C7 + C8 + C9 + C10 +C11

Chương 7

Nét bối rối rất nhanh tản đi trên mặt Lôi Đình Ngọc,y trở lại vẻ hờ hững ban đầu"Là tôi mạo phạm,xin thứ tội!" Y cúi đầu không chút phản bác thừa nhận Y Thanh Huyền nhục mạ,chẳng qua lấy tay nhẹ lau dòng máu chảy bên khóe môi.

"Nếu muốn tôi tha tội thì quỳ xuống sám hối"Y Thanh Huyền không buông tha tiếp tục nói, "Sau đó cầu xin tôi tha thứ,nói anh lần sau sẽ không dám tái phạm nữa!"

Lôi Đình Ngọc ngẩng đầu,trong mắt lóe ra tia lửa nhưng ngay sau đó biến mất trong đầm sâu đen đặc."Thiếu chủ nói rất đúng." Nói xong y quỳ xuống,đầu gục trên mặt đất hiện ra tư thế giống như con ếch."Xin Thiếu chủ tha tôi,lần sau tôi sẽ không tái phạm."

Y Thanh Huyền từ lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh,một cước dẫm lên lưng y "Coi như anh còn tự biết lỗi của mình,nhưng anh nên biết rõ thân phận của mình,anh chẳng qua là con chó cha cho tôi,sau này không có mệnh lệnh của tôi không cho phép anh nhìn thẳng mặt tôi, có nghe không?" Bị hắn nhục nhã vẫn không thay đổi sắc mặc,người này quả nhiên là con chó hết lòng trung thành!

"Dạ,tôi hiểu." Lôi Đình Ngọc cúi đầu nói thật nhỏ.

"Hiểu lời thì nhanh lui ra,tôi muốn ngủ!" Y Thanh Huyền lại ngã xuống giường nói."Còn nữa,không có chuyện gì thì đừng đến ầm ĩ ta!"

"Vậy tôi cáo lui trước!" Lôi Đình Ngọc đứng dậy khom lưng lui ra ngoài.

Nghe được tiếng động đóng cửa lại,Y Thanh Huyền dường như thỏa mãn nhắm hai mắt,cuối cùng thở dài một hơi,để sau này tên này còn dám dùng ánh mắt sắc bén kia nhìn mình nữa không!

Cơn buồn ngủ đánh tới,Y Thanh Huyền từ từ rơi vào mộng đẹp,không biết vận mạng của hắn sắp thay đổi lớn trong một đêm.

Đêm khuya yên lặng,hắn đang ngủ say đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa liên tục không ngừng,nghe vừa khẩn cấp vừa vội vã."Thiếu chủ, Thiếu chủ,ngài có ở bên trong không? Xảy ra việc không hay rồi!"

Bị đánh thức Y Thanh Huyền dụi dụi đôi mắt,rất không thoải mái khởi động nửa người trên,"Người nào? Đứa nào lớn mật ầm ĩ lúc tôi đang ngủ? Không phải dặn Lôi Đình Ngọc không cho bất luận kẻ nào đến ầm ĩ ta sao?"

Không đợi hắn rống xong,cửa phòng đã bị đánh mở,một đàn em hấp tấp chạy vào."Thật xin lỗi,Thiếu chủ,quấy rầy ngài yên giấc,nhưng trong bang xảy ra chuyện khẩn cấp,tôi nhất định phải tới báo cho ngài mới được."

"Chuyện gì mà ngươi bối rối như vậy !" Y Thanh Huyền đưa tay xoa eo,ngáp một cái nói."Nếu không phải chuyện lớn như lời ngươi nói thì cẩn thận đấy!"

"Thiếu chủ,trong bang vừa nhận được tin tức xấu "Mặt tên đàn em đó tái như tờ giấy, "Đại ca một canh giờ trước đi ra ngoài ai ngờ trên đường gặp phải sát thủ bắn chết,trải qua cứu chữa không có hiệu quả,ngài ấy đã qua đời."

Y Thanh Huyền nghe thấy hoàn toàn không còn buồn ngủ,hoảng sợ mở to hai mắt nhìn,quả thực sét đánh giữa trời quang, "Ngươi nói cái gì? Cha ta ông ấy đã chết?" Đột nhiên tới tin dữ làm hắn nhất thời không thể tiếp nhận,sao có thể tin tưởng người cha nổi tiếng ác độc của hắn bị người ta giết?

"Đúng vậy,khi nhận được tin tức này chúng tôi cũng không tin là sự thật,nhưng từ trong miệng anh Lôi nói ra,tuyệt đối không sai ! Bởi vì lúc ấy đại ca ra khỏi cửa chỉ cho mỗi anh Lôi đi theo ông,cho nên hắn là người duy nhất biết xảy ra chuyện gì, " Tên đàn em khó nén bi ai nói."Không nghĩ có sát thủ tới đánh bất ngờ,sớm biết vậy bất luận dùng cách gì tôi cũng ngăn ông ấy ra cửa."

Y Thanh Huyền thân thể lảo đảo,cha thật đã chết rồi! Tại sao? Là ai phái sát thủ giết ông ấy !"Là Lôi Đình Ngọc theo cha ra ngoài ? Sát thủ là ai? Y có bắt được người kia không?"

"Thật đáng tiếc,sát thủ sau khi bắn trúng đại ca,anh Lôi cũng dùng súng phản kích,sát thủ bị trúng đạn đã bỏ chạy,bởi vì lo cho vết thương của đại ca,nên anh Lôi không lập tức đuổi theo,tên kia đã nhân cơ hội trốn thoát!" Tên đàn em lòng đầy căm phẫn báo cáo, "Thật quá ghê tởm,thậm chí có người muốn giết đại ca,nếu như bị em bắt được em nhất định sẽ giết hắn báo thù cho đại ca."

Y Thanh Huyền mắt sáng như đuốc,bi phẫn nói: "Bất kể ai phái sát thủ đến giết cha ta ta đều không tha cho hắn,ngươi ra ngoài thay ta hạ lệnh bảo các anh em đuổi theo,phải bắt được tên sát thủ kia,nếu hắn bị thương nhất định chạy không được xa,nhớ kỹ phải bắt sống hắn,trước khi hỏi ra chủ mưu đứng sau tuyệt không thể giết hắn!" Hắn không rơi một giọt nước mắt,thân là con cháu hắc đạo tùy thời cũng có thể gặp phải tình huống sinh ly tử biệt,cho nên hắn tuyệt không để lộ thái độ mềm yếu,ngược lại hắn muốn hóa bi phẫn thành sức mạnh mới có thể báo thù huyết hận cho cha.

"Ngài yên tâm,những lời nhắn nhủ của thiếu chủ Anh Lôi cũng đã cho các anh em đi làm." Đàn em cung kính trả lời.

Y Thanh Huyền nghe ra trong miệng hắn không ngừng nhắc đến tên Lôi Đình Ngọc,lông mày nhỏ nhắn bất mãn nhíu lại,lạnh lùng nói: "Lúc nào đến phiên hắn thay thế ta lên tiếng rồi? Chẳng lẽ các ngươi quên ta mới là Thiếu chủ sao?"

"Xin bớt giận,tôi và các anh em tuyệt không quyên ngài là Thiếu chủ của chúng tôi." Tên đàn em vội vàng xin tội "Chẳng qua Anh Lôi hắn. . . . . . ." Hắn nao núng nhìn sắc mặc khó coi của Y Thanh Huyền muốn nói lại thôi.

"Hắn cái gì,có lời gì mau nói nhanh,đừng có dông dài !"

Chương 8

"Là như vậy,đại ca trước khi chết đem vị trí giấu súng có khắc mưu đồ Song Long Bang đời trước nói cho Anh Lôi nghe" Tên đàn em cúi đầu không dám nhìn Y Thanh Huyền nữa"Ngài cũng biết ở trong Song Long Bang người có cây súng ấy chẳng khác nào là đại ca, hiển nhiên đại ca đã đem vị trí này truyền cho Anh Lôi."

"Ngươi nói cái gì?" Y Thanh Huyền không thể tin mở to hai mắt,không thể tin sét đánh .

Làm sao chấp nhận Lôi Đình Ngọc từ trước đến giờ địa vị thấp đột nhiên bò lên vị trí còn cao hơn hắn?"Điều này sao có thể? Cha hắn tại sao truyền cho tên kia! Y rõ ràng chỉ là tên cận vệ mà thôi!"

"Đó là việc vô cùng xác thực,anh Lôi đích thân lấy ra cây súng cho chúng tôi nhìn," Tên đàn em chứng minh mình không nói dối,đặc biệt cường điệu nói: "Cho nên anh ấy hiện tại giữ chức đại ca của mọi người,mệnh lệnh của anh ấy chúng tôi đương nhiên đều phải nghe,đợi sau khi tổ chức tang lễ cho đại ca xong,đến lúc đó anh ấy chính thức trở thành đại ca tân nhiệm."

"Ta không tin! Ta cũng không thừa nhận!" Y Thanh Huyền sắc mặt tái nhợt,máu trong cơ thể đảo lưu, "Ta muốn đi tìm tên kia để hỏi cho rõ ràng!" Hắn kích động chuẩn bị xông khỏi cửa phòng.

"Thiếu chủ! Ngài trước tỉnh táo lạ!" Tên đàn em nhìn bộ dạng hắn như muốn tìm Lôi Đình Ngọc tính sổ,lo lắng dẫn đến tình huống khó xử lý,vội vàng bắt lại tay hắn khuyên can.

"Đừng giữ ta! Lúc nào ngay cả ngươi cũng có tư cách tới xen chuyện của ta!" Y Thanh Huyền nổi giận nói,muốn hất tay tên kia ra, "Buông!"

Tên đàn em có chết cũng giữ chặt hắn không buông, "Thật xin lỗi,Anh Lôi ca giao tôi coi chừng Thiếu chủ không thể ngài rời khỏi phòng,bởi vì sợ chủ mưu giết đại ca có thể đến nguy hại Thiếu chủ,xin Thiếu chủ ở trong phòng này chờ!"

"Đồ hỗn láo! Ta bảo ngươi buông tay ngươi không nghe sao?" Y Thanh Huyền tức giận không chịu nổi nói, "Tên kia ra lệnh ngươi nghe,mệnh lệnh của ta ngươi không nghe sao? Trong mắt ngươi rốt cuộc có Thiếu chủ ta tồn tại hay không?"

"Tôi làm sao dám? Mặc dù đại ca qua đời nhưng Thiếu chủ vĩnh viễn là Thiếu chủ của chúng ta!" Tên đàn em nói như muốn khóc,một người là con trai đại ca vừa qua đời,một người là đại ca mới nhậm chức,muốn hắn lựa chọn nghe ai thật quá khó khăn! Tốt nhất nghe hai bên để không đắc tội,nhưng tình huống thực tế thật sự khiến hắn không biết chọn đường nào."Anh Lôi cũng vì suy nghĩ an nguy cho Thiếu chủ,ngài sợ thiếu chủ ra ngoài nói không chừng đụng phải sát thủ,xin thiếu chủ thông cảm khổ tâm của anh ấy!"

"Buồn cười! An toàn của ta tự ta chịu trách nhiệm,không cần hắn tới xen vào, " Y Thanh Huyền khịt mũi khinh thường, "Y rõ ràng giả bộ đến can thiệp tự do của ta! Nếu như ngươi còn xem ta là Thiếu chủ thì mau buông ta ra!"

"Ngài đừng làm tôi khó xử" Tên đàn em thấp giọng khẩn cầu, "Không cách nào bảo vệ đại ca là tiếc nuối lớn nhất trong lòng chúng em,ít nhất cũng phải giữ lại cốt nhục cho đại ca,cho nên em không thể cho ngài ra ngoài!"

Hắn muốn dùng chính sách dụ dỗ? Đáng tiếc Y Thanh Huyền căn bản không dễ bị dụ, "Ngươi đã đi theo bên phe Lôi Đình Ngọc ? Khi nào thành tay chân của hắn rồi? Mệnh lệnh của ta không phải là lệnh sao? Hừ! Cút ngay cho ta!"

"Tôi không thể,xinThiếu chủ tha thứ!" Tên đàn em không cho hắn ra khỏi phòng một bước,cùng quyết tâm muốn đi ra ngoài của Y Thanh Huyền hiện ra cục diện giằng co không ai thua ai.

"Ngươi muốn cãi lệnh của ta?" Y Thanh Huyền dùng ánh mắt hung ác trừng sang hắn."Ngươi không phải nói ta vĩnh viễn là Thiếu chủ của người sao? Nhưng bây giờ ngay cả lệnh của ta cũng không nghe!"

"Này. . . . . ." Thời điểm tên đàn em không biết trả lời thế nào,cửa phòng rầm một tiếng được mở ra, "Thất lễ!" Đi theo là một giọng nói không phập phòng, Lôi Đình Ngọc từ từ đi đến.

Y Thanh Huyền dời lực chú ý chuyển sang trên người đang tới,người này tới thật đúng lúc,nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến,cũng tốt,bớt đi thời gian hắn ra ngoài tìm.

"Anh Lôi,anh đến thật sự quá tốt." Tên đàn em giống như nhìn thấy cứu tin,lập tức buông tay Y Thanh Huyền, "Thiếu chủ vừa mới hét muốn ra ngoài tìm anh,em không cản nổi thiếu chủ."

Chương 9

Không kịp đợi tên đàn em nói xong,Y Thanh Huyền đã xông đến trước nắm cổ áo của y,tức giận chất vấn"Lôi Đình Ngọc,anh nói xem anh bảo đàn em không cho tôi ra ngoài là có ý gì! Nơi này lúc nào đến phiên anh ra lệnh hạn chế tự do của tôi!" Rõ ràng chỉ là một con chó lại dám cưỡi lên đầu chủ nhân!

Lôi Đình Ngọc ngay cả một cọng lông mày cũng không động,dường như đem tiếng rống của hắn thành tiếng chó sủa,vẻ mặt cũng không thay đổi."Đây chỉ vì bảo vệ an toàn cho Thiếu chủ mà thôi."

"An toàn cái khỉ gì!" Nhìn bộ dạng bất động như núi dường như chỉ có hắn cố tình gây sự, Y Thanh Huyền càng thêm phát hỏa,oán hận giơ lên quả đấm, "Đừng nói dễ nghe vậy,anh rõ ràng ỷ cha tôi đã chết,nên không để Thiếu chủ đây vào mắt!"

Nhìn dáng vẻ Y Thanh Huyền như muốn đánh người,tên đàn em bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: "Thiếu chủ hiểu lầm rồi,anh Lôi tuyệt không có ý đó,anh ấy đơn thuần vì an nguy của Thiếu chủ thôi!"

"Đừng nói nhảm!" Y Thanh Huyền nổi giận nói, "Không cần nhiều miệng! Cẩn thận tôi đánh cả cậu!"

Tên đàn em vốn muốn hòa giải không khí căng thẳng,không nghĩ tới lại bị cuốn vào,hắn chỉ đành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lôi Đình Ngọc.

Lôi Đình Ngọc chậm rãi mở miệng nói, "Cậu ra ngoài trước đi,để ta nói chuyện với thiếu chủ!"

"Dạ,tôi ra ngoài trước!" Tên đàn em lộ ra vẻ mặt cảm kích,khom người thật sâu chào rồi rời khỏi phòng.

"Anh không muốn hắn thấy cảnh tôi mắng anh đúng không?" Y Thanh Huyền hừ lạnh một tiếng, "Như vậy cũng tốt,tôi cũng có chuyện cần hỏi anh! Ví như tin tức anh từ một con chó lên chức đại ca!"

Lôi Đình Ngọc vẻ mặt lạnh tanh như bình thường, "Thiếu chủ chỉ chính chuyện đại ca qua đời nhường chức vị đó lại cho tôi?"

"Không sai!" Y Thanh Huyền vênh váo nhìn chằm chằm hắn, "Di ngôn cha ta trước khi chết truyền lại chức đại ca cho anh là thật sao?" Tại sao người đàn ông trước mát luôn có một vẻ mặt,bất kể hắn làm sao khích y sỉ nhục y cũng chưa từng xuất hiện một chút tức giận? Lại càng không hiểu tại sao hắn lại thích chọc giận y?

"Đúng vậy!" Lôi Đình Ngọc lấy giọng không có bất kỳ tình cảm trả lời.

Y Thanh Huyền kiên quyết không tin lắc đầu, "Không thể nào,cha làm sao có thể truyền cho anh!"

"Bất kể ngài tin cũng được,không tin cũng được,đây đều trở thành chuyện thực," Lôi Đình Ngọc lạnh lùng nhìn hắn,từng câu từng chữ giống như giọng nói lạnh băng hệ thống được lập trình trong điện thoại : "Tôi đã là đại ca "Song Long Bang"! Còn ngài là con của đại ca đời trước- cũng là đàn em dưới trướng tôi!"

Y Thanh Huyền trong đầu ầm một tiếng, "Anh nói cái gì? !"

Lôi Đình Ngọc từ xa xưa tới nay trung thành cẩn cẩn,mặt nạ nghe lệnh làm việc rốt cuộc trốc ra,lộ ra khuôn mặt dữ tợn "Tôi nói không đủ rõ ràng sao? Y Thanh Huyền!" Y đưa tay siết chặt tay hắn,không có ý tốt nói.

Lửa giận giống như nước sôi hừng hực thoáng cái thiêu đốt cả người hắn,tên này dám hỗn láo thế!"Đồ khốn kiếp!" Hắn hất ra tay y,giận đến muốn vung nắm đấm đến.

Lôi Đình Ngọc dễ dàng tiếp được quả đấm của hắn, "Trước kia tôi sẽ để cậu đánh nhưng tình trạng bây giờ không giống lúc trước,cậu thông minh thì nghĩ lại lập trường hiện tại của mình! Sau khi tôi kế nhiệm chức đại ca,cậu cho rằng cậu còn có thể còn là Thiếu chủ cao cao tại thượng trước kia sao?"

Y Thanh Huyền nghe vậy sắc mặt đại biến,nhưng hắn vẫn cố gắng trấn định nghênh đó cặp mắt đen nhìn chằm chằm vào hắn,không muốn tiết lộ nửa điểm dao động ."Anh có ý gì?"

"Nói như vậy cậu còn không hiểu? Thiếu chủ quả nhiên giống công chúa ở khuê phòng,là một Đại thiếu gia không biết thế sự!" Lôi Đình Ngọc đùa cợt nhướng cao khóe miệng.

"Đừng cầm thương mang côn châm chọc người!" Y Thanh Huyền thẹn quá thành giận nói,muốn thoát khỏi bàn tay của y,nhưng Lôi Đình Ngọc ngay cả một tay khác của hắn cũng bắt được."Không nên xem ta ngu ngốc!"

"Tôi không có xem Thiếu chủ thành người ngu ngốc, " Lôi Đình Ngọc dùng ánh mắt không chút kiêng kỵ nhìn từ trên xuống dưới Y Thanh Huyền,giống như cân nhắc tốt xấu mỗi miếng thịt, "Tôi cho cậu một lời khuyên tốt,dù sao chỗ dựa của cậu─ đại ca đời trước cũng đã qua đời,nếu như cậu còn muốn sống cuộc đời thiếu chủ oai phong đắc ý,như vậy cậu chỉ có thể chọn chỗ dựa là tôi,cho nên cậu không cảm thấy cậu nên thu lại thái độ lớn lối của mình sao,học làm sao có thể lấy lòng tôi? Tựa như tôi hầu hạ cậu trước kia."

Y Thanh Huyền trừng lớn mắt,giọng nói cơ hồ từ trong kẻ răng bật ra, "Anh muốn tôi nịnh bợ anh sao?"

"Thiếu chủ hiểu rất nhanh! Mới nói đã biết." Lôi Đình Ngọc lộ ra nụ cười gian ta làm người ta nổi điên,"Dù sao tôi là đại ca trong bang,tất cả quyền lực cũng sẽ nằm trong tay tôi,bao gồm tiền bạc,đương nhiên nếu cậu hầu hạ tôi tốt,tôi sẽ cho cậu cuộc sống được mọi người ngưỡng mộ."

"Anh đừng mơ!" Y Thanh Huyền giận đến toàn thân phát run,cuộc đời này hắn chưa bao giờ nhục nhã thế,hơn nữa đối tượng lại là hạ nhân trước kia của hắn.Nếu như ánh mắt có thể giết người,hắn tin Lôi Đình Ngọc đã sớm bị hắn giết mấy lần."Đừng tưởng rằng ngươi làm đại ca là có thể tác oai tác oái,chỗ ngồi của ngươi không phải do cha ta cho sao! Hừ,chẳng qua dựa vào lòng tốt của người khác mới có vị trí này,có gì đặc biệt hơn người ! Ban đầu nếu như không phải cha ta đem anh từ cô nhi viện về,anh hiện tại không biết lưu lạc phương nào! Mà anhchẳng những không cảm ơn,còn bất kính với đứa con độc nhất của ông,nếu cha ta trên trời có linh thiêng nhất định sẽ không tha thứ cho anh!"

Đối mặt hắn dùng lời sắc bén phản kích,Lôi Đình Ngọc trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc,nhưng ngay sau đó cười ha ha lên,rất giống Y Thanh Huyền đang nói chuyện rất buồn cười,cười đến chảy ra nước mắt.

Y Thanh Huyền kinh ngạc nhướng cao lông mày"Anh cười cái gì?"

"Cậu nói ta nên cảm ơn cha cậu?" Lôi Đình Ngọc rốt cục ngưng cười, giữa lông mày xẹt qua một đám sương mù, "Đúng,tôi nên cám ơn ông ấy,nếu như không phải ông ấy nhận nuôi tôi,tôi còn không biết cuộc sống gì gọi là sống không bằng chết!"

Nhận thấy lời y nói mang theo châm chọc không bình thường,Y Thanh Huyền đề phòng nói, "Anh đang nói cái gì?"

Lôi Đình Ngọc cười lạnh một tiếng, "Thiếu chủ,ngài vẫn nghĩ ban đầu cha cậu nhận nuôi tôi vì muốn tôi làm cận vệ cho cậu thôi sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Xem ra cậu vẫn không biết!" Lôi Đình Ngọc nói vẻ mặt mang theo mùi vị hiểm ác, "Tôi nghĩ ông ấy trước mặt cậu vẫn sắm vai người cha hiền từ nhưng cậu có biết sau lưng ông ấy làm chuyện gì không?"

Bị ánh mắt hận thấu xương của y hù doạn, Y Thanh Huyền cố gắng hoảng sợ trong lòng, "Cha tôi đã làm gi?"

Lôi Đình Ngọc nghiêng mặt đến gần môi hắn,dùng ngữ khí ái muội nói: "Bắt đầu từ năm chín tuổi được ông ấy nhận nuôi,buổi tối mỗi ngày sau khi cậu ngủ đều bắt tôi đến phòng ông ấy,cậu cho rằng tôi phải làm chuyện gì?"

Chương 10

Y Thanh Huyền không kìm được rùng mình một cái,mơ hồ cảm thấy sau lời y nói giấu giếm sự thật kinh người,nhưng hắn vẫn hung dữ như cũ: "Anh nói rõ hơn một chút đi! Đừng để tôi đoán mò!"

"Ông ấy xâm phạm khi tôi chỉ mới chín tuổi,giống như dã thú động tình một lần lại một lần dùng sực đối phó đứa bé không có sức phản kháng!" Lôi Đình Ngọc nói thản nhiên giống như đang nói chuyện của người khác,nhưng tia lạnh trong mắt lại làm kẻ khác không rét mà run."Hơn nữa không chỉ một lần,mỗi khi cậu ngủ ông ấy liền bảo tôi đến phòng tiến hành hành vi man rợ!"

"Anh nói nhảm! Đừng tưởng rằng cha tôi đã chết anh có thể nói xằng bậy!" Y Thanh Huyền không cách nào tiếp nhận gào thét,nếu không phải hai tay bị giữ chặt hắn đã sớm không nhịn được vung quả đấm đánh cái tên dám sỉ nhục cha hắn."Cha tôi thân là đại ca hắc đạo,lại yêu mẹ tôi sâu nặng,tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy,không cho phép anh vu oan ông ấy!" Cha là người hắn tôn kính nhất,mặc dù mẹ vì sinh hắn mà qua đời,nhưng cha vẫn yêu thương hắn gấp đôi,đền bù tiếc nuối ông mất đi người vợ,bởi vì yêu mẹ hắn cho nên đến khi ông bị ám sát cũng không quen ai,cha hắn tốt vậy làm sao có hành vi biến thái cường bạo trẻ con?

"Cậu thật đúng kính yêu cha mình!Đến giờ vẫn vậy,xem ra ông ấy sắp vai người cha gương mẫu đúng là vô cùng tốt! Nhưng đó bởi vì cậu không biết chuyện phía sau thôi!" Lôi Đình Ngọc lấy một loại ánh mắt có thể làm người ta đông cứng nhìn sang hắn, "Cậu có biết tại sao ông ta thương cậu không? Bởi vì mặt cậu rất giống mẹ mình,ông ấy thật ra muốn xâm phạm cậu nhưng không có lá gan này,chỉ có tìm tôi làm thế thân,mỗi lần ông ấy trên người tôi có được cao trào đều hô tên cậu, đối chiếu những lời bây giờ cậu nói,tôi nghe cũng bật cười! Cậu nói xem có phải rất mỉa mai không?"

Y Thanh Huyền mở to mắt,khiếp sợ quá độ khiến hắn nhất thời không thể tiêu hóa sự thật tàn khốc Lôi Đình Ngọc vừa nói ra,đây nhất định không phải sự thật, Lôi Đình Ngọc đang gạt hắn,cha luôn thương yêu hắn làm sao muốn cường bạo hắn,đánh chết hắn cũng không tin!"Anh. . . . . . không được mắng cha tôi! Tôi sẽ không tin !"

"Tôi không cần cậu tin hay không tin,chẳng qua nói cho cậu biết một sự thật thôi" Tròng mắt đen sắc bén không cho đường sống của Lôi Đình Ngọc nhìn thẳng hắn,"Tôi làm người để cha cậu phát tiết nhiều nhăm,mãi cho đến năm tôi 14 tiền vào thời kỳ trưởng thành,vóc người bắt đầu cao to cường tráng không còn nhỏ nhắn giống như trước,cha cậu mới không còn hứng thú với tôi,cậu không phải nên cảm ơn tôi mấy năm qua vất vả cực nhọc thay cậu mới đúng chứ?" Y thổi một luồng hơi nóng lên mặt hắn.

Y Thanh Huyền không thể tha thứ y không tôn trọng mình,chán ghét liếc y, "Câm mồm,tôi không muốn nghe những lời dơ bẩn trong miệng anh,người hạ lưu như anh làm sao dám so cùng cha tôi!" Hắn không tin cha hắn là loại người đó,kích động trách móc nói,"Cha tôi có mắt thật như mù,mới truyền vị trí này cho anh!"

Trong lúc bất chợt "Bốp" vang một tiếng thật lớn,cả người Y Thanh Tuyền ngã trên mặt đất,nhất thời trời đất mịt mù không rõ xảy ra chuyện gì,chỉ cảm thấy trên má đau rát,đau đến khó chịu,cho đến trong môi xuất hiện mùi vị máu tanh,hắn mới phát giác mình bị Lôi Đình Ngọc dùng sức bạt tai.

"Anh dám đánh tôi!"

"Tôi có gì mà không dám? Nơi này do tôi làm chủ,tôi thích làm gì ngươi cũng được!" Ánh mắt Lôi Đình Ngọc trên cao nhìn xuống hắn,tràn đầy khí phách tựa như đang nhìn một tù binh bại trận."Tôi phải dạy cái miệng vô lễ này!Để biết cái gì nên nói cái gì không nên nói!"

Y Thanh Huyền tức giận thoáng cái nổ bung,từ nhỏ đến bây giờ không ai dám đánh hắn,ngay cả cha còn chưa đánh qua hắn,người đàn ông này có tư cách gì dạy dỗ hắn!Quả thực rất quá đáng,con cọp không phát uy xem hắn như mèo bệnh!"Anh thật lớn gan! Tôi nhất định phải cho anh biết chút màu sắc!" Hắn như phát cuồng xông về Lôi Đình Ngọc,vung lên quả đấm muốn đánh lên mặt y.

Không ngờ quá đấm của hắn bị y giữ lấy,rất nhanh phản kích giống như con cọp đã bị nắm đuôi,lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đánh một đấm lên bụng Y Thanh Huyền, Y Thanh Huyền né tránh không kịp,phát ra một tiếng rên đau,đau đến ngã sấp trên sàn nhà không cách nào bò dậy.

Lôi Đình Ngọc lấy tay lau máu chảy bên khóe miệng,đi tới trước mặt hắn,mạnh mẽ kéo tóc của hắn giống như tuyên bố mình đã thắng cuộc: "Tôi đã không còn như trước kia,đừng tưởng rằng tôi sẽ giống người cha mặt người dạ thú nuông chiều cậu,bắt đầu từ bây giờ cậu nên học chính là phục tùng cùng kính ngưỡng người" hạ lưu" này!"

Bị một thuộc hạ nghe lời nhiều năm đánh ngã trên mặt đất là nỗi nhục lớn nhất,giờ lại nghe y nói vậy với mình,bảo hắn làm sao chịu được!"Anh đừng nằm mơ ! Muốn tôi phục tùng anh trừ phi tôi chết, " Bỏ mặc đau đớn Y Thanh Huyền vùng vẫy muốn đẩy ra tay hắn,vừa tức giận gầm thét,hận không thể xé rách vẻ mặt đắc ý của người đàn ông kia."Không cho phép ngươi nhục mạ cha tôi làm bẩn tai tôi! Anh căn bản không có tư cách nói ông ấy!"

"Tôi không có tư cách nói?Cậu đến bây giờ còn chưa nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cha mình sao?" Lôi Đình Ngọc trong mắt xuất hiện vẻ dữ tợn,đưa tay đẩy ngã hắn,sau đó đem thân thể nặng nề đặt lên trên lưng hắn, "Vậy để cho cậu tự thể nghiệm cha cậu đã làm gì tôi,như vậy cậu sẽ hiểu rõ cái gì gọi là ô nhục!"

"Anh muốn làm gì?" Y Thanh Huyền theo bản năng cảm thấy nguy hiểm,liều chết vùng vẫy muốn thoát khỏi khống chế của y,nhưng hai bàn tay mạnh mẽ mà có lực đã giữ chặt hai tay hai chân hắn,để cho hắn không có một cơ hội chạy trốn,giống như bị nhốt vào lồng sắt không thể động đậy.

"Cậu sẽ hiểu rõ thôi!" Lôi Đình Ngọc tựa vào bên tai hắn phát ra tiếng cười không có ý tốt,phần thị uy dưới bụng dường như đẩy vào mông hắn."Nghe qua hai người đàn ông làm sao chưa! Mặc dù không có bộ phận giống phái nữ,bất quá đàn ông vẫn có thể cắm vào!"

"Anh không phải muốn. . ." Cảm giác phái nam giống mình đang chống đỡ nơi người ta không dám nghĩ đến,Y Thanh Huyền thoáng cái biến mất tinh lực,kích động rống to: "Anhđừng mơ!Đồ biến thái này!"

"Đã quá muộn!" Lôi Đình Ngọc vừa nói vừa tàn nhẫn kéo xuống quần cùng quần lót của hắn,không chút làm dịu dũng mãnh phẫn nộ tiếng vào nơi chặt khít phía sau Y Thanh Huyền.

"A . . . . . . . !" Y Thanh Huyền phát ra một tiếng rên rỉ,thân thể giống bị xé rách thành hai,tên kia không chút báo trước thô lỗ xâm nhập làm hắn căn bản không có cơ hội ngăn cản,nửa người dưới vừa đau vừa tê dại sắp rách ra,từ nhỏ đã sống trong sung sướng giống như đóa hoa trong nhà kính ,hắn đau đến nước mắt rơi xuống.

Chương 11

"A . . . . . . . !" Y Thanh Huyền phát ra một tiếng rên rỉ,thân thể giống bị xé rách thành hai,tên kia không chút báo trước thô lỗ xâm nhập hắn căn bản không có cơ hội ngăn cản,nửa người dưới vừa đau vừa tê dại sắp rách ra,từ nhỏ đã sống trong sung sướng giống như đóa hoa trong nhà kínhhắn đau đến nước mắt rơi xuống.

"Rất đau sao?" Nhìn thấy thảm trạng của hắn,tên đầu sỏ lên tiếng khàn khàn hỏi vấn đề đã biết còn cố hỏi,không nghe thấy một tia thương tiếc cùng áy náyngược lại có chút nhạo bán."Tôi chỉ mới để ở lối vào mà thôi!"Thân thể cao lớn cường tráng lần nữa thẳng tiến khiến cho dục vọng to lớn liều lĩnh đánh phá trở ngại chôn sâu vào bên trong.

"A!" Khổng lồ giống như muốn đâm thủng cổ họng Y Thanh Huyền đau đến lần nữa phát ra rên rỉ,so với mới vừa rồi càng đau hơn,dòng máu đỏ tươi theo đó chảy xuống,nhuộm đỏ bức thảm lông dê màu trắnggiống như một bờ biển màu đỏ.

"Cậu chảy máu,Thiếu chủ là lần đầu tiên sao,tôi thật vinh hạnh thế nhưng có thể cướp đi xử nam của Thiếu chủ !" Mắt nhìn xuống nơi chảy ra máu,Y mang theo mười phần ác ý cợt nhã nói, "Nói vậy tôi chính là người đàn ông đầu tiên của Thiếu chủ."

"Súc sinh!" Khó thể chịu được nhục nhã khiến Y Thanh Huyền tìm lại được lực chiến đấu,ánh mắt phẫn hận vốn khổ sở mất đi ánh sáng đột nhiên lóe lên tia sáng, nước mắt cũng bị hắn ép trở về,thân con cái trong hắc đạo hắn tuyệt không để cha hắn mất mặt,cũng không thể cầu xin tha thứ với kẻ địch."Mau. . . . . Đi ra ngoài cho tôi!" Dựa vào một loại ý chí kêu ngạo không khuất phục,hắn cố gắng bật ra câu mắng.

"Thứ cho tôi không thể nghe theo lệnh Thiếu chủ,bởi vì trò hay hiện tại chỉ mới bắt đầu!" Y chẳng những không bị khẩu khí căm thù đến tận xương tuỷ của hắn ảnh hưởng,ngược lại rất vui vẻ hưởng thụ nơi chặt khít của hắn."Nể tình đây là lần đầu của thiếu chủ tôi đã ra tay nhẹ,phải biết rằng tôi lúc ấy bị xâm phạm còn đau hơn thiếu chủ gấp trăm lần!"

"Anh quả thực không phải là người! Ngay cả chỗ đó của đàn ông cũng dùng!" Lấy tư thế khuất nhục gục trên mặt đất, Y Thanh Huyền chán ghét quay mặt nhìn chằm chằm Lôi Đình Ngọc cười ngang ngược phía sau,rõ ràng ngày hôm qua còn là một con chó trung thành nghe lời,hôm nay lại dám lớn lối phạm thượng liên tục nhục nhã hắn.

"Tôi không phải người? Vậy người cha đáng kính của cậu là gì?" Lôi Đình Ngọc giống như không chút đếm xỉa nói,nhưng trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm ."Ông ấy cũng làm chuyện giống như tôi đấy!" Giống như muốn xác minh lời mình,hắn đột nhiên chuyển động,hung hăng đâm xuyên màng bên trong.

Bộ vị bị thương bị va chạm mạnh lần nữa rỉ ra máu,Y Thanh Huyền quả thực đau đến không muốn sống,cơ hồ muốn bất tỉnh đi,hắn chỉ có thể cắn chặc môi dưới lên tiếng thét."Không . . . . . được ô nhục cha của tôi. . . . . . ." Hắn sẽ không tin tưởng lời của tên kia,trong ấn tượng người cha thương yêu hắn không biết làm chuyện như vậy !"Ngươi dám đối với tôi,tôi sẽ không buông tha anh!"

"Làm sao không buông tôi?" Lôi Đình Ngọc không xem lời uy hiếp của hắn là chuyện to tát,trêu đùa thổi khí bên tai hắn, "Ngươi có phải định nói với đám đàn em tôi xâm phạm cậu,sau đó bảo bọn họ báo thù à? Tôi nghĩ đám anh em nghe được tin Thiếu chủ bị đàn ông xâm phạm nhất định rất kinh ngạc !"

"Anh. . . . . . . ." Biết hắn không thể nói nhục nhã này với mọi người,nên tên kia không hề sợ hãi,Y Thanh Huyền căn bản tìm không ra lý do phản bác hắn,chỉ có thể dùng ánh mắt hận thấu xương nhìn sang y.

"Sao nói không ra lời? Vừa rồi không phải lòng đầy căm phẫn sao?" Lôi Đình Ngọc nâng lên mông của hắn,thật sâu thẳng tiến,không chút lưu tình triển khai cướp đoạt.

Chưa thích ứng lại bị tiếp tục công kích,Y Thanh Huyền đau đến kêu rên thành tiếng,toàn thân co giật cong lên,một lần lại một lần vừa hung mãnh vừa sâu chạy nước rút làm hắn không còn sức cãi lại, "Ưm ô. . . . . ."

Tại sao hắn lại bị thế này? Hắn thật hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng,chỉ cần lần nữa mở mắt là có thể phát hiện không xảy ra chuyện gì,nhưng phía dưới nóng rực không cho phép hắn trốn tránh chuyện thực bị đàn ông xâm phạm.

"Cậu có thể lớn tiếng gọi cứu mạng,nói không chừng các anh em sẽ nghe được đến cứu !" Lôi Đình Ngọc cười gian tà,dục vọng dâng cao không chút lưu tình giày xéo người phía dưới.

Khó thể tin đau khổ lần nữa từ chỗ kết hợp đánh tới,Y Thanh Huyền đau đến khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo,nhưng hắn cắn răng nhịn tiếng khóc nấc sắp bậc ra,rất sợ đám anh em bên ngoài nghe được tiếng thét thê lương của hắn sẽ xông vào thấy được hắn bị đàn ông xâm phạm,không,hắn tuyệt không thể để xảy ra chuyện như vậy,tên kia chắc chắn biết hắn không muốn lộ ra nên mới nói như vậy,mới cố ý kích động hắn!

"Tại sao không thét? Tôi rất muốn nghe tiếng rên rỉ cực hay của Thiếu chủ!" Thấy dáng vẻ hắn ôm hận nhẫn nhục,Lôi Đình Ngọc lại càng được voi đòi tiên liếm cổ của hắn rồi đến sống lưng không chút tỳ vết, "Chê tôi làm không đủ sao?"

"Không . . . . Không phải . . . ." Y Thanh Huyền khó khăn phản bác,da thịt trên lưng truyền đến liếm láp thấm ướt làm cả người nổi da gà, "Anh. . đồ.... vô. . . . . Sỉ. . . . . . . hạ tiện. . . . ." Hắn xấu hổ và giận dữ lên tiếng mắng chửu,cảm giác mình bị nước miếng tên kia làm ô nhiễm.

"Đáng tiếc tên thấp kém như chó này lại trở thành đại ca " Nhe thấy hắn nhục mạ, Lôi Đình Ngọc giống càng thêm hưng phấn,cười bá đạo hơn, "Hiện tại mất đi chỗ dựa cậu chỉ có thể nghe lời tôi!"

"Bằng. . . . Cái gì. . . . . . ." Mặc dù tôn nghiêm phái nam bị hung hăng đạp vỡ,Y Thanh Huyền vẫn không chịu khuất phục.

"Chỉ bằng di ngôn của cha cậu, " Lôi Đình Ngọc vừa nói vừa đem thắt lưng thẳng tiến mạnh hơn, "Muốn trách thì trách cha cậu!"

Một luồng sóng lần nữa mang theo ngọn lửa từ địa ngục lan khắp tứ chi,giống như ngồi trên đám mây mất tốc độ,cả người bị lay động ngũ tạng lục phủ như muốn vỡ ra, "Anh. . . . Không xứng với nói tôi. . . . . cha. . . ." Không muốn bất tỉnh Y Thanh Huyền liều chết để mình tỉnh táo.

"Cậu có biết người cha đáng kính của cậu tại sao đem chỗ ngồi truyền cho ta chứ không truyền cho đứa con ruột thịt không?" Lôi Đình Ngọc nắm lấy đầu người nằm trên mặt đất,buộc hắn đối mặt với mình, "Vì chuộc tội,vì ông xâm phạm tôi nhiều năm!"

Y Thanh Huyền lắc đầu,muốn lấy tay che lỗ tai không muốn nghe hắn nói bất cứ câu nào lên án phụ thân,nhưng đàn ông bắt được tay của hắn kéo ra phía sau,bắt buộc hắn phải nghe.". . . . Không. . . ."

"Cho nên ông ta mới giao cậu cho tôi,xem như đền bù! Thậm chí ngay cả địa điểm giấu súng cũng nói cho tôi biết!" Con ngươi đen và u ám của Lôi Đình Ngọc đang phát ra ngọn lửa hừng hực,phân không ra là căm hận hay dục vọng đối với hắn."Bất quá ông ta đúng là người cha tốt,trước khi chết còn giao cậu cho tôi! Còn nhờ tôi chăm sóc cậu!"

Y Thanh Huyền khó có thể che dấu dao động trong lòng,cha thật đem hắn giao cho tên kia? Chẳng lẽ cha đúng như Lôi Đình Ngọc nói,vì chuộc tội? Không! Không thể tin,tên đó chỉ muốn mượn việc này chửi bới cha hắn mà thôi!

"Nói nghe thật buồn cười,cha cậu thế nhưng đem con trai phó thác cho một người đã từng bị ông ta nhục nhã," Lôi Đình Ngọc tiếng cười khàn khàn tràn đầy tình dục,"Thật không biết ông ta đang suy nghĩ gì,quá tin tưởng tôi sao? Hay cho rằng đem chỗ ngồi truyền cho tôi,là có ân điển rất lớn? Ông ta cho rằng tôi sẽ cảm động đến rơi nước mắt đón nhận sao?" Giống như muốn cho hả giận,hắn đưa tay mò tới đầu vú nho nhỏ trước ngực Y Thanh Huyền,sau đó dụng lực chuyển động.

Rõ ràng cảm nhận đau nhói ập đến,Y Thanh Huyền nói không thành tiếng,muốn thoát khỏi tay hắn nhưng không có sức."Ở. . . . . . Tay. . . . . ." Đáng ghét! Hắn thật hận Lôi Đình Ngọc dám lăng nhục hắn! Càng hận chính mình dễ bị hắn chế trụ!

"Tôi sẽ không dừng tay,Thiếu chủ,cuộc sống còn rất dài,tôi sẽ huấn luyện cho cậu đến khi thân thể cậu vui mừng tiếp nhận ta mới thôi." Lôi Đình Ngọc không chút kiêng kỵ nói"Nếu nói phụ trái tử hoàn,cha cậu đã đem cậu giao cho tôi,như vậy cậu thay ông ta chuộc tội đi!Đừng quên,ta lúc đầu cũng bị như vậy." Nói xong hắn lại bắt đầu một trận công kích mới.

"Không. . . . . . . ." Y Thanh Huyền bị giữ chặt eo căn bản không cách nào phản kháng,chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ để mặt tên kia mạnh mẽ chiếm đoạt. . . . . . . . Bên trong căn phòng lớn,cánh hoa mềm mại bị phá hủy chảy ra dòng máu đỏ tươi,dọc theo bắp đùi từng giọt từng giọt chảy lên thảm trên mặt đất,phái nam hoảng sợ run rẩy không thôi.

Nơi đó chảy máu khiến Lôi Đình Ngọc cảm thất dễ chịu một lần so với một lần hung mãnh cướp đoạt công thành chiếm đất,mỗi lần đều đâm sau vào đáy,sau đó rút ra đến cửa vào,lại tiếp tục hung hăng đâm vào,không ngừng lặp lại rút ra đâm vào mang theo tiếng nước.

Y Thanh Huyền đau đến toàn thân co giật,con ngươi tràn đầy phẫn hận cùng khinh miệt từ từ mất đi tiêu điểm,khi tên kia đâm sâu cực hạn,hắn đã không thể nói bất cứ câu nào,ngay cả suy nghĩ cũng không thể,chẳng qua như con rốt bị tên kia đùa giỡn,cuối cùng trong đau đớn khó nói nên lời,hắn rốt cục ngất đi.

"Như vậy đã bất tỉnh?" Lôi Đình Ngọc vuốt ve gương mặt mất đi ý thức, "Thật đáng tiếc,tôi vốn còn muốn hưởng thụ khoái cảm chinh phục!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro