Chương 13
Lần đầu tiên đến nhà Chử Diễm, Diệp Chuẩn cũng không phải không biết lịch sự, câu "tắm" kia chẳng qua chỉ là đùa một chút thôi, không nghĩ đến Chử Diễm chỉ sửng sốt một chút rồi gật đầu một cái: "Đúng là nên tắm, phóng khách có đồ vệ sinh cá nhân mới, tôi lấy cho cậu."
Dứt lời lại vào phòng khách, Diệp Chuẩn không nhịn được nhấc chân đi theo, tiểu Ngũ cũng nhảy xuống khỏi ghế sa lon đuổi theo.
Chử Diễm mới chuyển đến không lâu, rất nhiều thứ đều là mới mua. Anh tìm bộ đồ ở nhà mới đưa cho Diệp Chuẩn: "Mới mua còn chưa mặc, cậu không ngại thì mặc cái này cái đi."
Diệp Chuẩn nhận lấy, chất liệu cotton nguyên chất cầm trong tay rất thoải mái, mặc dù chưa giặt nhưng so với mùi rượu tràn đầy trên người cậu vẫn tốt hơn nhiều, lập tức nói: "Không ngại, mặc qua rồi cũng không ngại."
Về việc ai đã mặc nó... Điều này trong lòng mọi người biết rõ.
Chử Diễm tự động làm lơ trêu chọc của cậu, đưa cậu đến phòng tắm, lại giúp chỉnh nước ấm: "Cậu tắm rửa trước, tôi đi làm chút đồ ăn cho cậu."
Diệp Chuẩn dựa khung cửa, khóe mắt hơi cong, cười hì hì hỏi: "Muốn tắm chung không?"
"Trên người tôi không có mùi rượu..."
Chử Diễm còn chưa nói xong, đột nhiên bị Diệp Chuẩn nghiêng người đến ôm lấy, mùi rượu nồng nặc vờn quanh chóp mũi của anh mang đến cảm giác khó chịu nhàn nhạt, đồng thời bên tai truyền tới thanh âm thật thấp, chứa sự cám dỗ của Diệp Chuẩn: "Bây giờ có rồi, cùng nhau không?"
"..."
Chử Diễm cảm thấy có chút nhức đầu đối với loại thói quen mỗi phút mỗi giây đều trêu chọc của cậu, dừng hai giây, đưa tay đẩy cậu ra, nghiêm mặt nói: "Diệp Chuẩn, không nên nghịch ngợm."
A, bị dạy dỗ.
Giáo sư giáo huấn người cũng đẹp trai như thế.
Diệp Chuẩn thầm vui ở đáy lòng, trên mặt lại nghiêm túc hướng Chử Diễm gật đầu, ngay sau đó quay mặt sang hướng Tiểu Ngũ đang đứng ở trên bồn rửa mặt nhìn bọn họ: "Bảo bối thì sao, muốn tắm chung không?"
Chử Diễm: "..."
Tiểu Ngũ mở mắt mèo thật to, nghiêng đầu nhìn cậu, cũng không biết nghe hiểu không, khéo léo "Meow" một tiếng, vừa động người hướng Diệp Chuẩn liền bị Chử Diễm đưa tay ôm xuống.
Tiểu Ngũ giãy người một cái: "Meow?"
"Nhanh đi tắm đi."
Chử Diễm lưu lại những lời này rồi ôm tiểu Ngũ ra khỏi phòng tắm, ở sau lưng truyền tới tiếng cười khẽ vui vẻ của Diệp Chuẩn.
Khắp người đều có mùi thuốc lá và rượu, sau khi tắm xong, Diệp Chuẩn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, lau sạch những giọt nước và thay bộ quần áo ở nhà do Chử Diễm đưa cho.
Diệp Chuẩn cao 1m8, so với Chử Diễm thấp hơn vài centi mét, cũng gầy hơn Chử Diễm một chút, đồ lại lớn, mặc lên người hơi có vẻ rộng thùng thình.
Thay quần áo xong đi ra ngoài, Diệp Chuẩn thấy Chử Diễm đang phòng bếp giúp mình nấu mì, tiểu Ngũ đứng ở bên chân anh đang ngước đầu nhìn.
Chử Diễm mặc quần áo ở nhà màu xám tro, cùng với đồ trên người Diệp Chuẩn là cùng một kiểu chỉ khác ở màu sắc, thoạt nhìn như là quần áo tình nhân vậy.
Diệp Chuẩn nhìn quần áo trên người mình một chút, vui mừng đến nỗi ngay cả đôi dép công cộng mà hai người họ đang đi đối với cậu cũng giống như phong cách của một cặp đôi lãng mạn.
Đây là cảm giác chưa từng có cho đến nay, tựa như chỉ cần cùng người này ở chung một chỗ ngay cả không khí cũng nở hoa.
Diệp Chuẩn lẳng lặng nhìn Chử Diễm thuần thục nấu mì rồi múc vào trong chén, sau đó rải hành lá đã cắt nhỏ rải ở trên, cảm giác mấy ngày nay về nhà mang đến cáu kỉnh giống như từng chút một biến mất, thay vào đó là một chút ấm áp lan tràn khiến hắn không thể cưỡng lại.
Từ sau khi bà nội qua đời, trừ lúc ở cùng với Tưởng Nguyên và Từ Độ, cậu đã rất lâu không cảm thụ được loại cảm giác này.
Mặc dù cậu qua lại với không ít người nhưng thời gian ở bên nhau cũng không nhiều, phần lớn đều là đối phương nói chia tay, cảm thấy không "bắt" được cậu, ở bên cậu không có cảm giác an toàn, cảm xúc trống rỗng khiến người ta rối bời.
Đối với lời này Diệp Chuẩn không có cách nào phản bác, bởi vì ngay cả chính cậu cũng không có cảm giác an toàn, thì làm sao có thể cho người khác cảm giác an toàn.
Lúc Chử Diễm bưng mì ra liền thấy cậu đứng ở hành lang phòng khách ngẩn người, ánh mắt giống như đang nhìn hướng phòng bếp hoặc như là trôi dạt đến nơi khác, trên mặt có loại cảm giác tịch mịch khó có thể diễn tả bằng lời.
Dáng vẻ như vậy của Diệp Chuẩn khác xa với lúc trêu chọc anh, Chử Diễm theo bản năng muốn lên tiếng gọi cậu, tiểu Ngũ bên cạnh so với anh nhanh hơn một bước, chạy đến bên người Diệp Chuẩn dùng móng vuốt vỗ bắp chân của cậu.
Tiểu Ngũ: "Meow?"
Diệp Chuẩn lấy lại tinh thần, đối mắt với Chử Diễm, Chử Diễm hướng cậu nói: "Tắm xong rồi thì đến đây ăn đi."
"Được."
Cảm giác vắng vẻ ở đáy lòng như bị những lời này của anh phủi đi, Diệp Chuẩn ứng tiếng, khom người ôm lấy tiểu Ngũ bên chân, đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Mì sợi dùng là Chử Diễm buổi tối chưng cháo gà làm thang để, ngoài ra tăng thêm trứng chiên cùng cải xanh, mùi thơm đậm đà để cho Diệp Chuẩn không ăn cơm bụng đói hơn liễu, không nhịn được cúi đầu uống một hớp lớn thang.
Mì được làm từ nước luộc gà do Chử Diễm hầm vào buổi tối, còn thêm trứng rán và cải xanh, mùi thơm đậm đà khiến Diệp Chuẩn chưa ăn cơm càng đói hơn, không khỏi cúi đầu ăn một ngụm lớn.
"Cẩn thận nóng —— "
Chử Diễm còn chưa nói hết, Diệp Chuẩn đã bị nóng "Ui" một tiếng, khóe mắt cũng đỏ lên.
Chử Diễm có chút không biết làm sao, đi rót ly nước đưa cho cậu.
Diệp Chuẩn nhận lấy nước liền uống hai hớp, lúc này mới xua đi cảm giác nóng bỏng ở đầu lưỡi một chút.
"Bị phỏng rồi à?"
"Bị thương, anh nhìn một chút."
Diệp Chuẩn nói xong, lè đầu lưỡi bị nóng ra cho anh nhìn.
Hắn ngẩng đầu, đầu lưỡi có chút đỏ, khóe mắt cũng hơi ửng đỏ, bất đắc dĩ nhìn Chử Diễm, bộ dáng có chút đáng thương.
Chử Diễm bị đôi mắt mang theo hơi nước nhàn nhạt kia làm cho giật mình, theo bản năng muốn đưa tay đi xoa đầu cậu, tay cử động được một nửa mới hoàn hồn lại, đổi hướng chạm vào mép ngoài của bát thử nhiệt độ, nói, "Còn nóng, ăn từ từ."
Dứt lời liền xoay người trở về phòng bếp, đi thu dọn nồi.
Động tác nhỏ này của Chử Diễm không tránh được ánh mắt của Diệp Chuẩn, khiến đầu lưỡi có chút đau đớn của cậu lại vì nó mà cảm thấy ngọt ngào.
Tài nấu nướng của Chử Diễm tốt vô cùng, mì đơn giản nhưng sắc mùi đầy đủ, cho Diệp Chuẩn cảm thấy hương vị không thua kém những tiệm mì gần đó, đặc biệt là món trứng chiên, đúng là món sáu độ chín mà anh ấy thích , đâm đũa xuống sẽ có lòng đỏ trứng chảy ra.
Cậu ăn rất chậm, một tô mì ăn gần nửa tiếng, chỉ vì muốn cùng Chử Diễm lâu hơn một chút.
Tâm tư của Diệp Chuẩn Chử Diễm liếc qua liền thấy ngay nhưng ăn ý không có vạch trần, chỉ chờ cậu ăn xong rồi đem chén đũa vào nhà bếp, Diệp Chuẩn ôm tiểu Ngũ đứng ở cửa nhìn anh làm việc.
Chử Diễm cất chén đã rửa xong, cầm khăn giấy lau tay, nói với Diệp Chuẩn: "Muộn rồi, cậu trước tiên ngủ lại phòng khách một đêm, sáng mai tôi đưa cậu về."
Bây giờ đã là 1:30 sáng, có lẽ không quá muộn đối với Diệp Chuẩn, người đã quen với cuộc sống về đêm không tính là muộn, nhưng đối với Chử Diễm, người đi ngủ trước 12 giờ mỗi ngày thì thực sự đã quá trễ rồi.
Đối với đề nghị này của Diệp Chuẩn tất nhiên không có dị nghị, đừng nói ngủ phòng khách, cho dù ngủ salon cậu cũng cam tâm tình nguyện, lập tức gật đầu nói: " Được, cám ơn giáo sư."
"Không cần khách sáo." Chử Diễm nói, dừng một chút lại nói, "Tôi không phải thầy của cậu, cậu không cần phải gọi tôi là giáo sư, gọi tên là được rồi." Mỗi lần Diệp Chuẩn kéo dài thanh âm gọi anh là thầy Chử Diễm luôn có chút cảm giác kì lạ.
"Thế nhưng tôi thích gọi anh như vậy, tôi kính trọng anh nên gọi anh như vậy rất bình thường." Mặt Diệp Chuẩn đầy sự thành khẩn, vừa nói vừa lại gần Chử Diễm gọi mấy tiếng, "Giáo sư, giáo sư, giáo ~ sư."
Chử Diễm "..."
Kính trọng cũng không cần gọi như vậy, đây cũng nào khác gì trêu ghẹo đâu.
Nhìn dáng vẻ bất chấp đạo lý của cậu Chử Diễm cũng không muốn cùng cậu dây dưa đề tài này, dứt khoát đưa cậu đến phòng khách ở lầu một.
Nhà Chử Diễm ở là căn hộ duplex (1) nhưng diện tích không tính là lớn, có hai phòng trên lầu và dưới lầu, hai phòng trên lầu là phòng ngủ chính và thư phòng, lầu còn lại là phòng dành cho khách đã được thu dọn sạch sẽ, vừa vặn Chử Diễm có thể trực tiếp ở trong phòng còn lại.
"Đi ngủ sớm một chút đi." Chử Diễm nói xong liền xoay người rời đi, Diệp Chuẩn ở sau lưng anh nửa nghiêm túc nửa trêu ghẹo nói: "Giáo sư, tôi bay từ nơi xa như vậy về mà ngay cả hôn chúc ngủ ngon anh cũng không cho sao?"
Bước chân Chử Diễm dừng lại, quay đầu liền thấy Diệp Chuẩn nghiêng đầu nhìn mình, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Nhớ tới điều Diệp Chuẩn đã nói trong điện thoại lúc này, còn có dáng vẻ sắc mặt trắng nhợt của cậu khi chờ ở cửa tiểu khu, Chử Diễm đi tới, giơ tay xoa xoa tóc cậu, nói: "Được rồi không nên thức khuya, ngủ ngon."
Dứt lời liền rời khỏi phòng khách, thuận tay giúp cậu đóng cửa phòng khách lại.
Diệp Chuẩn nhìn cánh cửa phòng đóng kín đứng tại chỗ bất động, như thể nhiệt độ lòng bàn tay của Chử Diễm còn vương trên tóc cậu, bên tai còn có một câu cơ hồ gọi là lời cưng chiều kia của anh.
Không có hôn chúc ngủ ngon, một động tác đơn giản nhưng dịu dàng so với hôn càng khiến cho lòng cậu khẽ run, như thể ai đó thắp lên một ngọn đèn trong tim
Diệp Chuẩn, mày xong rồi.
Đứng hồi lâu, Diệp Chuẩn cúi đầu lấy tay che đi gương mặt, nhưng vẫn không khống chế được khóe miệng cong lên.
Ngủ ngon, giáo sư.
Ngoài cửa, bước chân lên lầu của Chử Diễm ngừng lại, anh giơ tay lên nhìn lòng bàn tay của mình một chút, nơi đó tựa hồ còn lưu lại xúc cảm mềm mại từ sợi tóc Diệp Chuẩn, không nhịn được nắm lại rồi lại mở lòng bàn tay ra.
Trên khuôn mặt lãnh đạm mà nghiêm túc của anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, anh thả tay xuống, đi lên lầu.
Ngủ ngon, Diệp Tiểu Chuẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro