1
Năm năm trước, trên đỉnh Thiên Sơn phủ đầy tuyết trắng, một trận huyết chiến đã thay đổi vận mệnh của hai con người.
Tô Vân Chi khi ấy chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, thân hình nhỏ nhắn nhưng ánh mắt lại bừng lên vẻ kiên cường không chịu khuất phục. Y vốn là con trai độc nhất của Tô gia - một thế gia danh môn đứng đầu vùng Giang Nam, không chỉ nổi danh trong giới thương nhân mà còn là gia tộc tinh thông y thuật bậc nhất. Thế nhưng, gia tộc y lại bị cuốn vào âm mưu tranh đoạt quyền lực giữa các thế lực lớn trong giang hồ. Một đêm, Tô gia bị kẻ thù tập kích, gia nhân bị tàn sát gần hết. Vân Chi may mắn trốn thoát nhưng bị truy sát suốt dọc đường, cuối cùng chạy đến vùng núi Thiên Sơn, nơi phủ đầy tuyết trắng.
Gió rét cắt da cắt thịt, từng cơn gió lạnh quất vào mặt y như những lưỡi dao sắc bén. Y một thân đầy thương tích, lê từng bước chân yếu ớt giữa vùng tuyết trắng vô tận. Hơi thở dần trở nên mong manh, từng ngón tay cũng tê cứng vì giá rét. Mỗi bước đi, y đều để lại sau lưng một vệt máu dài, đỏ thẫm trên nền tuyết trắng xóa. Phía sau, tiếng vó ngựa của kẻ truy sát vẫn vang lên dồn dập, sát khí lạnh lẽo bủa vây từng tấc da thịt. Y biết, nếu ngã xuống lúc này, y sẽ không bao giờ còn cơ hội đứng dậy nữa.
Ngay khi y tưởng chừng sẽ bỏ mạng giữa trời tuyết lạnh lẽo, một thân ảnh áo đen bỗng nhiên xuất hiện. Người ấy đứng giữa cơn gió tuyết, không quá chói lóa nhưng lại mang một cảm giác vững chãi đến lạ kỳ.
Hàn Trạch Dạ.
Hắn chỉ lớn hơn y hai tuổi, nhưng dáng vẻ đã sớm chững chạc như một người trưởng thành. Đôi mắt hắn sâu thẳm, có chút lạnh nhạt, nhưng không phải băng giá vô tình, mà là sự điềm tĩnh như núi cao vực thẳm. Trường bào đen tuyền bay nhẹ trong gió, không mang theo vẻ xa cách mà ngược lại, khiến người ta cảm thấy có một loại an tâm khó tả.
Hắn không phải người ưa lo chuyện thiên hạ, càng không thích tùy tiện nhúng tay vào ân oán giang hồ. Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên trước mặt, toàn thân đầy vết thương nhưng vẫn cố chấp không chịu gục ngã, ánh mắt không hề khuất phục dù đã cận kề cái chết, trong lòng hắn lại khẽ dao động.
Một cảm giác rất nhẹ, thoáng qua như một tia sáng nhỏ giữa bầu trời tuyết lạnh.
Những kẻ truy sát còn chưa kịp phản ứng, Hàn Trạch Dạ đã động thủ. Kiếm quang lóe lên, nhanh, mạnh và dứt khoát. Không có sự tàn nhẫn dư thừa, chỉ đơn giản là một trận chiến chớp nhoáng, kết thúc kẻ đáng chết.
Khi hắn thu kiếm lại, bông tuyết lặng lẽ rơi xuống lưỡi kiếm sắc lạnh, tan biến ngay khi chạm vào kim loại. Hắn nhìn về phía Tô Vân Chi.
Thiếu niên đã quỵ xuống, toàn thân đầy máu nhưng ánh mắt vẫn sáng rực. Không oán hận, không bi thương, chỉ có một tia ngoan cường không dễ bị dập tắt.
Hàn Trạch Dạ lặng im một lát. Rồi, không nói một lời, hắn cúi xuống, bế thốc y lên.
Tô Vân Chi đã nghĩ rằng mình sẽ chết. Gió lạnh như dao cắt vào da thịt, máu chảy ra từ những vết thương trên người y thấm ướt cả vạt áo, hòa vào nền tuyết trắng xóa. Đôi chân đã mất hết cảm giác, bàn tay tê dại đến mức không còn biết mình có đang nắm chặt hay không. Cả cơ thể y như rơi vào một vực sâu vô tận, đầu óc mơ hồ, tầm nhìn cũng dần nhòe đi.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tưởng chừng sẽ gục ngã ấy, một bàn tay ấm áp chạm vào y.
Không phải cái lạnh giá buốt của tuyết, cũng không phải sự đau đớn quen thuộc của thương tích, mà là một loại nhiệt độ vững chãi, mạnh mẽ, như đang kéo y ra khỏi bờ vực sinh tử.
Tô Vân Chi không kịp phản ứng, chỉ cảm nhận thân thể bỗng nhẹ bẫng-cả người đã bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Hơi thở quen thuộc của tuyết và gió vẫn bủa vây bốn phía, nhưng giữa những cơn rét cắt da cắt thịt ấy, y lại cảm nhận được một hơi ấm vững vàng. Không quá nóng, không quá nồng nhiệt, nhưng vừa đủ để khiến một kẻ cận kề cái chết như y khẽ run lên theo bản năng.
Tựa như một kẻ sắp chết đuối bất ngờ bắt được một nhánh cây giữa dòng nước xiết.
Bả vai hắn rộng, vòng tay cũng mạnh mẽ. Khi hắn siết chặt cánh tay, không có cảm giác tù túng hay bó buộc, mà là một loại cảm giác an toàn khiến người ta muốn dựa vào.
Tô Vân Chi mệt mỏi đến mức không mở miệng nổi, chỉ có thể hơi nghiêng đầu, để mái tóc ướt đẫm của mình tựa lên vạt áo đen tuyền. Trường bào của hắn có chút lạnh, nhưng nhiệt độ từ cơ thể bên trong lại lan sang y một cách chậm rãi.
Y muốn nói gì đó, nhưng môi chỉ khẽ mấp máy, cuối cùng không phát ra được tiếng nào.
Trước cơn buốt giá của tuyết trời, bên tai y chỉ còn lại tiếng bước chân trầm ổn của Hàn Trạch Dạ.
Vững chãi. Không do dự.
Tựa như một lời hứa, dù chưa từng được nói ra.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro