Chương 11
Trong ghế lô của một club cao cấp nào đó trong thành phố, Diệp Chuẩn xoa cái đầu đau nhức của mình, vươn tay cầm lấy chiếc ly trước mặt, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch rượu.
Rượu lạnh như băng kích thích cổ họng, rưới vào trong dạ dày, khiến cho dạ dày hơn nửa ngày không có đồ ăn co quắp hai cái.
"Uống gấp như vậy làm gì?" Người bạn bên cạnh thấy vậy lên tiếng hỏi, đưa khăn giấy cho cậu, "Kêu cậu ra ngoài là để thả lỏng, không phải đến mua say, uống ít chút."
"Khát." Diệp Chuẩn vô tình nói, nhận lấy khăn giấy tùy ý lau khóe miệng
"Nghe tôi, chuyện lung tung kia của ba mẹ cậu cậu đừng để ý làm gì, phiền lòng."
"Ừ."
Diệp Chuẩn vô tình nói, cầm chai rượu bên cạnh lại rót một ly rượu, thời điểm để chai xuống tay lơ đãng đụng đến điện thoại ở bên cạnh, điện thoại rớt xuống, lúc nhặt lại thì đã nứt mọt đường.
Diệp Chuẩn theo quán tính mở điện thoại, đúng lúc thấy Nghiêm Tuấn gửi đến vài tin nhắn, sau khi trả lời đối phương mới phát hiện có thông báo thêm bạn mới, cậu thuận tay mở ra, sau khi nhìn rõ tên của đối phương chợt đứng lên khiến những người bên cạnh sợ hết hồn.
"Sao thế!?" Bạn vội hỏi.
"Không, bị điện thoại di động giật một chút."
Diệp Chuẩn nói qua quít, lại ngồi xuống lại nhìn thông báo thêm bạn tốt kia mấy lần.
Diệp Chuẩn nói liều liễu câu, lần nữa ngồi xuống đem bạn tốt nghiệm chứng kia một lan đích chú thích qua lại nhìn mấy lần.
—— tôi là Chử Diễm.
Chử Diễm... Chử Diễm?!!
Chử Diễm chủ động add wechat của cậu!?
Diệp Chuẩn trừng mắt cho là mình nhìn lầm rồi, gần như không thể khống chế được tần suất nhịp tim đập, cậu cầm lấy ly rượu vừa mới rót đầy bên cạnh nhấp một hớp để tỉnh táo.
"Tiểu Chuẩn cậu không sao chứ? Đừng uống hết rượu như thế." Bạn thấy vậy lấy chai rượu trước mặt cậu đi.
"Không sao, vui quá mà thôi, các cậu chơi đi, không cần để ý đến tôi" Diệp Chuẩn nhếch miệng cười, đi đến ngồi vào trong góc ghế lô.
Thông báo trên màn hình khiến Diệp Chuẩn có chút không biết làm sao.
Phản ứng của Chử Diễm đêm hôm ấy khiến cậu gần như cảm thấy mình không có cơ hội, nhưng không nghĩ đến sẽ có một bước ngoặt mới – Chử giáo sư thật sự sẽ add wechat của cậu.
Tên hiển thị của Chử Diễm là tên thật của anh, Diệp Chuẩn nhấn vào hai lần mới đồng ý yêu cầu của Chử Diễm, sau đó không đợi được mà gửi tin nhắn
Diệp Chuẩn: Giáo sư Chử?
Cậu vừa mới gửi tin nhắn đi, Chử Diễm bên kia liền reply.
Chử Diễm: Ừ.
Diệp Chuẩn: Thật sự là anh?! Không bị trộm số chứ?
Chử Diễm: Là tôi.
Như thể vì để cho Diệp Chuẩn phân biệt, Chử Diễm sau đó lại gởi một cái voice tới.
Tiếng nhạc trong ghế lô quá ồn, Diệp Chuẩn cầm điện thoại di động rời khỏi ghế lô, đến hành lang mới mở ra voice chat ngắn ngủi hai giây kia, áp tai vào nghe
"Diệp Chuẩn, là tôi."
Bốn chữ đơn giản thế nhưng Diệp Chuẩn lại cảm thấy ngực nóng lên, cậu không nhịn được trực tiếp gọi cho Chử Diễm, tiếng chuông vang lên hai hồi sau đó đường giây được nối.
"Diệp Chuẩn." Thanh âm của Chử Diễm từ bên kia điện thoại di động truyền đến, mang theo vẻ trong trẻo lạnh lùng thường ngày của anh.
"Giáo sư." Diệp Chuẩn gọi anh một tiếng, không nhịn được lại gọi thêm một tiếng, "Giáo sư Chử."
"Ừ?"
Diệp Chuẩn khẽ cười, tựa vào bên tường: "Cuối cùng anh cũng add wechat của tôi, đây là anh chủ động."
Trong lời nói của cậu mang theo sự đắc ý và khoe khoang không chút che dấu, như thể đã thắng cuộc cá cược mà cả hai chưa bao giờ nói rõ ràng.
Chử Diễm gần như có thể tưởng tượng ra được lúc cậu nói lời này đôi mắt hoa đào kia cong lên trong một nụ cười rạng rỡ khiến mọi người không thể rời mắt.
"Tại sao không đến lớp?" Chử Diễm hỏi.
"Hở? Trong nhà có chút chuyện, tạm thời về nhà." Diệp Chuẩn đơn giản giải thích, sáng sớm ngày hôm trước được tin cậu liền trở về, chẳng kịp thông báo với ai, giằng co đến tối nay mới có thể "rút người" ra.
"Ừ." Chử Diễm ứng tiếng, nghe được trong điện thoại truyền tới tiếng nhạc, hỏi, "Cậu ở bên ngoài?"
"Ừ, quá lâu không trở lại nên cùng bạn tụ họp."
"Vậy cậu chơi đi, tôi..."
"Chờ một chút!" Diệp Chuẩn gọi anh lại, hỏi tới, "Giáo sư, anh đặc biệt add wechat chính là muốn hỏi tôi chuyện này sao? Hỏi tôi tại sao không đi học? Nhưng tôi không phải học sinh của anh, anh quên chuyện đó à?"
"Nói không giữ lời cũng không phải là chuyện tốt." Chử Diễm nhắc lại lời cậu nói ở lớp ngày hôm đó
"Anh biết tôi không phải ý này." Diệp Chuẩn không cho anh tránh, "Chử Diễm, ý tôi cho tới nay đã biểu đạt rất rõ ràng, nếu như anh một mực không đáp ứng, có lẽ tôi sẽ dừng ở đây, nhưng nếu anh chủ động tìm tôi, như vậy có phải hay không tôi vẫn còn cơ hội?"
Chử Diễm bên kia điện thoại trầm mặc một chút, hồi lâu mới nói: "Cậu trở lại hẵng nói."
Không có trực tiếp cự tuyệt, một câu nói này tương đương với cho hai người một lời hứa rằng họ có thể có tương lai.
Diệp Chuẩn chỉ cảm thấy rượu mới vừa rồi uống vào giờ khắc này toàn bộ lên men, khiến cho đầu óc của cậu vô cùng nóng, cậu nắm chặt điện thoại, đối với Chử Diễm ở đầu kia nói: "Anh chờ tôi."
Nói xong cũng không chờ Chử Diễm trả lời, cúp điện thoại liền đi thẳng ra cửa club, trên đường lại gọi một cú điện thoại, nhờ đối phương giúp cậu đặt chuyến cuối cùng trở về thành phố S.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro