Chương 05

Edit: Moong

Thời Diệc nhìn một chút bàn tay hắn đang đưa ra trước mặt mình, không nhúc nhích.

Kỳ thực đã rất lâu rồi, không chỉ riêng gì cha cậu, Thời Diệc cũng cảm thấy mình đã làm rất nhiều loại chuyện hư hỏng.

Không nói lời nào, không dễ ở chung, đồ vật này nọ không cho động, đổi chỗ liền ngủ không yên, còn không cho người khác chạm vào.

Không tiếp nhận người khác đến gần.

Cũng không phải không sửa đổi. Việc này Trình Hàng so với người khác đều có quyền lên tiếng hơn, cũng đã trải qua hơn nửa năm, bác sĩ tâm lý gà mờ còn đối với việc lúc trước chỉ mới cùng cậu cầm tay, tiểu tồ tông cậu liền chạy vào phòng rửa tay hai mươi phút, thật sự ký ức vẫn chưa phai.

Mỗi lần nhấc tới đều có thể nhắc tới nửa ngày.

Đặc biệt tổn thương, đặc biệt ảnh hưởng sự tự tin trong nghề nghiệp, thoạt nhìn còn đặc biệt tạo ra yếu điểm gây tổn thất tinh thần.

Thời Diệc thở dài, hạ xuống tầm mắt.

Không chờ cậu cố gắng vượt qua chướng ngại và bắt tay, thân thể không khỏe liền so với ý thức phản ứng tới trước.

Khó chịu, thở không ra hơi.

Khó chịu đè ép ở ngực lại bắt đầu tăng lên.

Cậu không lên tiếng, nhắm mắt lại đè ép, nghĩ cách làm sao tận lực đem việc này xử lý không quá khiêu khích như trong quá khứ.

Lâm Gian thu tay về.

Hắn kỳ thực không hiểu rõ học sinh tốt bình thường như thế nào, sờ đầu một cái, cúi đầu nhìn một chút hai cái rương hành lý lớn, phía trên là cặp sách chồng chất có thể đem sách ba năm cấp ba toàn bộ cất vào, suy đoán: "Cậu tự kéo lên?"

Câu nói này hỏi đến có chút điểm đột ngột, Thời Diệc không lập tức phản ứng lại.

Lâm Gian lại chỉ chỉ cách tay bất động của cậu.

Thời Diệc cúi đầu, liếc mắt nhìn dưới giường, mới nhớ tới chính mình mới vừa đem đống đồ này cùng ráp trải giường, vỏ chăn, chậu rửa mặt, xách cùng một lúc lên lầu bảy không có thang máy.

——

Cũng được.

Dù sao cũng là một lý do, Thời Diệc thu tầm mắt lại, biết thời biết thế gật đầu một cái.

Có thể quả thật khó chịu không thoải mái, một chút ý nghĩ ở trong đầu cậu chợt hiện lên liền trôi qua, lời thầy Vạn trước khi rời đi hảo tâm căn dặn cũng không cảnh giác.

Lâm Gian vô cùng tò mò, vòng qua cố ý nhìn một chút cánh tay của cậu: "Cậu đau không hay là mệt mỏi? Không nhấc lên nổi hay là không lấy sức nổi?"

Thời Diệc không biết nên nói đau hay mệt mỏi, nhìn đối phương lại còn làm vẻ mặt rất nghiêm túc, lung tung chọn một cái: "Không nhấc lên nổi."

Lâm Gian: "Chắc tay cậu quá dùng sức để kéo đồ lên?"

"Ừm."

"Có thể hay không chuyển xanh, có khi chuyển thành màu tím đi?"

"Không."

"Ấn lại đau không?"

"Đau."

"Có cần chườm nóng hay không, tay run hay không run?"

"..."

Thời Diệc có chút đau đầu.

Trước lúc đến ký túc xá, thầy Vạn đã có một phần nhắc nhở chân thành thả ở trước mặt cậu.

Cuối cùng cũng coi như minh bạch việc thầy Vạn tại sao nói nhiều như vậy cũng phải cố ý nhắc nhở với cậu điểm này, Thời Diệc ấn lại cái trán, xoa nhẹ hai lần, nghiêm túc suy tính tới chính mình có nên hay không hướng bạn cùng phòng mới biểu diễn một cảnh hôn mê tại chỗ.

May là bạn cùng phòng mới của cậu thoạt nhìn cũng tạm thời thỏa mãn tò mò, nhìn cậu ngậm miệng sẽ không tiếp tục áp bức, trở về đầu bên kia tiếp tục việc của hắn.

Thời Diệc vốn nghĩ cứ như vậy nằm trở về, xê dịch cánh tay, chợt nhớ tới chính mình vừa nãy thuận theo hắn mượn cớ.

——

Sớm biết sẽ không nên bởi vì "Không lấy sức nổi " thêm cái uốn lưỡi cuối vần nên cậu chọn không nhấc lên nổi.

Cũng không thể mới vừa đáp xong liền làm chính mình mất mặt, Thời Diệc cố định giữ nguyên động tác lựa chọn nửa ngày, vẫn là quyết tâm nhắm mắt lại, chuyên nghiệp mà trực tiếp thả lỏng ra cánh tay.

Nghe thấy phía sau đột ngột vang lên một tiếng đập giường trầm thấp, cái chuông trên khóa kéo cặp sách của Lâm Gian dừng lại yên lặng trong chốc lát.

Giường trên thiết kế cũng không biết là hợp lý hay là không hợp lý, từ góc độ này, người nằm xuống liền đến cái bóng cũng đều xem không được.

Lâm Gian tháo kính mắt, cẩn thận mà di chuyển hai bước: "Thời Diệc?"

Thời Diệc: "Còn sống."

"Ồ." Lâm Gian thở phào nhẹ nhõm, "Cậu ăn cơm không?"

Thời Diệc cảm thấy được đây là một cái bẫy.

Một khi cậu trả lời, khả năng liền phải đối mặt "Cậu thích ăn bánh mỳ hay là cơm", "Cơm muốn hai lạng hay là một cân", "Yêu thích mềm hay là cứng", "Gạo thường hay là gạo thơm Thái Lan" linh tinh một loạt vấn đề.

Nếu cứ tiếp tục như thế, Thời Diệc cảm thấy được năng lực cùng khả năng kiên trì của chính mình trong vòng một năm tới sẽ bị nhiệt tâm của bạn cùng phòng làm nâng lên một bậc.

Cậu nhắm mắt lại, không tiếp tục phối hợp với ba ngàn câu hỏi của bạn cùng phòng, vùi vào gối đầu mềm quá mức.

Tai nghe chỉ rút ra một bên, một bên khác còn nhét vào trong tai, một chút động tĩnh đều không có.

Cũng không biết Trình Hàng là cúp điện thoại, hay là chấn động đến xác thực một câu nói đều không nói ra được.

Lâm Gian cầm điện thoại di động, thay đổi góc nhìn, liền thử kêu cậu một tiếng.

Không đáp lại.

Rèm cửa sổ bị kéo lên hơn nửa, tia sáng nghiêng nghiêng rơi xuống, bóng người nửa cuộn tròn ở trên giường, một chút động cũng không có.

Đoán chừng là đang ngủ.

Lâm Gian nhẹ nhàng thở ra, thu hồi điện thoại di động, vuốt tóc, đem cặp sách xách lên.

Mới vung lên một nửa, nhớ tới bạn cùng phòng của hắn có thể là con mọt sách không am hiểu nói chuyện, thu chút sức lực, nhẹ nhàng khoát lên trên bả vai.

Thời Diệc nằm ở trên giường, nghe thấy hắn đi tới lui hai vòng.

Tiếng bước chân cũng không lớn, đi đến bên cửa sổ, có tiếng lách cách và ánh sáng bên ngoài mí mắt khép lại đột nhiên trở nên tối.

Phòng ngủ đều là mới, trục bản lề cũng chưa sử dụng nhiều, mở ra lại khép lại, rất sắc bén mà vang lên một tiếng.

Khóa cửa cùm cụp vang lên.

Ngoài cửa đã có người từ trước, tiếng bước chân lại gần, ở trong hành lang bước đi nhẹ nhàng đè thấp đề-xi-ben mà rối loạn một phút chốc.

...

Sau đó liền triệt để an tĩnh.

Thời Diệc mở mắt ra.

Ánh mặt trời lúc nãy chói mù mắt người giờ chỉ còn dư lại một cái ánh sáng hẹp, từ khe hở rèm cửa sổ chật vật chen vào.

Rèm cửa sổ ký túc xá rất mỏng, ánh sáng xuyên qua các khoảng trống của vải màu xanh, tạo ra một quầng sáng dị thường mềm mại.

Bạn cùng phòng của cậu vừa ra đến trước cửa lại còn thuận tiện giúp cậu kéo rèm cửa sổ.

Thời Diệc dịch người một chút vào tường, gối lên cánh tay nãy giờ không động, né tránh gió từ máy điều hòa.

Thời điểm một đám người tràn vào không biết ai cầm lấy dụng cụ điều khiển từ xa chỉnh thấp mấy độ, mới vừa nãy không để ý, hiện tại mới phát giác được có chút lạnh.

Vỏ chăn chưa bao, cùng với chăn chất đống bên dưới.

Cậu lười đi lại, chuẩn bị buổi tối lại thu thập sau, lúc này phỏng chừng cũng không cách nào với cánh tay xuống để lấy lên.

Dù sao so với ngày đông lạnh bị một thùng nước từ đầu dội xuống tốt hơn nhiều.

Thời Diệc trở mình, co lại cánh tay che mắt.

Có thể là hoàn cảnh này khác biệt với ký túc xá trước đây, cũng có thể là vừa nãy cái đoạn vấn đáp kia vừa vặn tiêu hao hết một chút tinh lực cuối cùng.

Như là trượt tiến vào một hồ nước xa lạ, không chờ cậu kịp phản ứng, cả người ngã nhào một cái té vào.

Hiếm thấy thâm trầm buồn ngủ tự nhiên dâng lên đến.

Một giấc này ngủ đến mức dị thường sâu.

Thời Diệc tỉnh lại, thậm chí có chút không rõ ràng chính mình đến tột cùng là đang ngủ hay là đã hôn mê.

"Đừng nhúc nhích." Trình Hàng âm thanh từ trong tai nghe đúng lúc vang lên, "Cậu gọi là Thời Diệc, cậu là con người, cậu là nam, năm nay mười bảy tuổi, ở ký túc xá cậu nằm giường trên, nếu cậu ngã xuống khả năng liền thật sự đem cánh tay làm đau."

Thời Diệc thực sự không muốn nghe phía trước một đoạn không hề dinh dưỡng phí lời: "Anh nhất định phải mỗi lần đều bắt đầu lại từ đầu nói sao?"

"Như vậy thuận tiện." Trình Hàng rất chuyên nghiệp, "Dù sao cậu vĩnh viễn không biết người bệnh mới vừa tỉnh lại có tình trạng gì, tôi còn gặp người mới tỉnh dậy coi chính mình là máy bay, từ lầu sáu trượt bay xuống."

"..."

Thời Diệc không muốn ở cái đề tài như vậy cùng hắn lãng phí quá nhiều thời gian, chống đỡ cánh tay ngồi dậy, liếc mắt nhìn điện thoại di động.

Không tưởng tượng được lâu như vậy, từ lúc cuối cùng cậu có ý thức đến bây giờ, tổng cộng cũng qua hơn hai giờ.

Ngủ được thật ra rất tốt, ngực không còn như bị cái gì chặn lại, trước sau như hình với bóng phiền muộn nôn nóng cuối cùng cũng coi như tiêu tán hơn nửa.

Đầu hơi choáng váng, trên người có chút mệt mỏi.

Không nghiêm trọng, có thể là di chứng say nắng.

Thời Diệc nhìn một chút điện thoại di động, bỗng nhiên ý thức được trọng điểm: "Anh đã hai giờ rồi cũng không cúp điện thoại?"

"Tôi mới mua tai nghe Bluetooth, ngày hôm nay chỉnh lý bệnh án, đeo lên không làm chậm trễ công việc."

Trình Hàng hiển nhiên bị chính mình làm cảm động đến không nhẹ: "Không sao, đây chính là bác sĩ. Trị bệnh cứu người, tất cả vì người bệnh, vì tất cả người bệnh, vì người bệnh tất cả..."

"Tất nhiên anh đại gia rồi." Thời Diệc nói, "Tôi muốn nói đến phí điện thoại của tôi."

"..."

Trình Hàng tại đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, đổi giọng: "Vì người bệnh 90%..."

Thời Diệc ấn ấn cái trán.

Lỗi của cậu.

Từ lúc bắt đầu không nên cho Trình Hàng số điện thoại này.

Mơ hồ cảm thấy được ký túc xá cùng vừa nãy không giống nhau lắm, Thời Diệc không quấy rối bác sĩ tâm lý gà mờ bản thân cảm động, ngồi xuống nhìn một vòng.

Quả thật có điểm biến hóa.

Ánh sáng đỏ nhỏ lơ lửng trên bình nước không biết khi nào thì tắt.

Rèm cửa sổ rất qua loa mà chất đống ở trên bệ cửa sổ, bị hai cuốn từ điển dày cộm nằm đè lên, triệt để lấp kín một chút ánh sáng cuối cùng.

Máy điều hòa cũng không biết lúc nào đã được điều chỉnh lại, gió thổi đều đều từ trên xuống dưới, ôn hòa mà đem gió chậm rãi thổi ra.

"Ngoại trừ lần trước ngất đi, còn không có thấy cậu ngủ sâu như vậy."

Chỉnh lý bệnh án quá tẻ nhạt, Trình Hàng rỗi rãnh nghe toàn bộ quá trình, kể với cậu: "Bạn cùng phòng của cậu trở lại một chuyến, dẫn theo hai người, thật giống như là muốn lấy đồ vật gì đó cho đội thể dục."

Thời Diệc không nhịn được nhíu mày lại: "Tôi không tỉnh?"

"Khó nói, cậu tỉnh cũng không cùng tôi tán gẫu." Trình Hàng nói, "Cậu nghe thấy tôi gọi cậu là cháu không?"

"..." Thời Diệc: "Không có."

"Vậy là cậu không tỉnh." Trình Hàng rất chắc chắn, tiếp tục nói, "Hắn để hai người kia ở bên ngoài chờ hắn, tại bên giường cậu xoay chuyển hai vòng, không biết làm cái gì."

Thời Diệc ngực bỗng dưng trầm xuống, uỵch ngồi xuống.

Cậu không có thói quen để người khác đến gần, đặc biệt là thời điểm đang ngủ không có cách nào phòng bị.

Vốn đang nghĩ đến giường trên có thể tốt hơn, không nghĩ tới bạn cùng phòng tự nhiên cao như vậy.

Còn chơi bóng rổ.

"Tỉnh táo một chút. Tôi nghĩ bạn cùng phòng mới của cậu không tồi, sẽ không có chuyện gì."

Trình Hàng biết cậu để ý cái này, có chút hối hận, nhanh chóng tại một đầu khác động viên cậu: "Cậu bây giờ nhắm mắt lại, hít sâu, tưởng tượng chính mình tại...thôi cậu cái gì cũng đừng nghĩ, trước tiên cùng tôi điều chỉnh hô hấp."

Hắn bên này tiến vào trạng thái làm việc trận địa sẵn sàng đón quân địch, đếm xong mấy số, cũng không nghe thấy Thời Diệc ở bên kia có động tĩnh gì.

Trình Hàng có chút điểm lo lắng, thử gọi cậu "Thời Diệc? Không có sao chứ?"

"..." Thời Diệc ngồi ở trên giường, "Không có chuyện gì."

Trình Hàng thở phào nhẹ nhõm: "Nhìn thấy cái gì? Bạn cùng phòng của cậu chắc không làm gì đi? Tôi cảm giác hắn rất săn sóc..."

"Là rất săn sóc."

Thời Diệc cảm thấy được chính mình hiện tại không có cảm tình: "Hắn đem khăn mặt đắp lên mông tôi".

------------------

Truyện có up tại wordpress của Moong

☘ planet040300.wordpress.com ☘

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro