Chương 27: Rắc rối


"Cậu có nghe thấy ổng vừa nói gì không?" Hermann Grof gần như không thể tin được mà nhỏ giọng nói: "Năm nghìn chữ! Không ít hơn!"

Người bạn học bên cạnh cậu ta đã gục đầu xuống bàn, giống như một bóng ma mà ngơ ngác nói: "Năm nghìn chữ... còn yêu cầu định dạng, phải viết tổng quan, phải có tài liệu tham khảo của luận văn..."

Hermann tức giận nhìn người đàn ông tuấn tú ở trên bục giảng — cho dù dung mạo của anh ta có tuấn tú đến đâu, thì trong mắt cậu cũng giống như một con quỷ! Một tiết học tự chọn mà lại giao một bài luận văn những năm nghìn chữ!

Hermann Grof và người bạn học có sắc mặt trắng bệch bên cạnh cậu ta đều là sinh viên năm hai khoa khảo cổ của khoa lịch sử và văn học.

Chính vì nghe nói tiết học này có một vị giáo sư trẻ mới đến nên họ mới cố ý chọn tiết học này — họ cũng biết danh tiếng của lão già điên Cabell kia mà!

Cho nên họ mới hăng hái đến trải nghiệm tiết học của vị giáo sư mới sau khi giáo sư Cabell rời đi.

Họ vốn tưởng rằng vị giáo sư mới có thể dễ dãi hơn một chút!

Kết quả... năm nghìn chữ...

Hermann váng cả đầu, đã bắt đầu bẻ ngón tay tính toán lịch trình thời gian của mình trong tương lai.

"... Hermann Grof?"

Một giọng nói xa lạ mà quen thuộc đột nhiên truyền đến từ phía xa.

Xa lạ là vì đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy giọng nói đó. Mặc dù dễ nghe, nhưng lại không có chút cảm xúc nào, có vẻ lạnh lùng. Hermann đoán rằng các nữ sinh chắc chắn sẽ vô cùng yêu thích giọng nói này, dù sao thì chủ nhân của giọng nói này lại có dung mạo tuấn tú như thế mà.

Còn quen thuộc, thì là vì mấy chữ "bài luận văn năm nghìn chữ" đã khắc sâu vào linh hồn của Hermann rồi.

Toàn thân cậu ta đều run lên, rồi run rẩy đứng dậy, cẩn thận nói: "Thưa, thưa giáo sư, em không nghe rõ câu hỏi của thầy..."

Giọng của Hermann rất nhỏ, trông cả người có vẻ không được tự tin cho lắm.

Cậu ta thấy vị giáo sư có vẻ im lặng một lát, rồi giọng nói kia lại vang lên một lần nữa: "Trò là sinh viên chuyên ngành khảo cổ. Về tài liệu văn học liên quan đến Kỷ Thần Sinh, trò có hiểu biết gì không?"

Nhắc đến chuyên ngành của mình, Hermann cuối cùng cũng tự tin hơn một chút.

Cậu ta suy nghĩ một chút về câu hỏi của giáo sư Noel, rồi trả lời: "Kỷ Thần Sinh là kỷ nguyên cổ xưa nhất, xa xôi nhất so với chúng ta. Vào thời điểm đó, thần linh mới vừa ra đời, loài người cũng chỉ xuất hiện rải rác vào giai đoạn giữa và cuối của kỷ nguyên này. Vì vậy, các tài liệu còn sót lại từ Kỷ Thần Sinh phần lớn đều là những văn tự và ký hiệu được khắc trên bia đá, tấm gỗ, và vách núi, vẫn còn rất xa so với văn học theo nghĩa hiện đại."

Giáo sư Noel gật đầu rất tán thành: "Còn gì nữa không?"

Hermann nghĩ một lát, lại nói: "Nếu như em không nhớ nhầm... ừm..." Cậu ta có chút không chắc chắn nói: "Trên thực tế, rất nhiều tài liệu văn học về Kỷ Thần Sinh đều được ghi lại trong các tác phẩm liên quan đến Kỷ Tín Ngưỡng và Kỷ Đế Chế."

Giáo sư Noel có vẻ rất hài lòng về câu trả lời này, hắn mời Hermann ngồi xuống, rồi nói: "Từ Kỷ Thần Sinh đến Kỷ Đế Chế, chúng ta không thể hoàn toàn phân loại các tác phẩm của ba kỷ nguyên này thành ba thời đại, mà phải xem xét chúng một cách nhất quán."

"Vì khi thần linh vẫn còn tồn tại, thì Ngài chắc chắn sẽ là yếu tố không thể tránh khỏi, phải được đề cập đến trong các tác phẩm văn học..."

Giọng của giáo sư Noel vẫn tiếp tục. Giọng nói ấy lạnh nhạt, mang theo một chút ngắt quãng và ngữ điệu nhẹ nhàng, giống như đang đọc một cuốn sách, chứ không đơn giản chỉ là đọc thuộc lòng và lên lớp.

Điều này đã khiến tiết học của hắn mang một trải nghiệm và cảm nhận phi thường.

Khi Hermann ngồi xuống, thậm chí còn cảm thấy có chút hoang mang.

Cậu ta vốn tưởng rằng giáo sư Noel sẽ nghiêm khắc hơn một chút. Cậu ta tự hiểu rất rõ, bản thân mình cũng chỉ có một chút hiểu biết và nắm bắt về văn học Kỷ Thần Sinh mà thôi.

Không ngờ rằng giáo sư Noel lại khoan dung đến vậy.

Không! Anh ta căn bản không khoan dung! Giáo sư của môn tự chọn chung nào lại giao cho sinh viên một bài tập cuối kỳ là một bài luận văn năm nghìn chữ, có định dạng chính thức chứ!!

Hermann điên cuồng gào thét trong lòng, cả người không ngừng chuyển đổi qua lại giữa sự căm hận sự nghiêm khắc của giáo sư Noel và việc tận hưởng giọng nói khi giảng bài của giáo sư Noel.

Cho đến khi tan học, cậu ta vẫn không thể thoát khỏi tâm trạng này.

Cậu ta chán nản và người bạn học - kiêm bạn cùng phòng, thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau đi ra ngoài trường.

Đại học Lamifa không cung cấp chỗ ở cho sinh viên ở giai đoạn giáo dục cơ bản. Ngay cả các nhà nghiên cứu học thuật cũng cần phải xin phép trường, nếu đủ may mắn thì mới có cơ hội ở ký túc xá trên đường Hayward.

Gia cảnh của Hermann không tệ, nên cậu ta và một sinh viên khác cùng chuyên ngành thuê một căn hộ nhỏ gần đại học Lamifa. Nhưng phần lớn sinh viên vẫn sẽ về nhà sau khi kết thúc các tiết học trong ngày.

Trong lòng cậu ta vẫn đang nghĩ về bài luận văn năm nghìn chữ, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu ta lại bị nhấn chìm trong vô số bài tập của chuyên ngành mình.

Ngày hôm sau là thứ Tư. Ngày hôm nay Hermann cuối cùng cũng phấn chấn lên một chút, vì vào chiều thứ Tư của tuần đầu tiên mỗi học kỳ, đại học Lamifa sẽ công bố danh sách các câu lạc bộ của giáo sư và các hội nhóm của sinh viên trong học kỳ này.

Các sinh viên có thể tự do chọn nộp đơn vào câu lạc bộ nào, tham gia hội nhóm nào vào thời điểm này.

Hermann lôi kéo bạn học của mình cùng nhau đến đại sảnh ở tầng một của tòa nhà chính, quan sát những tấm áp phích được dán trên tường.

Trên thực tế, những câu lạc bộ và hội nhóm vẫn còn mở cửa chiêu mộ vào thời điểm này, phần lớn đều là mới thành lập hoặc những thành viên cũ đã tốt nghiệp, nên chiêu mộ thành viên mới.

Hermann bản thân cũng đã tham gia một câu lạc bộ của một vị giáo sư chuyên ngành khảo cổ và một số hội nhóm sinh viên mới lạ khác. Nhưng cậu ta luôn thích của lạ, hướng ngoại hoạt bát, nên lại một lần nữa đến đây vào thời điểm này.

Khi bọn họ đi đến, thì phát hiện sảnh tầng một đã có rất nhiều người vây quanh, trong đó có rất nhiều cô gái trẻ. Hermann có chút không hiểu ra sao, đợi đến khi chen vào xem, mới phát hiện ra là vì câu lạc bộ của giáo sư Noel đã mở cửa chiêu mộ!

Con quỷ giao luận văn năm nghìn chữ...

Hermann nghĩ như vậy.

Nhưng cậu ta lại nghĩ đến trong tiết học, giọng nói lạnh nhạt, bình tĩnh mà thong dong của giáo sư Noel, kể về những câu chuyện văn học bắt đầu từ Kỷ Thần Sinh xa xôi... Hermann bất giác xuất thần.

"Này! Cậu ngẩn người ra cái gì vậy!" Bạn học của cậu ta đẩy cậu ta một cái: "Nghĩ xong đăng ký cái gì chưa?" 

Hermann trầm tư một lát, cuối cùng vẫn ngượng ngùng nói: "Mình muốn... nộp đơn vào câu lạc bộ của giáo sư Noel."

Lúc nói ra điều này thì cậu ta có chút ngại ngùng, vì đêm qua cậu ta đã phàn nàn rất nhiều với người bạn cùng phòng này, về chuyện giáo sư Noel lại giao một bài luận năm nghìn chữ. Phải biết rằng, các giáo sư chuyên ngành khảo cổ của bọn họ cũng chỉ giao bài luận ba nghìn chữ thôi!

Mặc dù đó là bài tập cuối kỳ của cả một học kỳ, mà môn tự chọn chung thì phải trải qua hai học kỳ lận.

Khi Hermann nói như vậy, thì cậu ta cảm thấy mình có thể sẽ bị bạn cùng phòng chế giễu, nhưng bầu không khí xung quanh đột nhiên tĩnh lặng và ánh mắt cảnh giác mà không ít người đột ngột ném đến, khiến Hermann có chút khó hiểu.

Bạn cùng phòng của cậu ta cười thầm hai tiếng bên cạnh: "Hermann, mình thấy suất vào câu lạc bộ của giáo sư Noel sẽ rất khó đấy. Mình không có ý định nộp đơn đâu, cậu cố lên nhé."

Hermann gãi đầu, nghiêm túc mà tự tin nói một câu: "Mình thấy giáo sư Noel chắc chắn sẽ duyệt đơn của mình thôi!"

Sirius Noel quả thực sẽ duyệt đơn của Hermann Grof, vì người sinh viên trẻ tuổi chuyên ngành khảo cổ này chính là một trong số những lá bài nhân vật của trò chơi nhập vai.

Vào đêm thứ Ba, trong lớp học, hắn đã chú ý đến tên của Hermann Grof, nhất thời vô cùng kinh ngạc.

Nghĩ kỹ lại, đây đã là lá bài nhân vật thứ tư mà hắn gặp rồi.

Bác sĩ kia, thương nhân Lanmir, hiệp sĩ trưởng Banian và bây giờ là sinh viên khảo cổ Hermann.

Hắn không khỏi hồi tưởng lại câu chuyện trong cốt truyện của trò chơi.

Sau khi vượt ngục, kẻ phản giáo đầu tiên là tìm đến bác sĩ để chữa trị vết thương, sau đó uy hiếp bác sĩ cùng mình tìm cách trốn khỏi thành phố Lamifa.

Bọn họ có hai lựa chọn, một là chọn đi theo đoàn thương nhân của Lanmir đến Vùng Đất Không Tro, hai là chọn đi theo đội khảo cổ của đại học Lamifa mà Hermann sẽ sớm gia nhập. Sau khi có được cơ hội rời khỏi thành phố Lamifa, thì kẻ phản giáo sẽ chọn giết bác sĩ.

Đương nhiên, cốt truyện mà bọn họ đã sử dụng trong trò chơi nhập vai khi đó và thế giới thực tại mà hắn đang thực sự gặp phải, có rất nhiều chỗ không giống nhau.

Một trong những vấn đề đó chính là thời gian.

Thương nhân Lanmir thì tạm thời không nói đến, bây giờ Hermann chỉ là sinh viên năm hai, căn bản chưa tốt nghiệp, làm sao mà có thể gia nhập đội khảo cổ trong một thời gian ngắn được? Cho dù là thực tập, thì cũng phải đợi đến học kỳ ba, tức là vào năm sau.

Kẻ phản giáo có thể trốn ở thành phố Lamifa đến tận năm sau sao?

Cốt truyện của trò chơi và những chuyện thực sự xảy ra trong thực tế ít nhiều có một số sai lệch, cuối cùng cũng chỉ là một câu chuyện không đủ hợp lý. Hơn nữa, bây giờ hắn đã sớm tiết lộ vị trí của kẻ phản giáo rồi, e là sẽ gây ra những thay đổi lớn hơn.

Nhưng, hắn cũng không hối hận gì.

Nếu thực sự chỉ dựa vào cốt truyện thô sơ và thiết lập nhân vật cứng nhắc của trò chơi mà nhận thức và phán đoán tất cả những gì sẽ xảy ra trên thế giới thực tế này, thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ gặp phải trắc trở và khiến những người khác phát hiện ra sự bất thường của mình.

Hắn rất cẩn trọng, kể từ khi đến thế giới này, hắn chưa bao giờ thực sự dựa vào sức mạnh của trò chơi. Ngoại trừ lần trước mạo hiểm đến Giáo hội Ngày Xưa để vạch trần vị trí của kẻ phản giáo.

Mà lần gặp gỡ với Hermann này, đã khiến hắn phát hiện ra một nơi đặc biệt khác.

Khi đó, ở nhà thờ lớn trung tâm của giáo hội Ngày Xưa, hắn đã cho hiệp sĩ trưởng Banian một lần phán định tâm lý. Kết quả bất ngờ là đã xuất hiện một sự thất bại lớn, khiến Banian hoàn toàn tin tưởng vào những gì mà hắn đã nói.

Khi đó hắn cho rằng, sở dĩ xuất hiện loại phán định bắt buộc này, là vì cuộc đối thoại của hắn và Banian có liên quan đến kẻ phản giáo.

Nói cách khác, bọn họ đang tiến hành cốt truyện ban đầu của trò chơi nhập vai ở một mức độ nào đó, nên với tư cách là Người Giữ Bí Mật, và hiệp sĩ trưởng Banian là lá bài nhân vật, cần phải tiến hành một lần phán định như vậy, mới có thể quyết định phương hướng phát triển của câu chuyện trong tương lai.

Nhưng ngay trong lớp học tự chọn của hắn, khi hắn chọn Hermann trả lời câu hỏi, và Hermann đứng lên hỏi lại câu hỏi của hắn, thì lần phán định bắt buộc thứ hai đã xuất hiện.

Lần này là phán định kiến thức của Hermann.

[Người Giữ Bí Mật, Hermann Grof (sinh viên chuyên ngành khảo cổ) cần tiến hành một lần phán định kiến thức.]

[Kiến thức: 22/15, thành công.]

[Hermann Grof cho rằng bản thân có thể trả lời được câu hỏi này, vì cậu ấy là một sinh viên giỏi của chuyên ngành khảo cổ, đương nhiên là hiểu biết về những kiến thức liên quan đến Kỷ Thần Sinh... ờ, có lẽ là không quá hiểu biết về văn học.]

Và đúng như kết quả phán định đã nói, sau khi Hermann đứng lên, thì đã rất thong dong nói ra kiến thức lịch sử liên quan đến Kỷ Thần Sinh, nhưng lại không thể giải thích chi tiết về văn học Kỷ Thần Sinh, đặc biệt là những nội dung liên quan đến thần linh.

Kết quả này có vẻ nhẹ nhàng, không gây ra bất kỳ sự nghi ngờ nào cho những người khác ở trong lớp. Nhưng lại làm dấy lên một sự kinh hãi tột độ trong lòng hắn.

Có nghĩa là, trong những chuyện ngoài việc liên quan đến kẻ phản giáo, thì hắn và những lá bài nhân vật này, vẫn cần phải tiến hành phán định bắt buộc sao?

Phản ứng đầu tiên theo bản năng của hắn là, hắn phải tránh xa những lá bài nhân vật này ra.

Hắn không cho rằng mình có thể can thiệp vào cuộc đời của người khác, mặc dù hắn căn bản không thể kiểm soát được điểm số của xúc xắc - và hắn cũng hiểu rất rõ, bản chất của phán định xúc xắc là một cơ hội để thay đổi, chứ không phải là một nỗ lực đã định sẵn thất bại.

Nói cách khác, khi bạn đối mặt với một kẻ thù không thể đánh bại, bạn có thể thử phán định, thử bất kỳ thuộc tính và kỹ năng nào có liên quan. Và biết đâu, khi xúc xắc được tung ra, thì kẻ thù này lại bị đánh bại bởi một loại sức mạnh không thể tin được.

Đây là cơ hội để thay đổi số mệnh, thoát khỏi khó khăn.

Trong trò chơi nhập vai, có lẽ là vì sở thích xấu xa của người chủ trì, có lẽ vì vận may của người chơi quá kém, nên thường xuyên xuất hiện những sự cố bất ngờ trong quá trình phán định xúc xắc, dẫn đến việc người chơi bị thất bại trong nháy mắt.

Nhưng tính ngẫu nhiên của xúc xắc vốn dĩ là một phần của số phận. Bạn có thể thành công, có thể thất bại, có thể đại thành công, cũng có thể đại bại - đây đều là những con đường dẫn đến những số phận khác nhau.

Chỉ cần tính ngẫu nhiên này vẫn còn, thì số phận của mỗi người đều là công bằng.

Nhưng bây giờ hắn đang cân nhắc không phải là vấn đề công bằng hay không, mà là về bản thân mình - mặc dù hắn là Người Giữ Bí Mật trong trò chơi, nhưng làm sao hắn có thể trở thành Người Giữ Bí Mật của thế giới này được?

Đây là một thế giới thực tại! Hắn không cho rằng mình có đủ can đảm, khí phách để trở thành người kiểm soát số phận của loài người.

Dù sao đi nữa, nếu chỉ trả lời một câu hỏi trong lớp học thôi mà cũng phải tiến hành phán định... thì cuộc sống như vậy đối với con người bình thường mà nói, cũng quá đáng sợ rồi.

Mặc dù trên thế giới này phần lớn cũng chỉ có mình hắn có thân phận là Người Giữ Bí Mật.

Hơn nữa, vì để cứu mạng bác sĩ, hắn đã tham gia quá mật thiết, quá sâu vào chuyện của kẻ phản giáo. Hắn cũng không thể bây giờ hối hận, rút lại những lời mà ban đầu mình đã nhìn thấy kẻ phản giáo.

Hắn thở dài trong lòng. Hắn nghĩ đến những lời mà Glennfell đã nói với hắn trước đó.

Ông ta nói, chỉ có thần mới có thể đạt được độ phù hợp tuyệt đối khi lần đầu tiên thực hiện nghi thức.

Chỉ có thần.

Hắn luôn tránh né việc suy nghĩ về những khả năng mà cách nói này mang lại, nhưng bây giờ hắn vẫn không thể nhịn được mà suy nghĩ. Hắn nghĩ rằng, hắn có thể làm được, là vì trên một ý nghĩa nào đó - hắn đã trở thành Người Giữ Bí Mật của thế giới này?

Trở thành thần?

Nhưng tại sao? Chỉ vì sự xuyên không của hắn, mà có thể nâng cấp vị thế của hắn đến mức này sao?

Ngay cả vị thần của thế giới này rốt cuộc là gì, hắn còn chưa biết!

Hắn hít một hơi thật sâu, rồi ép buộc bản thân phải thu hồi lại tất cả suy nghĩ. Vào đêm thứ Ba này, hắn trằn trọc mãi, đến tận khuya mới có thể ngủ được.

Điều này khiến cho hắn đã dậy muộn vào ngày hôm sau.

Hắn vốn định là sáng sớm sẽ ra ngoài, đầu tiên là đến giáo hội Ngày Xưa, đưa bản thảo của giáo sư Cabell cho Dominic Milner, sau đó đến phòng 177 của Hội Lịch Sử, gặp Glennfell.

Nhưng hắn đã thức dậy muộn.

Cho nên hắn chỉ có thể vội vàng thu dọn đồ đạc, đến căn tin ăn chút đồ ăn sáng, rồi bắt xe ngựa thuê, đến Hội Lịch Sử vào lúc chín giờ rưỡi sáng.

Trong phòng 177, người đàn ông trung niên có bộ râu quai nón, đeo kính đã đang cầm quyển tiểu thuyết mà chờ hắn ở đó.

"Xin lỗi, Glenn. Tôi dậy muộn rồi."

Glennfell ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không khỏi nói: "Người như cậu mà cũng dậy muộn sao?"

Sirius: "..."

Nói rõ xem, cái gì gọi là người như hắn?

Glennfell bật cười, giống như cảm thấy vẻ mặt của hắn rất thú vị. Ông ta thoải mái nói: "Tôi thấy cậu giống như đám người điên ở bộ phận nghiên cứu vậy, sống rất khuôn phép, giống như kim đồng hồ, chính xác và vô vị."

Hắn không khỏi lắc đầu, nói: "Tôi không phải là người như vậy."

Hắn đương nhiên là một người tỉ mỉ, cẩn trọng, bình tĩnh, nhưng bắt hắn phải chính xác và khuôn phép đến thế... thì tiểu thuyết gia Hạ Gia Âm ở Trái Đất đang tận hưởng lẩu trà sữa đồ nướng và cuộc sống độc thân, không phải là người như vậy.

Bọn họ đã không thảo luận nhiều về vấn đề này.

Khi hắn vừa bước vào cửa, thì đã theo bản năng nhìn xung quanh căn phòng này một chút, phát hiện ra bố cục cơ bản giống với phòng 666 nơi nhóm học tập của hắn, chỉ là tổng thể có vẻ thâm trầm cổ kính hơn, không có bầu không khí tươi sáng, ấm áp như thế.

Glennfell có lẽ đã chú ý đến ánh mắt của hắn, nên tiện miệng giải thích một câu: "Đây là nơi tôi đến vào lúc nhập môn, sau này có một khoảng thời gian là văn phòng của tôi."

Hắn gật đầu, không khơi dậy sự tò mò của mình.

Nhưng Glennfell dường như vẫn rất tò mò: "Tôi vẫn thấy khó tin đấy. Sao cậu lại dậy muộn được?"

Hắn không thể nói ra vấn đề thực sự đang làm phiền mình cho Glennfell nghe được, mặc dù mối quan hệ hiện tại của bọn họ là thầy trò kiêm bạn bè, nhưng những chuyện liên quan đến trò chơi và Người Giữ Bí Mật là quá khó tin rồi.

Thế là cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, hắn ngồi đối diện với Glennfell, mở túi đưa thư mà mình luôn mang theo, lấy từ trong đó ra một tập tài liệu bằng giấy không trong suốt.

Hắn cẩn thận hỏi: "Bây giờ ông đang ở trong thời gian nghi thức à?"

Glennfell có chút khó hiểu nhìn hắn hành động như vậy, do dự một lát, rồi mới uể oải trả lời: "Đương nhiên." Ông ta tiện tay đặt cuốn tiểu thuyết trên tay mình xuống bàn trà bên cạnh.

Hắn đoán rằng đó lại là một cuốn tiểu thuyết trinh thám nữa rồi.

Hắn đẩy tập tài liệu kia đến trước mặt Glennfell, rồi mình nhắm mắt lại: "Ông mở ra xem sẽ biết thôi."

Glennfell quái dị nhìn hắn, nghĩ thầm cái quái gì mà cần cậu phải nhắm mắt lại chứ? Ông ta không cho rằng một Người Khai Sáng mới nhập môn như hắn lại có được thứ gì quá đáng sợ, nên mang theo chút tâm lý tùy ý, mở tập tài liệu đó ra.

Giây tiếp theo, ông ta phát ra một tiếng kêu nhỏ đầy kinh ngạc.

Sirius nhận ra bản thảo này quả nhiên có chỗ đặc biệt, nhất thời không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên càng thêm căng thẳng - ngay cả Glennfell cũng bị bản thảo này làm cho kinh ngạc rồi!

"Cái tên này...!" Trong giọng nói của Glennfell vẫn còn sót lại một tia kinh ngạc và ngạc nhiên: "Cậu lấy được thứ này từ đâu vậy!"

Hắn cẩn thận hỏi: "Ông đã khép tập tài liệu lại chưa?"

Glennfell: "..."

Ông ta lườm một cái, "tách" một tiếng đóng tập tài liệu lại, rồi nói: "Được rồi!"

Lúc này Sirius mới yên tâm mở mắt ra.

Hắn theo bản năng nhìn về phía tập tài liệu đó, im lặng một lát, rồi giải thích tất cả chuyện này. Ban đầu hắn chỉ muốn xem giáo án mà giáo sư Cabell đã để lại trước đây, để dùng làm tài liệu tham khảo khi chuẩn bị bài thôi.

Ai ngờ rằng trong tập tài liệu đó lại kẹp vào một thứ quan trọng thế chứ?

Hắn tự cảm thấy khó tin.

Sau khi nghe xong lời của hắn, Glennfell nhíu mày, hỏi: "Cậu định đưa tờ giấy này đến phía giáo hội Ngày Xưa sao?"

Sirius không hiểu ý không tán thành trong giọng điệu của Glennfell là như thế nào, nên hỏi: "Sao vậy?"

Ngón tay của Glennfell vẽ một vòng tròn ở góc dưới bên phải của tập tài liệu: "Thứ này. Đây là báng bổ thần linh đấy."

Sirius ngẩn người ra, sau đó há miệng, nghẹn họng không nói nên lời.

Là một người Trái Đất, luôn sống trong môi trường vô thần, hắn thực sự không có sự nhạy bén như Glennfell. Hắn quả thực đã nghĩ đến ký hiệu đôi mắt cộng với một dấu gạch chéo, có thể có liên quan đến Antinam. Nhưng hắn thực sự không ngờ, chuyện này lại có thể trực tiếp bị gọi là báng bổ thần linh.

Ánh mắt của Glennfell luôn đặt trên tập tài liệu đó, ánh mắt của ông ta mang theo sự nghiêm nghị và nặng nề mà Sirius trước đây chưa từng thấy.

Một lát sau, cậu ta nói: "Tôi sẽ đi cùng cậu đến giáo hội Ngày Xưa một lát. Tờ giấy này, giao hay không giao đều sẽ mang đến vấn đề." Ông ta lại nói với hắn: "Cậu vừa nói, giáo hội Ngày Xưa đã đang điều tra việc mất tích của Cabell rồi?"

Sirius gật đầu.

Glennfell lắc đầu: "Rắc rối rồi, thật là rắc rối. Đám người đó lại vẫn còn hoạt động... thật là."

"Đám người đó...?"

Glennfell nói: "Những bài học sau này của Hội Lịch Sử cũng sẽ nhắc đến, nhưng hôm nay tôi sẽ giới thiệu sơ lược với cậu trước, để tránh cho sau này cậu gặp phải vấn đề này thì lại ngốc nghếch đến mức giữ thứ này bên cạnh lâu như vậy."

Hắn có chút xấu hổ nói lời cảm ơn.

Glennfell im lặng một lát, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Sau đó, ông ta nói: "Cậu biết những nguy hiểm mà Người Khai Sáng phải đối mặt là gì không?"

"Quỹ đạo thời gian mất kiểm soát?" Hắn nghĩ một lát, rồi đưa ra câu trả lời này. Hắn cũng chỉ biết mỗi nguy hiểm này mà thôi.

Glennfell lại gật đầu, nói: "Đúng là như vậy. Nhưng, cậu có biết, tại sao lại xuất hiện những quỹ đạo thời gian lại mất kiểm soát không?"

Sirius hơi ngẩn người, có chút không hiểu ý của Glennfell là gì.

"Thôi được rồi, tôi đổi một góc độ khác." Glennfell có lẽ đã nhận ra bản thân mình không quá thích hợp để làm một người thầy biết dỗ dành, nên đã sốt ruột mà thay đổi câu hỏi: "Một Người Khai Sáng, trong tình huống nào có thể tiếp xúc với Quỹ đạo thời gian mất kiểm soát?"

Hắn nghĩ một chút, rồi hiểu ra Glennfell đang ám chỉ điều gì: "Ý ông là, có người cố tình đưa Quỹ đạo thời gian mất kiểm soát đến bên cạnh Người Khai Sáng? Bọn họ... tại sao lại làm như vậy?"

Glennfell búng tay một cái, nói: "Quả thực là như vậy, nhưng mục đích của bọn họ có lẽ không giống như những gì mà cậu tưởng tượng đâu."

Sirius chăm chú lắng nghe.

"Bọn họ là những kẻ theo đuổi cựu thần."

Vẻ mặt của hắn ngơ ngác trong giây lát, gần như theo bản năng nói: "Cựu thần không phải đã..."

Đã ngã xuống rồi sao?

Ai cũng biết, vào Kỷ Im Lặng, tất cả các vị thần trên thế giới đều đã ngã xuống. Và sau đó, một vị thần mới đã ra đời, chính là Antinam.

Và Antinam cũng là vị thần duy nhất được biết đến ở hiện tại.

Hắn theo bản năng liếc nhìn tập tài liệu đang giấu bản thảo kia.

Sau đó, hắn hiểu ra: "Tôi hiểu rồi. Những kẻ theo đuổi cựu thần không tin rằng tín ngưỡng của bọn họ đã sụp đổ."

"Đúng vậy. Họ đang cố gắng hồi sinh cựu thần." Glennfell nói.

Hắn hỏi: "Bằng cách nào? Sử dụng... Quỹ đạo thời gian?"

"Có rất nhiều khả năng, rất nhiều biện pháp. Hiến tế, nghi thức, sức mạnh, linh hồn... tất cả đều có khả năng." Glennfell nói: "Ở thành phố thì còn đỡ. Ở Vùng Đất Không Tro, những hành vi như vậy càng trở nên ngang ngược hơn."

Sirius suy nghĩ kỹ một chút, rồi nói: "Nếu như vậy... vậy có nghĩa là, thu thập những Quỹ đạo thời gian có liên quan đến thần linh, rồi cố gắng tái hiện lại những gì mà thần linh từng làm? Từ đó đánh thức sức mạnh của thần linh?"

Hắn dựa vào kinh nghiệm viết tiểu thuyết của mình trên Trái Đất, đã đưa ra một ý tưởng.

Sau khi hắn nói xong, thì Glennfell không tự chủ được mà lộ ra một vẻ mặt kỳ lạ.

Hắn hơi ngẩn ra: "Tôi nói sai sao?"

"Không, cậu nói rất đúng. Tôi chỉ cảm thấy, cậu nên sớm gia nhập bộ phận nghiên cứu thì hơn, tránh cho gây ra chuyện gì rắc rối." Glennfell nói đùa: "Cậu quả thực đã đoán trúng một phần rồi. Nhưng phần lớn thời gian bọn họ đều làm khá là... long trọng."

"Không phải là mấy thứ như gió hay khiên mà cậu vừa mới nhập môn đâu. Những nghi thức mà bọn họ sử dụng thường rất phức tạp và tỉ mỉ cơ."

Sirius nghĩ đi nghĩ lại, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Hồi sinh cựu thần - đây không phải là chuyện gì hiếm có. Ít nhất là đối với hắn đã từng sống ở Trái Đất mà nói, thì hắn rất dễ dàng nghĩ đến những chuyện mà các tín đồ điên cuồng đó sẽ làm.

Nhưng vẫn có chỗ nào đó không đúng.

Ánh mắt của hắn vô tình rơi trên tập tài liệu kia. Sau đó hắn đột nhiên hiểu ra vì sao mình lại cảm thấy kỳ lạ.

"Nhưng mà..." Sirius hỏi: "Đây chẳng phải là sức mạnh của Người Khai Sáng sao? Mà sức mạnh của Người Khai Sáng... chẳng phải là sức mạnh của Antinam ư?"

Dùng sức mạnh của một vị thần để tái hiện sức mạnh của một vị thần khác, chuyện này thực sự có khả thi sao?

Glennfell lấp lửng nói một câu gì đó, rồi nói tiếp: "Cậu rất nhạy bén đấy. Nhưng, những tín đồ điên cuồng đó vốn đã không còn lý trí gì rồi. Ngoài ra..."

Ông ta lộ vẻ do dự.

Sirius kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng Glennfell vẫn nói: "Ở Hội Lịch Sử, có một số người cho rằng, sức mạnh của Người Khai Sáng không thuộc về Antinam... ít nhất là không hoàn toàn thuộc về Ngài."

"Thậm chí có một số người còn cực đoan hơn. Họ cho rằng Antinam cũng chỉ là một Người Khai Sáng mạnh mẽ hơn thôi, chứ không phải là một vị thần theo đúng nghĩa."

Sirius kinh ngạc nhìn ông ta.

Glennfell nói: "Cậu xem, Người Khai Sáng là tái hiện sức mạnh tương ứng từ quá khứ. Mà thần cách của Antinam lại là quá khứ và lịch sử... nghe có vẻ rất phù hợp, đúng không?"

"Nhưng, vì là sức mạnh của thời gian, vậy thì... 'hiện tại' và 'tương lai' thì sao?"

Sirius im lặng nhìn Glennfell, ánh mắt thậm chí có thể gọi là hoang mang mờ mịt.

Glennfell cười gượng gạo một tiếng: "Có lẽ là cậu không thể hiểu được rồi. Cậu còn chưa hoàn thành khóa học nhập môn của Người Khai Sáng mà." Ông ta thở dài một hơi: "Đôi khi tôi cho rằng, sức mạnh của Người Khai Sáng quả thực giống như thần linh, đôi khi lại cảm thấy, sức mạnh của thần linh làm sao mà có thể..."

Ông ta suy nghĩ nên dùng cách nói nào.

Cuối cùng ông ta nói: "Vụn vặt."

Mỗi Người Khai Sáng đều cần tự mình khám phá ra rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong quá khứ, tìm kiếm chân tướng phía sau mỗi một sự kiện lịch sử, nhìn thấu người giật dây phía sau mỗi khúc ngoặt của số phận.

Nếu đây là sức mạnh của thần linh, thì tại sao lại khiêm tốn đến vậy? Nếu đây không phải là sức mạnh của thần linh, thì còn có thứ gì có thể lấy được sức mạnh từ quá khứ?

Glennfell chính là một trong số những người không tài nào lý giải được.

Hai người họ đều im lặng một lát.

Cuối cùng, chính Sirius là người chậm rãi phá vỡ sự tĩnh lặng này: "Glenn, chúng ta lạc đề rồi."

"Ồ... ờ." Glennfell hoàn hồn, suy nghĩ kỹ một chút: "Vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ... Những kẻ theo đuổi cựu thần vọng tưởng hồi sinh cựu thần. Đúng vậy, là như vậy. Đây là một đám người điên đang lăm le hành động trong bóng tối."

Hắn nói: "Bọn họ có liên quan đến ký hiệu đó sao?"

Glennfell trả lời: "Cũng gần như vậy. Nhưng cũng không hoàn toàn. Bọn họ sẽ sử dụng ký hiệu này, nhưng cũng không chỉ là những kẻ theo đuổi cựu thần. Đây là... ký hiệu mà tất cả những người phản kháng Antinam sẽ sử dụng."

"Tại sao lại có người thù ghét Antinam?"

Theo như hắn thấy, Antinam là một vị thần ôn hòa. Đương nhiên, là một người Trái Đất, hắn không quen với một thế giới có thần linh cho lắm. Nhưng thế giới này là vậy.

Và bọn họ nên cảm thấy may mắn, khi Antinam trông có vẻ không phải là một vị thần tà ác.

Glennfell nói: "Cậu không phải là đang nghiên cứu văn học Kỷ Im Lặng sao? Vì đã có hiểu biết về lịch sử..."

Sirius nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra một kết luận: "Có phải là vì... bây giờ chỉ còn mỗi một mình Antinam là thần linh... bản thân chuyện này sao?"

"Đúng vậy." Glennfell nói với một giọng điệu có vẻ nghiêm túc và chân thành: "Có không ít người... ở bên dưới, cho rằng, chính Antinam đã gây ra sự sụp đổ của quá nhiều vị thần vào Kỷ Im Lặng."

"Tôi vừa nói rồi đấy, cũng có một số người cho rằng, Antinam cũng chỉ là một Người Khai Sáng mạnh mẽ hơn thôi. Cho nên thậm chí còn có người cho rằng, Antinam đã đánh cắp sức mạnh của các cựu thần, cho rằng Ngài là một..."

Glennfell dừng lại một lát.

Cuối cùng ông ta dùng một giọng điệu rất thận trọng, không tán thành cách nói và quan điểm này mà nói: "Kẻ báng bổ thần linh."

Sirius có chút kinh ngạc lắng nghe ý nghĩ này, nhưng lại cảm thấy cũng hợp tình hợp lý.

Nhiều vị thần như vậy, cuối cùng lại chỉ còn lại một vị. Vậy thì đương nhiên, vị thần còn lại đó sẽ gặp phải sự nghi ngờ và chất vấn.

Chỉ là vì bản thân Sirius nghiên cứu văn học Kỷ Im Lặng, nên mới hiểu được con người đã từng tôn kính và ngưỡng mộ thần linh đến nhường nào. Cho nên theo bản năng Sirius cho rằng, vào thời đại này, mọi người cũng sẽ đối đãi với Antinam bằng một thái độ tương tự.

Có lẽ một số người thực sự làm như vậy... thậm chí phần lớn là như thế. Nhưng vẫn còn một bộ phận người thù ghét, căm hận, nghi ngờ Antinam.

"Mà Người Khai Sáng thường được cho là sức mạnh mà Antinam mang đến." Glennfell nói: "Vì vậy, Người Khai Sáng tự nhiên có rất nhiều kẻ thù. Có thể là những kẻ theo đuổi cựu thần có ý đồ xấu, cũng có thể là những đối thủ của Antinam không có ý tốt."

Sirius gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu rõ. Sau đó Sirius chỉ vào tập tài liệu kia: "Vậy thì, nó đến từ đâu?"

Ngón tay của Glennfell vẽ lên bề mặt của tập tài liệu.

"Bản thảo này... rất có thể là một thứ kiểu ghi chép đọc sách gì đó." Glennfell đưa ra cách nói này: "Cho nên, trọng điểm nằm ở cuốn sách mà Cabell đã đọc, chứ không phải bản thảo này."

Sirius tán thành gật đầu.

Glennfell bèn dùng ngón tay vẽ một đường thẳng từ trên xuống dưới ở giữa tập tài liệu: "Nửa bên trái và nửa bên phải. Nửa bên trái là suy nghĩ của Cabell sau khi đọc, nửa bên phải là nội dung liên quan trực tiếp đến cuốn sách đó."

Sirius hồi tưởng lại nội dung của bản thảo.

Góc trên bên trái là sự kinh hãi của Cabell về một số nội dung mà cuốn sách đã tiết lộ; góc dưới bên trái là một vài từ ngữ, "bóng tối", "điên cuồng", "im lặng", "giết chóc"; góc trên bên phải là một đoạn trích dẫn của Cabell; góc dưới bên phải là con mắt Antinam và một ký hiệu dấu gạch chéo đậm.

Sirius nghĩ một chút, liền nói: "Vậy thì, quan trọng nhất là đoạn trích dẫn ở góc trên bên phải sao?"

"Thần linh nên vĩnh viễn ở trên cao... một thứ gì đó; mà tín đồ nên vĩnh viễn phủ phục dưới chân Ngài." Glennfell lẩm bẩm đọc vài câu này: "Khó nói quá, thực sự khó nói quá. Thông tin quá sơ sài."

Sirius còn không hiểu rõ những chuyện này bằng Glennfell. Có thể nói rằng, suy nghĩ của Sirius vẫn là suy nghĩ của một nhà sử học văn học bình thường.

Nhưng nói đến văn học... nếu cách diễn đạt này thuộc về một cựu thần cụ thể nào đó và tín đồ của Ngài, vậy thì trong các tác phẩm văn học trong quá khứ có miêu tả gì liên quan không?

Thần linh ở trên cao, còn tín đồ thì phủ phục dưới chân Ngài... nghe có vẻ không phải là một cách hình dung hiếm gặp.

Sirius chìm vào suy tư.

"Được rồi, có ngồi nghĩ vu vơ ở đây cũng không có ý nghĩa gì. Chúng ta bây giờ đi đến giáo hội Ngày Xưa đi, bọn họ mới là người chuyên nghiệp."

Sirius theo Glennfell cùng nhau đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua sảnh lớn của không gian phía sau cánh cửa, thì không ít Người Khai Sáng đang dừng chân ở đây đều đã chú ý đến sự xuất hiện của Glennfell. Và gần như trong nháy mắt, sắc mặt của bọn họ thay đổi lớn, lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm vào Glennfell.

Glennfell làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi ra ngoài.

Sirius giữ im lặng, không nhiều lời hỏi về thân phận của Glennfell trong Hội Lịch Sử.

Nhưng sau khi rời khỏi Hội Lịch Sử, thì Glennfell lại chủ động đề cập đến một số chuyện liên quan.

Hai người dự định đi đến nhà thờ lớn trung tâm.

Glennfell nói: "Giáo hội Ngày Xưa và Hội Lịch Sử... cậu có lẽ rất tò mò về mối quan hệ giữa hai nơi này phải không?"

Sirius nghe theo mà nói: "Đúng vậy."

"Hội Lịch Sử... ý tôi là Hội Lịch Sử của công quốc Const ấy. Ban đầu được sinh ra từ một ý tưởng của đại công tước Const đời thứ hai. Ông ta cho rằng, mặc dù giáo hội Ngày Xưa tín phụng một vị thần được công nhận là tương đối khoan hòa, nhưng dù sao thì đó cũng là giáo hội, là nơi tập trung những tín đồ."

"Mà công quốc lại thế tục hơn, thiết thực hơn. Cho nên, công quốc cần một cơ quan gần gũi hơn với cuộc sống hàng ngày của người dân, để xử lý những chuyện liên quan đến Người Khai Sáng."

Sirius hỏi: "Hội Lịch Sử là vì vậy mà ra đời sao?"

"Thực tế lúc đó đã có không ít hội được sinh ra." Glennfell nói: "Hội Lịch Sử, Hội Dân Tộc Học, Hội Văn Học, Hội Bác Vật Học... Tóm lại, những hội này có lẽ đều có tài liệu liên quan đến Người Khai Sáng."

"Nhưng, cho đến ngày nay, Người Khai Sáng của Hội Lịch Sử là chính thống nhất, mạnh mẽ nhất."

Sirius hiểu ra. Sirius chỉ là vì gặp Glennfell, nên mới được giới thiệu đến Hội Lịch Sử một cách hợp lý. Nếu như Sirius gặp được một Người Khai Sáng của hội khác, thì có lẽ giờ này Sirius đã không ở Hội Lịch Sử rồi.

Nghĩ đến đây, Sirius theo bản năng nghĩ đến nhà dân tộc học bí ẩn và có chút lắm lời ở số 13 đường Milford - Alfonso Carlyle.

Người đàn ông thần thần bí bí này, có lẽ cũng đang ẩn giấu một loại sức mạnh như thế.

"Ở cấp công quốc, thì giáo hội Ngày Xưa và Hội Lịch Sử tồn tại một mối quan hệ cạnh tranh nào đó; nhưng ở cấp Người Khai Sáng, thì chúng tôi là những cộng sự hợp tác chặt chẽ nhất, các tổ chức Người Khai Sáng khác cũng vậy." Glennfell giải thích.

Sirius lại hỏi: "Hội Lịch Sử và Antinam...?"

"Có một số mối quan hệ như vậy." Glennfell nói: "Nhưng, giống như những gì tôi đã nói, có không ít người trong hội cho rằng, Antinam chỉ là một Người Khai Sáng mạnh mẽ hơn thôi. Đối với bọn họ mà nói, tín ngưỡng hoàn toàn là một chuyện vô nghĩa."

"Quan điểm này sẽ không xung đột với giáo hội Ngày Xưa à?"

"Sẽ không đâu." Glennfell lắc đầu,: "Cậu cũng đã tiếp xúc với không ít tín đồ của Antinam rồi, cậu cảm thấy bọn họ như thế nào?"

Sirius nghĩ một lát, dùng một cách miêu tả có vẻ ôn hòa hơn: "Bọn họ dường như đều rất dễ nói chuyện."

Ngay cả Catherine Kinsey lạnh lùng nhất, cũng là một người tốt bụng, sẽ cố ý nhắc nhở Sirius trước khi rời đi, hãy chú ý đến những Quỹ đạo thời gian không rõ nguồn gốc.

Bọn họ đi trên con đường rợp bóng cây từ Hội Lịch Sử đến nhà thờ lớn trung tâm. Vào buổi sáng thứ Tư, phần lớn mọi người đều đi qua lại vội vàng, trên mặt mang theo một trạng thái làm việc bận rộn.

Nhưng khi ánh nắng tươi sáng xuyên qua bóng cây trong rừng, thì Sirius vẫn cảm thấy, tông màu chủ đạo của thời đại này - ít nhất là ở công quốc Const, là có trật tự, là ôn hòa. Nơi đây không phải là một thời đại hỗn loạn, đầy rẫy những tà thần.

Glennfell cũng cười: "Đúng vậy. Đây chính là giáo hội Ngày Xưa. Bọn họ dường như người nào cũng bình thản, khoan dung hơn người khác. Nếu có một giáo hội như vậy, thì cũng không phải là chuyện gì tệ."

Sirius gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ, có lẽ, đây chỉ là vì không có gì có thể thách thức uy quyền của Antinam thôi chăng?

Những người nói Antinam chỉ là một Người Khai Sáng mạnh mẽ hơn, thì có dám thực sự đối đầu, thậm chí là chiến đấu với Antinam không?

Sức mạnh của Người Khai Sáng, nói cho cùng, mới là dũng khí của giáo hội Ngày Xưa.

Bọn họ rất nhanh đã đến nhà thờ lớn trung tâm.

Vào buổi sáng thứ Tư, đại sảnh của nhà thờ vẫn có vẻ trống trải. Grosvenor lần này không lau bệ tượng nữa, mà đang quỳ ngồi ở chính diện bức tượng, dường như đang cầu nguyện gì đó.

Sirius gần như theo bản năng nín thở, tôn trọng lời cầu nguyện của Grosvenor.

Nhưng Glennfell lại thản nhiên nói: "Chào buổi sáng, thưa giám mục."

"Chào buổi sáng, Glennfell." Grosvenor bình tĩnh mở mắt, đứng lên, ôn hòa nói, sau đó ông nhìn thấy Sirius, rồi lại cười: "Còn có giáo sư Noel nữa."

"Sao tôi lại cảm thấy thái độ của ông đối xử với cậu ta tốt hơn là đối với tôi thì phải?" Glennfell nói một cách tùy tiện, giọng điệu không mấy nghiêm túc.

Sirius cũng khẽ mỉm cười, nói: "Chào buổi sáng, thưa giám mục."

Không ai để ý đến lời trêu chọc của Glennfell nên ông ta cũng cảm thấy buồn bã, đưa tập tài liệu trong tay cho Grosvenor: "Đây, những thứ mà điều tra viên của các người bỏ qua, tôi đã cùng với vị giáo sư trẻ tuổi này tự mình mang đến đây rồi."

Grosvenor trông có chút khó hiểu, ông nhận lấy tập tài liệu mỏng kia, mở ra xem một cái. Giây tiếp theo, sự giận dữ của Grosvenor đã khiến Sirius cảm thấy dường như có một sức mạnh to lớn nào đó, đang bộc phát không thể kiểm soát từ người ông.

Sirius ngơ ngác một chút, thậm chí cảm thấy mình đang đối mặt với một ngôi sao khổng lồ.

Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả lại trở về bình thường. Grosvenor bình thản cảm ơn Glennfell và Sirius.

Sirius đúng lúc giải thích đầu đuôi sự việc liên quan đến bản thảo này.

Grosvenor có vẻ trầm ngâm suy nghĩ mà gật đầu, rồi nói: "Giáo hội Ngày Xưa sẽ điều tra triệt để chuyện này." Vẻ mặt của ông lộ ra vẻ có chút nghiêm nghị và nặng nề: "Có một đám người theo đuổi cựu thần đang rục rịch hoạt động ở thành phố Lamifa."

Sirius chú ý đến việc Grosvenor đang nắm chặt mép của tập tài liệu, ngón tay thậm chí cũng vì vậy mà trở nên xanh xao.

Nhưng, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm vì những lời của Grosvenor.

Có thể đẩy chuyện này cho giáo hội Ngày Xưa, và không chuốc họa vào thân, tự nhiên là cách giải quyết tốt nhất.

Bọn họ chào tạm biệt Grosvenor, rồi rời khỏi nhà thờ lớn trung tâm, trở về Hội Lịch Sử.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro