Chương 03
Edit: Moong
Trời mưa suốt một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, thời điểm thầy Viên xuyên qua nắng sớm trở lại phòng y tế, bạn học nhỏ hướng nội, không thích nói chuyện đã không thấy bóng dáng.
Hành lý đều mang đi, đồ ăn vẫn còn nguyên.
Gian nhà dọn dẹp gọn gàng, giường bằng phẳng giống như chưa có ai ngủ qua, trên ngăn tủ chậu cây đã được tưới nước.
Thầy Viên nhìn cũng thấy vui vẻ, cởi áo khoác, ngáp một cái ra khỏi phòng y tế.
Sau đó nhìn hai chữ đã khô trên tường, nhìn giống như bị cái gì mà oan hồn ma quỷ vẩy mực lên, đỏ như máu, lâm vào càng thêm trầm tư sâu sắc.
——
Hà Du nhất trung là trường học không tệ.
Ít nhất thoạt nhìn hết sức kiểu mẫu. Cửa trường tu sửa mới tinh, hai năm trước chuyển sang ký túc xá mới, từ ký túc xá đến thiết bị đều thực xa hoa.
Sân thể dục, sân bóng rổ, lầu dạy học phân theo cấp, có tất cả không thiếu thứ gì, tòa ký túc xá ở bên cạnh, bên ngoài treo máy điều hòa cùng một kiểu, khí thế mà phân thành vài tòa nhà.
Thời điểm từ bên cạnh con đường kia đi ngang qua, Thời Diệc vẫn là không thể nhịn xuống, cuối củng hướng theo sát tường tòa nhà ký túc xá liếc mắt nhìn.
"Xem ký túc xá sao?"
Thầy giáo trung niên bên cạnh cười híp mắt hỏi một câu, giới thiệu với cậu: "Lớp 12 nằm ở tòa nhà riêng, cuối tòa nhà chính là lớp 11. Hai người một phòng, có tình huống đặc biệt có thể học ngoại trú, nhưng phải làm thủ tục."
Lúc hắn tới đón Thời Diệc đã nghe chủ nhiệm đại khái nói qua tình huống, nhìn trước mặt thành thật học sinh mang kính mắt, còn đặc biệt trầm lặng: "Trước khai giảng em có thể đơn giản chút, nói có bệnh. Không bệnh liền nói suy nhược thần kinh không ngủ ngon, có thể kiếm ra cái đơn nghỉ ốm."
"... Không cần." Thời Diệc vẫn là lần đầu nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm cởi mở như vậy, "Cảm ơn thầy Vạn."
Thầy Vạn cười khoát tay áo một cái.
Khối 11 có hơn hai mươi lớp, hướng dẫn cậu chính là giáo viên chủ nhiệm lớp chín, họ Vạn, gọi là Vạn Vĩnh Minh.
Thời Diệc đối với việc chuyển trường thực sự không có bất cứ hứng thú gì, lúc ba cậu nói với cậu thời điểm nhập học liền nghe theo, đối với các giáo viên càng không biết, mà cuối cùng gặp được giáo viên chủ nhiệm dễ nói chuyện thực sự không tồi.
"Em báo danh chậm, không thể chọn lựa ký túc xá." Thầy Vạn cùng hai học sinh đi ngang qua chào hỏi, dẫn cậu quay trở về lớp học, "Trường học có nguyên tắc không cho dùng di động, buổi tối chín giờ đóng cửa trường, mười một giờ kiểm tra phòng ngủ ở ký túc xá, có hàng cấm cũng không thu."
Hắn đứng tại cửa phòng làm việc, một tay lấy ra chìa khóa, nhìn một chút Thời Diệc sắc mặt không được tốt: "Vành mắt đen, tối hôm qua ngủ không ngon?"
"Không có." Thời Diệc bước chân dừng lại, tránh đi bàn tay hắn hướng cậu vỗ vai: "Phục... Chuẩn bị bài."
Thầy Vạn thái độ hòa ái đến mức quá đáng, trái lại làm cậu không thể dễ dàng thích ứng.
Thời Diệc nâng lên kính mắt, cùng hắn tiến vào văn phòng, đi đến bàn làm việc xa xa, nhìn ra khoảng cách quá gần, Thời Diệc lại đi lui về phía sau nửa bước.
"Yêu thích học tập là chuyện tốt, nhưng phải kết hợp cả nghĩ ngơi, nếu không thân thể dễ dàng không chịu nổi... Đứng xa như vậy làm gì?"
Lão Vạn nhìn một chút bảng thành tích của cậu mới tìm thấy, càm ràm vài câu, vừa ngẩng đầu liền sửng sốt, hướng cậu ngoắc ngoắc tay: "Đến đây, còn mấy cái chữ chưa ký."
Bàn làm việc rối như tơ vò, bày bừa không ít thứ, Vạn lão sư vội vàng thu thập, hai cái tay đều cầm bảng biểu, còn vui cười hớn hở nói tiếp: "Thầy cũng là lần đầu tiên quản cả hai lớp, với em giống nhau cũng là người mới. Không biết cách dạy học có thích hợp với các em hay không, chúng ta trợ giúp lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ."
Thời Diệc liếc mắt nhìn, đi tới, tại chỗ trống trên giấy ký tên của chính mình.
Bảng kết quả học tập là của cậu ở trường cấp ba.
Không có căn bản, điểm thi miễn cưỡng mới đạt yêu cầu, có vài môn đều huyền diệu khó hiểu đạt sáu mươi điểm, vừa đủ dư ra một phần cũng không có.
Thời điểm chuyển trường, ba cậu vốn là muốn đem cậu nhét vào lớp thực nghiệm. Nhưng bởi vì điểm kém đến thực sự quá xa, nói chuyện nửa ngày cũng không thành.
Ba cậu bởi vì điều này cực kỳ tức giận, về nhà còn phát hỏa một trận hỏa.
Mẹ cậu mỗi ngày đều phí công khuyên phụ tử hai người đừng suốt ngày giương cung bạt kiếm, thật vất vả mới có lúc ngừng lại, mẹ cậu cũng sẽ ngồi ở bên bàn cơm vì nghĩ mãi không ra mà buồn rầu, nghĩ không ra tại sao mới vừa lên sơ trung con trai còn nhiều lần đều đứng nhất lớp, lên cấp ba làm sao liền biến thành như vậy.
Thời Diệc không tiếp tục nghĩ, ký xong mấy cái tên còn lại, đậy lại nắp bút.
Bọn họ tiến vào lúc còn sớm, lúc này đã có mấy lão sư lục tục đến, đang câu có câu không tán gẫu.
Lão sư tán gẫu cái gì ở văn phòng dựa vào tuổi tác giai tầng quyết định.
Ba mươi tuổi trở xuống tán gẫu mua sắm du lịch, ba mươi tuổi trở lên tán gẫu gia đình, bốn mươi tuổi trở lên chiếm quá nửa, đề tài giống nhau đều là học sinh không nghe lời, học sinh không nghe lời cùng học sinh không nghe lời.
Thời Diệc đối với loại tán gẫu trà chiều ở văn phòng không có nửa điểm hứng thú, gác lại bút, nghĩ có thể trực tiếp xách hành lý đi đến ký túc xá, cố tình cái đơn nhận ký túc xá, giấy lĩnh đồ này nọ ở phòng bảo vệ vẫn còn ở trên bàn chờ đóng dấu.
Thầy Vạn còn không vội vã không hoảng hốt mà khắp nơi kiếm con dấu của giáo viên chủ nhiệm.
"Trường học cũng không biết nghĩ như thế nào, Vạn lão sư dạy lớp 12 nhiều năm như vậy, bỗng nhiên phái xuống dưới dạy lớp 11, vẫn là cái lớp như thế."
Người nói là nữ lão sư mới vừa vào cửa, bỏ túi trên tay xuống: "Đặc biệt là cái kia Lâm Gian. Không ai biết rõ hắn như thế nào, nhỡ đâu thực sự là đồ hay sinh sự..."
"Sẽ không." Lão Vạn cười ha ha, " Trò Lâm Gian xử sự hòa khí, tính cách thân thiện, mọi người đều bình phẩm như vậy."
Lão Vạn thái độ lạc quan đến có chút mù quáng, bên cạnh nam lão sư không nhịn được lên tiếng: "Lời bình phẩm đều là tùy tiện nói theo... Vạn lão sư, thầy dạy lớp 12 lâu không biết, hiện tại đám học sinh này trước một bộ mặt sau lưng một bộ mặt khác rất là lợi hại, nhìn không vừa mắt còn có thể hướng thầy trêu chọc."
Vạn lão sư cười híp mắt: "Sẽ không, trò Lâm Gian cực kỳ hiểu đạo lý, không gây rắc rối."
"Nhìn thấy thì được, nhưng so với người khác khó quản hơn." Lão sư thứ ba nhắc nhở hắn, "Nhà bọn họ là cái tình huống kia, cẩn thận một chút tốt hơn."
Thầy Vạn cười cười: "Sẽ không..."
Thầy Vạn còn nói cái gì đó, nhưng Thời Diệc không tiếp tục nghe
Một đêm không ngủ, uể oải cùng buồn ngủ chính là một chút một chút không tha cho cậu, khiến cậu từ huyệt thái dương đến não đều phát đau.
Cậu hít một hơi, để cho mình đem lực chú ý dời đi chỗ khác, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Văn phòng tầm nhìn rất tốt, sát bên là sân luyện tập, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy sân bóng rổ cùng sân thể dục.
Mới vừa mưa nên sắc trời so với lúc thường sáng hơn, xanh đến như là một lần nữa chuyển sang độ bão hòa.
Bãi cỏ được gột rửa thành màu xanh biếc nguyên bản, nền sân chạy như được trải mới, đường kẻ trắng trên sân đặc biệt rõ ràng.
Trên sân bóng rổ còn có nước đọng, đông một bãi tây một mảnh, phản chiếu từng mảnh mây trời.
Có người ở trên sân thể dục chơi bóng rổ.
Vai còn có chút đau, Thời Diệc xoa nhẹ, nhìn một chút.
Còn chưa nhập học, người trở lại trường không nhiều, miễn cưỡng tạo thành hai đội.
Người ném bóng dáng người rất cao, mặc đồng phục học sinh, cổ tay áo vướng trên khửu tay bị kéo lên cao, lộ ra đường cong cánh tay với bắp thịt kiên cường dẻo dai.
Ngực áo mở rộng, lúc chạy vạt áo lay động bị gió cuốn lên.
Rất thu hút chú ý.
"Em thích chơi bóng rổ à?" Thầy Vạn nhìn bạn học nhỏ hơi gầy yếu trước mặt, nỗ lực tìm ra cho cậu hoạt động ngoại khóa cậu có thể đăng ký "Lớp chúng ta hình như có một đội bóng rổ, khai giảng còn có thể thi đấu..."
"Không biết." Thời Diệc nói.
Thầy Vạn sửng sốt một chút, đẩy đẩy mắt kính tỉ mỉ ngẩng đầu
Nam hài tử cao gầy, đôi mắt bị khung kính dày nặng che hơn nửa, cúi đầu, không nhìn ra thần sắc.
Có chút im lặng, không thích nói chuyện, đứng nghiêm, vai đều ngay ngắn, quy củ đến mức chọc người ta yêu thích.
Còn thức đêm chuẩn bị bài, nhìn thế nào cũng thấy là đứa trẻ tốt.
Vậy mà không chơi bóng rổ có chút điểm đáng tiếc.
Thầy Vạn vẫn luôn là lão sư rất tin tưởng học sinh lớp mình, nghe cậu nói như vậy, liền đem đội bóng rổ từ bảng biểu kia xếp ra ngoài.
Thời Diệc không nói chuyện, một lần nữa nhìn bên ngoài cửa sổ.
Cậu không hiểu những thứ đồ này, cũng không có hứng thú, chỉ có thể nhìn ra chơi như thế nào là rất khá.
Ít nhất cũng phải như hắn chạy vòng vèo đều dị thường mạnh mẽ, chỉ chớp mắt bóng liền trở về trong tay, mỗi lần đều có thể ném vào, vậy mà một lần cũng không giẫm trúng nước.
——
Mạnh mẽ đến có chút nhìn quen mắt.
Thời Diệc vẫn còn nhớ trong đầu mình đã từng xuất hiện từ "Mạnh mẽ", mà cái từ này đến tột cùng là xuất hiện vào thời điểm nào vậy a.
Thầy Vạn đã thuận lợi từ dưới đáy một xấp bài thi phát hiện con dấu của chính mình, hài lòng a hai cái, đóng dấu lên đơn nhận ký túc xá cho cậu.
Thời Diệc tiếp nhận đơn, liếc mắt nhìn.
Phòng 709, giường số 2.
Trên giường số 1 đã ký tên, đoán chừng là đã đến báo danh, mặt sau một lượt ra trải giường, vỏ chăn, chậu rửa mặt đều đánh dấu.
Chữ trông rất được, ngòi bút mạnh mẽ, chỉ là chữ ngay ngắn đến có chút quá mức.
Nét bút nét người, ước chừng là người ngay thẳng, rất đoan chính viết hai chữ.
Lâm Gian.
"Trước tiên làm quen một chút bạn cùng phòng."
Lão Vạn ngồi xuống, hướng bên ngoài liếc mắt nhìn: "Một năm này ở chung, các em cũng sẽ đồng thời cùng học tập cùng sinh hoạt, phải chăm sóc lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau."
Thời Diệc nhìn hắn hướng cửa sổ đi đến, không lập tức theo sau.
Thầy Vạn vô cùng kiên trì, cười hướng hắn ngoắc ngoắc tay, mở cửa sổ ra: "Em đến đây."
Thời Diệc nhịn không được, liếc mắt nhìn cửa phòng làm việc ký hiệu lầu ba, lại nhìn một chút thầy Vạn hòa ái dễ gần trên mặt mang theo nụ cười.
Thời Diệc vô cùng hiếu kỳ phương thức xuống lầu của trường này.
May là thầy Vạn còn không có triệt để mất lý trí, tại thời điểm Thời Diệc bắt đầu cân nhắc từ lầu ba đi xuống là trực tiếp nhảy hay vẫn là bước lên lan can trước, thầy Vạn đã chậm rãi kéo ra cửa sổ.
Thầy Vạn mới vừa nhận lớp 11, đối với học sinh lớp mình cũng không quá hiểu rõ, vừa vặn ngày hôm qua tịch thu điện thoại di động của Lâm Gian, đối với bạn học nhỏ đó ấn tượng rất sâu.
Hắn làm chủ nhiễm lớp nhưng không có vẻ kiêu ngạo, chống bệ cửa sổ chồm ra nửa người, cười ha ha hướng người đang tranh đoạt bóng xa xa vẫy tay: "Bạn học Lâm Gian."
Thời Diệc: "..."
Không lẽ hắn muốn bắt chuyện kiểu này.
Mà trên sân bóng Lâm Gian hiển nhiên xử sự và tính tình mười phần thân thiện, nghe thấy giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ bắt chuyện, liền ngẩng đầu lên.
Nói chuẩn xác, kỳ thực không riêng gì ngẩng đầu.
Thời điểm Thời Diệc không thể từ chối lời mời nhiệt tình của thầy Vạn đến bên cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy một đạo thân ảnh mà vừa nãy mình rất thưởng thức đang dẫn bóng, lại một lần đem bóng đẹp đẽ mà lấy vào trong tay.
Sau đó chân vẫn không ngừng, làm động tác giả vượt qua hai người, nhảy lên thoải mái bỏ vào giỏ.
Thiếu niên tóc ngắn gọn gàng bị mồ hôi thấm đến hơi ướt, vạt áo phía dưới lộ ra một đoạn đường cong thắt lưng mạnh mẽ.
Hắn một tay lôi kéo giỏ bóng rổ, lung lay hai cái, vừa vặn ở văn phòng có thể nhìn rất rõ.
Một cái tay khác ngoan ngoãn biết điều mà nâng lên kính mắt, rồi hướng Thời Diệc cười vẫy vẫy tay.
Lão Vạn đối với hình ảnh như thước phim điện ảnh này vô cùng hài lòng, lặng lẽ cho bạn học nhỏ ngoài cửa sổ một cái khen ngợi, quay đầu lại nhìn về phía Thời Diệc.
Thời Diệc nhìn ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư suy nghĩ.
"Em thấy thế nào?"
Bạn học mới cần thiết phải xây dựng ấn tượng tốt đẹp đầu tiên, thầy Vạn từng bước dụ dỗ, ngồi trở lại trước bàn mở ra ngăn kéo, "Em nói một chút xem, đối với bạn cùng phòng mới có cảm giác gì..."
Hắn còn chưa nói xong, ngoài cửa sổ bỗng nhiên ngắn ngủi mà truyền đến rầm một tiếng vang trầm thấp.
Thầy Vạn quay đầu lại, bỗng nhiên tầm nhìn trống rỗng, có chút mờ mịt.
Thời Diệc nâng kính mắt, đem tầm mắt từ cái giá bóng rổ đang cong lên mạnh mẽ, nát tan bung ra khỏi gốc, thu hồi ánh mắt.
"Cảm giác."
Thời Diệc: "Thật nặng." (Editor: Tiểu Diệc cục súc quá rồi hahaha )
Tác giả có lời muốn nói:
Không trách được Gian ca của chúng ta, Gian ca thân thủ khá tốt.
Chỉ là Gian ca bị nguyền rủa mỗi lần "Nhìn thấy đối tượng nhất định phải từ trên trời giáng xuống."
------------------
Truyện có up tại wordpress của Moong
☘ planet040300.wordpress.com ☘
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro