Chương 12
Lịch sự, tao nhã, chỉ là một lời chào hỏi bình thường nhưng lại khiến thành chủ có chút dao động.
Những người có mặt vốn đang tập trung chú ý vào hai người, sự thay đổi tinh tế này không thoát khỏi tầm mắt họ.
Đám đông hiếu kỳ ban đầu chỉ tò mò, giờ đây lại bắt đầu căng thẳng.
Cha mẹ của chàng trai trẻ kia là ai? Lại khiến thành chủ biến sắc.
Trong khoảnh khắc, họ nhìn về phía bóng hình gầy guộc của chàng trai, chỉ cảm thấy thâm sâu khó lường.
Câu nói của Lộ Gia này gần như đã 'tự tố cáo' một nửa rồi.
Anh liếc nhìn xung quanh: "Ở đây đông người quá, không thích hợp để trò chuyện."
Không gian chợt bị bóp méo dữ dội.
Những khuôn mặt xung quanh biến dạng trong tầm mắt, cô gái đang viết bản tin dường như đang cố gắng nói điều gì đó, nhưng Lộ Gia chỉ thấy miệng cô há hốc trước khi nhắm mắt lại vì choáng váng.
Khi tỉnh lại, anh đang ở trong một căn nhà phép thuật.
Dịch chuyển không gian?
Thành chủ giàu thế sao? Tùy tay liền có cuộn giấy dịch chuyển.
Nghĩ lại, với sức mạnh của thành chủ, khả năng cao là có thể dịch chuyển trực tiếp.
Lộ Gia tò mò nhìn quanh căn phòng nhỏ: "Đây là..."
Một cảm giác kỳ lạ, như thể anh đang lơ lửng giữa không trung, có cảm giác mất trọng lực.
Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, suýt nữa thì hít một hơi lạnh.
Phía dưới phải cao ít nhất cả nghìn mét, xung quanh có thể thấy những đám mây đang trôi, trong lớp mây ẩn chứa những vảy đen kịt kỳ quái, nhìn mãi không thấy điểm kết thúc.
Lộ Gia lập tức nhớ lại lời bút lông từng nói, trên bầu trời thành phố Đá Lớn, có một con quái vật già đang lượn lờ.
Thấy anh không tỏ ra quá ngạc nhiên, ấn tượng của thành chủ đối với anh cũng tăng lên đôi chút.
Những pháp sư cấp cao mạnh mẽ có trực giác tự nhiên để nhận biết lời nói dối, Lộ Gia không biết nên nói gì. Dĩ nhiên, anh không im lặng một cách khô khan mà chọn trình bày những điều rõ ràng trước mắt.
Bỏ qua phần tín ngưỡng, kế hoạch bán hàng cho tộc Rồng được kể lại một cách mượt mà.
Nghe xong toàn bộ, ánh mắt của thành chủ trở nên đầy ẩn ý.
Viết sách bán sách, lại còn bán cho cả tộc Rồng, nghe cái nào cũng không đáng tin.
Xuất bản là ngành công nghiệp đang suy tàn nhất hiện nay, còn tộc Rồng lại là giống loài kiêu ngạo đến tận xương tủy, vì ít giao thiệp nên không ai nắm bắt được tính cách thật sự của chúng.
Hành động của Lộ Gia vốn dĩ mang theo một sự tính toán gần như trẻ con, vì thế cũng có khả năng bị tộc Rồng tức giận mà tiêu diệt.
Nhân lúc thành chủ im lặng, Lộ Gia nghĩ ra nhiều cách nói khác nhau, tiếc là cách nào cũng phải xen lẫn dối trá.
Anh không chắc có thể che giấu được trực giác của pháp sư bậc thầy hay không.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tôi sẽ che đậy thích hợp."
Lộ Gia vui mừng trong lòng.
Suýt nữa quên mất họ ngồi chung một thuyền, nếu bản thân không xóa bỏ nghi ngờ của thành chủ, một khi bị khám xét tâm hồn và thân thể, bút lông cũng chẳng được lợi gì.
“Ta chỉ có thể che giấu được trực giác nhận biết lời nói dối của hắn mà thôi," bút lông ngạo mạn nói, "Ngươi tốt nhất là bịa ra một lý do hợp lý đi.”
Vấn đề khó khăn nhất đã được giải quyết, Lộ Gia mỉm cười không nói gì,
Sự chú ý của thành chủ nhanh chóng quay trở lại, ông ta ngồi thẳng tắp, đôi mắt tưởng chừng hiền hòa nhưng ẩn chứa sự sắc bén trong sâu thẳm đồng tử đang dán chặt vào Lộ Gia.
Cuối cùng, hỏi ra vấn đề then chốt nhất: “Lễ tuần của Ma Vương đi qua vùng đất lưu đày, làm sao ngươi sống sót được?”
Dù có giả vờ thế nào đi nữa, thân thể phế vật này và những năm tháng đối xử giả tạo không thể che giấu.
Lộ Gia đáp lại, giọng mang một chút bối rối vừa đủ: “Lúc đó biển máu ngập trời, ta nghĩ đến những năm tháng bị đối xử, nhất thời uất ức liền hướng lên không trung hét lên 'Tốt nhất ngươi hãy tự tay giết ta, nếu không sau này ta nhất định sẽ giết ngươi'... Tưởng rằng mình cũng sẽ nổ tung như những con ma thú khác, ngờ đâu uy áp xung quanh lại giảm bớt. Mơ hồ như nghe thấy một tiếng cười lạnh, sau đó ta liền ngất đi.”
Lông mày đẹp khẽ nhíu lại, Lộ Gia mím môi: “...Ta cũng biết chuyện này nghe rất kỳ lạ...”
“Không có gì lạ.” Thành chủ thờ ơ nói.
Ma tộc sinh ra đã tàn bạo và độc ác, tư duy khác với loài người, Ma Vương thực sự có thể vì câu nói này mà tha mạng cho đứa trẻ.
Vai của Lộ Gia nhẹ bẫng.
Cảm ơn phong cách biến thái không làm việc thiện thường ngày của Ma tộc đã ăn sâu vào tiềm thức.
Sau khi vấn đề nghiêm trọng nhất kết thúc, Thành chủ cũng không còn làm khó Lộ Gia nữa.
Loài người không ưa những kẻ lai tạp, có thể thấy rõ qua cách họ gọi các chủng tộc khác là máu pha còn những ai mang dòng máu Ma tộc thì bị gọi là tạp chủng. Tuy nhiên, chỉ cần không đi lang thang ở Thánh thành thì cũng chưa đến mức bị truy sát.
Ngay trước khi dịch chuyển khỏi căn chòi phép thuật, Thành chủ bất chợt hỏi: "Ngươi thực sự nghĩ chỉ bằng một câu chuyện có thể ngăn một con rồng khổng lồ ngủ yên?"
Lộ Gia im lặng.
Sản phẩm đã đến tay khách hàng mục tiêu, cần thêm một chút thúc đẩy nữa.
Thành công hay không là chuyện khác, đặt mục tiêu cao một chút, dù thất bại vẫn có thể đạt được hiệu ứng phân tầng như kim tự tháp, ít nhất anh đã chuyển từ ăn vỏ cây sang hưởng thụ cuộc sống phố thị.
Truyền tống trở lại mặt đất, khu vực quanh các Hỏa Thạch Các đã vắng bóng người.
Bút lông trước đó để che mắt nhận thức của thành chủ đã tiêu hao nhiều năng lượng, tạm thời rơi vào trạng thái nghỉ ngơi.
Tâm trí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lộ Già cảm thấy có chút không quen.
Anh tự mình tìm đến Karen, người vẫn đang xử lý các công việc sau buổi đấu giá trong tòa nhà, đối phương đang chải mái tóc gọn gàng và ngồi trên ghế nghe báo cáo về tổng doanh thu khủng khiếp của ngày hôm nay.
Khi nhìn thấy Lộ Gia, thái độ của anh ta trở nên trang trọng hơn một chút, hiện tại mọi người đều cho rằng cậu thiếu niên này có thân thế không tầm thường.
Ban đầu Lộ Gia còn định tìm vài lý do để biện minh, nhưng Karen khéo léo bỏ qua bước này và hỏi trước: "Có chuyện gì sao?"
"Có thể đưa sách ra thị trường một cách nhanh nhất không?" Lộ Gia thấy vậy cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
Karen chỉ suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Dù sao bên in ấn và đóng sách cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Lộ Gia: "Để giữ chân khách quay lại, ta còn muốn làm một số sắp xếp tiếp theo."
Hai người trò chuyện đơn giản một lúc, khi ấm trà hoa cạn đáy thì hai bên đã đạt được đồng thuận.
Lộ Gia đi nhờ xe rời khỏi Hỏa Thạch Các.
Karen giơ ngón tay ra hiệu: "Phát hành ngay, cho cậu ta lượng phát hành này."
Cấp dưới đang báo cáo sững người, nghi hoặc trước lượng phát hành cao như vậy.
Nhìn thế nào cũng là một vụ làm ăn thua lỗ.
Khi anh ta cẩn thận hỏi ra, Karen chỉ thoáng vẫy tay: "Ta vẫn còn nghi ngờ về thân phận của người này. Cậu ta có thể sống sót ra khỏi dinh thự của Thành chủ, thì không cần điều tra quá nhiều. Còn về lượng phát hành..."
“Một là để làm ơn, hai là thử nghiệm thị trường này.”
Ngay cả khi doanh số bán hàng ảm đạm, Karen vẫn có kế hoạch dự phòng. Lộ Gia hiện đang rất nổi tiếng, anh ta có thể kịp thời chuyển hướng sự chú ý này sang một sản phẩm mới sắp được thương hội bán ra.
Tất nhiên, còn có một yếu tố chủ quan thực sự khiến anh ta đưa ra quyết định.
Đối tác kinh doanh trẻ tuổi nhất trong lịch sử thương hội này, lai lịch không rõ ràng, có những ý tưởng mới lạ hiếm thấy và cũng biết giữ chừng mực.
So với những con cáo già thường xuyên giao dịch, phải nói rằng Karen cóthiện cảm tự nhiên với Lộ Gia.
……
Hai ngày sau.
Hơn vạn ngọn núi trùng điệp trải dài giữa vùng hoang dã, dù là ban ngày nhưng bốn phía vẫn tối om, không cảm nhận được bất kỳ sinh khí nào, nơi này còn được gọi là Quỷ Vực.
Quỷ Vực là một vùng đất sống, có thể di chuyển, thân cây bám trên bùn máu thậm chí có thể vươn lên trời cao ngàn trượng.
Những quái thú hung dữ thông thường đều tránh xa nơi này.
Một bóng đen từ trên trời giáng xuống, chủ động chìm vào.
Quỷ vực ngửi thấy hơi thở tươi sống, há to chiếc miệng máu ẩn dưới lớp đất.
Vài giây sau, khi cảm nhận được một tia khí tức của kẻ xông vào, nó nhanh chóng bị đè dưới chân.
“Cành quế máu, dây thường xuân, nhánh tre độc.”
Bóng đen hóa thành hình dạng rồng khổng lồ, trực tiếp mở miệng nói ra những thứ cần thiết.
Từ Thành phố Đá Khổng lồ đến vùng đất sinh sống của tộc Rồng, cần phải đi qua một quãng đường rất dài, dù tốc độ của Rồng Bão có nhanh đến đâu cũng không thể duy trì di chuyển tốc độ cao liên tục.
Để giấc ngủ đông sắp tới được thoải mái hơn, Leo cất công đi vòng qua Vùng Đất hoang vu, những nguyên liệu này trong tay bậc thầy điều chế hương có thể tạo thành loại hương xông khá tốt.
Thuận lợi lấy được thứ mình cần, Leo lại bay đến một vùng đất sinh sống của loài người.
Sau khi những nhà điều chế hương tài năng hoàn thành hương xông, cuối cùng cũng trở về đảo rồng, đã là một tuần sau.
Mặt biển mênh mông vô tận, rồng bão có sức mạnh kinh hồn, thuộc hàng kỳ phùng địch thủ của tộc Rồng, hàng chục hòn đảo quy mô hùng vĩ xung quanh đều thuộc quyền sở hữu của nó.
Ngày thường trừ phi có việc quan trọng, không có con rồng nào dám đến quấy rầy.
Leo bay thẳng đến lâu đài ngầm trên đảo chính, hóa thành hình dạng ban đầu đốt hương, sau khi chuẩn bị xong xuôi, lấy cỏ mộng tức ra để sắc uống.
Khi lấy cỏ ra, có thứ gì đó rơi ra theo.
Cái quái gì thế này?
Không có bất kỳ dao động ma thuật nào, ngoài lớp mạ vàng thật bên ngoài, dường như chỉ là một cuốn sách bình thường.
Trong đồng tử của con rồng khổng lồ thoáng hiện một chút nghi hoặc.
Do dự một chút, Leo quyết định mở ra cuốn sách nhỏ ánh lên màu vàng kim này.
Phần mở đầu câu chuyện đột ngột hiện ra trước mắt.
【Trong hang động tối tăm lạnh lẽo, một quả trứng kỳ lạ khẽ rung lên.】
Ngôn ngữ loài người có tính phổ dụng rộng rãi khắp lục địa, hầu như tộc nào cũng biết qua, nhưng những con chữ trên cuốn sách nhỏ này lại có nét tròn trịa, khác với phong cách viết hoa mỹ mà loài người theo đuổi. Phông chữ tròn trẻo mà Lộ Gia đặc biệt chọn lựa này, Leo mới thấy lần đầu.
Trứng?
Ban đầu chỉ là liếc qua, nhưng khi bắt gặp từ khóa, Leo không khỏi tiếp tục đọc xuống dưới.
Cách viết của Lộ Gia rất thành công, đáp ứng 100% đối tượng độc giả mục tiêu. Mở đầu bỏ qua mọi phần dẫn nhập, đi thẳng vào vấn đề - bóng tối lạnh lẽo tượng trưng cho môi trường khắc nghiệt, quả trứng đại diện cho sinh linh chưa chào đời, tạo nên điểm kỳ vọng đầu tiên.
Những miêu tả về quái vật bị ô nhiễm không khiến Leo hứng thú, chỉ lướt qua mà thôi.
Dù là quái vật mạnh đến đâu, trong mắt nó cũng chỉ là kẻ dễ bị tiêu diệt.
Thế nhưng chỉ cách vài dòng, cái đuôi của Rồng Bão có thể dễ dàng đâm xuyên bất kỳ quái vật nào bỗng siết chặt lại.
[Trong khi quái vật còn đang suy nghĩ, một móng vuốt yếu ớt cuối cùng cũng phá vỡ hàng rào, thò ra từ khe nứt...]
Leo sốt ruột đọc tiếp.
Cũng là loài sinh ra từ trứng, quá trình phá vỡ vỏ của tộc Rồng vô cùng gian nan, có thể kéo dài hàng tháng trời, thậm chí đôi khi có những trường hợp đau lòng khi rồng con tử vong trong quá trình này. Đặc biệt, nếu can thiệp bằng ngoại lực sẽ khiến rồng con không thể phát triển toàn diện.
Nhất định phải phá vỏ thành công.
Đầu móng tay vô hình trunng lấp lánh ánh sáng sắc bén, lúc này Leo rất muốn vung móng vuốt từ xa để giết chết con Ma vật trong sách.
Ma vật không phải là chướng ngại duy nhất để mổ vỏ thành công.
“Đây không giống một quả trứng khỏe mạnh.” Ánh mắt rồng lóe lên vẻ bất mãn.
Không biết nó đã nằm lẻ loi trong hang động bao lâu trước khi bị Ma vật phát hiện.
Ai đã bỏ lại quả trứng chưa nở trong hang động? Mọi sự ruồng bỏ đều phải trả giá bằng cái chết.
Chiếc bình cổ trong góc vỡ tan do uy áp rò rỉ.
Khi thiết lập kích thước quả trứng, bút lông đã bình luận rằng nó nhỏ hơn nhiều so với trứng của tộc Rồng, nhưng khi Leo nhìn thấy, anh ta hoàn toàn không có suy nghĩ này.
Bút lông đã có định kiến so sánh với trứng Rồng, trong khi tiềm thức của Leo lại liên tục áp đặt vào.
Hai quá trình hoàn toàn trái ngược, cảm xúc tạo ra đương nhiên cũng hoàn toàn khác biệt.
Từng chiếc móng vuốt cố gắng chui ra từ khe nứt, quá trình căng thẳng không kéo dài quá lâu, khoảnh khắc con non thành công phá vỡ vỏ trứng, thân hình căng cứng của Rồng Bão lập tức thả lỏng.
Số lượng móng vuốt dị dạng nhưng không hề khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Thậm chí còn có một cảm giác dễ thương kỳ lạ.
Những góc bo tròn của kiểu chữ tròn mập tựa như in dấu bàn chân non nớt của sinh linh bé bỏng vừa chào đời.
【Con non ngây thơ gặm vỏ trứng rôm rốp, như đang thưởng thức món ngon nhất thế gian.】
Một câu ngắn gọn kết hợp với tranh minh họa chạm thẳng vào trái tim Leo!
Khi nộp bản thảo, Lộ Gia đính kèm cả bản phác chibi cùng với tác phẩm, Karen không hiểu nhưng vẫn tôn trọng, bởi không ai hiểu nhân vật hơn tác giả.
Vì vậy anh ta lại yêu cầu chuyên viên làm phong phú thêm phần minh họa màu, tiếp tục sử dụng hình tượng này.
Chỉ vài nét vẽ, hình ảnh con non rụt rè hiện lên vô cùng sống động.
Chữ và hình ảnh tương hỗ lẫn nhau, trái tim lạnh lùng của rồng bão cũng trở nên mềm mại hơn.
Móng vuốt lật sang trang tiếp theo.
【——Cho đến khi bóng tối từ trên cao phủ xuống, nó chậm chạp ngẩng đầu lên.
Những chiếc răng nanh trắng bệch, sắc nhọn như những cột băng treo lơ lửng trên đầu!
Đồng tử trong đôi mắt rồng khổng lồ hơi giãn ra, nhanh chóng lật ngược lại.
Đã là trang trắng cuối cùng.
...hết rồi.
Leo im lặng.
Anh ta vẫn không chịu từ bỏ, cố gắng lật thêm lần nữa, xác nhận là đã hết.
Hai chữ "dùng thử" trên cuốn sách nhỏ màu vàng giờ đây trông càng thêm chói mắt.
Một chiếc bình cổ khác trong góc cũng đã vỡ tan.
Trong tiếng vỡ của đồ sứ, Leo kìm nén cơn giận dữ.
Mùi hương lan tỏa, nén hương vừa cháy được nửa, đây là thời điểm thưởng thức hương thơm tuyệt vời nhất.
Theo lẽ thường, nó phải đúng giờ bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Nhưng lúc này, đôi mắt vàng phức tạp hoa văn lại đăm đăm nhìn vào trang giấy trắng.
Một lúc lâu sau, cuốn sách vẫn được gấp lại và đặt sang một bên.
Cuối cùng, Leo quyết định ngủ theo kế hoạch ban đầu.
Câu chuyện trong cuốn sách nhỏ tuy có sức hấp dẫn nhất định, nhưng đối với tộc Rồng từng trải qua vô số chuyện, nó vẫn chưa đủ để khiến nó thay đổi kế hoạch ban đầu.
Dù sao trong giấc mơ cũng có đủ thứ.
Thân hình rồng uốn lượn tự nhiên, tư thế nghỉ ngơi vẫn toát lên sức mạnh hùng vĩ, trong nhịp điệu hương thơm an thần, đôi mắt của con rồng khổng lồ từ từ khép lại.
Khi vòng hương cháy hết một vòng, Leo điều chỉnh lại hướng nằm.
Thời gian từ từ trôi qua, một lát sau, vòng hương lại cháy thêm một vòng, Leo lại khẽ động đậy.
Mặc dù chỉ là hai lần động tác nhỏ, nhưng đối với tộc Rồng vốn có ý định chìm vào giấc ngủ, đã có thể coi là trằn trọc khó ngủ.
Ngay khi vòng hương sắp cháy hết, trong tòa lâu đài ngầm tối tăm, đôi mắt to khép chặt bỗng mở toang!
Vậy nên rốt cuộc con non mới nở có thoát khỏi miệng quái vật hay không.
Ai lại dừng câu chuyện ở chỗ này chứ?!
Sau vài lần cố ngủ không thành, xác định là không thể chợp mắt được chút nào, Leo rời khỏi lâu đài ngầm, bay vút lên không trung.
Cơn bão cuốn lên những ngọn sóng cao trăm trượng, bầu trời đột nhiên tối sầm lại.
Trên các hòn đảo xung quanh, một con rồng toàn thân gần như bằng pha lê khẽ ngẩng đầu liếc nhìn.
Những con rồng có thể sống trên các hòn đảo gần khu vực của Rồng Bão đều có sức mạnh khủng khiếp, đây là một con rồng băng giá, có thân hình mảnh mai và xinh đẹp hơn nhiều so với loài rồng thông thường.
Ánh mắt của rồng băng giá toát lên vẻ kỳ lạ.
Chuyện gì lớn đã xảy ra, mà có thể khiến Leo ra ngoài hai lần trong thời gian ngắn như vậy.
Bóng đen mà rồng băng giá chăm chú nhìn không hề dừng lại, mà lao thẳng về phía Thành Đá!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro