Chương 1.3
"Nếu có thể lấy trái tim của cậu giống như thân thể này, mở ra ở trước mặt tôi thì thật tốt biết bao." Vương Tuấn Khải tự giễu nói. Kỳ thật tâm tình quá mức để ý của mình đối với Vương Nguyên, làm cho chính anh cũng có chút buồn bực.
Vô luận như thế nào, lúc này Vương Nguyên không thể trả lời vấn đề của Vương Tuấn Khải, mà nếu hỏi lúc cậu ta thanh tỉnh, vô cùng có khả năng cậu ta sẽ giận tím mặt, cho nên Vương Tuấn Khải lựa chọn tạm thời đem nghi vấn cùng cảm tình đều chôn vào chỗ sâu kín dưới đáy lòng trước đã.
Nhẹ hít một hơi, anh ngạo nghễ nhếch khóe môi: "Cậu nói tôi kiêu ngạo, có lẽ cũng không sai. Tôi có nắm chắc, cuối cùng cậu sẽ bày ra tất cả ở trước mặt tôi không hề giữ lại, cũng không có khả năng giữ lại."
Có lẽ là bất mãn với thái độ cuồng vọng của anh, Vương Nguyên đang ý thức mơ hồ đột nhiên vung nắm tay một cái, nhưng một quyền này hữu khí vô lực, chỉ sợ ngay cả ruồi bọ cũng đánh không chết.
Vương Tuấn Khải cười né tránh một quyền này, lắc đầu giống như nói "thật không có cách với cậu", sau đó xuống giường đi vào phòng tắm. Khách sạn này trang bị thật đầy đủ, trong phòng tắm không chỉ có đồ dùng tắm rửa thông thường, mà còn có bao cao su, thậm chí gel trơn.
Vương Tuấn Khải lấy hai thứ xong liền quay về giường, tách hai chân Vương Nguyên ra, đưa ngón tay bôi gel trơn tiến vào hậu đình của cậu.
Vừa mới tiến vào, lông mày Vương Nguyên liền dựng đứng, thanh âm cổ quái hừ hừ, không phải thoải mái cũng không phải khó chịu, trên khuôn mặt say rượu lộ ra vẻ không tự nhiên.
"Tôi đã biết." Vương Tuấn Khải có chút khoái trá nheo mắt, "Hậu đình của cậu là thiên yết." Tuy rằng anh sớm cảm thấy nên là như thế, nhưng tự tay nghiệm chứng ra điều này, cảm giác dù sao cũng bất đồng.
Kỳ thật đại bộ phận đàn ông đến chết cũng giữ lại lần đầu tiên của mặt sau, nhưng mà, người đàn ông này là Vương Nguyên, chỉ cần cái tên Vương Nguyên này, liền giống như có mị lực vô thượng.
"Hóa ra tôi cũng là một người thần phục dưới mị lực." Vương Tuấn Khải giống như phải mà lại không phải nhẹ giọng nói một câu, cúi đầu, ngậm dương vật đang đứng vững của Vương Nguyên vào trong miệng.
"A..." Vương Nguyên phát ra thở dốc, lúc này đây rốt cuộc rõ ràng không thể nghi ngờ, đồng thời thân thể cậu đã bị kích thích theo bản năng đẩy về phía trước.
Nhiệt khối cứng rắn như một khối sắt đang nung, Vương Tuấn Khải không hề keo kiệt cống hiến khoang miệng của mình, làm chỗ dung thân cho thứ này. Đến lúc nó khẩn cấp một đường chen vào, tựa hồ lại trướng lớn một vòng.
Vương Tuấn Khải thành thạo ứng phó với phấn khởi của nó, đầu lưỡi mềm mại lướt theo phần gốc ma xát, chậm rãi liếm láp đầu nấm, sau đó giống như khiêu khích mút đỉnh vào.
Nếu Vương Nguyên tỉnh táo lại thấy một màn trước mắt, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi. Mặc dù làm hành vi này, trên thân người đàn ông này vẫn như cũ bao phủ một loại hơi thở sạch sẽ như cấm dục, vẻ bình tĩnh trên mặt cũng không hề bị dục vọng che mờ, làm cho người ta không nhịn được hoài nghi anh ta có lẽ là một sinh vật vô cơ được một cơ quan đặc thù nào đó chế tạo ra cũng không chừng.
"Ưm..." Trong miệng Vương Nguyên tràn ra tiếng rên rỉ buồn khổ.
Khoái cảm rõ ràng tụ tập đã đạt tới giá trị cực hạn, cơ hồ muốn kéo căng thân thể ra, nhưng lúc này tác dụng của cồn lại làm cho người ta không thể dễ dàng phóng thích. Cảm thụ được khoái cảm Vương Tuấn Khải không ngừng tích lũy vì mình, điều này không khỏi làm trong lòng Vương Nguyên tràn đầy một loại cảm giác phiền muộn không thể biểu đạt.
Trừ lần đó ra, ngón tay của Vương Tuấn Khải cũng vẫn đang không ngừng đưa đẩy trong dũng đạo cực nóng chật hẹp của cậu, đã ma xát ra độ ấm cơ hồ vượt quá thân thể bình thường. Có khi ngón tay thon dài kia còn có thể thoáng nhếch lên, cố ý dùng móng tay nhẹ phẩy qua vách tràng, nhưng không đến mức làm cậu bị thương.
Tuy nói sẽ không bị thương, nhưng dù sao cảm giác xa lạ khi trong thân thể có thứ gì đó đang lộn xộn cũng rất không tự nhiên, Vương Nguyên không có khí lực né ra, chỉ có thể buồn khổ nhíu chặt mày, một bên phiền não nên làm thế nào mới có thể phát tiết ra khoái cảm đang đầy tràn, một bên lại sợ hãi sau khi phát tiết, còn lại sẽ là hư không vô cùng vô tận.
Kiên nhẫn chờ đợi thân thể Vương Nguyên dần dần thích ứng xong, ngón tay Vương Tuấn Khải hơi dùng lực một chút, đặt ở một chỗ mà ngay chính bản thân Vương Nguyên cũng không biết, nháy mắt, kích thích lạ lùng như dòng điện từ đốt xương cụt vọt ra lan tràn đến đại não, cậu mở to mắt, há miệng thở dốc, lại bởi vì kích thích quá độ mà không thể phát ra âm thanh.
Nhưng Vương Tuấn Khải lại bắt giữ được vẻ mặt đó của cậu, giống như đùa dai khẽ cười, cố ý rút ngón tay ra khỏi vị trí đó. Đang lúc Vương Nguyên không biết là mất mát hay là thả lỏng mà thở ra một hơi lại đột ngột đâm vào.
"A!" Một tiếng này, cùng với nói là rên rỉ thoải mái, không bằng nói là tiếng thét trầm giọng không biết làm sao mới đúng.
Ánh mắt Vương Nguyên lại vô lực khép lại, thân thể theo bản năng ý đồ né ra, nhưng làm thế nào cũng không trốn được.
Theo thế công tập trung lần lượt của Vương Tuấn Khải, trong cổ họng Vương Nguyên không ngừng tràn ra thanh âm khàn khàn mà buồn khổ. Khuôn mặt cậu cau lại tỏ vẻ bối rối, cảm giác không thể nói bằng lời trong cơ thể kia, giống như khoái cảm, lại mang đến từng đợt đau đớn mỏng manh; giống như khó chịu, rồi lại không ngừng làm cho thân thể cậu mềm yếu, làm cho cậu vừa sung sướng lại vừa bối rối.
Có lẽ cậu từng đem loại cảm giác này gieo ở trên thân thể rất nhiều người, nhưng chính cậu cũng là lần đầu tiên cảm nhận được, cho nên hoàn toàn không biết nên làm thế nào với nó mới tốt.
Khí lạnh trong phòng rất nhiều, lại vẫn có mồ hôi tinh mịn chảy ra trên trán trên mặt cậu, nhân hội tụ mà ngưng kết thành giọt lớn, hóa thành bọt nước, lăn vào trong tóc.
Vương Tuấn Khải thật vất vả rốt cuộc nhả ra thứ trong miệng, nhoài người lên lấy tay lau mồ hôi cho cậu, cũng chậm rãi rút ngón tay từ trong cơ thể cậu ra. Thân thể Vương Nguyên cuộn tròn lại cuộn tròn, lập tức xụi lơ thả lỏng sức lực, nhưng toát ra lại là vẻ mặt càng thêm buồn khổ so với lúc trước.
"Biểu tình của cậu nói cho tôi biết, cậu tựa hồ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Vương Tuấn Khải bắt đầu cởi quần áo của mình.
Trên mặt mang theo cao thượng hoàn toàn không hợp với dục vọng vào giờ phút này, Vương Tuấn Khải mỉm cười, đem dương vật đã sớm cương cứng của mình để ở cửa lỗ nhỏ phía sau của đối phương.
Không biết là cảm giác được nhiệt độ cùng độ cứng dị thường chỗ hạ thân, hay là do không khí khẩn trương lúc này, mà mi mắt Vương Nguyên run run vài cái, bản năng co chặt hậu đình lại.
"Cậu đợi lâu rồi." Vương Tuấn Khải thu hết diễn biến này vào đáy mắt liền trêu tức như thế, động mạnh thân một cái liền cạy bung cửa nhỏ không hề phòng bị kia.
"A..." Vương Nguyên phát ra tiếng kêu trầm thấp thảm thiết, thân thể lập tức cong lên, hoảng sợ lùi thắt lưng về phía sau.
"Đừng trốn." Vương Tuấn Khải bóp chặt vòng eo của cậu, kéo cậu trở về, đồng thời càng thêm mãnh liệt đưa của mình vào chỗ sâu trong của cậu, mãi cho đến khi chạm đến gốc.
Hoàn toàn bất đồng với bộ dáng ngạo mạn bừa bãi bình thường, nội vách tràng của người đàn ông này chặt chội mà ngượng ngùng, dũng đạo đã được làm trơn đầy đủ sợ hãi co rút lại, như là không biết nên làm thế nào với cái tên vô lễ xâm chiếm mình này mới tốt.
Nơi vốn cũng không phải để nhận ngoại vật bị mạnh mẽ xâm nhập, lúc này trong não Vương Nguyên cảm giác được rõ ràng nhất rõ nét nhất, là vô cùng đau đớn mà bộ bị yếu ớt kia khó có thể chịu được.
"Không! Không..." Cậu vô ý thức lắc đầu, thân thể không ngừng lui về phía sau. Cậu cũng đích xác thành công, một chút ít.
Chỉ là Vương Tuấn Khải sẽ lập tức lại đuổi theo thôi, một lần nữa xóa sạch khoảng cách mà cậu vừa mới cố sức tạo được.
"Tôi sẽ không cho cậu trốn." Vương Tuấn Khải cầm lấy caravat cố ý để lại trên giường vừa rồi, trói hai tay Vương Nguyên lại, sau đó đưa hai tay cậu đặt ở đầu giường.
Khuất nhục như vậy, mặc dù là say đến mức ý thức gần như tê liệt cũng có thể cảm giác được. Vương Nguyên nhất thời cắn chặt răng, đôi mày anh tuấn nhíu chặt lại, giữa kẽ răng liên tục phun ra những lời nguyền rủa hàm hồ.
Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nở nụ cười nhẹ: "Cho dù cậu vẫn hướng lên trên, mắng đến mười chín đại tổ tông của tôi, tôi cũng sẽ không buông tay."
Dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Vương Nguyên, càng là người cao ngạo, khi lộ ra biểu tình yếu ớt lại càng làm cho người ta trìu mến... Là như thế này sao?
Anh chuyển hướng ngón tay đến mi tâm của Vương Nguyên khẽ xoa, muốn xóa bỏ nếp nhăn giữa mày cậu, cũng rất nhanh ý thức được điều này chỉ là uổng phí công sức. Anh buông tha mà thu tay lại, ngược lại cầm lấy phân thân theo xâm nhập đau đớn mà mất đi một chút sinh khí.
Thân thể sớm chồng chất quá nhiều khoái cảm, bởi vì đụng chạm nho nhỏ của Vương Tuấn Khải, lúc này cho phản ứng mẫn cảm đến cực điểm. Vương Tuấn Khải nhìn thấy mày của cậu từng chút từng chút thả lỏng, phẫn nộ mông lung trên mặt cũng dần tán đi, cuối cùng chỉ còn là khát vọng cháy bỏng. Khát vọng phóng thích, cậu đã khát vọng đến sắp nổi điên!
Nhiệt độ trong tay Vương Tuấn Khải đã bắt đầu bành trướng, giống như là hấp thu được sinh khí từ trong tay anh mà khôi phục sức sống, linh khẩu bắt đầu chảy ra chất lỏng cuồn cuộn không dứt, ở dưới khúc xạ của ngọn đèn mà sáng bóng ái muội lại thần bí.
"Xem ra chúng ta không thể cùng nhau rồi." Vương Tuấn Khải thì thào nói, thanh âm có chút tiếc nuối, lại vẫn đem khoái cảm đến cho Vương Nguyên, đồng thời bắt đầu tiến công vào điểm mà lúc trước tìm được.
"Ưm... A..." Dưới những cú đánh sâu của anh, Vương Nguyên không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, không tiếp tục xuất hiện lui bước nữa, tương phản, phân thân của cậu càng ngày càng nóng hơn nữa hơi hơi rung động, rốt cuộc sau đó không lâu đạt được phóng thích.
Phần lớn chất lỏng màu trắng bắn vào lồng ngực cùng bụng của chính cậu, cũng có chút nhỏ xuống bàn tay của Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải đem toàn bộ tinh dịch trên tay bôi lên bụng Vương Nguyên, nhìn ngắm giống như thưởng thức: "Ma quỷ chân chính hẳn là phải mang theo một chút dơ bẩn, cậu nghĩ đúng không?" Cũng không mong chờ trả lời, anh khẽ cười một tiếng, ôm chặt thắt lưng của Vương Nguyên bế người lên đặt ngồi ở trên đùi mình.
Cảm giác được kích thích mang đến do tư thế cơ thể biến hóa, Vương Nguyên hít sâu một hơi, kháng cự muốn đẩy ngước phía trước ra, nhưng hai tay bị trói lại không thể làm được gì.
"Tôi không thích bị người ôm, nhưng nếu là cậu tôi có thể ngoại lệ." Nói như vậy xong, Vương Tuấn Khải liền đặt tay Vương Nguyên ôm quanh cổ mình.
Vương Tuấn Khải thúc thủ vô sách, thân thể xụi lơ giống như muốn ngã xuống, vì thế theo bản năng quấn chặt lấy chỗ dựa duy nhất lúc này, người không biết, còn nghĩ sao cậu lại đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy.
Vương Tuấn Khải đương nhiên không hồ đồ đến mức như vậy, nhưng vẫn cảm thấy có điểm vui vẻ. Anh hôn vài cái lên hai gò má ướt mồ hôi của Vương Nguyên, bỗng dưng thở dài: "Nếu cậu làm như vậy với những người khác, tôi dường như sẽ rất không vui vẻ. Nhưng mà, cậu là một con nhím, tôi cũng không có khuynh hướng tự ngược..."
Lời tuy nói có vẻ không biết làm sao, nhưng hành vi cũng không mang chút do dự. Vương Tuấn Khải tận hết sức lực tiến lên, mỗi lần đều như muốn đâm cho khối thân thể vô lực này hoàn toàn sụp đổ.
Bản thân còn không có tự giác, bên trong của cậu dĩ nhiên nóng rực cũng không ngại ngùng cắn chặt của đối phương, mỗi khi Vương Tuấn Khải hơi vừa kéo ra, dũng đạo đã không hề e lệ sẽ kịch liệt co rút muốn nuốt nó lại, bộ phận gắn liền cùng một chỗ, trong khoảng thời gian này chưa từng có chia lìa.
Thân thể Vương Nguyên theo luật động của tính giao mà lay động, nhìn qua quả thực giống như ngồi ở trên người người khác mà bay múa, bày ra tư thế đầy dục vọng không hề bị cản trở vô cùng đẹp đẽ.
Cho dù Vương Tuấn Khải không hề âu yếm, phân thân của cậu cũng lại sôi sục, giống như tụ tập tất cả máu của toàn thân mà trướng lớn, đỏ đến phát tím. Nếu Vương Nguyên mở mắt vào lúc này, nhất định sẽ lộ ra một đôi mắt mê mang hoảng loạn hoàn toàn bị dục vọng bao phủ, tuy rằng Vương Tuấn Khải rất muốn nhìn một cái, nhưng hôm nay nhất định không có cơ hội, thật đáng tiếc.
Dường như muốn bù lại cho tiếc nuối này, Vương Tuấn Khải không hề lưu tình dùng sức đâm chọc. Vùng xung quanh hậu đình thừa nhận thế công hung mãnh mà đã sưng đỏ, cũng theo xâm phạm của người đàn ông, lần lượt mang ra chất lỏng sáng bóng so với lúc trước càng thêm chói mắt.
Tận tình cảm thụ được cực hạn mềm mại nóng ướt, Vương Tuấn Khải bỗng nhiên nở nụ cười, để cái trán ở trên vai cậu: "Cậu nhất định là con nhím đẹp vị nhất trên đời." Mãi cho đến lúc này, trong thanh âm thong dong bình tĩnh như nước, cuối cùng có thể nghe ra một tầng khàn khàn mơ hồ.
"Hô..." Vương Nguyên bởi vì điệu múa dục vọng ngắn ngủi dừng lại mà mờ mịt thở ra một hơi, bất chợt, lại lần thứ hai bị kéo vào lốc xoáy càng thêm mê loạn.
Trong thân thể người đàn ông nóng rực, cứng rắn cùng uyển chuyển, tất cả đều đang gặm nhấm chút lý tính còn sót lại của cậu. Theo kích tình đâm vào, dòng nhiệt chợt phun tiến trong cơ thể như một quả mồi lửa, bung ra thiêu cháy, lan đến dây thần kinh não của cậu.
"A! Ô a..." Lý trí đã hoàn toàn biến mất sẽ không bao giờ có thể điều khiển được thanh âm, cậu cơ hồ là thét chói tai mà hô lớn lên.
Còn chưa đủ, còn chưa đủ, cậu còn muốn càng nhiều càng nhiều...
"Nhỏ giọng chút." Vương Tuấn Khải nói, nhưng Vương Nguyên chỉ biết hoảng hốt vong tình vặn vẹo trên người anh, anh chỉ phải cười khổ, liên tục hôn nhẹ lên làn môi phát ra thanh âm thái quá kia của Vương Nguyên.
"Cậu còn tiếp tục kêu như vậy, người khác nghe thấy sẽ nghĩ đến trong phòng đã xảy ra vụ mưu sát cực kỳ bi thảm nào đó đấy."
Kỳ thật cho dù cảnh sát đến đây, đối với hành vi tình dục giữa hai người đàn ông cũng không có gì có thể nói gì, dù sao hai người đều là người trưởng thành rồi, chỉ là dựa vào tình hình hiện tại, hiển nhiên Vương Tuấn Khải sẽ có hiềm nghi mê gian.
Anh cũng không có! Là Vương Nguyên tự tiện muốn uống say.
"Kết quả, tôi thật như là nhặt được một con mèo nhỏ say đến không biết trời đất." Vương Tuấn Khải nói thầm, nhìn thoáng qua Vương Nguyên còn đang ở trên người anh nhích tới nhích lui, không khỏi lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ, trong hỗn loạn có vài phần cưng chiều khi nhìn sủng vật nhỏ.
"Yên tâm! Tôi sẽ cố gắng cho đến khi cậu vừa lòng mới thôi." Vương Tuấn Khải nói xong, đẩy ngã Vương Nguyên trong lòng xuống, sau đó để cho cậu lấy tư thế nằm úp sấp nằm ở trên giường, từ sau lưng phủ lên người cậu. Thân thể Vương Nguyên, vừa tiếp xúc đến nhiệt độ cơ thể vây quanh toàn diện của Vương Tuấn Khải liền run rẩy.
Nói thật, thực ra Vương Tuấn Khải cũng không nghĩ tới, Vưing Nguyên tốt xấu gì cũng là sát thủ tình trường thân kinh bách chiến, nhưng khi dục vọng bắt đầu bùng nổ, lại cũng giống một tiểu nam sinh không biết tiết chế như vậy.
Truy tìm đến căn nguyên sâu xa, cũng đều là họa do cồn gây ra.
"Cho nên sáng mai lúc cậu tỉnh lại cảm thấy cả người đau nhức, đừng cho rằng tất cả sai là do tôi." Vương Tuấn Khải ở bên gò má Vương Nguyên thì thầm, cũng là một câu cuối cùng cậu có ấn tượng trong đêm nay.
Sau đó, đương nhiên cũng có lời nói ngắt quãng, chỉ là cậu đã không còn nhàn hạ để mà ghi nhớ.
Một đêm này trôi qua, làm rất nhiều chuyện phát sinh chuyển biến.
--------------------------------------------------------
vote :*
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro