Chương 4
Hoàng cung Đại Hạ, ngự thư phòng.
Thái tử kính cẩn đợi một bên, đợi vua Hạ phê duyệt xong tấu chương trong tay, Hứa Phong Đình bình tĩnh quan sát hoàng đế của thế giới này.
Theo như thiết lập trong sách, chắc hắn vua Hạ lúc này đang tuổi trung niên, nhưng người thật lại già dặn hơn trong tưởng tượng nhiều, tóc mai đã bạc, thân hình hơi khom giống như một ông già bốn năm chục tuổi.
Đế vương quả thật là chức vị cực khổ nhất, nhìn xem tổn bao nhiêu tuổi thọ, cũng không biết tại sao lại có nhiều người bon chen vào như vậy.
Qua một lúc lâu, cuối cùng vua Hạ cũng thoát ra khỏi đống tấu chương như núi, giọng của ông uy nghiêm:
"Thái tử, vị này chính là tiên nhân Tử Minh ư?"
Lúc vua Hạ hỏi câu này, Hứa Phong Đình đã biết cuộc đối thoại của anh và thái tử trên xe ngựa đã được truyền đi rồi.
Từ đó về sau, 'tiên nhân Tử Min' sẽ là thân phận mới của anh ở thế giới này.
Đoán chừng cách xử lý lũ lụt cũng đã truyền đến tai vua Hạ, bởi vì lúc thái tử thừa nhận thân phận của anh, đột nhiên ánh mắt của vua Hạ sáng lên rồi nói một câu giống như thái tử:
"Tiên trưởng có tài trị thế, có muốn ở lại Đại Hạ san sẻ cùng trẫm? Thiên tài địa bảo trên đời này đều ở hoàng cung, có thể giúp tiên trưởng điều dưỡng cơ thể."
Đương nhiên không muốn, anh vẫn còn nhiệm vụ bên mình, cho dù thế nào cũng sẽ không ở lại trong cung.
Hứa Phong Đình ho nhẹ một tiếng, nói thẳng:
"Tại hạ đến đây là để tu hành, không vì nhập tục."
Thiếu niên tiên trưởng lúc này chưa hoàn toàn cách ly khỏi xã hội hiện đại, cũng có chút thất kính với vua Hạ, từ chối không chút nể nang.
"Nếu đã không nhập tục, tại sao lại vào cung?"
Lúc này Hứa Phong Đình mới bất giác phản ứng lại, vừa nãy mình từ chối dứt khoát quá, không giữ chút thể diện nào cho hoàng đế.
Anh không khỏi có chút hối hận, sớm biết vậy đã không đồng ý với thái tử rồi, bỗng dưng chuốc lấy phiền phức cho mình.
Con người Hứa Phong Đình ghét nhất là phiền phức, vốn dĩ không có cách tẩy trắng cho nhóc phản diện, nhưng lời thái tử quá là xúi giục khiến anh nổi lòng nhân từ liền đồng ý một cách mơ hồ, rồi bị đẩy đến ngự thư phòng.
Không ngờ vừa vào đây đã chọc giận hoàng đế, không ổn có khi còn không ra được.
Hồ đồ, hồ đồ quá!
Thấy sắc mặt phụ hoàng đã sầm xuống có vẻ không vui, thái tử ở bên cạnh vội lên tiếng:
"Phụ hoàng, tiên trưởng vào cung là vì báo tin lũ lụt ngày mai, người tu hành quả thật có quy tắc không nhập tục, chẳng phải Bất Vong đại sư cũng..."
"Thái tử, trẫm không hỏi con."
Vua Hạ ngắt lời thái tử, ánh mắt nhìn sang thái tử có nhiều suy nghĩ sâu xa không nhìn rõ.
Thái tử kinh sợ không dám nói thêm.
Ánh mắt đó, là đang nghi ngờ y.
Nếu như nói tiếp, phụ hoàng sẽ trách nhầm Tử minh là người mình sắp xếp.
Người tu hành không nhập tục, làm sao vua Hạ không biết được.
Vừa nãy hỏi như vậy chẳng qua là muốn thăm dò thực hư vị tiên trưởng này, không nghĩ đối phương lại từ chối dứt khoát như vậy, trong lời nói không có chút kính nể với hoàng thất, vì vậy sắc mặt mới trầm xuống.
Bất ngờ hơn là thái tử lại để tâm đến người này như thế, chẳng phải trước nay y chưa từng tin vào chuyện quỷ thần sao?
Vua Hạ thu lại ánh mắt và cũng mất đi hứng thú với tiên trưởng trước mặt, ông xua tay nói:
"Chuyện lũ lụt, khâm thiên giám đã báo với trẫm rồi, nếu tiên trưởng không có chuyện khác thì mời về cho."
Thái tử bên lên trước một bước dường như còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị người bên cạnh ngăn lại, ngước mắt lên nhìn thì thấy tiểu tiên trưởng lắc đầu với y.
Rõ ràng bệ hạ đã nghi ngờ thái tử, thái tử càng vội vàng thì thể hiện sự xuất hiện của vị sứ giả này càng kỳ lạ.
Nếu mình đã đồng ý với người ta, cho dù hối hận đi nữa cũng phải làm cho xong chuyện, tuyệt đối không có chuyện để thái tử dấn thân vào nguy hiểm.
Anh đã nghĩ ra kế sách ứng phó.
Hứa Phong Đình nhìn thái tử với ánh mắt trấn an, rồi bước lên trước một bước, hỏi hoàng đế:
"Có phải gần đây bệ hạ bị ác mộng làm phiền? Nửa đêm khó mà thức dậy?"
Hoàng đế không ngẩng đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương trong tay:
"Làm sao nữa, những bệnh trạng này thái y trong cung đều biết."
"Nhưng các thái y chắc chắn không biết tình cảnh trong mơ của bệ hạ."
Hứa Phong Đình bổ sung từng câu từng chữ.
"Trâm cài tựa gối, máu nhuộm chuông vàng."
Đây là cảnh trong mơ của hoàng đế sau khi Cửu hoàng tử bị đuổi khỏi cung, mặc dù thời gian có mâu thuẫn nhưng trong sách từng nhắc đến, vị hoàng đế này 'gần đây thường bị ác mộng làm phiền'
Nếu như thế chắc hẳn không chỉ một lần thấy giấc mơ lạ này, không chừng trong mấy ngày này cũng sẽ là nó thì sao?
Con người Hứa Phong Đình không có sở thích gì khác chỉ thích cược, lần này anh định cược một ván lớn, nếu vận may tốt không chừng ngay cả chuyện ăn mặc đi lại cũng có thể giải quyết.
Tiên trưởng Tử Minh vừa nói xong câu cuối, vua Hạ bỗng đứng dậy, ông trầm mặc phớt lờ xung quanh, đồng thời nói với thái tử:
"Con cũng ra ngoài."
Thái tử không yên tâm nhìn sang Hứa Phong Đình, thấy đối phương tập trung tinh thần, dáng vẻ dường như đã nắm chắc thì lúc này mới lui ra.
Nhất thời trong ngự thư phòng chỉ còn lại hai người là vua Hạ và Hứa Phong Đình.
"Tiên trưởng đã biết những gì?"
Chuyện này trước nay ông chưa từng nói với bất kỳ ai, thiếu niên trước mặt làm sao biết được?
Rốt cuộc là tiên nhân thật, hay là thần tiên giả mà thái tử tìm đến?
Lúc nói câu này, trên người hoàng đế vô cùng uy nghiêm, dường như muốn thông qua cách này để khiến thiếu niên hoảng loạn lộ ra sơ hở.
Hứa Phong Đình đã hoàn toàn chứng kiến được cái gì gọi là uy nghiêm đế vương, uy lực lớn mạnh chèn ép khiến anh suýt chút không thở nổi.
Nhưng vậy thì làm sao, anh cược đúng rồi, hoàng đế có việc nhờ anh, lúc này người đứng trước mặt mình chẳng qua chỉ là một con hổ giấy mà thôi.
Hứa Phong Đình khẽ cười, thần thái ung dung:
"Muôn vàn chuyện thế gian hồng trần chẳng qua chỉ là đề tài nói chuyện một ngày trên Cửu Trùng Thiên, chuyện người trần biết hoặc không biết, tại hạ đều biết."
Thiếu niên trước mặt tuổi tác không lớn, nhưng khí chất lại rất trầm ổn, cho dù diện thánh cũng không chút hoảng loạn, thật sự có vài dáng vẻ của tiên phong đạo cốt.
Vua Hạ thu lại uy nghiêm, sắc mặt giãn ra:
"Dân gian đồn có sứ giả giáng trần, ban đầu trẫm không tin, bây giờ thì tin rồi."
Thấy vua Hạ đã tin mình, Hứa Phong Đình thầm thở phào trong lòng, trong khi đã nắm chắc anh lần nữa trả lời vấn đề ban đầu của vua Hạ:
"Tại hạ đến đây, một là vì lũ lụt, hai là vị long thể bệ hạ, mặc dù tại hạ không nhập tục nhưng cũng hy vọng có thể san sẻ cùng bệ hạ."
Một câu nói vừa lấy lòng được hoàng đế, vừa rửa sạch hiềm nghi của thái tử.
Đề phòng của vua Hạ đối với thái tử, hiển nhiên đến một người ngoài như anh cũng để ý thấy.
Cho dù là vì thiết lập nhân vật của mình, hay là trả ân tình của thái tử, anh đều cần làm sáng tỏ chuyện này trước mặt vua Hạ.
Nghe vậy, quả nhiên vua Hạ không còn nghi ngờ nữa, trên gương mặt ông lộ ra nụ cười ôn hoà:
"Nếu đã thế, tiên trưởng có thể cho ta biết tại sao trẫm thương hay mơ thấy giấc mơ này, có cách giải không?"
Hứa Phong Đình nói ra lí do từ chối đã chuẩn bị xong từ sớm:
"Năm đó bệ hạ có phụ một người, oan hồn mỹ nhân lâu dần khó mà ổn định, chỉ đành ngày đêm quấn lấy."
Đây không phải Hứa Phong Đình ăn nói bừa bãi mà là dựa vào cốt truyện gốc, tiến hành cải biên cho phù hợp.
Cả đời vua Hạ có lỗi với nhiều mỹ nhân, nhưng người thật sự khiến ông khắc sâu trong tim, khó lòng buông bỏ, chỉ có một mình Lệ phi.
Dân gian truyền rằng, năm đó trong buổi tiệc Kim Thu, vua Hạ bị ám sát, Lệ phi vì chắn tên mà chết.
Nhưng trên thực tế là vị hoàng đế này quá sợ hãi nên tiện tay kéo phi tử gần mình nhất qua để đối phương chắn tên thay mình, khi đó trong bụng Lệ phi còn mang long thai.
Sau buổi tiệc Kim Thu, lấy lý do có công hộ giá để an táng Lệ phi, đồng thời gửi chút lễ vật đến Miêu Cương, chuyện này cứ như thế không thể giải quyết được, ngay cả phía mẫu tộc của Lệ phi cũng không tiếp tục truy hỏi.
Bách tính không biết chân tướng nhưng hoàng thân quốc thích có mặt đều biết, chắc hẳn Cửu hoàng tử tận mắt chứng kiến mẫu thân bị giết hại, nên bây giờ mới tìm người hạ độc với phụ hoàng của mình.
Còn về chuyện tại sao gần đây vua Hạ mới liên tiếp gặp giấc mơ này, chắc qua là vì dự đoán lũ lụt sôi sùng sục khiến ông nhớ lại đứa con thơ đã lâu không hỏi thăm, theo đó lại nhớ đến Lệ phi mà thôi.
Nghe vậy, người vua Hạ lảo đảo, mặt lộ ra vẻ khiếp sợ:
"Quả nhiên là nàng...Nhưng tại sao, mấy năm trước chưa từng có giấc mơ này, cứ phải mấy ngày mấy đêm gần đây mới bừng tỉnh giấc."
Hứa Phong Đình lẳng lặng nhìn vua Hạ chăm chú, nhắc nhở ông:
"Bệ hạ không đối xử tử tế với người sau, thù cũ hận cũ đều tìm đến người."
Hậu nhân của Lệ phi chỉ có một vị Cửu hoàng tử bị vua Hạ bỏ quên.
Vua Hạ lập tức ngồi co quắp, lẩm bẩm:
"Trẫm...Trẫm chưa từng khắc khe với Hoà Hã, chỉ là không thường đi thăm nó mà thôi."
Hứa Phong Đình cười khẩy trong lòng:
Một hoàng tử thất sủng có thể sống tốt cỡ nào trong cung được chứ, đây chẳng phải chính là khắt khe sao?
Nhưng câu này không thể nói với vua Hạ, Hứa Phong Đình vẫn còn nhớ mục đích đến đây của mình:
"Bệ hạ nhớ kỹ lại xem, gần đây có làm chuyện gì nghiêm khắc với Cửu hoàng tử không?"
Lúc này vua Hạ mới từ từ nhớ lại:
"Chẳng lẽ...Là vì trẫm muốn đuổi đứa trẻ này ra khỏi cung?"
Hứa Phong Đình không nói phải hay không phải, chỉ yên lặng đứng bên cạnh.
Vua Hạ tự mình nói:
"Là vì khâm thiên giám nói, nếu Hoà Dã ở lại trong cung sẽ bất lợi cho vận mệnh quốc gia, sông Hoài ngày mai sẽ bị nó mà lũ lụt, trẫm là vì thiên hạ, không hề có ý..."
Hứa Phong Đình không nghe nổi nữa, anh không có sức để khuyên thêm, trực tiếp lên tiếng ngắt lời vua Hạ:
"Lũ lụt ngày mai nhất định sẽ xảy ra, cho dù tiểu điện hạ không ở trong cung."
"Không thể nào! Khâm thiên giám sẽ không sai đâu!"
Cũng không biết khâm thiên giám đã bỏ canh mê hồn gì mà vua Hạ lại một mực tin tưởng họ.
Hứa Phong Đình không tranh cãi mà chỉ nói:
"Nếu bệ hạ không tin, tối nay cứ đưa tiểu điện hạ đi, rồi xem ngày mai sông Hoài thế nào là được."
Nếu là trước đây vua Hạ nhất định sẽ đồng ý không chút do dự, nhưng lúc này lại có chút băn khoăn:
"Nếu thật sự đưa Tiểu Cửu đi, Lệ phi có oán hận trẫm thêm không?"
Môi Hứa Phong Đình hơi cong lên, ánh mắt dịu dàng, như phảng phất sự chỉ dẫn mà khuyên nhủ ông:
"Người bên cạnh tất nhiên là không được, nhưng tại hạ thì không sao. Tiểu điện hạ ở bên cạnh tại hạ nhận được ơn trạch của thần, tiêu trừ oán niệm của Lệ phi, có điều một ngày hơi ngắn, không cách nào diệt trừ oán ma tận gốc."
Vua Hạ rất hiểu chuyện, vội vàng thỉnh cầu:
"Vậy có thể để Tiểu Cửu sống cùng tiên trưởng, không cần lo lắng chuyện ăn mặc đi lại, trẫm sẽ cung cấp cho tiên trưởng."
Suy nghĩ một lúc, vua Hạ bổ sung:
"Trên núi Bách Vân ngoài thành vừa hay có một trạch viện, là nơi ẩn cư của quốc sư tiền triều đã để trống rất lâu, tiên trưởng và Tiểu Cửu sống ở đó có được không?"
Trời ơi, dễ dàng có được căn nhà vậy à?
Thảo nào cổ đại có nhiều thần lừa đảo như thế, nói bừa mấy câu đổi lại không lo áo mặc, ai mà không động lòng chứ?
Hứa Phong Đình dằn cơn sóng dâng trào trong lòng xuống, để mình trông bình tĩnh chút:
"Vậy thì phiền bệ hạ sắp xếp rồi."
Thấy đối phương đồng ý, vua Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ông vẫn có chút không yên tâm:
"Chỉ cần đưa Tiểu Cửu ở bên cạnh tiên trưởng là được sao?"
Vua Hạ nhìn thiếu niên tiên nhân trước mặt, hy vọng có được câu trả lời chắc chắn từ đối phương:
"...Hôm nay trẫm còn nằm mơ thấy Lệ phi không? Tình trạng nửa đêm khó thức dậy có cải thiện không?"
Vừa chơi lão già một vố, bây giờ tâm trạng Hứa Phong Đình rất tốt, không ngại dỗ vị vua Hạ trước mặt:
"Bệ hạ yên tâm, vướng bận trên đời này của Lệ phi chỉ có tiểu điện hạ, tiểu điện hạ đi rồi bà ấy cũng sẽ không ở lại trong cung, nếu bệ hạ thật sự lo lắng thì hãy đưa tay ra, tại hạ vẽ bùa hộ thân cho người."
Bây giờ vua Hạ đã trong trạng thái bị tẩy não thành công, Hứa Phong Đình bảo ông làm gì ông cũng sẵn sàng làm, nghe vậy liền ngoan ngoãn giơ tay ra, thậm chỉ còn chủ động đưa bút son.
Hứa Phong Đình cầm tay vua Hạ, lấy bút son vẽ bừa mấy nét lên trên:
"Có là bùa này quỷ hồn không dám tuỳ tiện đến gần, nếu có chuyện nửa đêm khó thử dậy, bệ hạ chỉ cần nín thở một lúc, ngày thường giữ người và tinh thần thoải mái, như vậy mới có thể dồi dào dương khí, quỷ hồn sẽ không thể đến gần."
Vua Hạ nhìn chăm chăm tiểu thần tiên trước mặt, ghi nhớ lời đối phương trong lòng, hoàn toàn không để ý một con sâu đã bò vào ống tay áo từ cổ tay mình, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro