Chương 4. Được chú Triệu xoa ngực, tỏ tình thất bại (H)

"Chú Triệu ơi, ngứa ~ a ~ ha ha ~ ngứa quá ~"

Triệu Tông nhìn khuôn mặt ửng hồng của cậu bé, đôi mắt lấp lánh ánh nước, đôi môi hồng hào thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ. Hắn như bị yêu tinh mê hoặc, đôi mắt sắc bén dán chặt vào dáng vẻ quyến rũ trong lòng. Chim lớn dưới háng hắn đang cọ xát vào cái mông mềm mại của Tiểu Ninh cũng không hề hay biết.

"Hửm? Thích chú đến thế sao, không muốn rời xa chú phải không?"

"Dạ...... A, Tiểu Ninh....... Không muốn...... Không muốn rời xa chú, thích, đặc biệt...... Thích...... A...... Chú a." Hạ Ninh cảm thấy toàn thân mình bị hơi thở nồng nàn bá đạo của chú Triệu bao phủ, chim nhỏ dưới háng cũng không tự giác mà ngẩng đầu, hai mắt ướt át nhìn Triệu Tông.

"Tiểu yêu tinh!" Triệu Tông mạnh tay xé toạc cúc áo sơ mi của Hạ Ninh, mấy chiếc cúc "lộp bộp" rơi xuống sàn nhà bóng loáng như gương soi của văn phòng nguyên soái, lăn vài vòng rồi dừng lại.

Bờ ngực trắng nõn mềm mại lộ ra dưới ánh mắt như sói đói của Triệu Tông. Hạ Ninh vươn tay ôm lấy cổ chú, bởi vì chiều cao, hai núm vú run rẩy trên ngực cậu vừa vặn ở sát ngang miệng Triệu Tông, chỉ cần hắn hơi cúi đầu là có thể ngậm lấy.

"Thật đẹp." Triệu Tông si mê nhìn chăm chú vào hai điểm nhỏ nhắn kia, không chút lưu tình ngậm lấy một bên, thô bạo cắn xé, liếm láp, mút mát, hận không thể từ đó hút ra dòng sữa ngọt ngào.

"A...... Chú...... Chú, đừng...... Đừng mà, không...... Không muốn, ngứa...... A......"

"Bên kia...... Muốn...... Ưm ha...... a......"

Dù Hạ Ninh không nói, Triệu Tông cũng sẽ không bỏ qua điểm nhỏ khiến hắn thèm nhỏ dãi kia. Hắn một tay nâng tấm lưng bóng loáng của Hạ Ninh, thô bạo vuốt ve, tay kia xoa nắn nhụy hoa ướt át kiều diễm, liều mạng mà xoa bóp, hận không thể nghiền nát nó vào da thịt mềm mại, khiến tiểu mỹ nhân không thể nào thoát ra được, cuối cùng chỉ có thể nước mắt lưng tròng cầu xin hắn dùng miệng mút mát.

"Chú ơi...... Ha...... Không cần...... A......"

Hai núm vú của tiểu mỹ nhân bị bàn tay to lớn không chút kiêng nể gì mà xoa nắn, chim nhỏ càng lúc càng cứng, cái mông bị hơi nóng từ chim lớn của chú Triệu làm cho nóng ran, như con chó cái động dục, không thể không lắc lư qua lại. Dương vật của Triệu Tông thỉnh thoảng cố tình chui vào khe mông, tàn phá một hồi......

"A ~ ~ "

Một tiếng rên rỉ cao vút vang lên từ đôi môi đỏ mọng của Hạ Ninh, giữa hai chân cậu đã ướt đẫm. Không cần vuốt ve, thế mà chim nhỏ của Hạ Ninh đã bắn ra vì quá kích thích, chỉ vì cọ xát vào cơ bụng rắn chắc của chú Triệu. Tiểu mỹ nhân trong lòng hắn lập tức hồn bay phách lạc, hai mắt vô thần, như món đồ chơi bị chơi hỏng, mềm nhũn dựa vào người Triệu Tông.

"Tiểu yêu tinh, dâm đãng, có phải em đang quyến rũ chú không?"

"Có phải em thích chú Triệu không? Hay là em thích...... chim lớn của chú hơn?"

Triệu Tông bị cảnh tượng quyến rũ trước mắt kích thích đến đỏ mắt, con ngươi đen láy ánh lên vẻ điên cuồng.

"Tiểu Ninh...... Thích chú Triệu lắm. Muốn...... Muốn chú...... Làm bạn trai em." Hạ Ninh vừa được giải tỏa, tinh thần vô cùng thư thái, mất đi sự cảnh giác thường ngày. Hoặc có thể nói là "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân", cậu đã lỡ lời nói ra ý nghĩ thật lòng, đột nhiên tỏ tình với Triệu Tông.

"Tiểu Ninh, chú......" Triệu Tông đột nhiên tỉnh táo lại, động tác trên tay khựng lại.

Hạ Ninh nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt u ám, ánh mắt vẫn còn chút dục cầu bất mãn, môi đỏ hơi chu ra, trong lòng thầm kêu không ổn.

Một tiếng "bạn trai" như xé toạc tấm màn che đậy mối quan hệ mập mờ của hai người. Triệu Tông quả thật có tình cảm với Hạ Ninh, không chỉ vì cậu xinh đẹp, mà còn vì bầu không khí ấm áp, thân mật khi hai người ở bên nhau.

Bầu không khí ấm áp, hòa thuận, như người nhà, người yêu, là điều hắn hằng mơ ước.

Triệu Tông sinh ra trong một gia đình quý tộc nhỏ sa sút, thiên phú song cấp S mang đến cho hắn không chỉ vinh quang, mà còn áp lực và nguy hiểm sinh tử. Từ nhỏ, cha mẹ đã ép hắn gánh vác trách nhiệm phục hưng gia tộc, không có ấm áp, không có niềm vui, chỉ có huấn luyện vô tận và trừng phạt. Sau này, hắn bỏ học khi chưa tốt nghiệp trường quân đội để ra chiến trường. Khi bạn bè đồng trang lứa còn kêu khổ vì những cuộc huấn luyện dã ngoại thông thường, hắn đã phải đối mặt với những con trùng thú hung mãnh, môi trường khắc nghiệt và lòng người tàn nhẫn.

Để thoát khỏi cảnh khốn cùng, hắn chỉ có thể liều mạng leo lên. Vì thế, hắn hy sinh hôn nhân của mình, cưới một người phụ nữ mà hắn ghét cay ghét đắng.

Dù hiện tại họ đã ly hôn, bóng ma của cuộc hôn nhân đó vẫn ám ảnh hắn. Người phụ nữ đó ghê tởm hắn, khiến hắn mất hết ảo tưởng về gia đình.

Bao năm qua, Triệu Tông cũng tìm kiếm không ít người, nhưng chỉ để giải tỏa dục vọng. Trong số đó, có người xinh đẹp tuyệt trần, có người thật lòng yêu hắn, nhưng khi nhắc đến tình yêu, Triệu Tông đều từ chối, từ đó trở thành người xa lạ.

Những ngày này, Hạ Ninh mang đến cho Triệu Tông cảm giác rung động, nhưng vẫn chưa đủ.

"Tiểu Ninh, xin lỗi...... chú bị ma xui quỷ khiến, xin lỗi em." Triệu Tông biết hắn nên từ chối. Chưa kể đến sự khác biệt về vai vế, chỉ riêng việc hắn không thể cho cậu tình yêu mà cậu xứng đáng cũng là một trở ngại lớn. Hạ Ninh còn nhỏ, sự mê luyến nhất thời có thể khiến cậu không màng đến hậu quả, nhưng khi lớn lên, khi cậu thực sự hiểu thế nào là tình yêu, cậu nhất định sẽ hối hận, hối hận vì đã thích người hủy hoại cuộc đời mình.

Triệu Tông không dám tưởng tượng bộ dạng cậu bé khóc lóc cầu xin hắn buông tha, điều đó quá mức tàn nhẫn.

Nhưng nhìn vào ánh mắt thất vọng của cậu bé, Triệu Tông vẫn đau lòng, như thể hắn vừa mất đi báu vật quý giá nhất trên đời.

Mặt Hạ Ninh trắng bệch, vẻ ửng hồng do tình dục biến mất hoàn toàn, cậu ấp úng: "Quả nhiên...... Vẫn là không được sao?"

Triệu Tông ôm chặt Hạ Ninh, cổ họng khô khốc. Hắn không biết phải làm gì bây giờ, thậm chí ước thời gian quay ngược lại, muốn rút lại những lời mình vừa nói.

Hạ Ninh vùng vẫy trong lòng Triệu Tông. Cậu có buồn vì bị từ chối, nhưng không đau khổ như vẻ ngoài. Cậu và Triệu Tông mới quen biết chưa lâu, tình cảm chưa đủ sâu đậm, việc bị từ chối sau khi tỏ tình đột ngột cũng là...... Có thể chấp nhận. Mẹ nó! Ai mà chấp nhận được chứ, tức chết đi được!

Nghĩ lại, Hạ Ninh là con trai cưng của ba mẹ, được nuông chiều hết mực, gia thế cũng rất tốt, muốn gì được nấy. Việc đột nhiên xuyên không đến một môi trường xa lạ khiến cậu ngoan ngoãn hơn, nhưng tính cách kiêu ngạo trong xương cốt không thể xóa bỏ. Giờ đây, cậu vất vả lắm mới thích một người, còn chuẩn bị hiến thân, kết quả thì sao, tỏ tình bị từ chối, làm sao không tức giận cho được?

"Chú Triệu...... Em...... Em thật lòng thích chú." Nói xong, cậu tranh thủ lúc Triệu Tông ngẩn người để chỉnh lại quần áo. Áo sơ mi của cậu không thể che giấu cảnh xuân, may mà Triệu Tông sợ cậu bị lạnh nên đã khoác cho cậu một chiếc áo khoác mỏng. Nhanh chóng chỉnh lại quần áo, cậu không thèm nhìn Triệu Tông, lập tức bước ra khỏi văn phòng nguyên soái.

Triệu Tông vẻ mặt ảo não, miệng mấp máy nhưng không nói nên lời. Rõ ràng đây là cách giải quyết tốt nhất, nhưng sao lòng hắn vẫn rất đau nhói?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro