1

"Lôi Ninh, có thể cho mình cơ hội không?"

Giọng nói run rẩy chứa đựng sự hồi hộp cùng mong chờ vang lên thành công thu hút mọi ánh nhìn xung quanh, các bạn học đưa mắt nhìn qua, vô cùng thích thú trước một bạn học đang tỏ tình công khai với hoa khôi của trường.

Diệp Lôi Ninh cũng bị âm thanh ấy kéo lại tâm trí, cậu có chút ngơ ngác nhìn xung quanh, cánh môi hồng hào tự nhiên khẽ mím càng khiến cậu trở nên mông lung trong mắt người khác.

Chàng trai đối diện thấy vậy thì càng thêm bối rối, hắn lúng túng bước đến gần Diệp Lôi Ninh, hai tay nắm chặt đè nén cảm giác hồi hộp.

Hôm nay hắn đã hạ quyết tâm rồi, dù có bị từ chối cũng phải để cho người trước mắt này biết về tâm tình của hắn!

Hắn nói lại lần nữa, chỉ là bây giờ câu từ rất chậm và rõ ràng, không những đang bày tỏ với cậu mà còn thông báo với mọi người là hắn ...

"Mình rất thích bạn, có thể cho mình một cơ hội không?"

Nhìn ánh mắt cầu khẩn của đối phương, Diệp Lôi Ninh chớp mắt vài cái, còn đang định lên tiếng thì một bóng hình đã đi đến trước cậu, chắn cậu ở phía sau.

Người đến là một cô nàng tóc nâu ngắn ngang vai, mặc dù thấp hơn cậu nhưng lại rất ương ngạnh, chẳng chút yếu thế nào mà che chắn cho cậu.

"Này bạn kia, bạn nghĩ gì mà đòi Lôi Ninh cho bạn một cơ hội hả?" cô nàng vừa chống nạnh vừa nói: "Ảo tưởng vừa thôi, Lôi Ninh của tui không dễ dãi vậy đâu nha!"

Các học sinh xung quanh nghe vậy đều đồng tình gật đầu, đúng là cảnh tượng Diệp Lôi Ninh được một ai đó tỏ tình không phải chuyện gì mới lạ, thế nhưng bọn họ cũng chưa mặt dày đến mức xin người ta cho cơ hội hẹn hò đâu nha.

Đối với bọn họ, Diệp Lôi Ninh là một nàng tiên mà cả bọn chỉ có thể ngưỡng vọng trong mơ, đẹp đẽ nhưng quá xa vời, vừa muốn chạm vào nhưng lại sợ đụng hỏng.

Vậy mới nói, mỹ nhân chỉ nên ngắm thôi, không nên thuộc về ai và ai cũng không thể sở hữu.

Chàng trai cau mày, từ đầu đến cuối đều chưa rời mắt khỏi Diệp Lôi Ninh, hắn nói: "Lôi Ninh còn chưa trả lời, bạn là ai mà thay bạn ấy nói chuyện?"

"Bạn!" cô nàng trợn mắt trừng đối phương, không ngờ hắn sẽ lại nói như vậy.

Đem sự ủy khuất nhìn Diệp Lôi Ninh, cô nàng rưng rưng nước mắt muốn khóc, ôm lấy vòng eo cậu, mặt úp lên vòng một mềm mại: "Bà thấy chưa? Mới không để ý bà xíu thôi mà sắp bị người ta bắt đi luôn rồi."

Diệp Lôi Ninh bất đắc dĩ vỗ vai đối phương: "Ngoan, để tui trả lời người ta."

Dứt lời, Diệp Lôi Ninh khẽ nghiêng đầu, đôi mắt phượng dài ánh lên tia sáng dịu dàng, mơ hồ như ngọn nến chập chờn trước cơn gió.

Cậu mang một vẻ đẹp tựa ánh trăng treo trên nền trời đêm tĩnh lặng, dịu dàng nhưng không thể che giấu sự rực rỡ của chính mình. 

Mái tóc bạch kim ánh tím nhạt xõa dài, mềm mại tựa lụa, mỗi khi cử động, từng sợi tóc như phản chiếu ánh sáng, tựa hồ có tia lôi quang ẩn hiện, thoáng chốc lóe lên rồi lại chìm vào tĩnh mịch.

Đôi mắt mang sắc lam tím huyền ảo, sâu thẳm như mặt hồ trong đêm, tựa như có tia chớp sắc bén ẩn mình sau lớp sương khói dịu dàng. 

Cảnh tượng này rơi vào mắt mọi người, không ai là không rạo rực. Người vừa tỏ tình với cậu lại càng bấn loạn hơn.

Làn da trắng mịn của cậu không phải kiểu trắng nhợt nhạt yếu ớt, mà trong suốt như sương mai đọng trên cánh hoa sen, mỗi cái nhấc tay, mỗi cái cúi đầu đều toát lên khí chất thoát tục, mê hoặc lòng người.

Ngay cả đôi môi hồng nhạt cũng mang theo vẻ mông lung mờ ảo, đẹp đến mức khiến người ta không phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng. 

Thời điểm tất cả đều mong chờ diễn biến tiếp theo, bỗng— 

Cánh môi của cậu khẽ cong lên. 

Chỉ một nụ cười. 

Thế nhưng đã đủ khiến bao trái tim ngã gục. 

Hắn đưa tay lên ngực, cố đè xuống con tim đang đập loạn. Cảm xúc dâng trào, chỉ còn biết mong chờ câu trả lời từ Diệp Lôi Ninh. 

Nhưng trong lúc đó, những bạn học từng tỏ tình với cậu lại sục sôi bất mãn. Không công bằng! Bọn họ cũng đã tỏ tình, thế mà hoa khôi chẳng thèm tặng lấy một nụ cười, chỉ lạnh lùng từ chối! 

Rõ ràng là hoa khôi đã nhắm trúng tên to xác kia rồi!

Hắn đứng đó, dáng người cao lớn, vạm vỡ hơn hẳn so với những nam sinh cùng tuổi. Dù chỉ mới năm hai cao trung, nhưng chiều cao đã vượt qua 1m85, bờ vai rộng, thân hình rắn rỏi, mang theo cảm giác áp bức tự nhiên.

Nếu so với Diệp Lôi Ninh mang vẻ đẹp thoát tục như ánh trăng, thì hắn lại giống như mặt đất vững chãi, mạnh mẽ và kiên định.

Mái tóc đen tuyền của hắn có phần hơi rối, nhưng không làm mất đi vẻ nam tính, ngược lại còn tăng thêm vài phần hoang dã.

Dưới hàng lông mày sắc nét là đôi mắt đen sẫm, không quá sắc bén nhưng lại sâu thẳm, như một vùng bóng tối tĩnh lặng, cất giấu những cảm xúc phức tạp bên trong.

Ánh mắt ấy, vào lúc này, đang nhìn chằm chằm vào Diệp Lôi Ninh, mang theo chút mong chờ, chút thấp thỏm, lại xen lẫn cả sự nóng bỏng không thể che giấu.

Hắn không phải kiểu nam sinh nho nhã, mà mang khí chất mạnh mẽ, có chút ngang tàng.

Đồng phục cao trung mặc trên người hắn trông có phần chật chội, những đường nét cơ bắp ẩn hiện dưới lớp vải căng nhẹ, toát lên sức sống tràn đầy của tuổi trẻ.

Hắn không chỉ là một kẻ có vẻ ngoài bắt mắt, mà còn có một sức hút khó tả—một sự mạnh mẽ thuần túy, như một con mãnh thú ngủ yên, chỉ chờ ngày thức tỉnh.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ là một nam sinh bình thường, một thiếu niên chưa thức tỉnh sức mạnh, đứng trước mặt Diệp Lôi Ninh với trái tim nóng bỏng, chờ đợi một câu trả lời.

Thương Úc—công thứ ba trong cuốn tiểu thuyết nhất thụ đa công Dị Giới Hỗn Loạn.

Trong nguyên tác, trước khi gặp thụ chính, Thương Úc từng công khai tỏ tình với "nữ phụ" Diệp Lôi Ninh vào năm hai cao trung. Dù bị từ chối thẳng thừng và trở thành trò cười trong mắt bạn học, nhưng với hắn, Diệp Lôi Ninh vẫn là ánh trăng sáng không thể thay thế.

Một tuần sau đó, Thương Úc thức tỉnh dị năng hệ bóng tối, trở thành dị năng giả và được Hiệp hội quản lý dị năng giả đưa đi đào tạo.

Tại trụ sở, hắn gặp thụ chính—một người đang bị đôi song sinh công thứ nhất và công thứ hai tranh giành. Mối quan hệ giữa họ dần trở nên phức tạp và theo dòng chảy của câu chuyện, trái tim Thương Úc dần nghiêng về phía thụ chính.

Nhiều năm sau, hắn gặp lại Diệp Lôi Ninh—giữa những trận chiến đầy khói lửa, họ trở thành đồng đội sát cánh bên nhau.

Sự ăn ý trong chiến đấu giúp họ xây dựng một mối quan hệ không tên, không ràng buộc nhưng vẫn có một sợi dây kết nối vô hình.

Thế nhưng, trong một lần giao tranh, bí mật về giới tính thật của Diệp Lôi Ninh bị bại lộ. Những ánh mắt xung quanh dần thay đổi, bạn bè từng thân thiết nay trở nên khó xử khi đối diện với cậu.

Chỉ có Thương Úc là người duy nhất ở lại bên cậu, tình nguyện cùng cậu lập thành nhóm hai người.

Và cũng chỉ khi ấy, Diệp Lôi Ninh mới dám thật sự sống là chính mình. Cậu cắt đi mái tóc dài, từ bỏ lớp vỏ bọc đã đè nặng lên cuộc đời mình, sẵn sàng đối mặt với thế giới bằng tư cách một chàng trai mạnh mẽ.

Nhưng tự do ngắn ngủi ấy không kéo dài bao lâu. Khi người mẹ đã áp đặt cậu cả đời nhìn thấy cậu thay đổi, bà phát điên và chọn cách tự sát trước mắt con trai mình.

Diệp Lôi Ninh thậm chí còn chưa kịp đau buồn, thụ chính đã tìm đến Thương Úc, ngỏ lời muốn gia nhập nhóm của họ trong cuộc săn lùng lần này.

Thương Úc không đồng ý. Nhưng thụ chính cứ nài nỉ, hắn cuối cùng vẫn miễn cưỡng gật đầu. Khi hỏi ý kiến Diệp Lôi Ninh, cậu chẳng quan tâm cũng chẳng có ý kiến.

Thế là nhóm hai người biến thành nhóm ba người.
Trong trận chiến, giữa lúc tiêu diệt vòng vây quái vật, thụ chính bất ngờ bị một con quái túm lấy, lôi vào vùng bóng tối sâu thẳm.

Diệp Lôi Ninh không chần chừ, lập tức lao đến.

Trước khi đi, cậu quay đầu nhìn Thương Úc, nở một nụ cười hiếm hoi—nụ cười của một người đã giải thoát khỏi xiềng xích, nhưng cũng là nụ cười cuối cùng trong cuộc đời cậu.

"Cảm ơn ông, vì đã luôn ở bên tôi đến tận bây giờ."

"Thật đáng tiếc, ngày đó tôi không đồng ý hẹn hò với ông."

Người như ông, đến bây giờ mới rung động thì đã quá muộn.

Rồi cậu lao đến, xé toạc bầu trời bằng tia sét chói lòa, mạnh mẽ kéo thụ chính ra khỏi bờ vực tử thần.

Và tự sát.

'Nữ phụ' có quá nhiều tiếc nuối trong cuộc đời mình. Cậu lớn lên dưới sự áp đặt của một người mẹ bệnh hoạn, chưa từng có quyền tự lựa chọn con đường riêng.

Ngay cả khi cậu cố gắng bước đi trên con đường của chính mình, cái bóng của bà vẫn không buông tha.

Bà rời đi, nhưng kéo theo cả cậu.

Cả cuộc đời 'nữ phụ' bị giam cầm trong sự ám ảnh của mẹ—từ khi sinh ra đến tận giây phút cuối cùng.

Và tiếc thay, dù đã đến gần tự do, cậu vẫn không thể nào thoát ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro