Chương 6
Sau buổi tối hôm đó, Cố Nhất Minh không còn nói chuyện với Sở Hi. Không phải cố tình tránh mặt hay phớt lờ, mà thực tế là ngoài lúc ở trên giường, hai người hầu như không có cơ hội gặp.
Sở Hi dường như cũng không để tâm, cả hai như ngầm hiểu rằng họ đang bước vào một cuộc chiến tranh lạnh.
Trước đây chưa từng xảy ra tình huống như vậy. Cố Nhất Minh vốn không phải người hay giận dỗi, còn Sở Hi cũng không phải kiểu người giấu được lời trong lòng. Nhưng kỳ lạ thay, giữ họ như đột nhiên mất đi mong muốn giao tiếp với nhau.
Mấy ngày nay trời mưa liên tục không ngớt, mây thấp, sương mù bao phủ, thời tiết đột ngột lạnh hơn. Cố Nhất Minh gần đây ngủ không ngon, sáng dậy thường bị đau đầu.
Hôm nay, anh phải đến công trường. Đó là một mảnh đất nằm ở rìa thành phố, vị trí không đẹp lắm nhưng lại tiện đường đến sân bay. Họ đang xây dựng một khu dân cư cao cấp tại đó, hiện tại công trường đang trong giai đoạn đào đất. Có người từ trên cấp xuống kiểm tra vấn đề an toàn, việc này vốn được giao cho người khác xử lý, nhưng Cố Nhất Minh hứng thú nên tự mình đến xem, bảo tài xế lái xe qua đó.
Tại công trường, đồ đạc chất đống khắp nơi, mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Khi bước xuống xe, anh trượt chân ngã và không biết thế nào, một sợi dây thép xuyên vào cánh tay, tạo ra một vết thương sâu. Trợ lý Dương hoảng hốt, vội vàng gọi tài xế đưa anh đến bệnh viện.
Tài xế lái xe như bay, đến bệnh viện mà tay của Cố Nhất Minh vẫn còn chảy máu.
Một cô y tá chạy tới, dẫn họ vào trong: "Máu chảy thế này chắc phải khâu lại. Tôi dẫn anh đến khoa ngoại, ai đó nhanh đi đăng ký lấy số ngoại tổng quát nhé!"
Trợ lý Dương chạy đi đăng ký, trong khi Cố Nhất Minh ngồi trong phòng tiểu phẫu. Bác sĩ bên trong đeo khẩu trang, kiểm tra qua rồi nói: "Không bị tổn thương xương hay mạch máu."
Bác sĩ ngồi xuống, chuẩn bị thuốc tê và dụng cụ để lấy sợi thép ra, sau đó gọi y tá mời Thẩm Ký Bạch đến khâu vết thương.
Từ sáng Cố Nhất Minh đã đau đầu, giờ lại càng nghiêm trọng hơn. Anh dùng tay trái bóp sống mũi để giảm bớt cảm giác khó chịu, trong khi tay phải bị cắt phần áo ở chỗ cổ tay để bác sĩ xử lý vết thương.
Khi Thẩm Ký Bạch bước vào vừa lúc nhìn thấy khung cảnh ấy. Hôm nay cậu trực tại phòng khám. Lâm Hậu Bồ, một đàn anh cùng trường với cậu ở khoa ngoại tổng quát rất quan tâm giúp đỡ nên những vết thương nhỏ đều gọi cậu đến hỗ trợ.
Thẩm Ký Bạch tiến đến khâu vết thương. Cố Nhất Minh cúi đầu, liếc nhìn cậu một cái.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ký Bạch được tiếp xúc gần Cố Nhất Minh như vậy. Ở tình huống không hề chuẩn bị trước, cậu bất ngờ gặp lại Cố Nhất Minh sau hơn ba tháng kể từ lần tình cờ tại bãi đỗ xe khách sạn Vân Đình.
Trong lòng vừa lo lắng cho vết thương của Cố Nhất Minh, vừa sợ nhịp tim mình đập quá lớn khiến anh nghe thấy. May mà vết thương không sâu, Thẩm Ký Bạch giữ đôi tay ổn định, nhanh chóng hoàn thành việc xử lý.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Thẩm Ký Bạch dặn dò một số điều cần chú ý với Cố Nhất Minh. Nhưng vì đang hơi mơ màng, Cố Nhất Minh nghe không kỹ.
Nhìn vết nhăn trên trán do anh xoa bóp, Thẩm Ký Bạch ngập ngừng một chút, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Anh còn chỗ nào thấy khó chịu không? Tôi thấy anh cứ xoa trán mãi."
Cố Nhất Minh lại nhìn người đối diện một lần nữa. Bác sĩ đeo khẩu trang che gần nửa khuôn mặt, làn da trắng mịn. Cậu cầm đồ trong tay, dường như chỉ tiện miệng hỏi, ánh mắt tập trung vào dụng cụ trước mặt. Từ góc độ này chỉ thấy sống mũi cao thẳng và hàng mi dày rợp bóng. Cố Nhất Minh cũng chỉ thuận miệng đáp: "Có chút cảm mạo thôi."
Quả nhiên, người đối diện "ừ" một tiếng rồi không nói thêm, tiếp tục thu dọn đồ đạc trên bàn. Trợ lý Dương cầm thuốc quay lại, Thẩm Ký Bạch nhắc nhở một lần nữa: "Đừng để dính nước, hạn chế đồ cay nóng... Mười ngày sau quay lại cắt chỉ."
Trợ lý Dương gật đầu lia lịa, tay cầm thuốc và áo khoác của Cố Nhất Minh, cười cảm ơn rối rít rồi theo sau anh rời khỏi bệnh viện.
Tài xế đưa Cố Nhất Minh về nhà thay đồ sau đó lại chở anh trở lại công ty. Công việc trong ngày còn dang dở khiến anh không thể nghỉ ngơi thoải mái. Xoa nhẹ trán, anh cầm một tập tài liệu lên đọc.
Thẩm Ký Bạch vừa về đến nhà, con mèo Tam Thất đã chạy ra cửa đón, cuộn quanh chân cậu kêu meo meo liên tục. Cậu rửa tay xong mới ôm nó lên, vuốt ve một cách thuần thục từ đầu đến đuôi. Ngoại trừ cái đuôi không cho chạm vào, ngay cả móng chân của nó cũng được vuốt ve cẩn thận, đặc biệt chú ý đến chiếc cằm mà Tam Thất yêu thích. Nó lim dim mắt, kêu rừ rừ thoải mái.
Nghịch ngợm vuốt ngược một lần trên lông của nó rồi để lại Tam Thất tự mình liếm lông, cậu đi rửa tay lại, thay bộ đồ dính đầy lông mèo, đổ đầy hạt vào bát nhỏ của nó rồi mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho mình.
Những lúc ở một mình, cậu luôn ăn uống qua loa. Cậu nấu một bát mì, cắt vài lát xúc xích, thêm chút rau xanh thế là xong bữa tối. Cậu ăn rất nhã nhặn, tay lúc nào cũng cầm giấy. Chỉ cần có chút nước súp rơi ra liền lập tức lau sạch, không chỉ trên bàn mà cả miệng của mình giống như một kiểu ám ảnh cưỡng chế.
Sau khi ăn xong, dọn dẹp nhà bếp gọn gàng, cậu vào phòng tắm rửa. Tam Thất theo thói quen ngồi ngoài cửa dùng chân nhỏ chống lên kêu meo meo cho đến khi Thẩm Ký Bạch bước ra.
Thẩm Ký Bạch bật cười nhìn nó: "Đồ nhát gan, cho vào thì không chịu, chỉ biết đứng ngoài kêu thôi."
Cố Nhất Minh lại nhìn người đối diện một lần nữa. Bác sĩ đeo khẩu trang che gần nửa khuôn mặt, làn da trắng mịn. Anh cầm đồ trong tay, dường như chỉ tiện miệng hỏi, ánh mắt tập trung vào dụng cụ trước mặt. Từ góc độ này, chỉ thấy sống mũi cao thẳng và hàng mi dày rợp bóng. Cố Nhất Minh cũng chỉ thuận miệng đáp: "Có chút cảm mạo thôi."
Quả nhiên, người đối diện "ừ" một tiếng rồi không nói thêm, tiếp tục thu dọn đồ đạc trên bàn. Trợ lý Dương cầm thuốc quay lại, Thẩm Ký Bạch nhắc nhở một lần nữa: "Đừng để dính nước, hạn chế đồ cay nóng... Mười ngày sau quay lại cắt chỉ."
Trợ lý Dương gật đầu lia lịa, tay cầm thuốc và áo khoác của Cố Nhất Minh, cười cảm ơn rối rít, rồi theo sau anh rời khỏi bệnh viện.
Tài xế đưa Cố Nhất Minh về nhà thay đồ, sau đó lại chở anh trở lại công ty. Công việc trong ngày còn dang dở, khiến anh không thể nghỉ ngơi thoải mái. Xoa nhẹ trán, anh cầm một tập tài liệu lên đọc.
Thẩm Ký Bạch vừa về đến nhà, con mèo Tam Thất đã chạy ra cửa đón, cuộn quanh chân anh, kêu meo meo liên tục. Anh rửa tay xong mới ôm nó lên, vuốt ve một cách thuần thục từ đầu đến đuôi. Ngoại trừ cái đuôi không cho chạm vào, ngay cả móng chân của nó cũng được vuốt ve cẩn thận, đặc biệt chú ý đến chiếc cằm mà Tam Thất yêu thích. Nó lim dim mắt, kêu rừ rừ thoải mái.
Nghịch ngợm vuốt ngược một lần trên lông của nó, để lại Tam Thất tự mình liếm lông, anh đi rửa tay lại, thay bộ đồ dính đầy lông mèo, đổ đầy hạt vào bát nhỏ của nó, rồi mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho mình.
Những lúc ở một mình, anh luôn ăn uống qua loa. Anh nấu một bát mì, cắt vài lát xúc xích, thêm chút rau xanh, thế là xong bữa tối. Anh ăn rất nhã nhặn, tay lúc nào cũng cầm giấy. Chỉ cần có chút nước súp rơi ra, anh lập tức lau sạch, không chỉ trên bàn mà cả miệng của mình, giống như một kiểu ám ảnh cưỡng chế.
Sau khi ăn xong, dọn dẹp nhà bếp gọn gàng, anh vào phòng tắm rửa ráy. Tam Thất theo thói quen ngồi ngoài cửa, dùng chân nhỏ chống lên kêu meo meo, cho đến khi Thẩm Ký Bạch bước ra.
Khi nằm trên giường mới là thời gian riêng tư của cậu. Tay anh cầm một cuốn sách, nhưng nhìn mãi không lật sang trang.
Hôm nay cậu gặp lại Cố Nhất Minh sau khi đã quyết tâm từ bỏ bản thân. Đây là lần đầu tiên bí mật cách anh gần đến thế, khoảng cách giữa hai người chỉ là một chiếc bàn.
Anh ấy trông có vẻ rất bận rộn, nhìn mệt mỏi hơn trước. Ngay cả khi ở bệnh viện anh cũng không rời tay khỏi điện thoại. Dù vậy vẻ ngoài mệt mỏi ấy vẫn rất cuốn hút.
Hơn nữa, hôm nay cậu còn ngửi được pheromone của Cố Nhất Minh từ vết máu còn sót lại. Đó là mùi của quả bách xù, hơi đắng nhưng lại có chút hương thơm thanh mát.
Nhưng cậu không thấy đắng chút nào. Ngược lại lại cảm thấy... rất thơm. Không biết có loại nước hoa nào mùi bách xù không, cậu muốn mua một chai để trong nhà, thỉnh thoảng ngửi một chút cũng được.
Thẩm Ký Bạch đỏ mặt đến mức muốn chui vào chăn, cơ thể co rút lại. Trong mũi dường như lại xuất hiện hương bách xù, cậu không kìm được mà giải phóng mùi hương của mình, giả vờ như hai loại pheromone đang quấn lấy nhau. Niềm vui bí mật ấy khiến cậu nhẹ nhàng thở ra, đưa tay luồn xuống dưới cơ thể.
Một lúc lâu sau, từ trong chăn mới thò ra một cái đầu rối bù. Cậu nằm phịch trên giường điều hòa lại nhịp thở.
Cậu vào phòng tắm tắm lại, khi lau người, nhìn vào gương thấy khuôn mặt mình đỏ bừng tràn đầy ý xuân. Chính khoảnh khắc đó như một cú tát thức tỉnh
Vừa rồi cậu phát tình với vị hôn phu của người khác...
Phát hiện này khiến cảm giác ngọt ngào vừa nhen nhóm trong tim lập tức bị cơn giá lạnh phá tan như bong bóng cầu vồng, để rồi vụn vỡ hoàn toàn, bị những cơn mưa rửa trôi sạch sẽ.
Thẩm Ký Bạch bỗng thấy bản thân thật nực cười. Không dám đối diện với chính mình, mệt mỏi ngã vào chăn.
Có khoảnh khắc Thẩm Ký Bạch cảm thấy căm ghét bản thân mình. Cậu hận sự yếu đuối và nông cạn của mình, hận lòng tham ngấp nghé đồ của người khác, hận sự cố chấp không rõ lý trí của chính cậu.
Nhưng cũng thấy thương hại bản thân, thương chính mình như một con quỷ không thể thấy ánh sáng, chỉ biết dựa vào những suy nghĩ bẩn thỉu để thỏa mãn ham muốn đáng xấu hổ.
Thẩm Ký Bạch thích Cố Nhất Minh từ năm 17 tuổi, đêm năm 23 tuổi vẫn sẽ vì Cố Nhất Minh rung động và bất lực.
...
Cùng lúc đó, đêm nay Cố Nhất Minh đột nhiên rơi vào kỳ nhạy cảm, khiến Sở Hi hoảng sợ.
Anh bộc phát cảm xúc dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước đây, pheromone mạnh mẽ tràn ngập khắp căn phòng, đè ép khiến chân tay Sở Hi bủn rủn. Bị ảnh hưởng bởi pheromone, chẳng mấy chốc, cơ thể anh ướt đẫm mồ hôi.
Bản năng mách bảo rằng Cố Nhất Minh lần này rất nguy hiểm. Sở Hi cố bò dậy định chạy ra ngoài nhưng ngay lập tức bị một bàn tay tóm lấy cổ chân kéo lại.
Cố Nhất Minh lật người đè lên y, cúi đầu hít ngửi bên cổ y, thậm chí để lộ răng nanh như đang thăm dò.
Alpha trong kỳ nhạy cảm rất dễ mất kiểm soát, phần thú tính lấn át lý trí chỉ hành động theo bản năng để giành lấy thứ mình muốn. Trong tình huống này Sở Hi không dám thực hiện bất kỳ hành động nào nhằm trốn thoát hay khiến đối phương bất an. Y chỉ biết ôm lấy Alpha trước mặt, liên tục dùng pheromone để an ủi, không ngừng gọi tên anh: "Nhất Minh, Cố Nhất Minh, bình tĩnh lại, Cố Nhất Minh."
Pheromone của y khiến Cố Nhất Minh dịu đi, cơn thở gấp dần chậm lại. Sở Hi thở phào nhẹ nhõm: "Nhất Minh, anh ôm chặt quá, nới lỏng một chút, được không?"
Nghe vậy, Cố Nhất Minh trước tiên ôm chặt Sở Hi hơn, sau đó mới từ từ nghe lời mà buông lỏng y ra.
Sở Hi lại dùng cơ thể mình ôm lấy Cố Nhất Minh, tay không ngừng vuốt ve đầu anh, nói nhỏ nhẹ: "Không sao đâu Nhất Minh, đừng lo lắng, thả lỏng đi."
Nhưng trong đầu Cố Nhất Minh như sắp nổ tung, cảm xúc bức bối ngày càng dâng cao, anh không thể giữ vững sự tỉnh táo. Trong đầu anh chỉ muốn xé toạc tuyến thể của Omega trước mặt như một con thú dữ không ngừng đuổi bắt con mồi, lại lần nữa đè chặt Sở Hi xuống.
Sở Hi sợ hãi đến mức hét lên, tay chân vùng vẫy bò ra xa, vừa bò vừa hét: "Nhất Minh, đừng như vậy, tỉnh lại đi xin anh!"
Bất ngờ, Sở Hi bị đẩy một cái, vòng tay cứng như thép vừa rồi đột nhiên nới lỏng. Y kinh ngạc nhanh chóng bò khỏi giường, đứng cạnh nhìn anh.
Cố Nhất Minh quỳ trên giường, nắm chặt ga trải giường, khó khăn nói: "Nếu... không muốn ở lại cùng anh vượt qua kỳ nhạy cảm... thì đi ngay đi."
Sở Hi kinh ngạc trước khả năng tự kiểm soát của Cố Nhất Minh. Y hiểu rõ giữ bình tĩnh trong trạng thái này với một Alpha khó khăn đến mức nào, cũng hiểu cách tốt nhất để giúp một Alpha qua kỳ nhạy cảm là gì. Nhưng lúc này, y không thể thản nhiên tiếp tục đóng vai người yêu của anh mà không cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Đây không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện. Có lẽ trạng thái bất thường của Cố Nhất Minh đã làm lộ ra một kẽ hở trong cảm xúc mà y kìm nén bấy lâu. Khi thấy Sở Hi không do dự rời khỏi phòng ngủ, ánh mắt luôn dõi theo y của Alpha lặng lẽ khép lại đầy thất vọng.
Rời khỏi phòng ngủ, Sở Hi lập tức tự tiêm chất ức chế. Pheromone của Cố Nhất Minh quá bá đạo và vô cùng hấp dẫn với y, dễ dàng kích thích pheromone của y cộng hưởng. Mặc dù giữa họ không có kết nối hoàn chỉnh hay dấu ấn vĩnh viễn, Omega luôn rất khó kháng cự pheromone của người từng lưu lại dấu ấn tạm thời trên mình.
Sau khi được đánh dấu vĩnh viễn, Omega sẽ sinh ra sự phụ thuộc tâm lý vào Alpha đã đánh dấu mình. Đây chính là lý do vì sao trong mối quan hệ AO, Omega luôn ở thế yếu.
Đêm nay, không chỉ có Cố Nhất Minh chịu đựng sự dày vò mà cả Sở Hi cũng khó lòng chịu nổi. Mùi hương mơ hồ lan ra từ phòng ngủ liên tục dụ dỗ y quay lại.
Nhưng mỗi khi y muốn đẩy cánh cửa đó ra, trong đầu lại hiện lên đôi mắt dài hẹp nhìn y: "Sở Hi, đã suy nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn làm thế này sao?"
Sở Hi tức giận đập vỡ đồ đạc trên sàn, gầm lên một tiếng: "Chết tiệt! Anh nghĩ anh là cái thá gì chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro