5
Thấy ngày càng nhiều quái vật lao ra khỏi vết nứt, hình thể chúng bây giờ mơ hồ như bóng ma, đôi mắt trống rỗng lấp lóe ánh sáng xanh u ám, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Diệp Lôi Ninh không hề chần chừ, cậu xoay đầu dặn dò đám học sinh còn đang sợ hãi: "Đừng đến gần quá, gọi giáo viên liên lạc hiệp hội bảo vệ."
Giọng nói tuy không lớn, nhưng đầy bình tĩnh, như thể cậu đã quá quen với cảnh tượng này.
Dứt lời, cơ thể cậu bùng lên tia lôi điện rực rỡ, từng sợi tóc bạch kim ánh tím khẽ dựng lên dưới dòng năng lượng cuộn trào.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Lôi Ninh hóa thành một tia sét, lao thẳng đến vết nứt.
Vết nứt giữa sân bóng như một cái miệng tham lam, không ngừng phun ra lũ quái vật dạng linh hồn.
Chúng bay lượn lờ trong không khí, hình dáng mơ hồ, đôi mắt xanh lục lập lòe ánh sáng âm u, như thể đang săn tìm thứ gì đó để cắn xé.
Lũ quái vật này có thể bị đánh tan, nhưng chỉ trong chốc lát chúng sẽ lại tụ hợp, đây là điều khó chịu của những con quái vật đến từ Linh Giới.
Chúng là sinh vật không có xác thịt, chỉ có thể bị tiêu hủy hoàn toàn khi phải chịu một lượng năng lượng gấp mười lần mức bình thường.
Đây là cách thứ hai để tiêu diệt được nó.
Một con quái vật dạng linh hồn vừa kịp trườn ra khỏi không gian gãy vỡ, còn chưa kịp tản đi đã bị một luồng điện tím bạc xé nát.
Cơ thể vô thực của nó run lên bần bật, rồi nhanh chóng tan thành từng đốm sáng li ti, vỡ vụn trong không trung. Nhưng chưa dừng lại ở đó, lũ quái vật vẫn liên tục tràn ra.
Xoẹt!
Không khí bỗng dưng nổ tung, hàng loạt tia lôi điện từ cơ thể cậu phát ra, uốn lượn xung quanh như những con rắn bạc chực chờ cắn nuốt con mồi.
Diệp Lôi Ninh khẽ nâng tay.
ẦM!!!
Một luồng sét khổng lồ từ trên cao giáng xuống, bao trùm toàn bộ sân bóng. Lôi điện chói lòa xé toạc không gian, khiến đất đá nứt ra thành từng mảng.
Những con quái vật dính phải lôi quang lập tức run lên bần bật, hình thể méo mó, phát ra những tiếng hét chói tai.
Một số con may mắn thoát khỏi phạm vi lôi điện, nhưng vừa định lao về phía cậu thì—
Xoẹt!
Những tia lôi bạc đã nhanh hơn, vạch lên không trung vô số vệt sáng, xuyên thủng cơ thể chúng. Bị điện quang thiêu đốt, lũ quái vật co giật dữ dội, thân hình mờ dần rồi lại chậm rãi tụ hợp.
Nhưng Diệp Lôi Ninh đã sớm biết trước điều đó.
Cậu không hề chần chừ, hai tay vung lên.
ẦM!
Một tia chớp khổng lồ như rồng bạc giáng thẳng xuống sân bóng. Lần này, lôi điện không chỉ đánh tan lũ quái vật mà còn thiêu rụi cả không gian xung quanh, để lại một vết cháy đen nham nhở trên mặt đất.
Những đốm sáng linh hồn vừa tụ lại một nửa liền tan biến thành tro bụi, hoàn toàn không còn khả năng hồi phục.
Xung quanh, đám học sinh sững sờ đến mức không ai dám thở mạnh. Một số người run rẩy, đôi mắt không thể rời khỏi Diệp Lôi Ninh.
Đó là hoa khôi trường bọn họ? Là người mà ai ai cũng nghĩ rằng chỉ là một học sinh ưu tú, xinh đẹp và sẽ trở thành hội trưởng hội học sinh trong tương lai?
Nhưng giây phút này, đứng trước bọn họ không phải là một nữ thần tĩnh lặng trong bộ đồng phục tinh tươm, mà là một chiến thần thực thụ, ánh sáng lôi điện bao phủ toàn thân, đôi mắt lam tím phản chiếu từng tia sáng lấp lóe.
Cơn run rẩy lan khắp cơ thể từng người. Họ sợ hãi trước sức mạnh khủng khiếp mà Diệp Lôi Ninh vừa thể hiện. Nhưng đồng thời, cũng không thể kìm nén sự biết ơn.
Nếu không có cậu ... không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
ẦM!
Một tiếng nổ khác vang lên, vết nứt không gian bỗng nhiên mở rộng hơn. Lực hút từ nó bắt đầu tăng lên, kéo theo những mảnh vụn trên mặt đất xoáy tròn vào khoảng không vô tận.
Diệp Lôi Ninh nhìn chằm chằm vào vết nứt, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Cậu không thể để nó mở rộng thêm.
Không chút do dự, cậu bước lên.
Từng sợi lôi điện bám trên cơ thể cậu như những sợi xích sáng rực, lan từ lòng bàn tay đến tận đầu ngón tay. Rồi, dưới ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người, cậu đưa tay không ra, trực tiếp nắm lấy vết nứt.
"?!?"
Không gian xung quanh như ngừng lại trong thoáng chốc.
Bàn tay mảnh khảnh của cậu chạm vào mép vết nứt, những tia lôi quang cuộn trào, lan ra như dòng dung nham nóng bỏng.
Lực hút của vết nứt dường như cảm nhận được sự xâm nhập, điên cuồng phản kháng, nhưng Diệp Lôi Ninh không hề dao động.
Cậu nhắm mắt lại, điều khiển toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, mạnh mẽ ép hai mép vết nứt lại với nhau.
Xoẹt!
Lôi quang bùng nổ, bao phủ toàn bộ khe hở không gian.
Tiếng nứt vỡ chói tai vang lên, như thể cả thế giới đang gào thét trong đau đớn.
Cậu cắn chặt răng, bàn tay siết chặt hơn nữa, từng ngón tay in sâu vào không gian vỡ vụn. Lôi điện từ cơ thể cậu điên cuồng tuôn ra, mạnh mẽ vá lại vết nứt.
Một giây. Hai giây. Ba giây ...
ẦM!
Vết nứt hoàn toàn khép lại, như thể chưa từng tồn tại.
Diệp Lôi Ninh buông tay, cơ thể hơi lảo đảo.
Dưới bầu trời xanh, chỉ còn lại 'nàng' đứng giữa sân bóng, lôi quang trên người vẫn chưa hoàn toàn thu lại, đôi mắt lam tím phản chiếu ánh sáng lấp lóe, như thể bản thân chính là hiện thân của lôi đình.
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Không ai lên tiếng.
Tất cả học sinh và giáo viên đứng ở xa chỉ biết trân trân nhìn người vừa rồi dùng tay không vá lại một vết nứt không gian.
Diệp Lôi Ninh quay người, chạm phải những ánh mắt đầy chấn động và sợ hãi.
Cậu lặng lẽ mỉm cười, như thể việc này không có gì to tát.
Nhưng trong lòng mỗi người, một suy nghĩ dần hình thành—
Người này ... rốt cuộc là gì vậy?
-
Mười năm trước, vết nứt đầu tiên xuất hiện trên đất nước hình chữ S.
Những con quái vật từ bên trong tràn ra, điên cuồng tàn phá mọi thứ trên đường chúng đi qua.
Ban đầu, chúng chỉ là những vết rạn nhỏ trong không gian, nhưng theo thời gian, các vết nứt mở rộng, hóa thành những cánh cổng khổng lồ, kết nối thế giới con người với những chiều không gian xa lạ.
Tuy nhiên, loài người chưa bao giờ là sinh vật dễ dàng cúi đầu trước nghịch cảnh.
Chỉ trong một thời gian ngắn, những dị năng giả đầu tiên đã thức tỉnh, mang trong mình sức mạnh kỳ bí tưởng chừng chỉ có trong tiểu thuyết.
Và chính họ, những kẻ mang sức mạnh vượt xa người thường đã đứng lên chiến đấu, đẩy lùi lũ quái vật, giành lại quyền kiểm soát thế giới của mình.
Bước ngoặt quan trọng nhất xảy ra khi cánh cổng đầu tiên bị đóng lại.
Sự kiện ấy đánh dấu sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới, kỷ nguyên của ma lực và khoa học cùng tồn tại.
Những phát minh về công nghệ dị năng, các thiết bị hỗ trợ sức mạnh và cả các hiệp hội quản lý hầm ngục lần lượt ra đời, đưa cuộc sống con người dần trở lại quỹ đạo vốn có.
Nhưng dù thế nào đi nữa, vết nứt vẫn luôn là mối đe dọa đáng sợ.
Dù chỉ là một vết nứt cấp F, nó cũng mang theo hiểm họa khôn lường. Theo quy tắc thông thường, ít nhất ba dị năng giả phải phối hợp mới có thể vá lại một vết nứt, ngăn chặn nó mở rộng và biến thành cánh cổng thực thụ.
Vậy mà hôm nay, tại một ngôi trường yên bình vốn chưa từng chứng kiến cảnh tượng này—một học sinh đã làm điều mà ngay cả những dị năng giả cấp A cũng phải dè chừng.
Diệp Lôi Ninh đã tự mình vá lại vết nứt.
Một mình.
Không hỗ trợ. Không viện trợ.
Hành động này quá sức điên rồ và nguy hiểm.
Bên cạnh các hiệp hội chuyên kiểm soát hầm ngục, còn có hai tổ chức quan trọng khác: Hiệp hội Quản lý Dị Năng Giả và Hiệp hội Bảo Vệ Khu Vực.
Khác với những hiệp hội hầm ngục mọc lên như nấm, trải dài khắp nơi để chiêu mộ dị năng giả và tổ chức các cuộc thám hiểm, hai hiệp hội này lại có chỉ một trụ sở duy nhất trên cả nước.
Hiệp hội Quản lý Dị Năng Giả giám sát tất cả những người sở hữu dị năng, cũng như phụ trách huấn luyện, đảm bảo họ không lạm dụng sức mạnh và duy trì trật tự xã hội.
Còn Hiệp hội Bảo Vệ Khu Vực tập trung vào nhiệm vụ phòng thủ, ngăn chặn những cuộc tấn công bất ngờ từ quái vật và bảo vệ các khu dân cư an toàn.
Nếu không phải vì Diệp Lôi Ninh vẫn còn là học sinh và đang nằm dưới sự bảo hộ của Hiệp hội Quản lý Dị Năng Giả, thì có lẽ lúc này, các hội trưởng đã lao vào tranh giành cậu bằng mọi giá.
Hoặc thực chất, bọn họ đã bắt đầu đấu đá nhau từ lâu rồi.
Chiều hôm đó, trường học thông báo cho học sinh về sớm.
Lúc này, lực lượng của Hiệp hội Bảo Vệ Khu Vực đã nhanh chóng có mặt để phong tỏa hiện trường.
Các nhà nghiên cứu mặc áo blouse trắng vội vã đặt thiết bị đo đạc xuống nền sân bóng còn lưu lại dấu vết của trận chiến.
Những con số trên màn hình nhấp nháy liên tục khi họ kiểm tra nguồn năng lượng còn sót lại từ vết nứt, xác nhận xem nó đã thực sự biến mất hay chưa.
Cách đó không xa, Diệp Lôi Ninh ngồi đờ đẫn trên ghế đá, cơ thể vô cùng mệt mỏi.
Dị năng hệ Lôi không chỉ tiêu hao ma lực mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể.
Mỗi khi sử dụng sức mạnh, đôi mắt lam tím cùng những lọn tóc bạch kim ánh tím sẽ càng trở nên rõ ràng.
Vào thời điểm này, ánh sáng tự nhiên phản chiếu lên mái tóc nhạt màu, làm nổi bật những tia tím mờ ảo len lỏi giữa từng sợi tóc.
Đôi mắt cậu vốn đã mang một sắc lam tím huyền ảo, lúc này lại trở nên thâm trầm và lạnh lẽo nhưng sâu trong đó lộ rõ sự mệt mỏi đến cực hạn.
Tuy vậy, Diệp Lôi Ninh không phàn nàn, cũng không kêu than. Cậu chỉ yên lặng ngồi đó, lặng lẽ hít sâu để trấn tĩnh.
Ngay lúc này, một bóng người mang huy hiệu của Hiệp hội Quản Lý Dị Năng Giả xuất hiện.
—Người hồi phục của cậu đã đến.
Trì Vũ Hàn bước nhanh đến chỗ Diệp Lôi Ninh, đôi mắt sắc bén lướt qua dáng vẻ kiệt sức của cậu, chân mày cau chặt lại.
"Anh nghe nói em tự mình vá vết nứt."
Không có sự trách móc rõ ràng trong giọng nói, nhưng lại mang theo sự lo lắng kìm nén.
Diệp Lôi Ninh không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Bộ dạng ngoan ngoãn như giơ tay chịu trói này chẳng những không khiến Trì Vũ Hàn nguôi giận, mà còn làm cơn bực tức trong lòng anh càng bùng lên.
Nhưng anh không phải kiểu người dễ dàng bộc phát cảm xúc—chỉ đành hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại.
"Em bị điên à? Muốn chết đến nơi rồi sao?"
Trì Vũ Hàn quỳ xuống, để bản thân có thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu hơn.
Dưới ánh chiều nhạt nhòa, gương mặt của Diệp Lôi Ninh trông xinh đẹp mà lạnh lẽo. Cơn mệt mỏi đã bào mòn đi sự tĩnh lặng vốn có, nhưng không thể che lấp khí chất hấp dẫn đến lạ lùng của cậu.
Ánh tím trong đôi mắt cậu lúc này tựa như viên đá quý chìm sâu dưới đáy nước, mang theo sự mê hoặc không thể diễn tả thành lời.
Trì Vũ Hàn nuốt khan, vô thức vươn người đến, định đặt một nụ hôn lên môi cậu—
Nhưng Diệp Lôi Ninh nghiêng đầu tránh đi.
"Không được."
Động tác cương quyết nhưng giọng nói lại yếu ớt, nghe có chút buồn cười.
Trì Vũ Hàn nhíu mày: "Sao vậy?"
Dị năng giả sau khi cạn kiệt ma lực cần hấp thụ năng lượng từ người hồi phục và việc trao đổi nước bọt là phương pháp hồi phục nhanh thứ hai.
Giữa các dị năng giả, đây vốn dĩ chỉ là công việc—không hơn không kém, kể cả tuổi tác.
Diệp Lôi Ninh cố giữ tinh thần tỉnh táo, khẽ đáp: "Em có người yêu rồi."
"À." Trì Vũ Hàn khựng lại, sau đó bật cười.
Nhìn bộ dạng vừa mệt mỏi, vừa ngượng ngùng kia, anh thật sự không nhịn được mà cảm thấy đáng yêu đến lạ: "Được rồi, vậy nắm tay nhé?"
Diệp Lôi Ninh gật đầu, không chút do dự.
Khi Trì Vũ Hàn dịu dàng ngồi xuống bên cạnh, cậu cũng chủ động tựa cả người vào anh, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Hai bàn tay đan vào nhau, không ai nói gì thêm.
Chỉ có họ biết quá trình hồi phục đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro