Chương 1
"Ding...Kết nối với thế giới cốt truyện thành công! Bây giờ tiến hành sửa chữa lỗ hổng thao tác, đang nhập số liệu..."
Họ tên: Hứa Phong Đình;
Định vị nhân vật: Bia đỡ đạn;
Thân phận nhân vật: Tự mở khoá;
Tuổi thọ nhân vật: Còn 10 năm
Nhiệm vụ tuyến chính: Trông nom nhóc phản diện trưởng thành bình an;
Trong thời gian tiến hành nhiệm vụ, hệ thống sẽ bảo đảm an toàn cho sinh mệnh của ký chủ, bây giờ mời kí chủ tiến hành xác nhận thông tin."
Một giọng nói máy móc vang lên từ trong bóng tối, giống như lời dặn của thần đánh thức linh hồn ngủ say.
"Kí chủ đã xác nhận, lập tức đưa đến thế giới mới...địa điểm rơi: Tuỳ."
Hứa Phong Đình vừa tỉnh lại chưa kịp phản ứng thì đã bị đưa đến một nơi xa lạ, sạp bán hàng xung quanh san sát nhau, đoàn người đông đúc đều mặc đồ cổ trang, chỉ có mình anh là ăn mặc kỳ lạ.
"Mẹ! Mau nhìn kìa! Trên trời có thần tiên rơi xuống!"
Tiếng hét to vui mừng ngạc nhiên của đứa nhỏ không chỉ thu hút sự chú ý của mẫu thân của mình, mà còn khiến cho những người khác trên phố cũng để ý đến vị thiếu niên khác người này.
Chỉ nhìn thấy một thiếu niên xuất hiện ở giữa phố không biết từ lúc nào, tóc xõa dài không buộc, người mặc trang phục kỳ lạ xen lẫn màu trắng và xanh, đi chân trần cứ đứng như vậy nhưng lại không hề nhếch nhác, da dẻ tái nhợt bị ánh nắng chiều mạ lên một lớp màu ấm, thế nhưng vẫn hiện ra trắng trẻo trong sáng giống như thần tiên hạ phàm.
Hứa Phong Đình lạnh run cầm cập, khoác đồ bệnh nhân bị lọt gió, thử triệu gọi năng lực thực bí của thứ tự xưng là thần bí kia:
"Khụ khụ...phải hệ thống 001 không? Đây là đâu? Tôi không xác nhận mà cưỡng chế đưa tôi đến là có ý gì hả?"
"Kí chủ không cần hoang mang, đây là một thế giới trong sách. Vì nguyên nhân nào đó mà thế giới này thiếu mất một nhân vật làm bia đỡ đạn, việc cậu phải làm chính là đảm nhận chỗ trống này, đi hết cốt truyện là có thể trở về thế giới ban đầu, đến lúc đó còn có được một cơ thể khoẻ mạnh nữa."
Dường như lo lắng Hứa Phong Đình sẽ từ chối, 001 bổ sung thêm:
"Cơ thể của cậu là dáng vẻ mười năm trước, do đó vẫn còn tuổi thọ mười năm, chỉ cần không ảnh hưởng đến cốt truyện quan trọng thì có thể tuỳ ý phát huy, tự do sống ở thế giới này, đợi nhóc phản diện trưởng thành là có thể dứt áo ra đi."
Mặc dù hệ thống này rất mất lịch sự, chưa có sự đồng ý đã đưa anh đến thế giới này, nhưng anh vỗ là người sắp chết, nghĩ kỹ lại thì vẫn được lời.
Không chỉ được sống không công thêm mười năm mà sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn có được một cơ thể khỏe mạnh.
Thấy kí chủ không từ chối, giọng máy móc của 001 lại mang theo chút hào hứng:
"Vậy tôi truyền cốt truyện gốc cho cậu."
Hệ thống vừa dứt lời, Hứa Phong Đình đã cảm nhận được một trận mờ mắt choáng váng, lúc hoàn hồn lại thì trong đầu xuất hiện từng dòng chữ, chắc hẳn là cốt truyện mà hệ thống đã nói.
Ở đây thiên hạ chia làm bốn, Bắc là nước Cừ, Tây là nước Thần, về phía Nam là thánh vực Miêu Cương, mà nơi được ba nước lớn vây bọc chính là nước Hạ chiếm cứ Trung Đông, cũng là đất nước lớn có thực lực hưng thịnh nhất hiện tại.
Khởi đầu của câu chuyện chính là ở buổi yến tiệc triều đình của nước Hạ, nhân vật chính chia thành Phong Hoan Ý - Nhị hoàng tử nước Thần, và Mặc Trạch Vũ - Thái tử nước Hạ.
Lúc còn nhỏ Phong Hoan Ý từng sống ở nước Hạ một thời gian có tình sâu nghĩa nặng với Mặc Trạch Vũ, nhiều năm từ biệt nay gặp lại mọi cảm xúc khó mà dằn xuống được, hai người tâm sự nỗi lòng với nhau, mỗi người đều tự xin chỉ thị của phụ hoàng.
Vua nước Thần yêu thương vị hoàng tử từng thất lạc này nhất, thấy lòng con trai đã quyết nên chỉ đành đồng ý cho hoàng tử hạ mình gả đến nước Hạ, nhưng nói rõ phải đợi sau khi thái tử yên vị mới có thể lo liệu hôn sự của hai người.
Hai nước liên hôn là chuyện vui lớn, thái tử cũng vì chuyện liên hôn này mà thế lực tăng mạnh, tất cả mọi người đều cho rằng hoàng vị này chắc chắn do thái tử kế thừa, nhưng không ngờ lại xuất hiện một vị Cửu hoàng tử sớm đã bị trục xuất khỏi cung.
Sau khi vua nước Hạ chết, Cửu hoàng tử Mặc Hoà Dã ngụy tạo chiếu thư, dựa vào di nguyện của tiên đế rồi leo lên hoàng vị.
Cùng hôm đó hắn gửi một bức thư cho nước Thần, ép buộc quốc vương đưa Nhị hoàng tử đến liên hôn, thì ra lúc nhỏ Cửu hoàng tử này từng được Phong Hoan Ý chăm sóc, sau khi trưởng thành thì cứ nhớ nhung không quên.
Không lâu sau thái hậu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, y quan phát hiện sâu độc vàng trên thi thể này, chứng cứ chỉ thẳng vào tân đế.
Tiền thái tử Mặc Trạch Vũ liên tiếp mất đi người yêu, người thân, ẩn nhẫn chịu đựng rất lâu nay bắt đầu đảo chính.
Trong trận đảo chính này, tân đế bị loạn tiễn xuyên tim mà chết, Mặc Trạch Vũ đoạt lại hoàng vị lấy Phong Hoan Ý, hai nước Thần Hạ kết liên minh từ đó, câu chuyện cũng đến hồi kết.
Vì bệnh tật yếu ớt, Hứa Phong Đình đã lớn lên ở bệnh viện từ nhỏ, lúc không có gì làm thì sẽ xem tiểu thuyết, tự cho rằng cũng đã xem không ít sách tạp, nhưng lúc xem xong cốt truyện trong đầu thì đã có được nhận thức mới:
Câu chuyện máu chó thật...
Anh sờ da gà nổi trên tay rồi lại cảm thấy kỳ lạ:
"001, ngươi đưa cho ta là cốt truyện hoàn chỉnh chưa? Sao chỉ có chút nội dung thôi vậy?"
Cốt truyện trong đầu chỉ có vỏn vẹn mấy nghìn chữ, giới thiệu đại khái hướng đi của câu chuyện, không giống tiểu thuyết mà trái lại giống như nội dung chính hơn, anh vừa liếc mắt là đã kết cục rồi.
Không biết tại sao bỗng nhiên trong đầu truyền đến một âm điện lưu ồn ào, giọng nói của hệ thống đứt quãng:
"Không thể...biết được...xin kí chủ...tự mình tìm kiếm...001 sắp ngủ đông..."
???
Đợi đã, chưa nói rõ mà!
Hứa Phong Đình vội hỏi:
"Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì tôi sẽ thế nào?"
Lần này, rất nhanh anh đã có được đáp án, mặc dù giọng của hệ thống đứt quãng nhưng lại kiên định đến lạ thường:
"Cậu...sẽ không thất bại."
Để lại một câu khó hiểu như vậy rồi 001 liền rơi vào ngủ đông, cho dù Hứa Phong Đình gọi trong lòng bao nhiêu lần cũng không trả lời.
Đối thoại với hệ thống không quá mấy giây, Hứa Phong Đình nhìn người xung quanh ngày càng nhiều nên nhất thời có chút lúng túng:
Ở đây không ít người đều nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên xuất hiện của anh, chắc sẽ không coi anh như yêu quái rồi bắt lại đâu nhỉ?
Đối với một thiếu niên ăn mặc kỳ lạ, mọi người không dám tuỳ tiện đến gần, nhưng không tránh khỏi sinh lòng cảnh giác.
"Vừa nãy có người đứng ở đây à?"
"Ta mua gạo ở sạp kế bên, không nhìn thấy có người nào như vậy!"
"Ta đang định dọn sạp, vừa quay đầu thì thấy đối diện có người đứng, doạ ta hết cả hồn!"
Bà chủ quầy vằn thắn thấy người vây ngày càng nhiều thì chủ động bước lên hỏi:
"Tiểu công tử, cậu từ đến vậy? Nhà cửa ở đâu?"
Đúng lúc bệnh họ phát tác, Hứa Phong Đình cúi đầu ho khan một trận, anh xua tay ra hiệu không tiện nói chuyện, không nhịn được mà mắng thầm trong lòng:
Tên hệ thống không đáng tin này, ngay cả thông tin nhân vật cũng không cung cấp, làm sao anh biết nhà cửa ở đâu!
Thấy thiếu niên chần chừ không nói chuyện, có người đợi mất kiên nhẫn liền kêu lên:
"Đồ ma bệnh! Rốt cuộc ngươi từ đâu đến? Bọn ta chưa từng gặp ngươi, chẳng lẽ là yêu quá!"
Vừa thốt ra từ 'yêu quái', mi tâm của Hứa Phong Đình liền giật giật, vừa nhướng mắt lên quả nhiên nhìn thấy mọi người đều biến sắc, sự hoảng sợ trong mắt mọi người không hề che giấu, lần lượt cầm đồ vật gần tay lên với tư thế muốn bắt yêu.
Hứa Phong Đình rất muốn trốn, lại nghĩ với cơ thể đau ốm này nên chỉ đành bất lực từ bỏ:
Đoán chừng chạy không nổi mấy bước đã xong đời rồi, hay là bỏ đi.
Chính vào lúc người dân đến gần mang theo lòng thù địch, thiếu niên yếu ớt bỗng ngẩng đầu, giọng nói chậm rãi:
"Các vị chờ đã! Tôi... khụ khụ...tại hạ quả thật không phải người phàm, nhưng cũng không phải yêu quái, quấy nhiễu các vị quả thật cảm thấy có lỗi. Tới đây, chỉ vì một lời thần dụ: Mùng 6 tháng 9, nước sẽ nhấn chìm sông Hoài, thần thương xót con dân Đại Hạ nên đặc biệt cử sứ giả đến dẹp nạn.
Khoảnh khắc thiếu niên ngẩng đầu, đám người ồn ào lập tức trở nên yên lặng.
Quả thật người trước mặt quá đẹp, toàn thân là khí chất thanh nhã sạch sẽ, vốn nên có tướng mạo xuất trần nhưng lại có đôi mắt và đuôi mắt vểnh lên, lúc ánh mắt xoay chuyển tựa như yêu mị giữa núi, thu hút người khác mà không hề hay biết.
Chẳng lẽ là hồ ly tinh?
Những người ở đây đều không hẹn mà cùng suy nghĩ.
Trong đám người, không biết là ai cười chế giễu:
"Mùng 6 tháng 9 chính là ngày mai, nhưng các vị nhìn xem trời hôm nay làm gì có bộ dạng sắp đổ mưa lớn chứ? Tiểu tử này trông xinh đẹp như vậy, ta thấy chính là yêu tinh đó!"
Hứa Phong đình nhìn sang người đang nói chuyện, phát hiện là một thanh niên tướng mạo bình thường, nếu không phải đối phương chủ động lên tiếng thì anh cũng không để ý đến, lại càng không phát hiện trên cổ người đó có vết sẹo.
Vết sẹo này...trong cốt truyện 001 đưa anh có nhắc đến.
Con ngươi Hứa Phong Đình hơi loé sáng, theo bản năng anh nhìn sang đám người quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa, thế nhưng không đợi anh có phản ứng đã nghe thấy tiếng người này lớn tiếng hô lên:
"Các vị đang đợi gì thế, mau theo ta bắt yêu quái! Đưa hắn đến quan phủ còn có thể nhận được tiền thưởng đấy!"
Đang nói chuyện thì đột nhiên thanh niên xông qua một tay giữ chặt thiếu niên có lai lịch thần bí, có người dẫn đầu nên những người dân khác cũng lần lượt bắt chước tên đó bước lên, đám người vây kín không lối thoát.
Nhiều người quá...
Hứa Phong Đình nhíu mày có chút khó chịu, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, anh ngước mắt nhìn bên ngoài đám người, nhìn chăm chăm vào chiếc xe ngựa vừa nhìn thấy kia, dùng hết sức hét lên:
"Điện hạ! Người dùng tiền chuộc mạng trốn ngục ở ngay đây, bây giờ không ra tay thì đợi đến lúc nào!"
Hét xong một tiếng là oxi ở phổi liền được lọc sạch, bệnh ho cứ phải phát tác ngay lúc này, anh lại ho khan, trên gương mặt tái nhợt cũng đã nén đến đỏ ửng.
Chính vào lúc này người thanh niên đang giữ chặt anh kêu lên một tiếng, rồi nhịn đau buông lỏng tay, một viên đá nhỏ rơi xuống bên cạnh lêu chập chen.
"Ai!"
Thanh niên giận dữ chất vấn.
Một giọng nói rõ ràng từ bên ngoài đám người truyền đến:
"....Ngươi hãy xem xem ta là ai."
Vừa dứt lời, đám người vốn đang xem náo nhiệt liền sợ hãi tột độ, không hẹn mà cùng lúc nhìn về phía âm thanh phát ra, thế nhưng lại đồng loạt quỳ xuống hành lễ, kể cả thanh niên bên cạnh Hứa Phong Đình:
"Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế...!"
Cùng lúc này đám người từ từ tản ra, dọn ra một con đường cho thái tử.
Cuối cùng không khí xung quanh cũng được lưu thông.
Hứa Phong Đình ôm ngực thở hổn hển, tạm thời không có sức, cũng không muốn đứng dậy mà chỉ phó mặc nằm dưới đất:.
Cũng đã bị xem là yêu quái rồi, cũng không thể yêu cầu yêu quái biết hành lễ đâu nhỉ? Cứ nằm trì hoãn trước đã.
"Chư vị không cần đa lễ, lần này ta ra ngoài là cải trang vi hành, đứng dậy đi."
Thiếu niên thái tử đi đến trước mặt Hứa Phong Đình tốt bụng đưa tay ra.
"Công tử cũng đứng dậy đi, dưới đất dơ lắm."
Mặt trời hôm nay rất tốt, vươn trên người đầy ấm áp, Hứa Phong Đình híp mắt, nhìn rõ dáng vẻ của vị thái tử này.
Y mặc một trường bào màu xanh nhạt, giơ tay nhấc chân cũng mang theo khí chất cao quý thiên gia, đoan chính lễ độ, là một dáng vẻ đẹp của ngọc thụ chi lan, thảo nào có thể khiến người đàn ông kia một lòng hướng về y.
Thái tử đã đưa tay rồi nên Hứa Phong Đình cũng không biết xấu hổ mà nằm tiếp nữa, thế là đáp lại bằng nụ cười rồi cầm lấy tay mà đối phương đưa ra.
"Đa tạ điện hạ."
Mặc Trạch Vũ hơi dùng sức đỡ vị thần tiên ốm yếu này đứng dậy, y nhìn sang thanh niên vừa nói muốn bắt yêu kia rồi âm thầm ra hiệu bằng tay, trầm giọng nói:
"Bắt lấy."
Vừa dứt lời, thị vệ trốn trong bóng tối liền xông vào đám người, giữ lấy thanh niên với tư thế nhanh như chớp.
Thanh niên khó hiểu ngước mắt lên chất vấn thái tử:
"Điện hạ làm vậy là có ý gì!"
Mặc Trạch Vũ không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn sang thần tiên bên cạnh, con ngươi mang theo nụ cười dịu dàng:
"Người vừa nãy công tử muốn ta bắt có phải là hắn?"
Hứa Phong Đình gật đầu, anh đến gần bên cạnh Mặc Trạch Vũ thì thầm mấy câu.
Mặc Trạch Vũ lắng nghe rồi bỗng nhiên bước một bước về phía trước, tìm kiếm trên mặt thanh niên một lượt, đột nhiên tấm da mặt từ trên mặt thanh niên rơi xuống.
Nhìn thấy khuôn mặt bên dưới tấm da, những người ở đây không khỏi ngạc nhiên kêu lên:
"Có phải ta nhìn nhầm rồi không?"
"Đây chẳng phải là Trần Khả Thiện sao! Cái tên vào ngục vì cướp vợ giết con, mọi người còn nhớ không?"
"Đúng là hắn, chẳng phải năm trước đã bị chém đậu trong ngục rồi sao? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?"
...
Vào lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, thái tử giải thích:
"Hôm trước ta vừa đến hình bộ tiếp nhận thì nhận được cấp báo trong ngục 'dùng tiền chuộc mạng', sau khi điều tra chặt chẽ một lượt xác thực là có chuyện này, mà ông chủ sạp gạo Trần Khả Phú là một trong những người chuộc mạng, đệ đệ Trần Khả Thiện vốn dĩ phải đưa ra pháp trường vào năm ngoái, nhưng bây giờ vẫn bình yên vô sự.
Lần này ra ngoài, một là để bắt hai người này về quy án, hai là muốn xem xem bách tính bây giờ đang buôn bán những gì, tại sao cả kinh thành chỉ có một cửa sạp bán gạo? Đến mức tăng giá tùy tiện, kiếm được tiền bạc dồi dào, hào phòng biếu tặng nghìn vàng cho coi ngục.
Mặc Trạch vũ nhìn sang Trần Khả Thiện, ánh mắt sắc bén:
"Có điều xem ra bây giờ Trần Khả Phú không nuôi nổi đệ đệ như ngươi rồi, hại người phải chỉ ra người vô tội để bắt yêu lãnh thưởng."
"Nếu không phải hắn là yêu quái thì làm sao nhận ra được ta!"
Biết hôm nay sợ lạ khó thoát được kiếp này, Trần Khả Thiện oán hận liếc nhìn Hứa Phong Đình, đột nhiên ra sức giãy dụa:
"Đều tại ngươi! Tên yêu quái nhà ngươi! Nếu không phải ngươi! Ta sẽ không bị phát hiện!"
Hứa Phong Đình chớp mắt vô tội, chậm rãi bước sang bên cạnh mấy bước.
Nếu còn không đi nữa thì nước bọt sắp phun vào mặt anh rồi.
Thấy Trần Khả Thiện muốn công kích người khác, thị vệ đang áp chế hắn bẻ ngược tay lại, đúng lúc Mặc Trạch Vũ căn dặn:
"Đưa hắn đi."
Thấy người đã được đưa đi, Mặc Trạch Vũ cảm kích chắp tay thi lễ với Hứa Phong Đình:
"Hôm nay đa tạ công tử tương trợ, không biết làm sao công tử lại biết hôm nay ta sẽ đến đây? Rồi làm sao biết được thân phận thật sự của người này?"
Tư thế kính cẩn, giọng điệu ôn hòa, nhưng câu hỏi lại không có câu nào là không thăm dò.
Lời của Trần Khả Thiện nói trước khi đi vẫn khiến vị thái nử này sinh nghi.
Hứa Phong Đình nở nụ cười yếu ớt, ho nhẹ rồi nói:
"Chỉ là vì phát hiện khí chất hoàng gia trên xe ngựa, do vậy mới biết được trong xe là ai, làm gì có tại sao; còn về tên phạm nhân vừa nãy, chẳng qua là vì đã nhìn thấy quá khứ mà thôi."
Nói đến đây thì không nói nữa, quả thật là...Không bịa nổi nữa.
Sỡ dĩ anh biết những chuyện này đâu phải vì những thứ kỳ quái đó, chỉ là vì cốt truyện mà thôi:
"Mùng 6 tháng 9 sông Hoài có lũ lụt, hoàng đế đuổi con nhỏ ra khỏi cung, khi đó thái tử đang vòng quành ở thế gia hoàng thành, quét sạch những hiệu buôn lũng đoạn, thanh lọc án cũ 'chuộc mạng' ở hình bộ."
Đây là mở đầu câu chuyện mà anh nhìn thấy.
Đoạn sau là tình tiết do Trần Khả Thiện để lộ vết sẹo, bị thái tử nhìn thấu nên dễ dàng bắt lấy.
Nhưng nhắc đến cốt truyện thì không cách nào nói thẳng ra, chỉ đành bịa chuyện ly kỳ chút, thần tiên cũng tốt hơn yêu quái mà.
Bách tính không biết Hứa Phong Đình nghĩ gì, trái lại còn bị lời nói của đối phương doạ sững sờ:
Không thấy người, chỉ dựa vào luồng khí đã có thể nhận ra thái tử, thậm chí có thể nhìn thấy quá khứ của một người.
Lẽ nào...Thật sự là thần tiên sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro