Chương 06
Edit: Moong
Khăn mặt mang đến chấn động còn lớn hơn so với trong tưởng tượng.
Thời Diệc khôi phục bề ngoài xuống giường, cắm lại máy nước uống để đun nước, lục lội thùng mì ăn liền, ở bàn học phía trước ngồi suốt nửa giờ.
Sau đó vẫn như cũ không thể nghĩ rõ ràng, bạn cùng phòng mới của cậu mạch não đến tột cùng trưởng thành thành cái dạng gì.
Không thể tưởng tượng.
Buổi chiều là thời gian có thể ra ngoài hoạt động, toàn bộ tòa ký túc xá đều rất thanh tịnh. Lâm Gian không biết đã đi nơi nào, ra ngoài sau đó vẫn chưa trở về.
Thời Diệc đến cuối cùng cũng không thể dựa vào chính mình đưa ra đáp án vấn đề, thuận lợi đem bế tắc nghĩ như thế nào cũng không hợp lô-gic tháo gỡ.
Cái khăn mặt ở trên lan can giường treo nửa ngày, cuối cùng vẫn là cậu đứng lên, mắt không gặp tâm không phiền mà cất vào tầng trong nhất của tủ quần áo.
Không thể nhìn.
Nhìn cứ nghĩ đến mông.
Thời Diệc quyết định nghĩ đến vấn đề khác, lấy ra đề thi, vừa ăn mì ăn liền vừa một bên xem vài tờ.
Ngày mai khai giảng, buổi chiều không có gì an bài, hành lý đã không sai biệt lắm thu thập xong.
Trong đó có một cái rương hành lý cậu để đứng ở bên giường, bên trên thả vài bộ quần áo.
Một cái khác bên trong chứa đều là đồ vật thực sự không biết dùng tới như thế nào, cậu vốn nghĩ muốn gửi trở về, cuối cùng vẫn là nhét vào phía dưới tủ quần áo, thật vất vả đem cửa tủ khép lại treo khóa.
Đồ vật không ít, thu thập xong nhìn thật sự đỡ hơn.
Chỉ có điều sách mang đến hơi nhiều, trên giá sách không chứa hết, liền để thêm ở trên bàn.
Thời Diệc gác lại bút, lấy ra hai đề bài tập mới, đem những con số còn lại chỉnh tề viết xuống, rồi đẩy đến góc bàn.
Sách tham khảo cậu có không ít, sách mô phỏng đề thi các tỉnh lung ta lung tung một đống, không hề ít nhưng kỳ thực đa số cậu đều đã làm rồi.
Mà mẹ cậu không rõ lắm cậu dùng cái nào không dùng cái nào, liền thập phần lo lắng thiếu một quyền sẽ phá hủy tiến độ học tập của cậu, trước khi đi đều cho cậu cất vào trong bọc sách.
Thời điểm lấy ra thả ở trên bàn, sức nặng làm cho cậu đều thiếu chút nữa hoài nghi mình lúc đó có thể vác đống đồ lên, có thể là bởi vì lúc trước đã bị tiêm một loại huyết thanh thần bí nào đó làm biến đổi cơ thể.
Lật qua hai trang đề bài phân tích không có giá trị, Thời Diệc cúi đầu, cầm cái nĩa tại bên dĩa qua lại xoay chuyển vài vòng.
Mì ăn liền là trước khi đi mua, vận mệnh thay đổi rất nhiều, bên trong rương hành lý lăn lộn không chỉ một lần, nát tan đến căn bản đã không thể dùng nĩa để ăn được.
Cậu phí công nỗ lực một phút, rốt cục quyết định lựa chọn từ bỏ, ném cái nĩa lên dĩa.
Điện thoại di động bị hai giờ trò chuyện triệt để ép khô lượng điện, đang nạp điện ở trên giường, bỗng nhiên vang lên ong ong.
Cậu cuối cùng qua loa uống vào mấy ngụm nước ấm, đi tới, cầm lên liếc mắt nhìn.
Không có ghi chú, là số điện thoại nhà riêng.
Thời Diệc lấy ra tai nghe cắm vào, ấn nút tiếp nghe.
"Tiểu Diệc?" Đối diện âm thanh có chút do dự, "... Đến ký túc xá rồi sao?"
"Ừm." Thời Diệc nói.
Mẹ cậu dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: "Thuận lợi sao? Trường học người có nhiều hay không.... "
Thời Diệc không trả lời ngay, nghiêng đầu, đem nút tai điều chỉnh vị trí.
Một giây sau, âm thanh va chạm chói tai không ngoài dự liệu mà vang lên đến.
Cũng không biết một cú điện thoại này ống nghe giằng co mấy lần, một lần nữa yên tĩnh lại, đối diện đã thay đổi người, ba cậu giọng nói đặc biệt nghiêm nghị: "Cũng không biết gửi tin tức về, cánh cứng cáp rồi sao?"
Thời Diệc không lên tiếng.
"Hảo hảo, sao tính khí ông lại như vậy."
Mẹ cậu đánh gãy lời ông: "Tiểu Diệc, ba con mới vừa về nhà, mẹ cùng ông ấy giải thích..."
"Giải thích cái gì?" Ba cậu âm thanh tràn đầy hỏa khí, "Bác sĩ tâm lý cũng tìm cho nó, muốn chuyển trường cũng chuyển rồi! Còn có chỗ nào không hài lòng?"
Mẹ cậu có chút gấp: "Đều đã qua rồi, nói cái đó làm gì?"
"Bà hỏi một chút nó lúc trước như thế nào? Hai năm qua nó gây ra biết bao nhiêu họa rồi? Làm như mọi người đều nợ nó! Chúng ta lúc trước như thế nào? Cũng không gặp nhiều như vậy lập dị tật xấu..."
Thời Diệc cảm thấy hai người bọn họ đại khái vẫn còn phải ầm ĩ trong phút chốc, tiện tay cúp điện thoại.
Cậu cầm điện thoại di động đứng một lát, chuyển điện thoại về chế độ máy bay, mở danh sách phát nhạc ngoại tuyến.
Ngủ quả thật có chút sâu, điện thoại di động mở chấn động, tự nhiên cũng không nghe thấy có tin nhắn gửi tới.
Đều là trong nhà, không tới nửa ngày đã có hơn hai mươi tin nhắn. Đại khái là vì cậu nhịn không được cúp điện thoại, liền vẫn luôn không gửi tin tức trở về, đảo mắt qua nhìn một cái đều là dị thường bắt mắt dấu chấm than nghiêm khắc.
Thời Diệc không muốn động não xử lý hàm nghĩa của những tin nhắn này, ấn biểu tượng SMS, kéo hai màn hình trở lại, buông tay, quay trở lại giao diện chính.
Mắt không gặp tâm không phiền.
Mười bảy năm qua, Thời Diệc cảm thấy chính mình đã nắm bắt thuần thục kỹ năng sinh tồn.
Cậu đeo tai nghe, cúi đầu ngân nga hai câu theo bài nhạc đang phát, cầm khung ảnh trên bàn, kéo hai tấm giấy, một lần nữa xoa xoa.
Trong khung có duy nhất một tấm ảnh.
Lão thái thái nhìn rất hiền lành, tóc hoa râm, mang kính viễn thị, hướng ống kính hòa ái mà híp mắt cười.
Thời Diệc đem một chút bụi bẩn cuối cùng trên khung ảnh lau sạch sẽ, đặt ở một khoảng trống nhỏ trên tầng hai kệ sách.
Đèn bàn là trường học cung cấp, tạo hình không tồi, ánh đèn cũng rất nhu hòa, vàng ấm sắc quang vừa vặn bao trùm khung ảnh bên cạnh.
Điện thoại di động vứt ở trên bàn, phi thường thành thật, không tiếp tục khiến người ta chán ghét.
Trong tai nghe bài hát rất nhẹ nhàng, cậu câu có câu không theo đó ngân nga, qua lại điều chỉnh mấy lần phương hướng khung ảnh, cuối cùng cũng coi như xác định cái vị trí thích hợp.
Cậu qua lại nhìn một chút, hài lòng huýt sáo, chuẩn bị thu tay về, ngón tay chợt dừng lại.
Đứng nửa ngày, Thời Diệc tay có chút cứng, liền đem tai nghe lấy xuống.
Rèm cửa sổ còn bị cuốn từ điển vững vàng đè lên.
Trong phòng ánh sáng so với bên ngoài tối hơn, cùng ánh đèn bàn đan dệt tại cùng nơi.
Bên ngoài tòa ký túc xá là tường sau, ngoài tường là chợ, hiện tại đúng lúc là giờ tan sở, người xe hướng tiểu thương thét to tiếng huyên náo từ khe cửa sổ chui vào.
Trong phòng ngủ lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Thời Diệc đỡ mép bàn ngồi xuống, co lại cánh tay, cúi xuống vai vùi vào giữa khửu tay.
Nhắm mắt lại, chậm rãi nắm chặt cánh tay.
——
Tuy rằng không quá yêu thích đối phương, nhưng dù sao cũng có chút cảm kích, trừ bỏ chuyện cái khăn mặt, thật ra thì vẫn nên hướng người ta cảm ơn một chút.
Thời Diệc cố ý chuẩn bị hai cuốn sách bài tập mới, đợi một buổi tối.
Sau đó rốt cuộc không thấy bạn cùng phòng mới của cậu trở về.
Buổi tối trước khi lên giường, cậu còn cố ý hướng bạn cùng phòng không biết đã thất lạc tại cái ngóc ngách nào trên thế giới thiện lương mà để lại cửa, không khóa trái.
Kết quả qua một đêm ngủ nghiêm chỉnh, cách cửa hữu nghị xuất phát từ sự thiện lương của cậu cũng không bị bất luận người nào đẩy ra.
Ánh sáng bình minh từ bên ngoài từng chút từng chút tỏa ra, xuyên thấu qua rèm cửa sổ nghênh ngang chui vào, tiếng chuông rời giường hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà vang vọng hành lang.
Thời Diệc trợn tròn mắt, chống đỡ cánh tay ngồi dậy.
Đối diện giường chiếu vẫn là quy quy chỉnh chỉnh, cây ngay không sợ chết đứng tuyên bố người trên giường một đêm đều không về, hoan nghênh kiểm tra hoan nghênh báo cáo.
Thời Diệc cảm thấy được nếu là cái trò chơi, hiện tại lúc này cần phải "Keng" một tiếng, từ giữa hai cái giường nhảy ra cái -1.
Hữu nghị giảm một âm thanh.
Đối với cái giường trống không thở ra một hơi, Thời Diệc lau mặt, xuống giường rửa mặt mặc quần áo, lấy ra đồng phục học sinh mới mặc lên.
Sau đó mang theo cặp sách, khóa cửa đi đến lớp học.
Khóa trái.
Là một trong những trường học có danh tiếng trong tỉnh, Hà Du kỳ thực nhận được sự hoan nghênh to lớn từ học sinh và phụ huynh.
Một mặt là bởi vì tỉ lệ lên lớp từ trước đến giờ rất tốt, mặt khác, cũng là bởi vì các loại điều kiện đều quả thật không tệ.
Đặc biệt là mới vừa dời sang giáo khu mới, hoàn cảnh tốt đến số một số hai, thiết bị dạy học đầy đủ mọi thứ, cây xanh phủ kín đặc biệt khiến trước mắt người khác sáng ngời.
Thời Diệc ấn lại bản đồ, lần thứ tư từ con đường lát đá bị cây xanh nhấn chìm bên trong lao lực mà chui ra, nhận thức đến lúc này đã đạt tới đỉnh điểm trước nay chưa có.
Tòa nhà chính ngay tại phía sau tường cây rừng rậm nguyên thủy hư hư thực thực.
Có ba tòa nhà, trước sau xếp thành một loạt, lớp 11 ở lầu chính giữa.
Trái phải hai tấm bảng bên trên là báo tuyên truyền tình hình học kỳ mới, cửa kính lau đến trong suốt, ở cửa đặt một đồng hồ mặt trời bằng đá cẩm thạch.
Cũng không biết người thiết kế là không hiểu địa lý hay là không hiểu đồng hồ mặt trời, hoặc đơn thuần là lo lắng đá hoa cương sẽ vì phơi dưới ánh nắng mặt trời mà rạn nứt, còn cố ý rất tri kỷ mà đem đồng hồ mặt trời toàn bộ đặt ở nơi cao nhất trong tòa lớp học dưới bóng râm.
Thời Diệc đứng ở cửa, đối với cái đồng hồ mặt trời mất đi sức sống, nhịn không được chăm chú nhìn thêm.
Ít nhiều chậm trễ chút thời gian, chờ cậu thuận lợi lên tới lầu hai, đúng lúc đuổi kịp giám thị ở cửa cầu thang đem còi thổi đến khí thế ngất trời.
Còn mang nhịp điệu, cũng không biết là có ý tứ gì.
"Cái nhịp điệu này tương đối trọng yếu, ý tứ chính là thật sự nếu không chạy, liền bị muộn rồi."
Thầy Vạn chậm rãi kẹp giáo án bước sang, vừa vặn cùng cậu đối mặt, dường như có thuật độc tâm giải thích cho cậu: "Có xếp loại lớp, thổi xong đoạn này còn chưa đi đến phòng học, bắt được một cái trừ hai điểm, ảnh hưởng đến xếp loại lớp ưu tú cuối năm."
"..." Thời Diệc mới kịp chào hỏi: "Vạn lão sư hảo."
Nhìn thấy thầy Vạn vẫn như cũ đi bộ nhàn nhã, kết hợp đoạn nói vừa nãy, Thời Diệc có chút không nắm chắc được ý tứ của thầy có phải là để cho mình trước tiên thoát khỏi tình cảnh không lối thoát.
Không quản phòng học nào, đi vào một cái tính một cái.
Vì lớp vinh quang.
"Không sao, em đem cặp sách lấy xuống, không cho giám thị thấy là được, chúng ta có thể làm bộ đang tâm sự."
Lão Vạn dạy học nhiều năm, kinh nghiệm phi thường phong phú, hùng hồn mà cấp học sinh truyền thụ: "Nếu không cũng có thể tại trong phòng rửa tay tránh một chút, giấu kỹ cặp sách, trước tiên đến phòng học, hết giờ học lại trở về lấy."
Thời Diệc nhìn trước mặt giáo viên chủ nhiệm trung hậu hòa ái: "..."
Lão Vạn ung dung mà đem cậu chen chúc cách xa chỗ giám thị, kiên nhẫn chỉ đạo bạn học nhỏ đem cặp sách lấy xuống, đổi thành xách trên tay.
Chuông dự bị vang hai lần, giám thị thổi còi đến mức khí thế hùng hổ, không ngừng có học sinh vội vội vàng vàng chạy tới, đeo cặp sách tiến vào phòng học.
Thời Diệc nhịn không được, liền quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Bình tĩnh mà xem xét, cậu đối với cấp ba kỳ thực không có ấn tượng gì.
Lúc trước hảo hảo đến trường cũ mấy tháng ngắn ngủi đều có chút hoảng hốt, chỉ biết là trường trong tỉnh có tiếng trọng điểm. Phong cách trường học nghiêm ngặt đến nam sinh tóc húi cua không quá mười phân, nữ sinh tóc ngắn ngang tai, khóa kéo đồng phục học sinh kéo đến chỗ nào đều có yêu cầu, danh sách nhắc nhở ở cửa động một chút là nhiều thêm một điều.
Sau đó cậu bị thôi học về nhà, ở nhà tự học nửa năm, cơ hồ đã không nghĩ đến lên lớp bình thường ở trường học là cái trải nghiệm gì.
Nhưng cậu vẫn theo bản năng cảm thấy được tình huống bây giờ không thế nào bình thường.
"Lớp học bên này đều là sửa mới, còn có đa phương tiện máy chiếu, so sánh lầu ba tốt hơn rất nhiều."
Lão Vạn nói tâm sự liền thật tâm sự, vừa đi vừa giới thiệu với cậu: "Lớp 10 nửa cuối năm phân lớp, lớp 12 còn có lần thứ hai một lần nữa chia lớp, các em còn rất nhiều thời gian..."
Thời Diệc từ bên trong lời nói của thầy nghe được điểm ý tứ gì khác: "Phân theo cái gì ạ?"
Lão Vạn sửng sốt một chút, không lên tiếng.
Thời Diệc không ngoài ý muốn, không tiếp tục truy hỏi, hướng phòng học một bên nhìn một chút.
Phòng học rất rộng rãi, cái bàn còn rất mới, trên cửa đều nạm rất dày một lớp thủy tinh.
Đại khái là chuyên dùng để giáo viên chủ nhiệm phát hiện ai nằm úp sấp trên bàn, lau đến khi trong suốt, bên trong mặc kệ làm cái gì, bên ngoài đều có thể thấy rất rõ ràng.
"... Mặc dù là theo điểm chia lớp, nhưng không thể dùng điểm số kết luận."
Lão Vạn hẳn là rốt cục sửa sang xong ngôn ngữ, tiếp tục kiên nhẫn nói: "Hiện tại chia lớp theo kết quả, chính là theo báo cáo tình hình học tập lớp 10, nhưng khởi điểm không thể quyết định chung điểm..."
Thầy Vạn nói tới rất nghiêm túc, Thời Diệc cùng đi về phía trước, nỗ lực nghe vài đoạn, vẫn là vô thức bước đi một lát.
Dựa theo thành tích chia lớp đương nhiên là chuyện rất bình thường.
Mỗi trường cấp ba đều bị tỉ lệ lên lớp đè nặng, dùng học tập tạo ra thành tích, những điều khác đều không quá quan trọng.
Ở đâu cũng đều giống nhau.
Với cái thành tích này của cậu, không cần nghĩ cũng biết lập tức sẽ vào cái dạng lớp nào.
Thầy Vạn chính mình chân thành nói nửa ngày, dẫn cậu quẹo đi, tìm được phòng học.
Thời Diệc không lập tức tiến vào lớp, tại cửa đứng một phút chốc.
Lớp 11 không chia lớp, không cần phải một lần nữa sắp xếp chỗ ngồi. Trong lớp người rất nhiều, hai người một bàn, không sai biệt lắm đã ngồi đầy.
Người thì mới vừa tỉnh ngủ ngẩng đầu, người ngậm bánh rán cắn được một nửa, người mới từ trên bàn giáo viên mò xuống dưới hai cái phấn nhét vào trong túi không biết để làm gì.
Lão Vạn đã đứng ở cửa, phía dưới còn có người quay đầu lại nói chuyện, mấy người chưa ăn xong cơm thì ăn như hùm như sói nhét vào miệng.
"Các em trước ngồi ngay ngắn, chưa ăn xong cơm thì ăn chậm một chút, phía sau phòng học có máy nước uống. Từ hàng thứ nhất về sau viết một chút tên, lớp trưởng thu đủ giao lên."
Lão Vạn gõ cửa một cái, thoạt nhìn đối tình huống như thế tiếp thu đến rất hài lòng, cười vỗ tay hai lần: "Im lặng một chút, thầy muốn giới thiệu một vị bạn học mới."
Bao năm qua nhìn vào thành tích lớp 12, lớp thực nghiệm chất lượng hiếm thấy cao, học sinh đều là tầng tầng sàng lọc ra được một ít.
So sánh với đó, lớp 11 bây giờ còn chưa phân lớp, đặc biệt là dựa theo thành tích sắp xếp từ trên xuống dưới, bầu không khí rõ ràng kém hơn rất nhiều.
Thầy Vạn nói mấy lần, trong phòng học mới rốt cục dần dần yên tĩnh lại.
Tại lớp 12 hoàn toàn tách biệt với thế gian nhiều năm, thầy Vạn sớm nuôi ra dị thường phật tính tốt tính, xem ai cũng giống như con ngoan, kiên nhẫn lần lượt từng cái lôi kéo bạn học nhỏ tán loạn khắp nơi nhóm trở lại chỗ ngồi: "Thời Diệc đồng học, đến đây."
Thời Diệc không nhúc nhích.
Cơ hồ là lập tức rõ ràng, cảm giác nghẹt thở đã lâu không xuất hiện lại đột ngột xông tới.
Đến trường đương nhiên muốn bình thường mà lên lớp, trước khi tới cậu cũng không phải chưa từng chuẩn bị tâm lý.
Tối hôm qua thực sự ngủ không được, cậu nhìn mấy lần cái Trình Hàng gửi cho cậu < tu dưỡng bản thân đạt chuẩn học sinh tốt >, đọc đến không sai biệt lắm, cũng trên căn bản đều nhớ kỹ làm sao vận dụng.
Mà tình huống thật đặt tới trước mắt, vẫn là không khống chế được mà kháng cự.
Kháng cự đến nghĩ muốn bỏ xuống đồ vật này nọ lập tức xoay người quay về ký túc xá.
"Bạn học Thời Diệc là mới chuyển tới, từ hôm nay trở đi ở lớp chúng ta cùng nhau học tập sinh hoạt."
Lão Vạn vẫn như cũ rất ôn hòa, khả năng cảm thấy được cậu sẽ không mở miệng, giúp bạn học nhỏ hướng nội làm cái tự giới thiệu mình, lại qua giúp cậu đem ở cửa phòng học kéo ra: "Em cứ ngồi ở... Lâm Gian, Lâm Gian? Tỉnh lại đi, nhấc cái đầu lên."
Thời Diệc nhịn không được, đã chuẩn bị trở về bước chân dừng lại.
Có thể là một đêm trong đầu đều loanh quanh cái tên này, nghe thấy thầy Vạn gọi Lâm Gian, cậu nảy lên cái ý niệm đầu tiên tự nhiên lại không phải là cái khăn mặt.
Lão Vạn cùng bạn cùng phòng hai chữ mấu chốt này, đặt ở cùng nơi làm cậu nghĩ đến một cái khác.
...
Tại trước khi cậu ngủ như chết, còn có một đoạn ký ức "Cánh tay đưa ra dẫn đến một trăm loại hậu quả" màn vấn đáp bỗng nhiên dị thường khắc sâu lại nảy ra.
Thầy Vạn giúp đỡ mở cửa, có chút điểm khó hiểu mà há miệng, hiếm thấy không trôi chảy mà lải nhải ra lời kế tiếp.
Cửa, vừa nãy thoạt nhìn bạn học nhỏ không biết nhớ tới cái gì còn một tay đem quai đeo cặp sách nắm chặt, dưới bàn chân bỗng nhiên đột ngột dừng lại một chút.
Bất động thanh sắc, không dấu vết, đem cặp sách từ phía sau chuyển đến tay trái.
Sau đó cánh tay phải liền tựa như Dương Quá vừa bị chém, phi thường không lấy sức nổi mà rớt xuống.
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện xưa này nói cho chúng ta biết, hảo hài tử không nên nói dối.
Bằng không sẽ dùng thân thể đến phụ trách. [ hoa rơi ]
------------------
Truyện có up tại wordpress của Moong
☘ planet040300.wordpress.com ☘
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro