7

Vừa đến cổng trường, cả hai đã thấy Tống Khuynh Dao đang đứng đợi. Cô đeo tận hai balo trên vai, chỉ nhìn màu sắc thôi cũng biết cái còn lại là của Diệp Lôi Ninh. 

Thấy cậu xuất hiện, Tống Khuynh Dao lập tức chạy đến, lo lắng hỏi: "Bà có sao không?! Có bị thương chỗ nào không?" 

Diệp Lôi Ninh lắc đầu, giọng điệu vô cùng bình thản: "Tui vẫn chưa kịp ăn gì hết, bà đi ăn JLB không?" 

"..."

Nhìn người vừa chiến đấu với quái vật xong mà có thể vô tư bàn chuyện ăn uống như chưa từng có gì xảy ra, Tống Khuynh Dao thật sự cạn lời. 

Cô quan sát cậu thật kỹ, ánh mắt pha lẫn giữa bất lực và lo lắng. Bộ đồng phục có hơi xộc xệch, mái tóc bạch kim ánh tím nhạt vẫn còn vương chút bụi, nhưng gương mặt thì vẫn sáng bừng, không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi hay sợ hãi.

Nếu không tận mắt chứng kiến cậu vá vết nứt và tiêu diệt quái vật, có khi cô cũng chẳng tin nổi Diệp Lôi Ninh vừa trải qua một trận chiến căng thẳng. 

Cô thở dài, đưa cặp ra: "Nè."

Diệp Lôi Ninh nhận lấy, nở một nụ cười nhẹ: "Cảm ơn bà nhiều nha." 

Tống Khuynh Dao khoanh tay, liếc nhìn người bên cạnh cậu, vừa hay bắt gặp ánh mắt chăm chú của Thương Úc.

Hắn đang nhìn Diệp Lôi Ninh với một biểu cảm kỳ lạ—nửa bất lực, nửa cưng chiều, giống hệt như một người lớn bất lực trước đứa nhỏ nghịch ngợm của mình. 

Cô nhướng mày đầy khó hiểu: "Thế này là sao đây? Hai người bây giờ là quan hệ gì rồi?" 

Không cần suy nghĩ, Diệp Lôi Ninh đáp ngay. 

"Người yêu." 

Tống Khuynh Dao: ... 

Khoan, cái quái gì vậy?! 

Chẳng phải sáng nay vẫn còn ở giai đoạn "cho nhau cơ hội" thôi sao? Sao mới có vài tiếng mà đã lên thẳng thành "người yêu" rồi?!

Nhìn gương mặt đầy khó chịu của Tống Khuynh Dao, Diệp Lôi Ninh khẽ mỉm cười, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành: 

"Bà đừng lo, tui thích Úc lắm." 

Thương Úc đứng bên cạnh lập tức tiếp lời, giọng trầm ấm nhưng đầy chắc chắn: "Tui cũng thích Ninh lắm." 

Tống Khuynh Dao im lặng nhìn hai người bọn họ, cảm giác như bản thân vừa hóa thành một bà mẹ khó tính đang nhìn con gái cưng dắt bạn trai về ra mắt. Hai đứa nhỏ này còn rất tận tâm, cố gắng giải thích xem chúng nó yêu nhau nhiều đến mức nào, mong cô đừng phản đối. 

Càng nhìn càng thấy phiền, cô chán nản thở dài, khoanh tay nói: "Thôi, đi ăn."

-

Trời dần nhá nhem tối. Dù khu Đông là nơi tập trung đông đúc dân cư, nhưng khi ánh đèn neon rực rỡ lên, nó vẫn có cách riêng để thu hút ánh nhìn của người qua lại. 

Bên trong cửa hàng thức ăn nhanh JLB, ba học sinh ngồi quanh một bàn, mỗi người một phần combo riêng. 

Tống Khuynh Dao ngồi đối diện Diệp Lôi Ninh, trong khi Thương Úc thì ngồi cạnh cậu, thành thạo xé gà giúp cậu trong lúc cậu tập trung ăn mì. 

Tống Khuynh Dao nhìn hành động ân cần của Thương Úc mà phát bực, cảm giác như đồ ăn trước mặt cũng chẳng còn ngon lành gì nữa. 

Cô hờ hững dùng nĩa chọc chọc đĩa mì, lơ đễnh nói: "Sao hai người không mua combo tình nhân luôn đi? Dù gì cũng là một đôi rồi mà." 

Câu nói vừa dứt, tay Thương Úc đang xé gà chợt khựng lại. Gương mặt hắn sáng bừng lên như thể vừa khai sáng ra một chân lý vĩ đại, nhưng chưa đầy một giây sau lại ủ rũ thấy rõ vì đã bỏ lỡ mất cơ hội. 

"..." 

Móa! 

Đây có phải là cảm giác của mẹ mình sau này khi thấy mình dắt bạn trai về nhà không?!

Diệp Lôi Ninh cuối cùng cũng được ăn một bữa ra hồn, chẳng còn tâm trí để để ý đến xung quanh. Nhưng khi vừa lấp đầy bụng đói, điện thoại trong túi áo rung lên. 

Màn hình hiển thị chữ "Mẹ". 

Nhịp tim cậu khựng lại một nhịp. 

Tống Khuynh Dao nhìn thoáng qua sắc mặt cậu liền biết ai đang gọi. Không để cậu có cơ hội chần chừ, cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại, thản nhiên bắt máy. 

Giọng nói vang lên từ bên kia đầu dây, Tống Khuynh Dao lập tức cười tươi rói, giọng điệu lễ phép vô cùng, nhưng ánh mắt lại không che giấu nổi sự ghét bỏ: 

"Cô! Cô khỏe không ạ? Con nghe nói bên đó đang lạnh lắm, cô nhớ giữ ấm nha!" 

"Dạ? Ninh hả cô? Ninh vừa được Hiệp hội gọi gấp lên trụ sở để viết báo cáo rồi ạ. Gấp quá nên còn quên mang theo điện thoại luôn." 

"Dạ đúng rồi, đồng phục còn chưa kịp thay cơ." 

"Trời ơi, cô đừng lo! Còn có con mà!" 

"Dạ, dạ." 

"Dạ, con sẽ nhắn lại cho Ninh ạ." 

Cúp máy, nụ cười trên môi Tống Khuynh Dao lập tức biến mất. Cô nhíu mày khó chịu, ném điện thoại lên bàn như thể trút giận rồi hất cằm nhìn Diệp Lôi Ninh: 

"Hai ngày nữa mẹ bà về đó."

Thương Úc lập tức nhận ra có điều bất thường, nhíu mày hỏi:

"Mẹ của Ninh có vấn đề gì sao?"

"Cái đó à..." Tống Khuynh Dao chống cằm, vẻ mặt đầy phiền muộn, mệt mỏi đáp: "Khó nói lắm."

Nghe vậy, hắn càng nhíu mày sâu hơn nhưng cũng không tiếp tục gặng hỏi. Dù tò mò thật, nhưng nhìn biểu cảm trốn tránh của Diệp Lôi Ninh, Thương Úc cũng không muốn ép cậu phải nói ra ngay lúc này.

Dù gì cả hai cũng chỉ vừa mới thành đôi, hắn còn nhiều thời gian sau này để tìm hiểu.

Diệp Lôi Ninh lười biếng tựa vào lưng ghế, nghĩ đến mớ bài tập và những đề thi thử chất chồng cần phải giải quyết, cậu chán nản thở dài:

"Cũng không còn sớm nữa, tui phải về viết báo cáo rồi làm bài tập đây."

Cậu cũng muốn được nghỉ ngơi, nằm dài trên giường và đọc tiểu thuyết cả buổi tối. Nhưng thân phận hiện tại lại không cho phép.

Sau khi ăn xong, Diệp Lôi Ninh tạm biệt Thương Úc rồi cùng Tống Khuynh Dao trở về.

Mẹ của "nữ phụ"—Diệp Thanh Lam là một người có nỗi ám ảnh sâu sắc với việc sinh ra một cô con gái.

Diệp Thanh Lam luôn mang trong mình giấc mộng có một cô con gái hoàn mỹ, người có thể thay bà sống cuộc đời bà mong muốn.

Ngay từ khi mang thai, bà đã chuẩn bị mọi thứ cho con gái tương lai của mình—từ phòng ốc, quần áo đến từng món đồ chơi nhỏ. Nhưng rồi, thực tế đã tàn nhẫn giáng một đòn mạnh vào giấc mơ đó. 

Đứa trẻ bà hạ sinh không phải con gái. 

Tuy nhiên, bà không chấp nhận sự thật này. Bà vẫn cố chấp coi 'nữ phụ' là con gái, mặc cho lời khuyên ngăn từ chồng và những người xung quanh.

Bà đặt tên cậu theo một cái tên trung tính, chọn cho cậu những bộ quần áo đáng lẽ chỉ dành cho con gái, để tóc dài, dạy cậu những gì bà nghĩ một người con gái nên biết—thanh nhã, dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời. 

Những năm tháng tuổi thơ của 'nữ phụ' trôi qua trong khuôn khổ nghiêm ngặt mà bà đặt ra.

Cậu bị ép phải mặc váy, bị cấm chơi những trò chơi mạnh bạo như những đứa trẻ khác. Mỗi khi cậu bày tỏ sự phản đối, bà chỉ cười nhẹ, giọng nói đầy bao dung nhưng lại lạnh lẽo: 

"Con chỉ đang nhõng nhẽo thôi. Mẹ biết con gái mẹ sẽ không làm mấy chuyện kỳ quặc đó mà, đúng không?" 

"Mẹ, nhưng con không thích ..."

"Không thích cái gì chứ?" giọng bà vẫn dịu dàng, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười: "Bé Ninh ngoan của mẹ lúc nào cũng nghe lời mà, đúng không? Mẹ đã chuẩn bị cho con bao nhiêu thứ đẹp đẽ thế này, con không muốn mặc sao? Mẹ buồn lắm đó."

Cậu cắn môi, tay nắm chặt lấy vạt váy ren xòe rộng mà bà vừa mặc lên người cậu. Nó thật ngột ngạt, thật xa lạ. 

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt mong chờ của bà, cậu lại không thể thốt ra lời từ chối. 

"... Dạ." 

"Đúng rồi, bé Ninh của mẹ ngoan lắm." bà mỉm cười hài lòng, chỉnh lại mái tóc dài mềm mại của cậu, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành một con búp bê: "Con gái thì phải xinh đẹp, dịu dàng, lúc nào cũng phải cười thật tươi, biết không?" 

Cậu lặng lẽ gật đầu, giấu đi nỗi khó chịu trong lòng.

'Nữ phụ' dần học được cách im lặng, học cách ngoan ngoãn làm theo, bởi vì mỗi lần cậu phản kháng, ánh mắt bà lại trở nên đáng sợ hơn. 

Sau này, khi đến tuổi đi học, 'nữ phụ' bắt đầu ý thức được sự khác biệt của bản thân so với bạn bè.

'Nữ phụ' không giống những bạn nữ khác, nhưng 'nữ phụ' cũng không được phép giống những bạn nam khác.

'Nữ phụ' bị mắc kẹt ở giữa, không biết mình rốt cuộc là ai. 

Sự áp đặt của Diệp Thanh Lam không dừng lại ở đó.

Đến khi 'nữ phụ' lớn hơn, bà càng kiểm soát cậu chặt chẽ hơn. Bà theo sát từng cử chỉ, từng mối quan hệ, từng hành động nhỏ nhất của cậu. Nếu bà phát hiện cậu có bạn thân là nam, bà sẽ ngăn cản bằng mọi cách, còn nếu đó là nữ, bà sẽ tỏ ra hài lòng và khuyến khích. 

"Con gái thì nên chơi với con gái, mẹ không muốn con bị ảnh hưởng xấu."

Mỗi lần 'nữ phụ' có ý định cắt tóc ngắn, bà sẽ khóc lóc như thể cậu vừa làm chuyện tày trời. Nếu 'nữ phụ' mặc quần áo trung tính hoặc thiên về nam tính, bà sẽ ném hết đi và thay vào đó bằng những bộ quần áo khác mà bà chuẩn bị sẵn. 

Tống Khuynh Dao ban đầu chỉ biết rằng mối quan hệ giữa Diệp Lôi Ninh và mẹ cậu không tốt, nhưng cô không ngờ lại đến mức này. 

Một ngày nọ, khi đến nhà Diệp Lôi Ninh chơi, cô vô tình thấy một hộp cũ được giấu trong tủ quần áo, dù gì cũng là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, việc thường xuyên lục quần áo của nhau mặc đã là chuyện bình thường.

Nhưng lần này, cái hộp cũ đó do động tác lớn của cô mà rơi xuống. Vì tò mò, cô mở ra xem và lập tức chết lặng. 

Bên trong là những bức ảnh thời thơ ấu của Diệp Lôi Ninh, đều là hình ảnh của cậu trong những bộ váy công chúa lộng lẫy, đôi mắt trong ảnh tuy cố gắng mỉm cười nhưng lại không giấu được sự gượng ép và cam chịu. 

Tống Khuynh Dao thoáng cau mày, đáng lẽ những bức ảnh này nên nằm gọn gàng trong album và được bảo quản kỹ càng chứ? Sao lại nằm trong hộp nhỏ này?

Và thắc mắc của cô nhanh chóng được giải đáp khi cô tìm thấy một quyển nhật ký cũ của cậu. Trang giấy đã úa màu theo năm tháng, nét chữ non nớt ghi lại những dòng chữ khiến cô chết lặng.

Mẹ nói mình là con gái.

Mình không thích mặc váy, nhưng mẹ sẽ buồn nếu mình không mặc.

Mình muốn chơi siêu nhân, nhưng mẹ bảo con gái không nên chơi những trò đó.

Mình có thể làm con trai không?

Mẹ sẽ ghét mình nếu mình là con trai sao?

Tống Khuynh Dao chưa bao giờ cảm thấy giận đến vậy.

Vậy từ trước đến giờ, Diệp Lôi Ninh luôn là con trai sao?

Lúc trước, cô chỉ nghĩ mẹ của Diệp Lôi Ninh là một người nghiêm khắc và có phần áp đặt nhưng bây giờ cô nhận ra, đó không chỉ đơn thuần là áp đặt nữa. 

Đó là sự ép buộc, là một hình thức tước đoạt quyền được là chính mình của một đứa trẻ. 

Nhìn sang Diệp Lôi Ninh lúc đó đang pha trà trong bếp, vẻ mặt điềm tĩnh như thể mọi chuyện trong quá khứ chẳng còn quan trọng nữa, Tống Khuynh Dao lại càng thấy khó chịu hơn. 

Cậu đã sống như thế bao lâu? Đã phải chịu đựng bao nhiêu năm? Và cậu đã quen với việc kìm nén cảm xúc của mình đến mức nào? 

Khoảnh khắc đó, cô chợt hiểu ra—cô muốn bảo vệ Diệp Lôi Ninh. 

Tống Khuynh Dao chưa bao giờ thấy mình bất lực đến vậy. Cô ghét cảm giác này—cảm giác biết rõ bạn mình đang chịu tổn thương nhưng lại chẳng thể làm được gì để thay đổi hoàn toàn tình thế. 

Diệp Lôi Ninh quá quen với sự áp đặt của Diệp Thanh Lam. Cậu không vùng vẫy, không phản kháng mạnh mẽ, chỉ lặng lẽ chịu đựng, như thể đây là một phần tất yếu của cuộc sống.

Chính sự cam chịu ấy lại càng khiến Tống Khuynh Dao giận dữ hơn.

Tống Khuynh Dao siết chặt tay. 

Cô đã cố gắng hết sức để kéo dài thời gian cậu có thể sống xa Diệp Thanh Lam, lấy danh nghĩa hai người bạn thân sống chung để chăm sóc lẫn nhau, dù gì ba mẹ cô đang làm việc tại nước ngoài.

Cô đã dùng danh dự của chính mình để đảm bảo với người lớn rằng, dù là một nam một nữ ở cùng nhau, nhưng giữa họ sẽ không có chuyện gì xảy ra. 

Ít nhất, khi ở cùng cô, Diệp Lôi Ninh có thể sống thật với bản thân mình. 

Nhưng cô biết, đó chỉ là một biện pháp tạm thời. 

Hai ngày nữa, Diệp Thanh Lam sẽ quay về. 

Và mọi thứ sẽ lại rơi vào vòng lặp cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro