Chương 3. Trở về đế đô

Suốt một tuần qua, Hạ Ninh cố tình vun đắp tình cảm với Triệu Tông, khiến mối quan hệ của hai người trở nên vô cùng thân thiết, như gắn bó keo sơn. Triệu Tông ngày thường chỉ tiếp xúc với những gã đàn ông thô kệch trong quân đội, giờ đây, một bông hoa hồng nhỏ nhắn, kiều diễm ướt át đột nhiên nở rộ, hắn không thể không có chút rung động. Tuy nhiên, những chuẩn mực đạo đức trong lòng hắn đã kìm nén những suy nghĩ đó. Những dục vọng bị đè nén sâu trong lòng sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ, bây giờ chỉ cần một cơ hội mà thôi.

"Chú Triệu ơi, nhột quá ~ a ~ ha ha!" Hạ Ninh thấy Triệu Tông ngồi xổm xuống đất xỏ giày cho mình, đôi chân ngọc trắng nõn bị bàn tay thô ráp của hắn nâng niu vuốt ve, như có dòng điện chạy dọc từ lòng bàn chân đến khắp cơ thể, khiến cậu tê dại cả người. Mặt cậu đỏ ửng, không thể không lên tiếng ngăn cản.

"Được rồi, chú biết rồi." Triệu Tông có chút ngượng ngùng, động tác tay hắn nhanh nhẹn hơn. Nhưng hắn không còn tự trách mình cầm thú như những ngày trước. Những ngày này, Hạ Ninh luôn làm nũng bán manh, ôm ấp hôn hít hắn như chuyện thường ngày, Triệu Tông cố tình quên đi sự thật rằng dù là chú cháu cũng không thể thân mật đến thế, ngược lại sa đọa trong mối quan hệ mà hắn cho là ấm áp này, không biết mệt mỏi.

Bác sĩ điều trị chính của Hạ Ninh thấy hắn đường đường là một nguyên soái quân đoàn lại tự tay xỏ giày cho thiếu niên nhỏ, với thân phận của mình, ông không thể thốt lên kinh ngạc trước mặt mọi người. Tuy nhiên, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng của ông lại lóe lên ánh nhìn tò mò, ông thầm suy đoán: "Rốt cuộc đứa nhỏ này có quan hệ gì với nguyên soái? Nhìn nguyên soái cưng chiều cậu bé như vậy, chẳng lẽ là con riêng của ngài ấy?"

Tự nhận mình đã khám phá ra một bí mật động trời, bác sĩ càng tận tâm tận lực kiểm tra sức khỏe cho Hạ Ninh. So với tình trạng cơ thể hỗn loạn, hơi thở thoi thóp khi mới nhập viện, cơ thể cậu bé hiện tại quả thực quá khỏe mạnh, đặc biệt là... thể chất và tinh thần lực... Ơ?

Như không tin vào mắt mình, ông kiểm tra lại một lần nữa, quỷ thần ơi, vẫn là kết quả đó.

Bác sĩ nghiêm túc lại, đưa tờ kết quả kiểm tra cho Triệu Tông, "Nguyên soái, ngài xem, tiểu thiếu gia...... tinh thần lực tăng lên cấp S, thể chất tăng lên cấp A, những thứ khác đều bình thường."

Triệu Tông nhíu mày, hỏi: "Sự tăng trưởng đột ngột này có ảnh hưởng xấu gì không?" Tinh thần lực và thể chất tăng trưởng đương nhiên đáng mừng, nhưng so với năng lực cấp S, Triệu Tông quan tâm đến sức khỏe của cậu bé hơn, dù sao tăng nhiều như vậy có chút dọa người rồi.

"Trước đây cũng có trường hợp tinh thần lực và thể chất tăng trưởng, nhưng họ không gặp di chứng gì sau đó. Có thể lần này, trong khoảnh khắc sinh tử, cậu bé đã bị kích thích quá lớn, thúc đẩy tinh thần lực và thể chất tăng trưởng mạnh mẽ. Cũng coi như là họa phúc cùng đến. Nếu ngài không yên tâm, có thể đến bệnh viện kiểm tra lại sau một thời gian, thông thường sẽ không có vấn đề gì." Dù ông thấy sự đột phá của cậu bé quá kinh ngạc, bác sĩ vẫn cẩn thận dặn dò thêm một câu.

Hạ Ninh biết thể chất và tinh thần lực của mình tăng trưởng chắc chắn có liên quan đến việc xuyên không, nhưng nếu bác sĩ kiểm tra không có vấn đề gì, cậu cũng yên tâm. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của chú Triệu, lòng cậu ngọt ngào giống như ăn mật.

"Chú ơi, vậy chúng ta về đi, em không muốn ở bệnh viện nữa." Nằm trên giường bệnh cả tuần, cậu sắp thành người tàn phế rồi.

Triệu Tông biết thân thể đứa nhỏ không sao thì cũng yên lòng, hắn cảm thấy vui mừng cho Hạ Ninh. Hiện tại Liên Bang mười hai tinh cầu, hơn trăm tỷ dân, số người có thể đạt cấp S về tinh thần lực hoặc thể chất chỉ hơn trăm người. Dù nỗ lực hậu thiên rất quan trọng, nhưng lợi thế bẩm sinh có thể giúp người ta đi đường tắt. Như hắn, khi Liên Bang có người sống đến hai trăm tuổi, hắn đã đạt đến đỉnh cao quyền lực ở tuổi 40, nhờ thể chất và tinh thần lực đều là cấp S.

"Được, chú dẫn em đi tham quan quân bộ." Triệu Tông không thể từ chối đôi mắt long lanh như biết nói của Hạ Ninh, hắn kéo cậu vào lòng, hung hăng đùa giỡn một chút rồi mới nắm tay cậu rời đi.

Bác sĩ nhìn hai người nắm tay nhau rời đi, bóng lưng thân thiết như cha con, ông cảm thán: "Thật là tình phụ tử sâu nặng." Cô y tá đi ngang qua, đầy nghi hoặc, mặt trưởng viện sao lại có biểu cảm như bị nhồi cơm chó vậy?

Hạ Ninh được Triệu Tông dẫn vào quân doanh, lập tức gây ra náo động. "Con mẹ nó, thằng nhóc này đẹp quá!"

"Đẹp hơn Emily cả trăm lần, trời ơi, khuôn mặt nhỏ này rốt cuộc lớn lên thế nào mà chỗ nào cũng đẹp vậy?"

"Chết tiệt, khi nào tao mới được ăn một cực phẩm thế này, chết cũng đáng!"

"Mày câm mồm, đây là con trai của thượng tướng Hạ, mày cứ về với Emily của mày đi."

......

Những kẻ lắm mồm đó nghe nói cậu là con trai của thượng tướng Hạ, đều ngậm miệng lại. Trận chiến vào tháng trước, sự hy sinh của thượng tướng Hạ khiến những lão binh lính ngổ ngáo này cũng đỏ hoe mắt. Dù vừa rồi họ chỉ buông lời trêu ghẹo, nhưng khi biết thân phận của tiểu mỹ nhân này, không ai dám nói bậy nữa, chỉ là trong lòng vẫn ngứa ngáy, hận không thể được vuốt ve tay nhỏ kia.

Trên đường đi, Triệu Tông cảm thấy những ánh mắt nóng rực của đám đàn ông kia cứ dán chặt vào Hạ Ninh, hắn không khỏi nổi giận.

"Khấu Lí, hôm nay huấn luyện gấp đôi, lập tức thi hành!"

"Rõ, nguyên soái!"

Khấu Lí nghe lệnh, trong lòng thầm sướng, lại có thể dạy dỗ đám vô pháp vô thiên kia. Chiến tranh kết thúc, hắn nhàn rỗi đến phát chán rồi.

"Cho các ngươi chừa nha, từng tên như quỷ đói khát sắc. Mỹ nhân đúng là họa thủy, họa thủy nha!" Thấy Khấu Lí cũng nhìn chằm chằm Hạ Ninh, Triệu Tông càng thêm tức giận.

"Ngươi cùng bọn họ luyện tập luôn đi!"

"Vâng!" Hu hu hu, chừa thật. Khấu Lí đi xa, thầm tự trách mình, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng cười vang phía sau.

"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người ta đập muỗi à? Cười cái con mẹ ngươi, hôm nay huấn luyện gấp đôi!" Đám người lập tức tan tác như chim vỡ tổ.

Nhìn phó quan Khấu Lí bị chơi khăm từ xa, Hạ Ninh cười tít mắt, như vầng trăng non.

Thấy đứa nhỏ cứ nhìn Khấu Lí, Triệu Tông chua xót trong lòng, lập tức ôm cậu lên. "Đi, chú dẫn em đi tham quan văn phòng."

"Chú Triệu ơi!" Hạ Ninh vòng tay ôm cổ Triệu Tông, tựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, cảm nhận được đôi bàn tay thô ráp nóng bỏng đặt trên mông mình, cậu ngượng ngùng vặn vẹo người, đổi lại là tiếng cười trầm thấp quyến rũ của Triệu Tông.

......

"Tháng sau chúng ta về đế đô sao?" Nghe Triệu Tông nói, Hạ Ninh mở to mắt ngạc nhiên. Cậu vốn nghĩ Triệu Tông là chỉ huy quân đồn trú ở tinh cầu T3, cho rằng họ sẽ ở đây một thời gian dài, không ngờ lại đi nhanh như vậy.

"Tiểu Ninh quên tháng 9 còn phải đến Đại học Quân sự Đế quốc Đệ nhất nhập học à?"

"Không có, em...... em chỉ sợ không quen thôi. Chú sẽ đi cùng em chứ?" Thật ra Hạ Ninh quên mất chuyện này. Dù cậu có ký ức của nguyên chủ, nhưng trên thực tế không có cảm giác chân thật. Ký ức trong đầu cậu bị phân chia thành hai khu vực riêng biệt, không ảnh hưởng lẫn nhau. Bây giờ suýt nữa nói hớ, Hạ Ninh quyết tâm phải dung hợp hai đoạn ký ức, nếu không sớm muộn gì cũng lộ tẩy. Cậu cũng cần sắp xếp lại kiến thức về xã hội tương lai và việc học. Dù sao cậu cũng muốn trở thành đại sư cơ giáp.

May mắn là Hạ Ninh phản ứng kịp thời. Nếu cậu cứ để hai đoạn ký ức hoàn toàn khác biệt trong đầu không ảnh hưởng lẫn nhau, dù không bị lộ, cậu cũng sẽ bị ép thành tâm thần phân liệt.

"Đừng lo lắng, chú sẽ luôn bên cạnh em." Phải rồi, vì mẹ Hạ Ninh mất sớm, khi đó cậu còn nhỏ, thượng tướng Hạ không yên tâm để cậu một mình ở Thủ Đô tinh, nên luôn mang cậu theo bên mình. Trước đây, cậu bé luôn theo cha đóng quân ở một hành tinh nhỏ gần tinh cầu T3, đến khi thượng tướng Hạ được điều đến hỗ trợ tiêu diệt Trùng tộc ở T3, họ mới đến tinh cầu này.

Thủ Đô tinh chắc chắn là một nơi hoàn toàn xa lạ đối với đứa nhỏ này. Hiện tại, Tiểu Ninh phải một mình đến đó học đại học, làm sao không khiến người ta đau lòng cho được, đặc biệt là Triệu Tông. Hắn biết Thủ Đô tinh là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa của Liên Bang, phồn hoa hơn T3 hoang vắng và nguy hiểm gấp nhiều lần. Đại học Quân sự Đế quốc Đệ nhất nằm ở trung tâm của trung tâm, phồn hoa nhất trong những nơi phồn hoa. Những "thiên chi kiêu tử" của trường đại học đó luôn khinh thường những sinh viên đến từ các tinh cầu khác.

Nghĩ đến đó, Triệu Tông bế Hạ Ninh lên đùi, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu, thương tiếc hôn lên khuôn mặt non mềm của cậu, thầm hạ quyết tâm.

"Chú nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, hoa hồng nhỏ của chú."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro