Chương 03
Cả truyện chỉ có làng newbie là đáng sợ nhất (3)
~*Vì sau này tất cả đều theo chủ nghĩa xã hội hài hòa rồi*~
Edit+Beta: Mean (11/11/2024)
Thẩm Liên nhớ lại những lần tự tử trước đó của mình.
Đều rất "nghệ thuật."
Hắn nhìn cưa điện trong tay.
Quá bạo lực.
Từ từ, hắn đưa nó lên cổ.
Có thứ gì đó đang đập cửa nhà xác bên cạnh.
"Wow."
Hắn nghĩ, mạng mình chưa đến số, rồi lấy cưa ra.
Được rồi, hắn sợ thứ trong tay.
Quá bạo lực, quá trực diện. Cảm giác như nhảy lầu hay nằm trên đường ray, máu me khắp nơi.
Trầm cảm là khi linh hồn muốn giết chết cơ thể, nhưng chút lý trí còn sót lại và cơ chế tự bảo vệ vẫn đang cố chống cự.
Lần này, lý trí lại thắng.
Dù thế nào thì cưa điện cũng không phù hợp với thẩm mỹ bạo lực của Thẩm Liên.
"Rầm ――" Cách vách truyền đến một tiếng vang lớn.
Thẩm Liên đã quá quen với âm thanh này, hoặc là phá cửa vào hoặc phá cửa ra.
Có thứ gì đó đã ra ngoài?
Tiếng bước chân.
Hắn nhìn qua khe cửa, bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng.
Đó là bác sĩ đeo kính gọng vàng.
Trịnh Thanh không hiểu nổi tại sao lại có một hộp thoại kỳ lạ hiện lên trên điện thoại của mình.
Ý nghĩa của việc được sống?
Sống mà còn cần ý nghĩa nữa à? Bản thân sự sống đã là một ý nghĩa rồi.
Ít nhất sau này, bốn chữ của anh sẽ xuất hiện trong sách lịch sử với một ý nghĩa khác biệt.
―― Quần chúng nhân dân.
Quá trời ý nghĩa rồi còn gì nữa.
Anh cảm thấy chán nản, bấm vào nút X ở góc trên bên phải.
"Trong vòng ba giây không lựa chọn, hệ thống sẽ mặc định đồng ý tham gia trò chơi. Vui lòng đến sảnh khám bệnh trước 10 giờ."
Trịnh Thanh vốn là một người có giáo dưỡng cực tốt, bỗng nhiên muốn chửi thề.
Dựa vào lợi thế hiểu rõ bệnh viện, anh băng qua những cảnh tượng phi lý để đến sảnh khám bệnh. Cuối cùng lại được thông báo rằng đây chỉ là "làng newbie 'xinh đẹp.'"
Sau đó anh được dịch chuyển ngẫu nhiên đến nhà xác "xinh đẹp."
Cửa nhà xác bị khóa.
Trịnh Thanh rất muốn chửi thề.
Anh quan sát xung quanh, ánh đèn âm u, không khí lạnh lẽo.
Tủ đông không có gì bất thường.
Bên ngoài liên tục vang lên tiếng động.
Bên ngoài có người.
Anh vẫn còn cầm một con dao phẫu thuật, lưỡi số 20.
Dao phẫu thuật này làm bằng thép carbon cao, sắc hơn hầu hết các lưỡi dao, có khả năng cắt và đâm xuyên vượt trội, dùng nhiều lần cũng không vấn đề gì.
Nhưng vì chiều dài của nó rất khó đâm sâu vào các nội tạng bên trong.
Anh tự hào vì cái thói lạm dụng dao phẫu thuật như thời các bác sĩ Pháp thế kỷ 14-15. (Chú thích)
Mặc dù chỉ có thể nhắm đến khí quản, động mạch cổ, tay, đùi và mắt.
Chẳng biết mấy thứ này có tác dụng với "quỷ" không.
Phòng bên cạnh là phòng cưa điện, có lẽ thứ bên ngoài đã lấy được một cái cưa.
Anh đá văng cánh cửa.
Dưới ánh sáng yếu ớt từ bảng hiệu "Lối thoát an toàn", Trịnh Thanh ngẩng lên thì thấy camera giám sát bị vỡ tan tành.
Quả nhiên có người đến.
Cánh cửa phòng cưa điện để hở một khe nhỏ, anh nhìn qua khe cửa và bắt gặp một đôi mắt.
Anh biết ai là chủ nhân của đôi mắt ấy.
Tên này là người thứ mười hai vào sảnh khám bệnh.
Khoảng hai mươi tuổi, đường nét thanh tú, nhưng mang vẻ bệnh tật tái nhợt.
Trên bộ đồ bệnh nhân khoác áo khoác đen, cài cúc lộn xộn, tóc rối bời, gương mặt hốt hoảng.
Cánh tay trái quấn băng, có lẽ là vết thương trước khi trò chơi bắt đầu; chân phải bị trật nên chạy lảo đảo.
Đầu tiên ôm thùng rác nôn mửa, sau đó gục xuống khóc lớn, trông như người từ trong tháp ngà. ( Kiểu bánh bèo ấy)
Trịnh Thanh chú ý tới đôi mắt của hắn, đồng tử đen như đá Hắc Diệu, nhưng ánh mắt trống rỗng hoang mang như sợ hãi đến cực độ.
Chỉ là bây giờ.
Trịnh Thanh nhìn camera nát bét, loại trừ khả năng tên này bị dịch chuyển vào phòng cưa điện ngay từ đầu.
Có ý đồ đập vỡ camera và đến phòng cưa điện, tên này không yếu đuối như hắn thể hiện.
Dao phẫu thuật và cưa điện.
Trịnh Thanh không ngốc, anh lựa chọn nhanh chóng rời đi.
Lúc này anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người trong phòng cưa điện: "Chào nha."
Trịnh Thanh vẫn tiếp tục bước đến cầu thang.
"Xin hỏi trong nhà xác còn tủ đông trống không?"
Trịnh Thanh cảm thấy không ổn, chuyển từ đi bộ sang chạy, rời khỏi tầng hầm âm u này.
Đó có phải là "quỷ" không?
Người bình thường không nên hỏi câu như thế.
Thẩm Liên cầm cưa điện, rời khỏi phòng cưa và tiến vào nhà xác.
"Tủ đông trống..." Hắn lẩm bẩm như người điên.
Sau khi vất vả mở một cái tủ, hắn thấy nó hoàn toàn trống trơn.
Quá may mắn, không có xác chết chiếm chỗ.
Chỉ là không biết có phải do ảo giác không mà hắn cảm thấy bên trong có mùi khó tả lắm.
Hắn ôm cưa điện, hạnh phúc nằm vào tủ đông, rồi thò tay ra ngoài đẩy cưa đóng cửa lại.
Hắn không biết nhiệt độ của tủ đông, nhưng nghe nói vào ban đêm, nếu trời lạnh mười bốn độ mà không đắp chăn thì có thể chết cóng, nên nhiệt độ này cũng đủ rồi.
Chết vì lạnh có lẽ là một cái chết dễ chịu, đầu tiên là cái lạnh cực độ, sau đó mạch máu giãn nở tạo ảo giác ấm áp, gương mặt sẽ xuất hiện nụ cười mãn nguyện.
Dung nhan khi mất: max điểm.
Nếu thêm cả ngạt thở thì sao nhỉ? Mặc dù trên nắp tủ vẫn có một khe hở.
Thẩm Liên mơ màng suy nghĩ, cảm thấy vô cùng bình yên.
[Tác giả có lời muốn nói]
Chú thích: Vào thế kỷ 14-15, các bác sĩ phẫu thuật Pháp nổi tiếng vì lệch hướng y học... họ coi việc chơi đùa với một con dao phẫu thuật đẹp mắt là phong cách.
Dao phẫu thuật dần trở thành vật dụng mang tính thẩm mỹ. (Ở đây chỉ việc Trịnh Thanh luôn mang theo dao phẫu thuật để nghịch ngợm.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro