Chương 15
Lúc Chử Diễm trở lại, trong phòng rất an tĩnh, anh cho là Diệp Chuẩn vẫn còn ở trong phòng ngủ ngủ bù, lúc đi qua phòng khách mới thấy cậu đang nằm trên ghế salon ngủ say, Tiểu Ngũ cũng co ro ngủ ở tay vịn salon trên đầu cậu.
Bước chân của Chử Diễm không khỏi nhẹ đi, anh đem bữa sáng để trong phòng ăn, lại quay trở lại phòng khách, đi đến bên cạnh Diệp Chuẩn đang ngủ say.
Một tay Diệp Chuẩn gác lên trán, một tay đặt ở trước bụng, một chân co lại, động tác tùy ý thả lỏng, cũng ngủ rất say, Chử Diễm đứng một lúc cậu cũng không phát hiện.
Những lần gặp nhau trước của hai người đều là Diệp Chuẩn chủ động, từ lần đầu tiên gặp mặt cậu tùy ý huýt sáo, trong lớp lúc to gan tán tỉnh khoa trương, sự ngây thơ khi không biết trả lời câu hỏi, vẻ ngoài quyến rũ trong bể bơi và người giải quyết việc một cách dễ dàng trong quán bar, Diệp Chuẩn.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ tĩnh lặng ngủ say của cậu.
Sau khi Diệp Chuẩn ngủ, dung mạo mặc dù cậu vẫn xinh đẹp như trước, nhưng lại không có vẻ quyến rũ hào hoa như mọi khi, đôi mắt hoa đào nhắm nghiền nên không thể nhìn thấy khung cảnh lung linh bên trong, khi ngủ miệng cậu hơi hé mở, so với phong cách yêu nghiệt những ngày qua, bộ dáng này vô cùng vô hại.
Nhìn cậu, Chử Diễm bỗng nhiên có chút ngẩn ngơ, hai người quen biết không tới một tháng, khi trước anh còn nghĩ muốn phân rõ giới hạn với Diệp Chuẩn, tránh để đối phương hoang phí quá nhiều thời gian nhàm chán ở trên người anh, cũng không biết làm sao lại đột nhiên biến thành tình huống như bây giờ.
Diệp Chuẩn mặc dù không phải là học sinh của anh, nhưng tuổi tác quả thật kém anh quá nhiều, cũng chỉ lớn hơn cháu ngoại đang học cấp 3 Tần Miễn của anh mấy tuổi mà thôi.
Chử Diễm suy nghĩ một chút, phát hiện thời điểm mình bằng Diệp Chuẩn như bây giờ thì cậu còn đang học tiểu học, tính toán một chút, anh cảm thấy sự cách biệt giữa hai người thậm chí còn lớn hơn, không thể không cảm thấy hơi nhức đầu.
Nhưng bất kể thế nào, sự tình phát triển cũng là tùy tâm thôi, cho dù anh đã từng nghĩ đến chuyện cự tuyệt nhưng cũng không che giấu được sự thật rằng Diệp Chuẩn thật sự chạm đến trái tim của anh.
Vậy thì Chử Diễm cũng không nghĩ nhiều nữa, đưa tay lay cậu một cái: "Diệp Chuẩn."
Mấy ngày nay Diệp Chuẩn ở nhà không làm sao ngủ được, hiện tại an tĩnh lại cậu thật sự ngủ say, Chử Diễm gọi cậu hai lần cậu mới tỉnh lại, nhìn thấy anh đầu tiên là sửng sốt một chút: "Chử Diễm?"
"Ừ." Chử Diễm thấy cậu tỉnh, thu tay về, "Dậy ăn sáng..."
Lời còn chưa dứt đột nhiên bị Diệp Chuẩn kéo tay, Diệp Chuẩn dùng sức kéo một cái, khiến Chử Diễm không phòng bị liền ngã xuống, lúc ngã vội vàng đưa tay chống xuống chỗ tựa ổn định thân hình, ngay sau đó một cái hôn khẽ liền rơi xuống mặt anh.
Chử Diễm: "..."
"Chào buổi sáng, giáo sư."
Bên tai là giọng nói mang theo ý cười của Diệp Chuẩn, nụ hôn của cậu vừa chạm vào liền biến mất, nhưng cảm giác mềm mại dường như vẫn còn lưu lại trên mặt.
Chử Diễm đang chống trên ghế salon khựng lại hai giây, trên mặt không nhìn ra biểu tình cũng không đáp lại lời của cậu, chỉ chậm rãi đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cậu bình tĩnh nói: "Tỉnh rồi liền ngồi dậy ăn sáng."
"Thật là lạnh lùng." Diệp Chuẩn nằm trên ghế salon bất động, nắm tay anh lắc lắc, "Kéo tôi với."
Khi anh ấy nói điều này, giọng nói của anh ấy rất lười biếng, dường như còn có chút đùa bỡn.
Trong vòng bạn bè của Chử Diễm không có ai lưu manh như vậy, ngay cả Tần Miễn khi còn bé cũng không dám nũng nịu ăn vạ kiểu này với anh, huống chi trong cuộc sống thói quen nghiêm khắc không có kiểu tứ chi nhũn ra tê liệt trên ghế salon không có chút hình tượng nào thế này.
Nhìn dáng vẻ "Anh không giúp tôi không dậy nổi" này của cậu, Chử Diễm nhíu mày lại: "... Xương cậu mềm à?"
"Làm sao anh biết?" Diệp Chuẩn căn bản không cảm thấy mềm xương là tính từ xấu, ngược lại cười tủm tỉm nhìn anh, "Anh muốn thử một chút không?"
——múa cột.
—— Diệp Tiểu Chuẩn ca eo mềm như giả vậy.
Lời cháu ngoại đột nhiên vang lên bên tai, ánh mắt của Chử Diễm không tự chủ được chuyển qua vị trí eo của cậu, lúc Diệp Chuẩn ngủ, vạt áo hơi vén lên để lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng nõn, tương phản với bộ quần áo ở nhà sáng màu vô cùng nổi bật.
Lần trước ở bể bơi, Chử Diễm đã nhìn thấy Diệp Chuẩn chỉ mặc một chiếc quần bơi, tỷ lệ cơ thể của cậu rất tuyệt vời, mặc dù cơ bắp không lộ rõ nhưng chúng rất săn chắc, vòng eo nhỏ nhắn của cậu rất đẹp, như thể từng inch đều được đo đạc và chạm khắc một cách tỉ mỉ về tổng thể, khiến người ta không khỏi thắc mắc khi chạm vào sẽ có cảm giác thế nào.
Dù bây giờ chỉ lộ ra một phần nhỏ da thịt nhưng lại có loại nửa kín nửa hở.
Thời gian tầm mắt của anh dừng lại rất ngắn, có lẽ chỉ hai giây liền thu hồi lại, nhanh đến khiến người ta không bắt được. Anh sẽ không cùng Diệp Chuẩn thảo luận vấn đề có mềm hay không, ngược lại nắm tay cậu kéo cậu dậy từ ghế salon
"Chúng ta ăn cái gì?" Diệp Chuẩn đi theo cậu đến phòng ăn, giúp anh lấy bữa sáng mang về ra.
Chử Diễm mua không ít thứ, sữa đậu nành, bánh rán, sủi cảo hấp đều có, Diệp Chuẩn oa một tiếng, ngẩng đầu hỏi anh: "Sao anh mua nhiều thế?"
"Không biết cậu thích ăn gì nên mua nhiều một chút" Chử Diễm vừa nói vừa chia mọi thứ vào đĩa sạch sẽ, sau khi chuẩn bị xong lại vào phòng bếp.
Diệp Chuẩn đi theo, phát hiện anh còn đang nấu cháo trong bếp, mở nắp nồi ra, một mùi thơm nồng bốc lên, kích thích khẩu vị của cậu.
"Vẫn còn có cháo?"Diệp Chuẩn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhìn anh lấy bát đũa từ trong tủ khử trùng ra, bưng cháo cho hai người, trong lòng có loại cảm giác ấm áp vây quanh, cảm giác cả người như nhũn ra như đang lơ lửng giữa không trung.
"Buổi sáng trước khi ra cửa nấu, cài sẵn thời gian là được." Chử Diễm nói, thấy cậu đưa tay tới nhận lấy cái chén, nhắc nhở một câu, "Cẩn thận nóng."
"Không sợ, da tôi dày." Diệp Chuẩn thờ ơ nói, nhận lấy chén chén cháo trong tay anh bưng đi.
Đứng trong bếp với một chén cháo khác, Chử Diễm nhớ lại hành vi của Diệp Chuẩn kể từ khi hai người gặp nhau, âm thầm thêm từ "mặt dày" vào trước từ "da dày".
Diệp Chuẩn không biết giáo sư dán nhãn cho mình, bưng cháo đi ra ngoài xong, quay đầu lại thấy anh đứng yên liền lên tiếng hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Không." Chử Diễm mặt đầy bình tĩnh bưng cháo ra, thời điểm đi ngang qua Diệp Chuẩn, ánh mắt lướt qua trên mặt cậu một cái.
—— ừ, thật dày.
Trên bàn ăn, Chử Diễm nhìn Diệp Chuẩn dùng muỗng khuấy đều cháo, nghĩ đến tối hôm qua cậu bị phỏng lại nhắc nhở một câu: "Cháo mới vừa nấu xong, cậu cẩn thận nóng."
Diệp Chuẩn đang múc một muỗng cháo muốn bỏ vào miệng, nghe anh nói, động tác liền ngừng một lát, đột nhiên "A" một tiếng, le lưỡi một cái, lúng búng nói: "Giáo sư, đầu lưỡi của tôi đau."
"Ừ?" Chử Diễm nghe vậy đi qua nhìn đầu lưỡi đỏ tươi của cậu một chút, chú ý tới vẻ ranh mãnh trong mắt cậu, sắc mặt ngừng một lát "...Lo ăn của cậu đi."
"Được, giáo sư." Diệp Chuẩn đùa dai thành công liền thu hồi vẻ mặt, nghiêm túc gật đầu, bắt đầu ăn sáng, trong vòng nửa phút, đột nhiên cúi đầu cười.
"Lại cười cái gì?" Chử Diễm khó hiểu hỏi.
"Vui vẻ đó." Diệp Chuẩn ngẩng đầu nhìn về phía anh, "Thật ra đã rất lâu rồi tôi không ngồi ở nhà ăn sáng như vậy, bình thường giờ này nếu không phải là đi học lớp của anh thì tôi khẳng định còn đang ngủ."
Lấy thói quen sinh hoạt của cậu mà nói, số lần dậy sớm ăn sáng thật sự ít ỏi, cho dù khoảng thời gian này dậy sớm đi học lớp của Chử Diễm cũng chỉ ở trên đường mua bữa ăn sáng hoặc là tan lớp đến phía ngoài trường học tùy tiện mua chút đồ ăn, loại tình cảnh ở nhà nấu cháo, hai người đối diện nhau ngồi ăn điểm tâm đã rất lâu không xảy ra.
Ấn tượng của Diệp Chuẩn về việc này là khi bà ngoại cậu vẫn còn, khi đó bà sẽ làm bữa sáng vào buổi sáng, đánh thức cậu dậy, tiễn cậu ra cửa và đợi cậu trở về.
Bà cho cậu tất cả khi tuổi thơ thiếu vắng sự chăm sóc của cha mẹ, mặc dù chỉ ở bên cậu mấy năm, nhưng sự ấm áp đã bén rễ trong lòng cậu.
Nghĩ đến người thân đã mất từ lâu, nụ cười trên mặt Diệp Chuẩn có chút phai đi, cậu cúi đầu tiếp tục ăn cháo, chuyển chủ đề: "Giáo sư, không ngờ anh lại có thể nấu ăn."
Biểu tình biến hóa trên mặt cậu Chử Diễm cũng nhìn thấy, chẳng qua cậu không muốn đề cập đến anh cũng không nói, theo cậu chuyển chủ đề: "Biết một chút."
"Tôi chỉ biết làm mì ăn liền thôi, vừa đơn giản lại tiện lợi." Diệp Chuẩn là người cô độc, ở nhà có rất nhiều mì ăn liền, có có nước sôi là có thể ăn.
"Ăn ít mì gói thôi"
"Tiện lợi mà, buổi tối ngủ muộn, hôm sau tỉnh lại quá đói, gọi đồ ăn bên ngoài thì phải đợi quá lâu."
"Tuổi trẻ đừng lúc nào cũng thức khuya."
Chử Diễm nghe cậu nói như vậy, nghĩ đến công việc của cậu theo bản năng liền nói ra những lời này, lời nói thì không có vấn đề nhưng anh lại lấy giọng điệu của trưởng bối tương tự như khi giáo dục Tần Miễn, nói xong mới phản ứng được có gì không đúng, hai người đồng thởi sửng sốt một chút.
Bầu không khí có chút kì lạ, Chử Diễm ho nhẹ một tiếng, nói: "Thức khuya không tốt cho thân thể."
Diệp Chuẩn khẽ cười, dựa vào trên bàn ăn: "Giáo sư, anh đang dạy dỗ à?"
"Không." Chử Diễm mặt vô biểu tình nói, "Lúc ăn đừng nói chuyện phiếm."
"Aiz ~" Diệp Chuẩn kéo dài giọng, "Địa bàn của anh, anh làm chủ"
"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Chuẩn: Có mềm không?
Chử Diễm: ...Đừng lộn xộn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro