2
"Chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè."
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng chưa kéo dài được bao lâu, khiến các bạn học lập tức xôn xao.
Thương Úc sững người một giây, sau đó cao hứng ra mặt. Làm bạn? Nghĩa là Diệp Lôi Ninh đã bật đèn xanh cho hắn rồi đúng không?!
Không phải là: "Không đâu, mình không muốn quen bạn."
Mà là: "Chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè."
!!!
Không được! Hắn bắt đầu tưởng tượng đến một đám cưới xa hoa giữa cả hai, đến những đứa trẻ gọi họ là ba mẹ, đến cuộc sống hạnh phúc sau này rồi!
Bên tai vẫn còn tiếng bàn tán của bạn học và tiếng kêu kinh ngạc của cô nàng tóc nâu ngắn, nhưng Thương Úc chẳng buồn để tâm.
Diệp Lôi Ninh thản nhiên lấy điện thoại ra, bình tĩnh hỏi tiếp: "Có thể kết bạn không?"
"Có!"
Thương Úc kích động đến mức buột miệng đáp lớn. Nhận ra bản thân vừa thất thố, hắn vội vàng hắng giọng, cười gượng một cái rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra, cùng cậu kết bạn.
Ngón tay thon dài của Diệp Lôi Ninh nhẹ nhàng lướt trên màn hình.
Làn da cậu trắng mịn, từng khớp ngón tay rõ ràng, tựa như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ.
Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, không quá dài cũng không quá ngắn, mang theo một vẻ đẹp thanh thoát và tinh tế.
Khi cậu gõ nhẹ lên màn hình, đầu ngón tay khẽ nhấn xuống, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên da, tạo nên một cảm giác mơ hồ nhưng cuốn hút.
Thương Úc vô thức dán mắt vào động tác của cậu.
Cùng là kết bạn trên mạng xã hội YY, nhưng khi Diệp Lôi Ninh làm, mọi thứ đều mang một vẻ chậm rãi, nhẹ nhàng đến mức khiến người khác phải ngừng thở.
Chỉ đến khi nhận được thông báo kết bạn, Thương Úc mới giật mình hoàn hồn. Hắn vội vàng nhấn chấp nhận, trái tim lại chẳng thể nào bình tĩnh nổi.
Sau màn tỏ tình chấn động tại sân trường, đám đông nhanh chóng giải tán sau khi hoa khôi của trường chấp nhận kết bạn với Thương Úc.
Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện dừng lại ở đây.
Rất nhiều học sinh lập tức kéo nhau lên diễn đàn trường để kêu gào, chửi rủa, gào thét-chỉ tiếc rằng môi trường học đường quá trong sạch, các thầy cô lại vô cùng nhạy bén.
Hàng loạt cảnh cáo được đưa ra, khiến những học sinh quá khích chỉ đành im lặng, chuyển sang tạo một nhóm chat riêng để tiếp tục xả giận.
---
[Nhóm chat bí mật - Chủ đề: Diệt tên khốn Thương Úc.]
Người dùng ẩn danh #01: Cái tên to xác đó có gì mà nữ thần lại chịu chứ?
Người dùng ẩn danh #05: Đúng vậy! Nhìn cái bản mặt đắc ý của nó mà tôi thề, chỉ muốn tạt axit ngay lập tức!
Người dùng ẩn danh #12: Ơ nhưng mọi người thấy sao chứ? Tôi thấy cậu ta cũng được mà? Đẹp trai, dáng chuẩn, dù vận động nhiều nhưng người chưa từng có mùi hôi, tính tình cũng hòa đồng. Nhìn vóc dáng đó, khéo "khoai" cũng to lắm ấy chứ.
Người dùng ẩn danh #02: ?
Người dùng ẩn danh #03: ??
Người dùng ẩn danh #07: ???
Người dùng ẩn danh #08: Mày là nội gián từ bên ngoài gửi đến đúng không?
Người dùng ẩn danh #04: Chủ nhóm, đá nó ra ngoài đi!
Thông báo: Người dùng ẩn danh #12 đã bị mời ra khỏi nhóm.
Người dùng ẩn danh #09: Khụ ... nhưng mà ... thật ra thì ...
Người dùng ẩn danh #01: Nói nhanh lên!
Người dùng ẩn danh #09: Đợt trước trong phòng thay đồ bên câu lạc bộ bơi, tôi có vô tình thấy ... ờm ...
Người dùng ẩn danh #05: Nói trắng ra đi! Chim bé lắm đúng không?!
Người dùng ẩn danh #09: ... Ông chỉ hận trời đã sinh ra hắn, sao còn sinh ra tôi làm gì?
Người dùng ẩn danh #02: ?!
Người dùng ẩn danh #03: Chết tiệt ...
Người dùng ẩn danh #07: Là vậy đó, về phần "khoai" có to hay không thì tôi có thể làm chứng.
Người dùng ẩn danh #04: Mẹ kiếp, sao từ lúc nào cái nhóm này lại biến thành fanclub của nó vậy hả?!
Người dùng ẩn danh #01: Im lặng! Đừng nản lòng, các chiến sĩ! Chúng ta vẫn sẽ canh chừng tên khốn đó. Nếu nó dám làm gì nữ thần của chúng ta ...
Người dùng ẩn danh #05: Diệt không tha!
Người dùng ẩn danh #08: Đúng vậy! Tôi xung phong xử lý "cây hàng" của nó!
...
Tống Khuynh Dao trầm ngâm nhìn màn hình điện thoại.
Cô vừa lập ra nhóm chat này để chửi rủa Thương Úc, nhưng bằng cách nào đó, cuộc trò chuyện lại biến thành tâng bốc hắn.
Cắn răng tắt điện thoại, cô tức giận ngước mắt nhìn về phía hàng ghế cuối, cạnh cửa sổ.
Một đôi nam soái - "nữ" tú đang trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Diệp Lôi Ninh bình thản, thỉnh thoảng gật đầu, còn Thương Úc thì cười đến mức đuôi mắt cong lên, bộ dáng đắc ý trông đến là chướng mắt.
Tống Khuynh Dao siết chặt tay, hừ lạnh trong lòng.
Chỉ cần tên khốn đó ngồi không đàng hoàng, lỡ tay kéo gần khoảng cách với nữ thần thêm một chút nữa thôi ...
Cô sẽ lập tức xông lên, lôi cổ hắn ra khỏi lớp!
Như thể nhận được tín hiệu nguy hiểm từ Tống Khuynh Dao, Thương Úc đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hắn khẽ rùng mình, vô thức xoa xoa cánh tay.
Theo bản năng, Thương Úc liếc mắt nhìn về phía cô nàng đang ngồi cách đó không xa-và lập tức chạm phải một ánh mắt sắc bén như dao.
...
Hắn chắc chắn rồi.
Tống Khuynh Dao thật sự muốn đánh hắn đến nơi rồi!
Thương Úc nuốt nước bọt, quay sang cười gượng với người bên cạnh:
"Bạn bà ... hình như cực kỳ ghét tui thì phải?"
Diệp Lôi Ninh mỉm cười, ung dung gật đầu.
"Cũng đúng mà." cậu thản nhiên đáp: "Dù gì ông cũng đang ngồi chỗ của Dao. Dao đã cho ông mượn chỗ ngồi, như vậy là khoan dung lắm rồi đó."
Thương Úc: "..."
Tui thật sự nên cảm kích hả?
Hắn vô thức nhìn sang, đúng lúc Diệp Lôi Ninh khẽ vén mái tóc dài lên, để lộ nửa gương mặt xinh đẹp dưới ánh nắng.
Từng đường nét của cậu tinh xảo đến mức không thực, mắt phượng dài hơi rũ xuống, tựa như không để tâm đến mọi thứ xung quanh-chỉ là hành động nhỏ này thôi cũng đã đủ khiến người ta xao động.
Thương Úc cố gắng dời mắt đi, ho nhẹ một tiếng: "Vậy ... hai người thân nhau lắm à?"
Diệp Lôi Ninh khẽ cười, dáng ngồi ngay ngắn, hai tay đặt gọn trên bàn. Cậu nhẹ giọng nói:
"Khuynh Dao là bạn thuở bé của tui. Chỉ là, lúc nhỏ tui đã thức tỉnh sức mạnh sớm, nên được đưa đến hiệp hội để học cách kiểm soát nó. Đến khi đảm bảo có thể tái hòa nhập cộng đồng một cách an toàn thì mới được cho về nhà."
Giọng cậu không nhanh không chậm, mang theo một chút hoài niệm.
Thương Úc không kìm được mà lén quan sát người bên cạnh.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt, gương mặt Diệp Lôi Ninh mang theo vẻ dịu dàng, hàng mi dài hơi cụp xuống, giọng nói trầm thấp nhưng êm tai.
Rõ ràng cậu đang nhắc đến một chuyện không hề nhẹ nhàng, vậy mà biểu cảm lại quá mức bình thản, khiến người ta không khỏi thắc mắc cậu đã trải qua những gì.
"Lúc gặp lại nhau, tui có chút không theo kịp với cuộc sống bên ngoài."
Diệp Lôi Ninh khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên một chút: "Nên Dao đã giúp tui rất nhiều. Có thể nói, Dao giống như một bà mẹ nhỏ vậy, bảo vệ tui lắm."
Thương Úc: "..."
Hắn nhìn thoáng qua Tống Khuynh Dao, người đang dùng ánh mắt hình viên đạn ném về phía hắn, sau đó lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống "bà mẹ nhỏ" nha!
Như mẹ đẻ đến nơi rồi đó!
Chuông báo vào tiết học đột ngột vang lên.
Thương Úc có chút luyến tiếc nhìn Diệp Lôi Ninh, nhưng vẫn đứng dậy, lưu luyến vẫy tay tạm biệt. Sau đó, hắn hiên ngang rời đi giữa ánh mắt ghen tị của vô số bạn học.
Lúc này, Tống Khuynh Dao mới giành lại được vị trí của mình.
Cô rút chai xịt khử trùng ra, xịt một lượt lên bàn và ghế, rồi cẩn thận lau sạch bằng khăn giấy. Sau khi chắc chắn không còn một dấu vết nào của tên to xác kia, cô mới ngồi xuống, đôi mắt lộ vẻ sầu não nhìn Diệp Lôi Ninh.
"Bà thật sự muốn quen thằng đó hả?" Tống Khuynh Dao tò mò hỏi, trong lòng đã thẳng tay đánh giá Thương Úc âm điểm.
Diệp Lôi Ninh không đáp ngay.
Hẹn hò với công thứ ba sao?
Cậu mím môi, để mặc suy nghĩ của mình trôi dạt về quá khứ.
Khi còn là một độc giả, cậu chỉ chú ý đến nhân vật 'nữ phụ' vì người đó có cùng tên với mình. Nhưng rồi, khi biết Thương Úc từng tỏ tình với 'nữ phụ', cậu lại vô thức dõi theo nhân vật này nhiều hơn.
Cậu đã chứng kiến sự kết thúc của 'nữ phụ' trong câu chuyện, rồi tiếp tục theo dõi hành trình của Thương Úc.
Dù được gọi là một trong những nhân vật chính, nhưng hắn lại là người có ít tương tác với thụ chính nhất.
Hắn không giống như những vị công còn lại, lúc nào cũng dây dưa, tranh giành, mà cứ như một kẻ mờ nhạt đứng bên ngoài câu chuyện tình của người khác.
Có lẽ dù rung động với thụ chính, Thương Úc dường như vẫn giữ lại một bóng hình trong trái tim mình-một người đã rời đi mãi mãi.
Khi ấy, cậu đã nghĩ, nếu 'nữ phụ' còn sống thì sao? Nếu người ấy có thể viết lại câu chuyện của chính mình thì sao?
Không ngờ, cậu thật sự xuyên vào quyển tiểu thuyết này.
Không ngờ, cậu thật sự trở thành 'nữ phụ' ấy.
Nhưng giờ đây, tất cả không còn là những dòng chữ trên màn hình nữa.
Mọi thứ đang diễn ra trước mắt cậu.
Tất cả đều là thật.
Dù có là một giấc mơ, một thế giới hư cấu, hay một thứ gì khác ... Diệp Lôi Ninh vẫn sẽ sống thật tốt.
Cậu sẽ tận hưởng cuộc đời này, sẽ bảo vệ chính mình-và sẽ không để bản thân phải hối tiếc.
Vậy ... cậu có muốn hẹn hò với Thương Úc không?
Diệp Lôi Ninh bật cười.
Cậu nghiêng đầu nhìn Tống Khuynh Dao, khẽ gật đầu: "Ừ, tui thấy ổng rất tốt ... mùi cơ thể cũng thơm nữa."
"..."
Tống Khuynh Dao nhìn cậu với ánh mắt ghét bỏ: "Tui không có muốn nghe cái đó đâu."
Cô bất lực thở dài.
Bạn thân cô đã kết người ta rồi, cô còn có thể làm gì đây?
Thôi được rồi!
Bản thân cứ quan sát trước đã, nếu tên kia dám làm gì loạng quạng ...
Cô sẽ xử hắn ngay lập tức!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro