Chương 22:
Cmn bỏ truyện lâu lắm rồi, 1 tháng hơn rồi :v
Khụ...thật ra thì tuôi còn tính ém tới Giáng Sinh mới post đó...
Nhưng không sao, cái phần [Vở kịch nhỏ] chắc chắn Giáng Sinh mới post
______________________
Lý Kỳ nhìn món ăn trên bàn, tất cả đều là những thứ cậu chưa từng ăn, còn có mấy món tôm nữa, ở quê lâu lắm mới được ăn một lần, bữa tối nay rất là ngon nha!
Lý Kỳ nhìn chăm chăm mấy món cha gắp cho mình, ăn đến mức mắt chỉ còn một cái khe. Cậu được ăn rất nhiều đồ ngon, lại còn ở nhà đẹp, nhất định về quê phải đem khoe với đám nhóc kia, cha cậu rất là lợi hại, cha không phải là kẻ ác, cha chưa bao giờ lấy đồ của người khác, cha cậu cũng biết kiếm tiền!
"Ăn từ từ thôi, tí nữa thúc lại cho ngươi mấy thứ ngon hơn." Lạc Hoành tận tình đối tốt với Lý Kỳ, hắn tự tin mị lực của mình không ai có thể ngăn cản...Khụ khụ, đương nhiên là trừ Lý Phong Niên ra. Muốn lấy lòng mấy đứa bé rất dễ, tùy tiện mua cho vài thứ đồ chơi, lại nhẹ nhàng nói chuyện, hắn không tin nhóc này không bị ngạc nhiên.
Lý Kỳ nghe vậy liền nở nụ cười ngọt ngào, sau đó vội vàng nuốt thức ăn rồi nói:"Cảm ơn thúc thúc."
"Thật ngoan." Lạc Hoành vui vẻ cười, đứa trẻ này rất biết điều, nhìn thế nào cũng không giống Lý Phong Niên, cậu vừa dẻo miệng, lớn lên ngoan ngoãn, có điểm nào giống tảng đá này chứ?
Trong lòng Lý Phong Niên có chút khó chịu, con trai của mình mới nhìn qua còn thấy thân thiết với Lạc Hoành còn hơn cả mình, nhưng mà nhìn cậu hài lòng như vậy cũng cảm thấy vui mừng. Con trai mỗi ngày một lớn thêm, để tiếp xúc với Lạc Hoành ưu tú cũng có thể thay đổi bản tính nhút nhát đi.
"Thúc thúc, người cũng ăn đi." Lý Kỳ lấy một khối bánh gato đưa cho Lạc Hoành, nói.
"Được rồi." Lạc Hoành ăn chiếc bánh gato được Lý Kỳ trong lồng ngực đưa, vui vẻ nuốt xuống.
Lý Phong Niên từ trong bếp đi ra liền nhìn thấy khung cảnh ấm áp ung dung này.
Lạc Hoành đắc ý nhìn Lý Phong Niên, thấy không? Con trai của ngươi vẫn tốt với ta hơn cả ngươi. (Cái đồ lớn già đầu còn đi tranh thủ tình cảm -.-)
"Lý Kỳ không thể vô lễ như vậy, nhanh ngồi xuống chỗ ăn cơm đi." Lý Phong Niên hơi nhức đầu, nói.
"Vâng." Lý Kỳ tựa hồ không tình nguyện lắm, từ trên đùi Lạc Hoành leo xuống, chân chưa chạm đất đã bị Lạc Hoành cản lại, ôm trên đùi:"Thúc không ngại, không cần nhiều quy củ như vậy."
Lý Phong Niên bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy hai người đùa giỡn. Y đang sợ Lạc Hoành tức giận, tên gia hỏa kia âm dương quái khí, y không yên lòng, vạn nhất Lý Kỳ không cận thẩn chạm vào vảy ngược của hắn thì...Ai...
Lý Phong Niên chờ Lý Kỳ ăn bánh xong, lại nhìn qua người vẫn còn đang chậm rãi ăn bánh.
Lạc Hoành không mặn không nhạt, nhìn Lý Phong Niên:"Mấy tiểu hài tử đều thích ăn bánh kem, đợi tới ngày mai liền ăn không ngon, không thể lãng phí."
Lý Kỳ tròn mắt nhìn dĩa bánh trong tay Lạc Hoành.
Lý Phong Niên lại nhìn Lạc Hoành, nghĩ nghĩ, rõ ràng là ngươi thích ăn bánh, thích thì nói đại, còn che che dấu dấu, khó nói lắm sao?
Lau đi vết kem dính trên khóe miệng Lý Kỳ, "Con ăn rất nhiều rồi, có thích cũng không thể ăn thêm. Ăn nữa sẽ khó chịu."
Lý Kỳ hít hít mũi, nhưng vẫn là một bé ngoan rất nghe lời, không ăn tiếp nữa.
Sau đó Lý Phong Niên liền ôm Lý Kỳ đi lên lầu tắm rửa .
Lạc Hoành nghiêng đầu nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ kia, khóe miệng mang theo độ cong mà chính hắn cũng không phát hiện.
—— Nửa chương ——
Lý Kỳ ở trong phòng tắm, trên mình dính đầy bong bóng xà phòng màu trắng, trên tay lại còn lấy thổi thổi. "Cha, người xem nè, thật nhiều bóng bóng, còn thơm nữa."
Lý Phong Niên cười cười, nhẹ nhàng gội đầu cho Lý Kỳ, "Đừng đùa, bọt bay vào mắt thì lại khóc."
"Con không chơi nữa. Cha ơi, quần áo của cha ướt hết rồi, chúng ta tắm chung luôn đi!" Lý Kỳ kéo tay Lý Phong Niên, lắc qua lắc lại, "Đã lâu chúng ta chưa tắm chung rồi."
Lý Phong Niên nhìn con trai làm nũng, trong lòng liền mềm thành một bãi nước, "Cũng được." Xoa xoa đầu Lý Kỳ, chính y cũng cởi quần áo, ngồi vào bồn tắm rộng rãi cùng Lý Kỳ tắm rửa. Cậu lại không chịu ngồi im, hết xoay bên nọ rồi với bên kia, da dẻ mềm mại lại thêm bọt nước trơn láng, Lý Phong Niên cũng không thấy dễ chịu, gần đây chưa phóng thích qua lần nào, thời gian trước lại bị Lạc Hoành lăn qua lăn lại, thân thể tự nhiên mẫn cảm thêm.
"Kỳ nhi, đừng lộn xộn nữa. Nghiêm túc tắm rửa rồi thay đồ." Lý Phong Niên lui về phía sau một chút, cách xa da thịt nhẵn nhụi của tiểu hài tử.
"Vâng." Lý Kỳ ngoan ngoãn tắm rửa, sau đó lội ra phía sau chà lưng cho Lý Phong Niên.
"Các ngươi làm gì mà ở trong đó lâu như vậy hả?" Lạc Hoành chờ bên ngoài lâu thật lâu cũng không thấy hai cha con đi ra, thế nên mới lên đây xem tình hình.
Hắn vừa đến liền thấy hai người tắm chung một chỗ, hắn vậy mà lại đỏ mặt (*nhìn trời*...).
Lúc thấy lồng ngực màu mật ong như ẩn hiện trong bọt nước, Lạc Hoành chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, nửa người dưới cũng chẳng thoải mái hơn. (Lạy túa, ở đây có trẻ con.)
Mà hình như khoảng thời gian này đều vì lão nam nhân này mà hắn còn chưa phát tiết lần nào. (Mô Phật. U_U)
"Các ngươi chậm rãi tắm đi, ta ra ngoài một lát." Lạc Hoành vội vàng rời đi, rất nhanh, dưới lầu đã truyền đến tiếng đóng sầm cửa.
Lý Phong Niên giúp Lý Kỳ tắm xong, lập tức ôm cậu lên giường nghỉ, tiểu hài tử vẫn còn vô cùng cao hứng, ở trên cái giường lớn mềm mại này lăn lăn đến không biết trời đất mới chịu an an tĩnh tĩnh mà ngủ.
Đến lúc Lý Phong Niên giặt xong quần áo về, cậu đã ụp mặt xuống giường mà ngủ, cái bụng tròn tròn vì ăn no cũng bị lộ ra.
Đáy lòng chợt ấm áp hơn hẳn, bao nhiêu buồn khổ cùng mấy thứ tiêu cực gần đây đều như bụi bặm bị gió cuốn đi, tan thành mây khói.
Nhìn con trai ngoan ngoãn ngủ, tâm cũng cảm thấy rất yên bình, có lẽ năm tháng tĩnh lặng trôi qua cũng giống khoảnh khắc này đi?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Phong Niên ôm Lý Kỳ rơi vào mộng đẹp.
Lạc Hoành lạnh lùng nhìn thiếu niên dung nhan yêu mị, say sưa phục vụ mình, khắp căn phòng tràn đầy một loại khí tức vong ngã mơ màng. Nhưng hắn không có tâm trạng đâu mà thưởng thức, trong lòng chỉ cảm thấy phiền táo, "Ngươi nhanh một chút."
Lạc Hoành chỉ muốn kết thúc nhanh để rời khỏi chỗ này, giục động tác thiểu niên nhanh lên.
Thiếu niên có chút khó hiểu nhìn Lạc Hoành. "Hôm nay gấp đến thế sao? Ép chính mình không được hưởng thụ."
"Ta cần ngươi quản?" Thiếu niên oan ức nhìn Lạc Hoành sắc mạnh lạnh lẽo, dùng kỹ xảo tiếp tục khẩu giao, rất nhanh Lạc Hoành liền phóng thích.
Chỉnh trang lại quần áo trên người, đưa tay lấy áo khác trên ghế đi một mạch ra ngoài.
Thiếu niên một mặt phẫn hận, tàn nhẫn mà đập nát tất cả mọi thứ bên người.
Khi Lạc Hoành về đến biệt thự, ánh đèn cũng đã tắt hết, yên tĩnh một mảnh.
Lạc Hoành rón rén - mò đi lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng. Nhìn ôm ngủ một lớn một nhỏ, chậm rãi đến gần đầu giường, nhìn Lý Phong Niên cái kia phong phú trơn bóng - môi, cảm giác diện lều vải từ từ chống đỡ lên, yết hầu bắt đầu lạnh lẽo, không tự chủ nuốt nước miếng.
Hắn rón rén bước bên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng. Nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ, chậm rãi đến đầu giường, nhìn yết hầu Lý Phong Niên theo nhịp thở mà lên xuống, cái cảm giác miệng đắng lưỡi khô lại càng khó nén, không tự chủ nuốt nước miếng. (Lạy túa ;-; Có trẻ con ;-;)
Lạc Hoành kéo chăn, bước lên giường, ôm lấy người đang ngủ say.
Nhẹ nhàng ngậm Lý Phong Niên phong phú môi, nhẹ nhàng gặm cắn, liếm láp , hắn xin thề hắn đời này đều không có như thế ôn nhu nhẵn nhụi - đối xử một người, cũng xưa nay chưa từng cảm thụ như vậy ăn vụng ám nhạc thành tựu cùng cảm giác thỏa mãn.
Nhẹ nhàng ngậm lấy môi của Lý Phong Niên, gặm rồi lại cắn. Thề là hắn còn chưa có ôn nhu đối xử với một người, và cũng chưa bao giờ cảm thấy cảm giác ăn vụng mà đắc ý thế này. (Ấu trĩ .-.)
Hô hấp của Lạc Hoành cũng trở nên gấp hơn, tay chẳng thể nào yên mà mò vào trong chăn đùa bỡn ai đó.
"Ừm..." Lý Phong Niên bỗng nhiên phát sinh một tiếng.
Lạc Hoành dừng động tác lại, động tác trên tay, đứng lên. Nhìn Lý Phong Niên lông mày nhíu lại, dường như thống khổ lẫn vui thích - loại vẻ mặt kia làm mặt Lạc Hoành có chút nóng...
___________________________
Bật mí nho nhỏ cho vở kịch Giáng Sinh sắp tới: một ông già Noel ngạo kiều :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro