉ hầu hạ hắn như thế?

Hắn lần nữa vất vả mở mắt,muốn biết rõ băn khoăn trong lòng,rốt cục khi hắn không ngừng cố gắng,hắn đã thành công mở ra mi mắt nặng nề,tầm mắt từ lờ mờ chuyển sang rõ ràng,ánh vào mi mắt chính là gương mặt anh tuấn mệt mỏi của Lôi Đình Ngọc.

"Thiếu chủ ngài rốt cục tỉnh rồi!" Lôi Đình Ngọc vui mừng nhìn hắn"Thật sự là quá tốt!"

"Anh. . . . ." Y Thanh Huyền có chút ngạc nhiên chớp chớp mắt,nhất thời không biết mình đang ở nơi nào,hắn nhìn cách bài biện quen thuộc bốn phía,một hồi lâu mới nhận ra đây là phòng của hắn "Tôi bị gì?"

"Ngài không cẩn thận ngã trong phòng tắm hôn mê chừng mấy ngày!Bác sĩ nói cậu sốt với lại ngủ không đủ mới có thể bất tỉnh."

Trải qua nhắc nhở của y,đầu óc trống không từng chút từng chút nhớ lại tình cảnh hắn trần truồng ngã xuống,Y Thanh Huyền trừng mắt nhìn,tự hỏi là Lôi Đình Ngọc phát hiện hắn té xỉu sao?Vậy không phải cái gì cũng nhìn thấy hết sao? Thật mất mặt muốn chết! Cảm xúc xấu hổ vây quanh hắn làm hắn không muốn nhớ lại,nếu nói vậy thời điểm hắn hôn mê bất tỉnh người luôn ở bên cạnh lau mồ hôi cho hắn là Lôi Đình Ngọc sao?

Hắn nhìn gương mặt Lôi Đình Ngọc dễ dàng phát hiện quần thâm,mấy ngày không cạo râu giấu không được tia mệt mỏi,hắn không khỏi kinh ngạc,tầm mắt xuống chút nữa rơi vào khăn lông trên tay y."Anh vẫn ở bên cạnh tôi sao?"

Lôi Đình Ngọc lúng túng gãi đầu tóc: "Đúng vậy,tôi thấy thiếu chủ mãi vẫn tỉnh lại,thật sự rất lo lắng,cho nên ở bên cạnh giường cậu một chút cũng không rời, ngày ngày cầu nguyện hy vọng ngài sớm ngày khôi phục ý thức."

"Vậy người lau người và lau mồ hôi cho tôi cũng là anh?"

"Thật xin lỗi,là tôi tự chủ trương!" Lôi Đình Ngọc e sợ hắn tức giận rụt lại thân thể khôi ngô"Bởi vì nhìn thấy người Thiếu chủ đổ đầy mồ hôi dường như rất khó chịu,tôi biết ngài luôn thích sạch sẻ nhất định chịu không được mấy ngày không tắm,nhưng ngài ngủ mê man,nếu để người khác lau chỉ sợ ngài không cho phép,bọn đàn em cũng không sám tự tiện,lại không thể gọi các cô gái giúp việc không có kinh nghiệm làm,cho nên tôi mới cả gan xung phong nhận việc đích thân lau cơ thể cho ngài, hi vọng ngài đừng tức giận!"

Y luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn sao? Một loại cảm động ngay cả chính hắn cũng không nhận thấy lặng lẽ trôi vào lòng,hai gò má Y Thanh Huyền nổi lên màu đỏ lạ thường "Anh đã thấy?"

"Thấy cái gì?" Lôi Đình Ngọc không hiểu nghiêng mặt nhìn.

Y Thanh Huyền mặt càng đỏ hơn,thẹn quá thành giận nói: "Anh mất trí nhớ,ngay cả đầu óc cũng ngốc sao? Tôi chỉ muốn hỏi lúc anh lau người có phải nhìn thấy tôi trần truồng không?" Mặc dù hiểu đối với đàn ông mà nói lộ ngực cánh tay không có gì đáng ngại,nhưng không biết tại sao ở trước mặt Lôi Đình Ngọc cảm giác không được tự nhiên.

Lôi Đình Ngọc nhất thời hiểu,gương mặt nhanh chóng đỏ giống như say rượu,ấp úng nói."Tôi. . . . . . . . . . không phải cố ý nhìn . . . . xin cậu tha thứ!" Y vội vàng cúi đầu tạ tội"Nếu lau người,cần phải vén lên chăn bông,cho nên dĩ nhiên là. . . . . ."

"Thôi !" Cắt đứt lời y muốn nói,Y Thanh Huyền đã chú ý đến thân thể dưới chăn"Coi như tình trạng khẩn cấp,tôi tạm thời tha cho anh!"

"Thật tốt quá,tôi thiếu chút nữa làm ngài cảm thấy không vui!" Ánh mắt ảm đạm của Lôi Đình Ngọc lập tức khôi phục hào quang"Trong lúc thiếu chủ hôn mê,tôi không có một ngày sống yên rất sợ ngài ngủ mãi không tỉnh,hận không thể chịu thay ngày,hết lòng không tiếc mỗi ngày mỗi đêm tự mình hầu hạ,một khắc cũng phải ở bên cạnh không muốn giao ngài vào trong tay người khác,cho dù mạo phạm Thiếu chủ cũng phải thay quần áo cho thiếu chủ."

"Anh không cảm thấy mình quá nhiều chuyện sao?" Nghe y nói Y Thanh Huyền cảm giác trái tim kiên cường như đá đang từ từ sụp đổ,một loại tình cảm lặng lẽ tiến vào chiếm giữ,hắn đỏ mặt cố gắng duy trì uy nghiêm chủ nhân."Tôi bảo anh hầu hạ tôi,làm sao? Anh cho rằng tôi sẽ cảm động phải không ?"

"Tôi cho tới bây giờ không có hy vọng quá xa vời" Lôi Đình Ngọc si ngốc nhìn chằm chằm hắn"Tôi chỉ giao ra toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Thiếu chủ,cũng không yêu cầu xa vời nhận được hồi báo,chỉ cần vì Thiếu chủ tôi chuyện gì cũng làm."

Là bởi vì tôi chủ nhân của anh,anh mới tận tâm tận lực sao?

Y Thanh Huyền đột nhiên không vui."Anh cho rằng làm những chuyện này là hết chức trách cận vệ sao? Vậy thì thật làm phiền anh!"

"Không chỉ như thế,không gạt ngài kể từ lần đầu tiên tôi tỉnh lại ở bệnh viện nhìn thấy cậu,không hiểu sao tôi lại có cảm giác quen thuộc với cậu,nhìn thấy cậu bôi thuốc,thậm chí lấy tay giúp tôi giải quyết dục vọng,cảm giác đó lại càng mãnh liệt,dần dần bóng người của cậu bắt đầu ở trong đầu tôi đuổi cũng không được,tôi không lúc nào không nghĩ đến cậu,khát vọng cậu,chỉ cần cậu nhìn tôi,tôi sẽ không nhịn được cảm thấy vui vẻ."

"Anh làm cho rõ,tôi là chủ nhân của anh,với lại chúng ta cùng giới tính,đừng nói những lời vô vị đó nữa!" Quả thực lời nói này không khác gì đang tỏ tình, Y Thanh Huyền nghe vậy cả người nóng rang

"Tôi nói những lời này đều là thật lòng,tuyệt không có nửa điểm mạo phạm," Lôi Đình Ngọc vẻ mặt khó khăn tự kiềm chế."Bằng một thuộc hạ như tôi,lại mất đi tất cả trí nhớ làm sao xứng với ngài,chỉ cần có thể theo ở bên cạnh bảo vệ ngài,đã là thỏa mãn lớn nhất,nhưng khi nghe Thiếu chủ hiểu lầm tâm ý của tôi đối với ngài, mới không thể không nói rõ,tôi rất quan tâm ngài,không phải chỉ làm một cận vệ bên người làm hết phận sự,mà lấy tình cảm một người đàn ông yêu một cô gái."

Y Thanh Huyền kinh ngạc sửng sốt,một hồi lâu mới kịp phản ứng"Nhưng tôi....tôi không phải con gái!" Y có ý gì đây?

Ánh mắt nhiệt tình của Lôi Đình Ngọc bắn về phía hắn,mặt tràn đầy thâm tình"Tôi cũng không phải xem thiếu chủ là con gái,chỉ là muốn biểu đạt tình cảm sâu đậm giống như đàn ông yêu phụ nữ,nếu được Thiếu chủ coi trọng,cho dù giao ra mạng tôi cũng không tiếc."

Chương 37

Không tin nổi đưa mắt nhìn y,Y Thanh Huyền tim giống như trào dâng sóng to gió lớn kích động không thôi,tai của hắn không nghe nhầm chứ,Lôi Đình Ngọc từng khiến hắn chịu vô số tủi hổ lại nói yêu hắn? Yêu đứa con của người đàn ông từng ngược đãi y ư? Chẳng qua chỉ xảy ra một vụ ngắm bắn là có thể thay đổi một người đàn ông hận hắn thấu xương biến thành vừa gặp đã yêu ư? Đây có nên nói là số mệnh an bài hay trời cao trêu chọc?

"Tôi biết tôi có tình cảm với Thiếu chủ là đại nghịch bất đạo,tội không thể tha thứ,Thiếu chủ cũng không thể suy nghĩ như tôi,dù sao tôi không phải con gái" Chú ý vẻ mặt biến hóa của hắn,Lôi Đình Ngọc chọn lựa thái độ hèn hạ chịu đòn nhận tội"Xin Thiếu chủ trị tội của tôi,hoàn toàn cắt đứt những suy nghĩ xằng bậy không nên có của tôi,tôi tuyệt không nửa câu oán hận."

Sau khi hoảng sợ Y Thanh Huyền cuối cùng tìm lại được tĩnh táo vốn có nghe Lôi Đình Ngọc thẳng thắn nói ra chân tình,từng câu từng chữ khiêu khích tiếng lòng của hắn,hắn im lặng,nếu y luôn miệng nói yêu hắn vì hắn chuyện gì cũng đồng ý làm,hay là lợi dụng cơ hội này trị y trả thù cơn giận trong lòng,dù sao y cũng không nhớ ân oán trước đây.

"Muốn tôi suy nghĩ đón nhận không phải là không thể !" Y Thanh Huyền khẽ mỉm cười,âm thầm tính toán.

Lôi Đình Ngọc kinh ngạc ngẩn đầu,như bị ngọt ngào thấm vào không dám tin nói: "Có thật không?"

"Anh mới vừa nói anh vì tôi chuyện gì cũng làm,là thật lòng sao?"

"Tôi thề với trời,tuyệt không giả dối." Lôi Đình Ngọc nói lời thề son sắt.

"Rất tốt,chỉ cần anh đồng ý với tôi bất kể tôi muốn anh làm chuyện gì anh cũng nghe theo,tôi bảo anh đi hướng Đông anh phải đi hướng Đông,bảo anh đi hướng Tây anh phải đi hướng Tây,tuyệt không cải lời,tôi sẽ kết giao với anh."

"Tôi cầu cũng không được " Ánh mắt Lôi Đình Ngọc lấp lánh sáng lên,không chút do dự nói "Chỉ cần Thiếu chủ đồng ý đón nhận tôi,cho dù cậu muốn ta tôi nhảy vào dầu sôi lửa bỏng,lên núi đao xuống vạc dầu tôi cũng cam tâm tình nguyện."

"Đây là do anh nói đấy " Y Thanh Huyền khóe miệng không thể giấu hết đắc ý,thật không kịp đợi xem vẻ mặt ảo não của Lôi Đình Ngọc sau khi khôi phục trí nhớ phát hiện y bị hắn xem như chó đùa giỡn,nhất định rất thú vị nhưng hắn không biết hành động lần này có phải chọc phải lửa."Anh đừng hối hận!"

"Tôi vĩnh viễn sẽ không hối hận ." Lôi Đình Ngọc giọng nói một bộ vô cùng si tình,nhanh chóng giấu đi tia quỷ kế được như ý."Thiếu chủ lại đồng ý quen với tôi quả thực giống như đang nằm mơ."

Y Thanh Huyền thình lình vươn tay dùng sức nhéo mặt của y.

"Đau quá!" Lôi Đình Ngọc nhíu mày.

"Đau không? Vậy thì chứng minh anh không phải nằm mơ!" Y Thanh Huyền vui vẻ nhìn vẻ mặt bị đau của y.

"Tôi thật vui! Nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày Thiếu chủ sẽ trở thành người yêu của mình." Lôi Đình Ngọc lập tức nở nụ cười nhào tới trước ôm lấy hắn.

Bị ôm thiếu chút nữa không thở nổi,Y Thanh Huyền vỗ lên tay y,nhẹ trách : "Đừng đắc ý vênh váo!Phải biết rằng bây giờ là thử việc,anh còn đang danh sách quan sát,nếu anh không nghe theo lời tôi,chuyện tôi đồng ý làm người yêu anh cũng có thể hủy bỏ!"

"Đúng,thật xin lỗi,tôi nhất thời quá hưng phấn,kìm lòng không đậu,không phải cố ý làm đau cậu đâu." Lôi Đình Ngọc vội vàng buông tay ra,hết sức lo sợ nhìn sắc mặt của hắn làm việc, "Tôi có thể không gọi cậu là Thiếu chủ nữa không,đổi sang gọi cậu là Thanh Huyền được không?"

Y Thanh Huyền suy nghĩ một chút,để y gọi tên hắn cũng không sao,chỉ cần trước mặt người khác y tuân thủ bổn phận,không làm trái phép tắc,cho dù ai cũng đoán không ra quan hệ giữa bọn họ,cũng không có tổn hại mặt mũi hắn,lại có thể khiến y hoàn toàn nghe theo lệnh hắn,cớ sao không cho!"Khi chỉ có hai người chúng ta tôi sẽ đồng ý cho anh gọi như thế,nhưng có người ngoài anh vẫn phải gọi tôi là Thiếu chủ,nghe không?" Hắn giống như ban cho y ân huệ lớn,không nghĩ tới hắn có thể dễ dàng khống chế cảm xúc người đàn ông này,bảo sao hắn không mừng rỡ như điên,tình thế nghịch chuyển hắn trở thành người thắng cuộc,hỉ nộ ái ố của Lôi Đình Ngọc sẽ nằm trong lòng bàn tay hắn.

"Không thành vấn đề, " Lôi Đình Ngọc lộ ra vẻ mặt mừng rỡ "Chỉ cần Thiếu . . . Không,là Thanh Huyền đồng ý để anh gọi tên em,anh đã hài lòng,anh nhất định sẽ tuân thủ điều kiện của em,thời điểm chỉ có hai người một chỗ mới gọi em là Thanh Huyền,ở trước mặtnhững người khác anh sẽ biết điều tuân thủ bổn phận,duy trì xưng em là Thiếu chủ."

"Vậy thì tốt!" Thấy y đồng ý,Y Thanh Huyền môi mỏng màu đỏ nhạt cười khoái chí,y bây giờ tựa như Tôn Ngộ Không rơi vào trong lòng bàn tay Phật Như Lai, cũng nữa lật không ra lòng bàn tay của hắn."Anh phải nhớ kỹ những gì hôm nay đã nói,cũng đừng làm trái ý tôi,nếu không đừng trách tôi trở mặt."

"Tôi tuyệt đối sẽ ghi nhớ trong lòng,làm tốt những điều cậu muốn." Giống như dũng sĩ cổ đại nói lời tuyên hệ thần phục nữ vương,Lôi Đình Ngọc trả lời như đinh chém sắt "Y Thanh Huyền,cám ơn em đã cho anh cơ hội này,xin tin tưởng tình yêu của anh,anh nhất định sẽ quý trọng em." Một đôi con ngươi chân tình nhìn chằm chằm y không tha.

Tiếng nói còn văng vẳng bên tai như tiếng đàn bồng bềnh xẹt qua màng nhĩ,Y Thanh Huyền cả người run lên,ngọn lửa nóng bỏng từ từ dấy lên trong người khiêu khích trái tim Y Thanh Huyền,đồng thời cũng cảm giác được ánh mắt vừa nóng bỏng vừa tràn đầy khẩn cầu xuất hiện trên người mình,hắn không được tự nhiên ho một cái "Không được nhìn tôi như vậy!"

"Anh xin lỗi nhưng anh thật sự khắc chế không được mình" Hai tròng mắt đen mang theo mị hoặc dấy lên ngọn lửa cuồng nhiệt,Lôi Đình Ngọc cúi đầu xuống,gương mặt anh tuấn để sát vào trước mặt hắn,tóc đen trong nháy mắt rủ xuống trên má Y Thanh Huyền,thở ra luồng hơi nóng chui vào trong mũi hắn."Anh. . . . . . có thể hôn em không?"

"Anh. . . ." Hành vi lớn mật quá rồi,Y Thanh Huyền nhất thời không kịp đề phòng vốn muốn mở miệng giận dữ trách mắng,cũng đang giương mắt nhìn vào con ngươi huyền ảo nóng rực,giống như bị hấp dẫn quên mất đề phòng,đầu choáng váng hắn không tự chủ gật đầu,để bàn tay ấm áp của người đàn ông kia tuy ý nâng lên cằm mình,sau đó đem cánh môi nóng bỏng chồng lên trên môi hắn.

Mới đầu chỉ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước,rất sợ chọc giận hắn nên cẩn thận hôn dịu dàng,dần dần người đó chuyển sang hôn sâu,vừa vội vàng vừa mãnh liệt mút lấy cánh môi mềm mại.

Trong lúc vô tình,hai cánh tay Y Thanh Huyền khoác lên trên vai y,trước khi lý trí trở lại hắn khẩn cấp vươn lưỡi hưởng ứng nhiệt tình hùa theo Lôi Đình Ngọc, hơi thở của hắn và y dung hợp chung một chỗ.

Sau khi kết thúc nụ hôn nóng bỏng làm người ta say mê không dứt,ý thức Y Thanh Huyền còn trong trạng thái mơ mơ màng màng,hoàn toàn không biết mình đang làm gì,hắn nửa mở đôi mắt mơ màng,hơi thở dồn dập nhìn chằm chằm Lôi Đình Ngọc,dườn như trách cứ y tại sao không tiếp tục hôn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro