Chương 09
Edit: Moong
Nhân sinh đúng là luôn tràn ngập đủ loại bất ngờ.
Tỷ như chúng ta đang hảo hảo ngồi ở lớp Tiếng Anh, hảo hảo nghe giảng, hảo hảo đánh dấu ghi chú, bỗng phát hiện ra mình tự nhiên cầm nhầm sách.
Cầm nhầm lại còn là sách năm trước.
Mãi đến khi hết giờ lên lớp buổi sáng, Lâm Gian vẫn chưa thoát ra được sự thật quá tàn khốc này... quá mức đả kích.
"Gian ca?"
Lương Kiến từ giữa trưa đến giờ quay đầu lại đến mấy chục lần, chuông tan học vừa vang, lập tức nhảy qua ghế tựa lăn tới: "Quá trâu bò, đại ca chính là động lực của bọn em..."
Thời điểm tiết thứ nhất vừa vặn hắn đang làm nhiệm vụ vượt qua trò chơi, hắn mang tai nghe hết sức chăm chú đánh suốt 45 phút, không thể tận mắt thấy sự kiện sách tiếng Anh, đơn thuần đối với bọn họ Gian ca tự nhiên vẫn không nhúc nhích chuyên tâm học tập suốt bốn tiết thật sự bội phục sát đất.
Tuy rằng không hiểu lắm học tập, mà Lương Kiến vẫn như cũ tràn ngập lạc quan tin tưởng vững chắc, chỉ cần noi theo nhiệt tình học tập, bọn họ nhất định có thể tiến lên vùn vụt, bước vào hàng ngũ học sinh tốt ưu tú.
Một đám học sinh có thể duy trì ở trong phòng học chờ đợi suốt bốn tiết, trên căn bản đã đến cực hạn khả năng chịu đựng của lớp 11-9. Thật vất vả chịu đựng đến hết giờ, trong lớp lập tức hăng hái mà tản ra, đảo mắt liền trống hơn một nửa.
Vui buồn của con người cũng không tương thông, Lâm Gian không hương phấn cảm động lây với bọn họ, nằm nhoài trên cánh tay, khoát tay áo một cái: "Chỗ nào mát mẻ?"
"A?" Lương Kiến sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút, "Chắc là căn tin lầu ba đi, bọn họ ngày hôm nay phát nước đậu xanh ướp lạnh..."
Lâm Gian: "Đi."
"..."
Hậu tri hậu giác mà ý thức được Lâm Gian cảm xúc không tốt, Lương Kiến sờ sờ đầu, vây quanh bàn luẩn quẩn một vòng, khom lưng nhìn một chút.
Lâm Gian thở dài, chống đỡ cánh tay ngồi dậy.
Mặc dù đã rất đói bụng, nhưng cũng không muốn đi ăn cơm.
Ăn cái rắm chứ ăn.
Sách tiếng Anh còn mẹ nó mang lộn.
Lâm Gian nhấc lên cánh tay, đem Lương Kiến mặt tràn đầy tò mò gạt qua, lại nhìn một chút cái bàn bên người trống rỗng.
Tiết cuối cùng là vật lý.
Giáo viên vật lý vẫn là giáo viên cũ của bọn họ, Nhậm Văn, giáo viên chủ nhiệm lớp kế bên.
Trên lớp nội dung giảng không nhiều, chuyện dồn ép lại không ít. Dạy bảo học sinh có thể dạy bảo nửa giờ trở lên, động một chút là muốn ngồi.
Lớp 11-9 không ai không bị cô chèn ép, Lâm Gian chính mình còn cùng với cô đối đầu hai lần.
Thời điểm Thời Diệc lên lớp không nghe giảng, chính mình làm một chút sách bài tập, bị cô nhìn thấy, tan học liền bị gọi lên văn phòng.
"Gian ca?" Lương Kiến qua lại nhìn một chút, thử tại trước ánh mắt hắn quơ quơ tay.
Lâm Gian quay đầu lại nhìn hắn.
"Vậy còn đi căn tin lầu ba không?" Lương Kiến hỏi.
"..." Lâm Gian hít một hơi, đứng lên: "Đi."
Mấy nhóc choai choai ăn cùng ba mẹ, mấy nhóm học sinh cấp ba choai choai đúng là thời điểm thân thể cần dinh dưỡng để lớn.
Chuông tan học vang lên mới mười phút, toàn bộ lớp học cũng đã chạy trốn không còn lại mấy người, trống rỗng, đi ở trên thang lầu đều có thể nghe thấy tiếng vang.
Lâm Gian liếc nhìn đánh dấu, từ thang lầu đi phía trái quẹo.
Lương Kiến nghe tiếng vang trống rỗng, qua lại nhìn một chút, không nhịn được nhấc tay: "Gian ca, em có cái vấn đề nhỏ."
"Hỏi." Lâm Gian nói.
Lương Kiến: "Chúng ta đi căn tin, có phải hay không nên trước tiên từ lớp học đi ra ngoài?"
Vừa nãy thời điểm lên tới lầu ba hắn kỳ thực đã nghĩ muốn hỏi.
Kết quả vừa vặn cùng chủ nhiệm lớp gặp thoáng qua, làm cho hắn sợ đến nghẹn trở lại, đến khi lên tới năm tầng mới hỏi.
"Gấp làm gì."
Lâm Gian lười cùng hắn giải thích, dọc theo hành lang một đường đi về phía trước: "Nhìn một cái rồi đi, cũng tiện đường."
Lương Kiến: "..."
Có thể quá tiện đường.
Đều từ lầu hai thuận đến năm tầng, còn chưa tới nơi.
Oán thầm rồi oán thầm, nhìn Lâm Gian liền vòng qua cái hàng hiên, hắn vẫn là tăng nhanh bước chân đi theo: "Gian ca, chờ em một chút —— anh rốt cuộc muốn đi chỗ nào a?"
"Chạy hai bước."
Lâm Gian nhìn một chút nhãn tên văn phòng: " Văn phòng vật lý."
Lớp học ở Hà Du bố trí kỳ thực rất đơn giản, không tính lầu một, văn phòng thống nhất tại mỗi tầng phía đông, mỗi tầng hai lớp hướng lên trên.
Vị trí rất rõ ràng, mà Lâm Gian cũng không qua mấy lần, không phòng vật lý cụ thể ở chỗ nào, đi hai lần vòng vo chặng đường oan uổng mới cuối cùng cũng coi như tìm đúng phương hướng rồi.
"Văn phòng?" Lương Kiến sợ hết hồn, "Anh muốn hỏi vấn đề gì a?"
"Tao lại không điên." Lâm Gian hạ cánh tay xuống, đứng ở cửa phòng vật lý, hướng bên trong liếc mắt nhìn, từ đâu đó lấy ra bài thi nhét vào trong tay Lương Kiến.
"..." Lương Kiến: "Cho em làm gì?"
Lâm Gian nhấc lên cánh tay, giúp hắn gõ cửa hai lần: "Hỏi một chút đề."
...
Thời Diệc đứng tại trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn sách bài tập ở trên bàn.
Từ Nhậm Văn đem cậu gọi vào văn phòng hỏi cậu có biết hay không sai ở chỗ nào, cậu không biết, đối phương liền để cậu đứng ở chỗ này nhìn sách bài tập của cậu, không tiếp tục nói chuyện với cậu.
Đứng hơn 20 phút, Nhậm Văn ăn cơm, gọi cuộc điện thoại, hiện tại đang chỉnh trang.
Hai người không quen biết, trước đây chưa từng thấy qua, cậu mới đến trường học không quá hai ngày, không gây sự.
Thời Diệc không biết Nhậm Văn mạc danh kỳ diệu có thành kiến đối với cậu là từ chỗ nào tới, cũng không quá muốn biết.
Cậu đã bị phạt đứng thành thói quen, cũng không để ý nhiều còn muốn đứng bao lâu, chính là một trang đề này đều đã làm xong, có chút muốn chuyển sang trang kế tiếp.
Mà Nhậm Văn hiển nhiên không dự định cứ như vậy buông tha cho cậu.
Thời Diệc đem chữ trong một trang này từ trước đến sau đếm một lần, thời điểm từ sau ra trước đếm lần nữa, liền nghe thấy Nhậm Văn nói: "Hiện tại em biết sai ở đâu rồi sao?"
Thời Diệc ngẩng đầu lên.
Nhậm Văn nhìn thái độ này của cậu, hỏa khí liền không đè ép được mà bốc lên, gõ hai lần lên mặt bàn thật mạnh: "Trong mắt không có giáo viên sao? Đứng đàng hoàng!"
Đặc biệt không ưa ánh mắt của đứa nhóc này, cô còn muốn lạị mở miệng, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị không nhẹ không nặng mà gõ hai tiếng.
Nhậm Văn nhíu mày lại, không để ý, đem bảng biểu thống kê mua giáo án hỗ trợ học ngoại khóa các lớp lấy ra.
Nhậm Văn liếc mắt nhìn Thời Diệc, mới vừa muốn nói chuyện, người ngoài cửa liền không ngại phiền phức mà gõ hai lần.
"Lão sư nghỉ làm rồi, buổi chiều trở lại!"
Nhậm Văn thiếu kiên nhẫn, lớn tiếng hướng ra phía ngoài nói một câu, đem bảng biểu đập vào Thời Diệc trước mặt: "Cảm thấy được sách bài tập của em tốt, không cần giáo viên chọn cho? Em cho rằng em là ai?"
Thời Diệc cúi đầu liếc mắt nhìn, minh bạch là chuyện gì xảy ra.
Thời điểm ba cậu mới vừa xong xuôi thủ tục, ném cho cậu một đống bảng biểu lung ta lung tung điền vào.
Giáo án hỗ trợ học tập được nhà trường giới thiệu không bắt buộc phải mua, về phần môn vật lý cậu cảm thấy được tác dụng không lớn, so sánh giá cả quá đắt so với giá sách cùng loại, liền không đánh lên.
Lão sư là bởi vì không có mua giáo án hỗ trợ học tập nhà trường giới thiệu cho học sinh.
Còn tưởng rằng là chuyện lớn gì.
"Trong lớp người khác đều có em lại không có, bài tập làm sao ghi lại? Làm bài thi thế nào? !"
Nhậm Văn hiển nhiên cảm thấy được chuyện này rất lớn, ngữ khí càng ngày càng nghiêm khắc: "Một quyển sách bài tập còn chưa tính, giống như em không tín nhiệm lão sư, thành tích học tập làm sao có thể tiến bộ?"
Cửa lại bị gõ hai tiếng.
Lần này động tĩnh so với lúc trước đều lớn hơn, muốn quên đều không dễ dàng như vậy quên qua được.
"Nói buổi chiều đến!"
Nhậm Văn âm thanh trực tiếp cất cao tám độ: "Vốn là ở tại cái lớp không đủ năng lực, chính mình cũng cam tâm tại bùn nhão bên trong, tương lai —— "
Cô lời còn chưa nói hết, khóa văn phòng cùm cụp một thanh âm vang lên, người bên ngoài trực tiếp đẩy cửa ra.
Nhậm Văn sợ hết hồn, lời răn dạy cũng nghẹn ở nửa đường, phút chốc ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Thời Diệc lui về phía sau nửa bước, cũng ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái.
"Lão...lão sư."
Lương Kiến cầm bài thi đứng ở cửa, trên mặt đau khổ đến nhăn lại: "Em có vấn đề."
Có thể là khí thế của hắn quá bi tráng, Nhậm Văn nổi giận trong bụng đều vẫn cứ dấu ở ngực, sắc mặt bình tĩnh không phát ra: "Không phải nói buổi chiều tới sao?"
"Không kịp."
Lương Kiến cả người thoạt nhìn đều có chút không ổn định: "Muốn biết quá mạnh, không nhịn được."
Lương Kiến tràn đầy muốn biết cầm bài thi, mặt dày mày dạn từ đề thứ nhất đã hỏi tới đề thứ ba.
Lúc hắn quên hết đề thứ nhất làm thế nào, liền quay trở lại hỏi một lần nữa, rốt cục tại dư quang bên trong nhìn thấy ngoài cửa luồn vào một cánh tay, đem bạn học nhỏ đứng bên bàn làm việc kéo ra ngoài.
...
Mà người kéo cùng người bị kéo thoạt nhìn tự nhiên đều chẳng hề cảm tạ cống hiến của hắn.
"Ai cho mày trở lại."
Lâm Gian lôi kéo Thời Diệc một đường chạy đến cầu thang, buông tay ra đứng vững, giúp cậu kéo kéo áo khoác: "Mày không thể hỏi đề thứ tư sao?"
"Em muốn hỏi a!"
Lương Kiến mới vừa tìm được cơ hội co cẳng bỏ chạy, kém chút nữa là sập cửa trúng mũi Nhậm Văn, bi phẫn đến tột cùng: "Em con mẹ nó cũng không biết ký hiệu tay đút túi tản bộ đọc như thế nào!"
"..." Lâm Gian: "A?"
Bài thi là hắn đem ra, chất trên bàn một đống, cầm đại một tấm.
Cũng không biết bên trong có đề gì, làm sao còn có thể có ký hiệu tay đút túi tản bộ.
Lương Kiến lúc chạy ra tâm tình quá kích động, Nhậm Văn chưa kịp buông tay đã lôi kéo bài thi, rách thành mấy mảnh, ở trong tay nhăn nhúm nắm thành một đoàn.
Hai người vất vả kéo ra đem bài thi mở phẳng, đầu chạm trán liều mạng nửa ngày, vẫn là thiếu mất một mảnh. Không đợi tìm ra cái ký hiệu kia, bỗng nhiên nghe thấy phía sau âm thanh Thời Diệc: "Lamda."
Lâm Gian dương dương lông mày, quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người cậu.
"Lamda."
Thời Diệc lui nửa bước, chính mình đem quần áo chỉnh lại, thay đổi phát âm bọn họ dễ dàng nghe hiểu hơn: "Bước sóng."
"A!" Lương Kiến với số lượng kiến thức tích lũy không nhiều đùng một cái như được khai sáng, "Quang học phải không? Ở trên lớp thật giống từng nghe a! Còn có ký hiệu là A thiếu nét ngang, có chút giống như xoạc chân..."
Thời Diệc liếc mắt nhìn hắn, không biết có nên hay không nói cho hắn biết ký hiệu xoạc chân kia cũng đọc là lamda, chính là ký hiệu tay đút túi hắn gọi ban nãy.
Không chờ cậu nói, Lâm Gian đã hướng cậu cười cười, lưu lại người đang vì mình bác học mừng như điên, Lương Kiến tiếp tục tại bài thi tìm kiếm ký hiệu mới mà mình vừa gặp, Lâm Gian đứng lên hướng cậu đưa tay ra.
Thời Diệc tay buông xuống bên người nắm thật chặt, lui về sau một bước.
"Sợ hãi?" Lâm Gian thần sắc rất hòa khí, "Không có chuyện gì, chúng tôi đều rất thân thiện, chưa bao giờ đánh nhau."
Thời Diệc lắc đầu một cái: "Cảm ơn."
Văn phòng vật lý cách xa như vậy, hắn coi như không thức thời, cũng biết hai người kia vì cái gì lại phải làm ra việc vừa nãy.
Cũng không phải sợ bọn họ, chủ yếu là sợ chính mình không khống chế được.
Vừa nãy thời điểm có người bỗng nhiên nắm lấy cánh tay chính mình, cậu cơ hồ bỏ ra toàn bộ khí lực, mới nhịn được không tóm chặt người từ cửa sổ văn phòng trực tiếp ném đi.
Lâm Gian nhìn cậu nửa ngày, không nhịn được cười: "Nhóc mọt sách."
Thời Diệc: "..."
Có thể không phải lúc thích hợp cho bạn cùng bàn mới của cậu biết hình ảnh trong đầu cậu ban nãy.
"Đoán chừng cậu chưa ăn cơm, nhiều ít ăn chút."
Lâm Gian từ trong túi tiền sờ sờ, lấy ra thẻ cơm đưa cho cậu: "Thật dễ ức hiếp. Nhậm Văn hỗn đản như vậy, cậu cũng không tức giận."
Thời Diệc không có nhận, lắc đầu một cái: "Không cần, cảm ơn."
Cũng không phải không tức giận.
Chỉ là không cần thiết, nếu ngay cả chuyện như vậy cũng sinh khí, dựa vào nhận xét của Trình Hàng, cậu hiện tại khả năng đã bị cột trói ở nhà, phòng ngừa lấy đao chạy đến trên phố lớn tùy tiện chém người.
Thời Diệc nhìn một chút cánh tay nắm quá chặt, đem lực chú ý tập trung ở tần suất hô hấp, ổn định vững vàng tim đập.
Không biết có phải hay không là ảnh hưởng bởi trị liệu loạn thất bát tao của Trình Hàng, trí nhớ trước kia mỗi lần tràn ra cũng giống như là cách tầng sa, không rõ ràng, cũng không cảm giác được.
Nhìn cảnh mơ hồ, giống như phim điện ảnh hạng ba dài dòng lại nhàm chán.
Kể cả gặp cảnh tượng tương tự trong quá khứ, đều rất khó lại có xúc động sâu như vậy.
Cậu hoảng hốt đứng một phút chốc, ngẩng đầu lên, nghe thấy có người kêu tên của mình.
"Được, vậy chính cậu đi ra ngoài tìm chút gì đó ăn."
Lâm Gian cười cười, hiếm thấy không dông dài, hướng cậu vươn tay trái ra: "Hợp tác vui vẻ."
Hắn nhớ tới nhóc mọt sách ngày hôm qua hình như là đem cánh tay phải kéo, ngày hôm nay thời điểm tiến vào lớp, còn luôn luôn tại bên người rũ xuống không lấy sức nổi.
Cũng không biết như thế nào chậm như vậy cũng chưa tốt lên.
Vừa nãy thời điểm kéo người ra bên ngoài, hắn còn cố ý tránh tay phải, túm tay trái của nhóc mọt sách.
Lần trước nắm tay không thành công, lần này dù sao cũng nên vì hữu nghị tượng trưng nắm một chút.
Lâm Gian đưa tay trái, kiên nhẫn đợi một phút chốc.
Sau đó trơ mắt nhìn tiểu tang thi không lương tâm đứng tại chỗ, đối hắn cân nhắc nửa ngày.
Sau đó hai cái cánh tay đều lạch cạch buông xuống, cây ngay không sợ chết đứng để ở hai bên.
------------------
Truyện có up tại wordpress của Moong
☘ planet040300.wordpress.com ☘
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro