Chương 94. Ký chủ đẹp nhất trong các ký chủ.
Dịch: Băng Di
Công dụng cụ thể của dị năng "nhìn trăng rơi lệ" trước khi thử nghiệm đều là ẩn số.
Sau khi cân nhắc một phen, Ngụy Tô Thận hơi ngước mặt lên."Chờ chút." Phương Sam tìm điện thoại: "Một cảnh tượng thú vị như vậy, tôi phải ghi lại."
Ngụy Tô Thận đương nhiên sẽ không để ý tới hắn, đối diện với một vầng trăng khuyết, đôi mắt lại không có quá nhiều biến đổi.
Phương Sam: "Khóc không được?" Suy nghĩ một chút: "Tôi có cách làm anh khóc, hay là chúng ta ở dưới ánh trăng..."
Ngụy Tô Thận quay mặt đi, dùng biểu cảm nói với hắn rằng nếu dám nói ra thì nhất định phải chết.
Phương Sam đối với lần này có chút tiếc nuối.
Ngay tại thời điểm quan trọng này, một giọt nước mắt trong suốt đột nhiên không kịp chuẩn bị trượt khỏi mắt Ngụy Tô Thận, bản thân anh cũng hơi kinh ngạc một chút.
Ngụy Tô Thận không hề cố ý tạo ra cảm xúc để khóc, dường như ánh trăng có một sức mạnh vô hình nào đó, chỉ cần đối diện với ánh trăng một thời gian, nước mắt sẽ tự động rơi.
Phương Sam đúng lúc hứng được giọt nước mắt, điều thần kỳ là, không phải là ngọc trai, nó giống như giọt nước mưa trượt trên lòng bàn tay, bên ngoài phủ một lớp màng trong suốt bao bọc chất lỏng bên trong: "Đây là... trứng cá?"
Chưa kịp nói hết câu, một cơn gió mạnh xẹt qua, Phương Sam nghiêng người hiểm hiểm tránh thoát, Ngụy Tô Thận không chút hổ thẹn mở miệng: "Xin lỗi, trượt tay rồi."
Phương Sam tin anh liền có quỷ.
Không tiếp tục trêu chọc Ngụy Tô Thận nữa, nhẹ nhàng bóp một chút, cảm giác rất dễ vỡ tan.
Trong khuôn viên vườn trường đã bị phá vỡ sự yên tĩnh, tìm một đối tượng thí nghiệm là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hai người lần theo tiếng đánh nhau đi về phía trước một đoạn, vài nam sinh đang bị một người bạn cùng lớp có sừng dài trên đầu tấn công. Người tuy nhiều nhưng thực lực bình thường, một vài người còn bị thương nhẹ.
"Không thể hao tổn nữa! Cùng lên, giải quyết tên tiểu long nhân này!"
Phương Sam không nhịn được cười, cái tên thật hợp với tình hình.
Nam sinh vừa nói chuyện thấy có người đi tới, sơ ý suýt chút nữa bị tiểu long nhân cắn vào cổ tay.
"Chạy nhanh lên một chút! Hai vị thần tiên mỹ nam, trước khi chết có thể thấy các anh bình an , tôi yên tâm rồi!"
Phương Sam nghiêng mặt sang bên hỏi Ngụy Tô Thận: "Cố ý?"
Nịnh bợ quá mức vậy đúng là định dụ người ta ra tay.
Ngụy Tô Thận gật đầu, rất rõ ràng là muốn bọn họ ra tay.
Phương Sam lắc đầu, nếu không gặp phải Phương Tinh Hải, nam sinh trước mặt có lẽ là người có ý chí sinh tồn mạnh mẽ nhất hắn từng gặp. Nhẹ nhàng búng tay, giọt nước mắt của Ngụy Tô Thận đập vào trên người tiểu long nhân, trong nháy mắt vỡ tan.
Động tác của tiểu long nhân trì hoãn trong nháy mắt, móng vuốt sắc bén quơ loạn, lực tấn công tăng lên.
Phương Sam không ngờ lại có hiệu quả ngược như vậy: "Cứu người mau!"
Đang định xông lên, tiểu long nhân bất ngờ giang hai cánh tay, ôm chặt nam sinh cách mình gần nhất kéo qua... ma sát, dùng sức ma sát!
Đôi mắt vốn đã to của Phương Sam càng trợn to thành mắt mèo, nhanh chóng hiểu ra.
Giao nhân được xưng là sự kết hợp của linh và dục vọng, bọn họ sử dụng sắc đẹp và giọng nói trời sinh, dụ dỗ mê hoặc thủy thủ trên biển sâu.
Ngụy Tô Thận kích hoạt huyết mạch giao nhân, dị năng có khả năng liên quan mật thiết đến dục vọng.
Nam sinh bị vũ nhục chịu đựng đau đớn, dùng sức vặn một cái, "rắc" một tiếng, đầu và thân tiểu long nhân trong nháy mắt lệch ra.
"Tốt xấu gì cũng dịu dàng một chút." Một người bạn phía sau không nhìn nổi, lên tiếng nói: "Không thể hưởng thụ xong lại đem người ta vứt như giày rách thế."
Mấy người còn lại cười ha hả.
Phương Sam đối với những người này không khỏi coi trọng một chút, dù thực lực của bọn họ bình thường nhưng có thể an toàn ra khỏi tòa nhà, tố chất tâm lý không phải dạng vừa.
Dọc đường đi, đã gặp phải không ít người có tinh thần bất ổn.
Sau khi được cứu, nam sinh bắt đầu lôi kéo làm quen cùng Phương Sam, dù sao cũng là thầy giáo trong trường, thấy qua vài lần, huống hồ Ôn Linh nổi tiếng đẹp trai: "Thầy Ôn, thầy vừa mới búng ra cái gì, lại có thể khiến cho tiểu long nhân cũng động dục?"
Phương Sam không dám nhận công, kéo Ngụy Tô Thận ra trước người: "Đều là sản phẩm của anh ấy."
Từ "sản phẩm" này thật khiến người ta nghĩ xa xôi.
Mấy nam sinh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Ngụy Tô Thận.
Ngụy Tô Thận từ chối bàn sâu về vấn đề này, chuẩn bị rời đi cùng Phương Sam.
Mấy nam sinh không cưỡng cầu cùng bọn họ một đường, tuy được cứu mạng, nhưng trước đó mọi người tiếp xúc không sâu, thiếu hiểu biết và tin tưởng nhau, lập đội có thể phản tác dụng.
Một người trong đó hơi ngượng ngùng: "Có thể cho chúng tôi vài giọt nước mắt để phòng thân không?"
Ngụy Tô Thận trước ánh mắt kinh ngạc của bọn họ ngẩng đầu ngóng nhìn lên trời, rơi xuống vài giọt nước mắt trong suốt.
Kinh ngạc lúc ban đầu đi qua, sau đó là buồn cười nhịn không được, mấy người vội vàng nhận lấy nước mắt, cảm ơn rồi đi về phía xa xa.
Phương Sam sớm phát hiện ở một số phương diện nào đó, ký chủ và hắn hoàn toàn trái ngược, Ngụy Tô Thận trong nóng ngoài lạnh, mặc dù khó chịu với phương thức rơi lệ, nhưng vẫn sẵn lòng giúp đỡ những đứa trẻ này. So với hắn, ngoài sự an nguy của ký chủ, Phương Sam đối với người khác thực sự lạnh lùng hơn nhiều.
Ngụy Tô Thận liếc nhìn theo hướng mấy người kia rời đi, không phải ra ngoài mà là siêu thị trường học, đánh giá: "Lựa chọn thông minh."
Phương Sam leo lên một thân cây, quan sát tình hình xung quanh: "Đi đường tắt đến căn tin cũng mất năm phút."
Nhìn từ trên cao nhìn xuống, con đường gần nhất không có nhiều dị năng giả, nhưng đầy thi thể, không loại trừ khả năng có thứ gì đó ẩn nấp trong bóng tối săn mồi.
"Chọn đường kia à?"
Ngụy Tô Thận suy nghĩ một chút: "Đi đường vòng."
Cẩn thận xài thuyền vạn năm, là phương án ổn thỏa nhất trong lúc nguy hiểm.
Phương Sam nhảy xuống khỏi cái cây, cùng anh đi vòng qua sân bóng rổ.
Khứu giác nhạy bén là ưu điểm cũng là nhược điểm, với người thường, mùi vị chỉ kích thích một phần, với Phương Sam đã gấp năm lần.
Mùi máu ở sân bóng rổ nhạt hơn rất nhiều, Phương Sam không cần phải kiềm chế hô hấp, trạng thái tốt hơn hẳn.
"Có cảm thấy quá yên tĩnh không?" Ngụy Tô Thận gật đầu, những tiếng hét và tiếng kêu khóc khắp nơi lúc trước, giờ đây dường như đã bị bóng đêm nuốt chửng toàn bộ, không còn nghe thấy gì nữa.
Phương Sam: "Nhiệm vụ thoát hiểm thường liên quan đến giải đố, hiếm khi chỉ đơn giản là chém giết."
Hiện tại, họ vẫn đang ở giai đoạn cấp thấp của trạng thái chém giết. Ngụy Tô Thận lấy điện thoại ra, mạng vẫn đang hoạt động bình thường.
Trên mạng có rất nhiều tin tức, nhưng đa số đều là lời cầu cứu, tất cả các số điện thoại khẩn cấp hiện tại đều không có người nghe.
Nửa giờ trước, có một tin nhắn công cộng thông báo rằng chính phủ đang tổ chức cứu hộ và yêu cầu mọi người không hoảng sợ.
Đáng tiếc, tin tức này không mang lại sức mạnh an ủi nào, trước mặt vô số người có dị năng, trừ khi sử dụng vũ khí hủy diệt hàng loạt như bom nguyên tử, không ai có thể đảm bảo vũ khí lạnh sẽ có tác dụng gì.
Khi anh chuẩn bị cất điện thoại vào túi, một âm báo nhắc nhở vang lên.
Mở ra thì thấy thông báo được kéo vào một nhóm chat.
Tên nhóm đơn giản và thô bạo: Trường Trung học Số Hai.
Chủ nhóm là bạn cùng lớp của Ngụy Tô Thận, được mệnh danh là "Vua Bát Quái Trường Học" - tên là Triệu Tiền Tôn.
Ngụy Tô Thận xem lướt qua, đã có rất nhiều người gửi tin nhắn, bảo XXX là dị năng giả xấu xa, để chứng minh đó không phải là tin vịt, còn gửi kèm hình ảnh đối phương lạm sát người vô tội.
Người bị lộ diện cũng không bị đuổi khỏi nhóm, ngược lại còn gửi một biểu cảm dữ tợn.
Phương Sam đứng bên nhìn rồi nói: "Tạm thời xem như là một biện pháp đối phó, ít nhất có thể có tác dụng cảnh báo."
Mặc dù tin tức trong đó thật giả lẫn lộn, nhưng vẫn có giá trị tham khảo.
Chủ nhóm Triệu Tiền Tôn đột nhiên gửi một tin nhắn: "Hy vọng các bạn học và thầy cô có thể gửi cho tôi thông tin về năng lực của những người có dị năng mà các bạn tình cờ gặp phải, tôi sẽ tổng hợp và xếp hạng dữ liệu, để mọi người có cái nhìn tổng quát về [hoa hồng]."
Phương Sam nhíu mày: "Không ai muốn tiết lộ bí mật của mình, nhưng chắc chắn sẽ sẵn lòng chia sẻ về người khác."
Trong tình huống nguy cấp này không lo chạy trối chết mà lại nghĩ đến việc lập nhóm chat, tuyệt đối không phải là một học sinh trung học có thể nghĩ ra.
Làm giáo viên chủ nhiệm của Triệu Tiền Tôn, trong ký ức của nguyên thân đó là một nam sinh có chút khôn vặt, thường bị các giáo viên khác đánh giá là cợt nhã.
Nghĩ đến đây, Phương Sam nhắc nhở một câu: "Nếu gặp phải, nhớ cẩn thận."
Ngụy Tô Thận ừ một tiếng, hai người nhất trí ý tưởng.
Trên đường chỉ gặp một kẻ săn mồi, xem như không gặp nguy hiểm mà đến được căn tin.
Vừa vào cửa trong nháy mắt, một cây gậy sắt mạnh mẽ đánh tới, Phương Sam hơi tránh một chút, thanh sắt đập vào cửa, phát ra âm thanh khiến người ta rùng mình.
Phương Sam làm như không có chuyện gì tiếp tục bước vào, tiện tay đóng cửa lại, nói với Ngụy Tô Thận: "Có người đến trước chúng ta một bước."
Ngụy Tô Thận quan sát xung quanh, căn tin rất yên tĩnh, thoạt nhìn không thấy có điều gì đáng nghi.
Phương Sam khẽ ho một tiếng: "Người bên trong chú ý, giơ tay lên, đầu hàng không giết."
Ngụy Tô Thận lắc đầu, đi đến bên cạnh thùng rác gần cây cột: "Ra đây."
"Đừng... đừng giết."
Một nam sinh gầy gò chui ra ngoài, mặt mày hốt hoảng.
Sau khi bò ra, bắt đầu dẫn Ngụy Tô Thận đi hướng khác, nhưng Ngụy Tô Thận đứng yên, lại gõ nhẹ vào thùng rác.
Chẳng bao lâu sau, một nữ sinh nhỏ nhắn chui ra.
Phương Sam 'ồ' một tiếng: "Anh hùng cứu mỹ nhân."
Nam sinh gầy gò hơi ngượng, thấy họ không có ác ý, thở phào nhẹ nhõm.
Phương Sam mỉm cười nhưng không chút buông lỏng cảnh giác: "Bên ngoài đã không còn loạn, sao các em vẫn trốn ở đây?"
Nam sinh cười khổ nói: "Ban đầu là định chạy ra ngoài, nhưng..."
Như nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng nào đó, câu nói kế tiếp theo cổ họng khẽ động mà nuốt xuống. Nữ sinh phía sau lại gan dạ hơn một chút, nói tiếp: "Không ra được."
Phương Sam: "Ý em là gì?"
Nữ sinh cắn môi: "Chúng em đã chạy đến cổng trường, có rất nhiều thây khô, trong không khí còn có những thứ trôi nổi giống như u linh."
Cô tận mắt thấy có người muốn mạnh mẽ xông ra, kết quả bị hút thành thây khô.
Phương Sam khẽ nhíu mày: "Xác chết tiến hóa rồi?"
Nữ sinh do dự một chút: "Em nghĩ không phải xác chết biến đổi, vì họ có thần trí, còn có thể nói chuyện."
Phương Sam nhìn sang phía Ngụy Tô Thận: "Muốn đi xem không?"
Ngụy Tô Thận nghĩ ngợi một chút, gật đầu.
Nữ sinh vội nói: "Các anh không muốn sống nữa sao?"
Phương Sam không để ý, lấy vài cái bánh mì, nhanh chóng ăn hết một túi bổ sung thể lực rồi cùng Ngụy Tô Thận ra ngoài thám thính.
Nữ sinh không nói dối, ở cổng trường thực sự có hơn mười cái thây khô, cách vài mét bên ngoài, còn có một nhóm người đang rơi vào tình trạng giằng co với chúng.
Phương Sam nhướng mày... đúng dịp, chính là nhóm người bọn họ vừa tiện tay cứu.
Bọn họ cũng thấy Phương Sam, hưng phấn vẫy tay.
"Đều tại thằng béo," người nhiệt tình nhất sau khi chào hỏi bắt đầu oán giận: "Lẽ ra chúng tôi đã đến siêu thị rồi, mà nó lại cứ muốn chạy ra cổng trường để đón người."
Một cậu nam sinh béo ú bước ra, oan ức nói: "Chả còn cách nào khác, là cuộc gọi cầu cứu của bạn thân tôi."
Nhưng đáng tiếc, cậu ta đến vẫn còn quá muộn, lúc đó người cần cứu đã không còn. Phương Sam quan sát những thây khô ở xa, làn da khô héo, nhưng con ngươi vẫn đang chuyển động bình thường, chứng tỏ chúng không phải là người chết.
Đám thây khô thấy số lượng người bên đối phương nhiều hơn, cúi đầu thì thầm bàn tán, cuối cùng đạt được đồng thuận, chuẩn bị bao vây. Kẻ cầm đầu miệng chảy ra chất lỏng khả nghi, nhìn chằm chằm vào người có thể chất tốt nhất là Ngụy Tô Thận, âm trầm nói: "Có khả năng là ăn no nê".
Bị coi như món ăn trên bàn, Ngụy Tô Thận trong mắt không có một chút dao động nào: "Nếu các ngươi chạy trốn bây giờ, vẫn có cơ hội sống sót."
Đám thây khô nhìn nhau một cái, cười khặc khặc nói. "Nếu như không thì sao?"
Ngụy Tô Thận vẻ mặt không chút thay đổi, giọng nói lại vô cùng nghiêm túc. "Vậy ta sẽ khóc cho các ngươi xem".
Sau một hồi yên lặng ngắn ngủi, là một tràng tiếng cười bạo phát.
Những học sinh đã nhìn thấy dị năng của Nguỵ Tô Thận không hẹn mà cùng lùi ra sau một bước, vẻ mặt vô cùng quái dị nhìn đám thây khô đang cười vang dội ... Cứ cười đi, cười cho thỏa thích đi, rất nhanh các người sẽ phải khóc đó.
.......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro