Chương 80. Bái sư học nghệ thật mất mặt
Chuyển ngữ: Băng Di
Thấy vẻ mặt của Ngụy Tô Thận càng ngày càng nghiêm túc, Phương Sam thử dò xét hỏi một câu: "Có phiền phức không giải quyết được à?"
Ngụy Tô Thận lắc đầu, nói thẳng: "Là Phương Xán."
Nói xong, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: "Gần đây bận quá, suýt chút nữa quên mất chuyện đối phó với nhà họ Phương, cuộc gọi này của hắn đúng lúc nhắc nhở tôi."
Con ngươi của Phương Sam ngừng đảo tròn, có chút xuất thần suy nghĩ, cảm thấy mọi chuyện thật kỳ lạ... Sao tự dưng đang êm đẹp mà Phương Xán lại gọi điện?
Ngụy Tô Thận lạnh lùng nói: "Hơn phân nửa là đang giở âm mưu quỷ kế."
"Thiếu tư quả dục, tuyệt học không lo." Phương Sam chậm rãi nói: "Đây là câu nói mà tôi rất tâm đắc, hắn muốn đối phó với ký chủ thì luôn có thể nghĩ ra đủ cách, kệ hắn đi."
Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu, suy nghĩ nhiều vô ích là nguyên tắc làm việc của anh.
Duy có một chút nghi ngờ còn quanh quẩn ở trong lòng, tại sao ở trong điện thoại Phương Xán lại thả ra oán khí lớn đến vậy?
Chút nghi vấn đó nhanh chóng bị quên sạch sành sanh, Ngụy Tô Thận tổng kết lại màn biểu diễn trước đó: "Có quá nhiều thiếu sót, trong thời gian ngắn muốn tự mình nâng cao e là rất khó."
Phương Sam: "Bái một vị sư phụ?"
Ngụy Tô Thận gật đầu: "Cần phải có một người dẫn đường."
Phương Sam ngẩng đầu suy nghĩ một chút, giọng đầy tràn đầy lo lắng: "Có lão sư nào lại luẩn quẩn trong lòng đi nhận học trò như chúng ta không?"
Ngụy Tô Thận dùng khẩu hình nói ba chữ.
Phương Sam mặt tối sầm: "Ngoại trừ dùng tiền đập, ký chủ không nghĩ ra cách nào khác sao?"
Ngụy Tô Thận thuận theo lời hắn hỏi: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như..." Phương Sam suy nghĩ rồi nói: "Dùng tài năng của anh để làm cảm động đối phương?"
Mấy chữ sau càng ngày càng nhẹ, hiển nhiên là ngay cả bản thân cũng không thuyết phục được.
·
Dựa vào núi, núi sẽ đổ; dựa vào người, người sẽ chạy; chỉ có tiền là đặc biệt một chút, mất rồi còn có thể đổi lại được một thứ gì đó. Vì để thể hiện thành ý, Ngụy Tô Thận tự mình dẫn Phương Sam đi thăm hỏi một vị đại sư đã rời khỏi giới tướng thanh.
Đại sư mặc trường bào, giữ lại một bộ râu dài, lúc nhìn người thường hơi cụp mắt, là dáng vẻ cao ngạo.
Ngụy Tô Thận có thể nhận được cơ hội tới cửa thăm hỏi, cũng phải thông qua không ít mối quan hệ, những nghệ thuật gia lão làng trong lòng luôn có một chút kiêu ngạo, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên mặt. Khi nhắc đến việc bái sư học nghệ, đại sư không chút do dự từ chối ngay.
Đối mặt với cám dỗ tiền bạc sau đó, chẳng những không có vẻ kích động, mà suýt nữa còn muốn cầm cốc trà trên bàn ném vào mặt đối phương.
Ngụy Tô Thận vẫn điềm tĩnh thong dong, còn giúp ông ta rót thêm trà.
Đại sư thấy người trẻ tuổi như vậy, tức giận đến mức nở nụ cười. Vẻ giận dữ trên mặt dần biến mất, phất tay nói: "Các cậu muốn học tướng thanh mà lòng không thành, tôi cũng không muốn phá hủy chiêu bài của chính mình, mời trở về đi."
Ngụy Tô Thận nhíu mày, đột nhiên nhìn về phía Phương Sam... đi lừa gạt đi.
Phương Sam nhướng mày... cái gì gọi là lừa gạt? Đây là coi thường nhân phẩm của tôi!
Mắt đi mày lại trao đổi xong, Phương Sam chọn cách thỏa hiệp, khẽ ho một tiếng: "Ngài nói lời này không đúng rồi, học phí chúng cháu đưa không phải dành cho ngài."
Đại sư cầm cốc trà lên nhấp một ngụm để hạ hỏa: "Vậy thì cho ai?"
"Cho những người còn chưa biết đến." Phương Sam khi không cười, khuôn mặt xinh xắn như con gái lại trở nên nghiêm túc đặc biệt: "Đa số mọi người học tập một kỹ năng nào đó là để có thêm kế sinh nhai. Học tướng thanh muốn thành danh không dễ, rất nhiều người không muốn đầu tư vào giai đoạn đầu, số tiền này coi như là học phí chúng cháu đóng cho những người đó. Đương nhiên còn có cách sử dụng tốt hơn, ngài có thể dùng số tiền này để thành lập một hiệp hội những người yêu thích, thu hút thêm nhiều người có ý chí."
Lông mày đại sư khẽ động, hiển nhiên đã động lòng vài phần.
Phương Sam không nhân cơ hội này để đẩy mạnh, ngược lại cho ông đủ thời gian suy nghĩ, đợi đến khi đại sư chuẩn bị mở miệng, trước một bước nói: "Thật ra đây cũng là biến tướng để hoàn thành ước mơ thời thơ ấu của cháu."
Bỗng nhiên tỏ ra ngoan ngoãn, dáng vẻ làm người ta thương yêu.
Nói xong, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt rơi xuống: "Cháu muốn giúp đỡ để nhiều người có thể theo đuổi nghệ thuật hơn."
Đại sư cảm động trước chí khí của hắn, Ngụy Tô Thận hơi hé miệng, một lúc sau thần tình cổ quái... hệ thống vẫn còn có bản lĩnh nói khóc là khóc ngay.
Ánh mắt của Phương Sam trong lúc lơ đãng đối mắt với đại sư, bên trong là một mảnh hết sức chân thành.
Ngụy Tô Thận không nhìn nổi nữa, nghiêng mặt sang bên ngắm mấy chậu cây trên bệ cửa sổ.
Đại sư không hề cảm thấy Phương Sam đang diễn trò, sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để học tướng thanh, chắc chắn có lý do, chỉ có điều theo suy nghĩ ban đầu của ông, đơn thuần cho rằng hai người chỉ là ham vui mới lạ.
Giọng Phương Sam chân thành tha thiết, thật sâu bái một cái: "Xin ngài hãy giúp đỡ."
Đại sư chậm rãi thở dài, cuối cùng không nói dứt khoát: "Để lại cách liên lạc, khi nào tôi nghĩ xong sẽ báo cho các cậu."
Thấy ông đã tỏ rõ ý muốn tiễn khách, Phương Sam thong dong đứng dậy, trước khi bắt tay đại sư, thành khẩn nói: "Hy vọng chuyến này chúng cháu không làm phiền sự yên tĩnh của ngài, nếu ngài không muốn dạy cũng không sao, nhưng việc thành lập hiệp hội những người yêu thích, nhất định phải cân nhắc."
Ánh mắt đại sư trở nên nhu hòa, cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt thật sự rất hợp tâm ý của ông, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, ừ một tiếng rồi tiễn họ ra về.
Đi ra khỏi cửa tiểu khu, Ngụy Tô Thận nhìn Phương Sam đầy ẩn ý: "Chiến thuật lấy lùi làm tiến không tệ."
Phương Sam trịnh trọng nói: "Đây không phải là mánh khóe nhỏ, mà liên quan đến việc truyền thừa một nền văn hóa, dù tôi có bôn ba trong cõi hồng trần cuồn cuộn vì kế sinh nhai, nhưng vẫn luôn quan tâm đến giới tướng thanh..."
Ngụy Tô Thận dừng bước lại: "Nhìn tôi."
Phương Sam nghi hoặc nhìn qua: "Làm gì?"
Ngụy Tô Thận: "Tỉnh táo lại đi."
Giọng điệu quen thuộc như đã từng quen biết, Phương Sam mở to hai mắt bắt đầu hồi tưởng, lần trước xuất hiện đoạn đối thoại tương tự là khi nào... hình như là khi hắn bố trí câu chuyện yêu hận tình cừu giữa Ly Vương và môn chủ Huyết Sát môn, đến cuối cùng thậm chí thành công thuyết phục chính mình.
Ngụy Tô Thận lạnh lùng nói: "Cậu không có ước mơ về tướng thanh."
Ánh mắt của Phương Sam lại khôi phục sự tỉnh táo, nhẹ nhàng lắc đầu. "Xin lỗi, nhập vai quá".
Lúc xe sắp về đến khách sạn, Phương Sam bất ngờ nhận được cuộc gọi từ đại sư, ông ấy đồng ý dạy, gọi bọn họ bây giờ qua đó một chuyến.
Phương Sam bất đắc dĩ cười cười. "Đây là cố ý đùa chúng ta".
Nguỵ Tô Thận cũng không quan tâm lắm những chi tiết nhỏ nhặt, chỉ cần đạt được mục đích, trong quá trình chịu thiệt thòi một chút cũng không sao.
Bảo tài xế đánh một vòng, Phương Sam đi mua một chút hoa quả trước, sau khi vào cửa thì rất lễ độ cung kính, không lộ ra một chút bất mãn nào.
Đại sư vừa lòng sờ sờ râu mép, cảm thấy người trẻ tuổi này tâm tính rất tốt, là một nhân tài có thể đào tạo được.
"Truyền thụ một vài kỹ xảo thì không thành vấn đề, nhưng giữa chúng ta sẽ không tồn tại quan hệ thầy trò".
Phương Sam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhân vật cấp đại sư đều rất chú trọng đến việc chọn đệ tử truyền thừa, nhận đồ đệ có tiêu chuẩn rất nghiêm ngặt, hắn và Nguỵ Tô Thận vừa nhìn liền biết không có bao nhiêu thiên phú trong lĩnh vực này.
"Lời khó nghe phải nói trước, làm việc thì nhất định không được bỏ dở nữa chừng, phải có chuẩn bị tâm lý".
Phương Sam và Ngụy Tô Thận liếc nhau, gật đầu.
"Đầu tiên bắt đầu từ những điều đơn giản nhất, nụ cười." Đại sư nở một nụ cười hài hước: "Nụ cười của cậu phải có ý nghĩa."
Phương Sam học theo, cười toét miệng nhưng lại giống đến chín phần, Ngụy Tô Thận khóe miệng câu lên, đại sư ngay lập tức đau đầu: "Cười hài hước và cười lạnh khác nhau."
Nói rồi còn để Phương Sam làm mẫu cho anh một lần.
Ngụy Tô Thận trông mèo vẽ hổ, lại cười một lần nữa.
Đại sư tức giận tới mức vỗ bàn: "Cái này của cậu gọi là cười khẩy! Cười khẩy hiểu không!"
Phương Sam cố gắng nhịn, bả vai khẽ run, nếu không phải tình huống không phù hợp, hắn sẽ cười đến ngả nghiêng.
Sau khi phát hỏa xong, đại sư cố gắng bình tĩnh nói: "Khi khóe miệng cong lên, phải mang theo vài phần lấy lòng."
Ngụy Tô Thận theo lời làm theo, thật lâu không nghe thấy đánh giá, ngẩng đầu lên phát hiện đại sư trầm mặc, rồi nhìn sang thấy Phương Sam cũng trầm mặc.
Không ai mở miệng, anh đành phải tự hỏi: "Lần này thế nào?"
"So với vừa rồi khá hơn chút." Hơn nửa ngày, đại sư mới miễn cưỡng thốt lên một câu.
Ngụy Tô Thận hỏi ngắn gọn: "Còn cách yêu cầu bao xa?"
Đại sư cảm thấy tâm lực tiều tụy, liếc nhìn Phương Sam, người sau thở dài: "Hiện tại là nụ cười tà ác."
"..."
"Quên đi, kiểm soát biểu cảm để học sau vậy," đại sư một lần nữa lên tinh thần: "Nói học đùa hát, làm sao 'nói' tốt vô cùng quan trọng, ví dụ 'Các bạn khán giả thân mến, xin chào mọi người', một câu chào hỏi đơn giản cũng phải chú ý."
Vừa giải thích còn vừa làm mẫu một lần.
Nhưng mà lời đến trong miệng Ngụy Tô Thận thì không giống như là đang chào hỏi mà biến thành giọng điệu tới cửa đòi nợ.
"Từ 'Các' phải nói cao hơn, tôi nói một lần, cậu lặp lại."
Thử vài lần, hiệu quả không rõ ràng, Phương Sam từ góc độ khách quan phân tích, giọng của Ngụy Tô Thận không tệ, chỉ là trên người anh có cảm giác quái dị không nói rõ được cũng không tả rõ được, không hợp với tướng thanh.
Đại sư nhìn anh với ánh mắt "gỗ mục không thể tạc thành tượng": "Nói liên tục mười lần."
Ngụy Tô Thận bình tĩnh lặp lại mười lần.
Đại sư không thể nhịn được nữa, "Đây rõ ràng là gà trống gáy, cậu, cậu..."
Thấy người tức giận đến mức suýt ngất, Phương Sam vội vã dời cái ghế đến dìu ông ngồi xuống, Ngụy Tô Thận phụ trách bóp huyệt nhân trung.
Đại sư mở mắt nhìn thấy Ngụy Tô Thận, suýt ngất lần nữa.
Vì bị bóp huyệt nhân trung, thần trí coi như tỉnh táo trong chốc lát, đại sư đau lòng: "Cậu buông tha cho tướng thanh được không?"
Ngụy Tô Thận: "Trước đó ngài đã nói, làm việc kỵ nhất là bỏ dở giữa chừng."
Đại sư yếu ớt: "Cậu cứ coi như tôi nói những lời đó cho chó ăn đi."
Ngụy Tô Thận: "Nhất định phải tận tuyệt như vậy sao?"
Đại sư vắt hết óc nghĩ ra một ví dụ: "Cái này giống như một người nặng hai trăm cân cứ muốn luyện điền kinh, tâm có thừa mà lực không đủ."
Ngụy Tô Thận trực tiếp bỏ qua những lời này, vẫn thái độ tôn sư trọng đạo như cũ: "Ngày mai chúng tôi lại đến thăm."
Bên ngoài không khí trong lành lại lạnh, Phương Sam vỗ vai Ngụy Tô Thận: "Chấp nhận thực tế đi."
Trời sinh không phải loại người này, muốn cưỡng ép cũng không làm được.
Không đi xa, hai người tìm một cái ghế dài ngồi xuống, Phương Sam tính toán thời gian một chút, lắc đầu: "Tiếp tục như vậy sợ rằng không ổn."
Tiến độ nhiệm vụ còn kém xa lắm mới hoàn thành.
Lúc đối diện nhau, cả hai đều thấy sự bất lực trong mắt đối phương.
"Ngồi chờ chết không tốt." Phương Sam liếm môi, vừa nhìn là biết lại bắt đầu nghĩ ý tưởng không đứng đắn.
Ngụy Tô Thận cảm thấy một chốc hắn sẽ không có cách giải quyết.
Quả nhiên, không lâu sau, Phương Sam thở dài: "Còn không bằng đi diễn hát kiểu Nhị Nhân Chuyển."
Một lúc, hắn đột nhiên nhìn về phía Ngụy Tô Thận: "Hay là dùng điểm hài lòng để tiến hành thăng cấp?"
Thăng cấp cũng rất hãm hại, lần đầu chỉ cần 5 điểm hài lòng, lần thứ hai thì tăng gấp đôi.
Ngụy Tô Thận: "Nếu kết quả vẫn không tốt như trước?"
Phương Sam: "Thì lại thăng."
Đều đã đến mức này, có cơ hội đảo ngược tất nhiên không chọn phí công nhọc sức.
Ngụy Tô Thận nhìn hắn, chậm rãi nói: "Cờ bạc làm người ta trắng tay."
..........
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Tô Thận: Nói ra các bạn có thể không tin, từng có thời tôi là học bá.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro