Chương 3
Chỉ còn lại Tiểu Từ chưa đi bị Vương Đức gọi lại.
Cậu quay đầu nhìn Vương Đức, khóe miệng gã bị Giang Niệm tát rách vẫn còn rỉ máu, trong mắt tràn đầy hoảng hốt, nam chính văn ngựa giống vốn tự đại này lúc này trông lại có vẻ hơi đáng thương.
Tiểu Từ thở dài, "Đừng trách chị Giang Niệm đánh anh, hai người thật sự là trời sinh tương khắc, anh còn dám dùng ánh mắt đó nhìn chị ấy."
"Trời sinh tương khắc? Chẳng lẽ cô ấy cũng là nhân vật chính?" Vương Đức cảm thấy dù có nghe được Giang Niệm là nhân vật chính, gã cũng có thể bình tĩnh chấp nhận.
"Đúng vậy, chị ấy không chỉ là nhân vật chính, chị ấy còn khác với loại gà mờ ở hiện thực ăn may vớ được hào quang nhân vật chính như anh, chị ấy là nhân vật chính từ chính nguyên tác tới đây, đã được mài giũa suốt quá trình." Tiểu Từ nói.
"Nhân vật chính thể loại gì?" Vương Đức lại nhớ đến khí chất sắc lạnh của Giang Niệm, "Truyện nữ chính là trung tâm*?"
"Ra đời muộn hơn thể loại tiểu thuyết anh thích vài năm, lúc đó rất thịnh hành loại tiểu thuyết xuyên không, điển hình là đặc công/ sát thủ/ bác sĩ thuộc phái nữ xuyên không về cổ đại, thay đổi triều đại, đạp gió rẽ sóng khuấy động thiên hạ"
Vương Đức: "......"
"Chị Giang Niệm là người đã thực sự lên chiến trường, bước ra từ núi thây biển máu, còn từng làm nữ đế nữa." Tiểu Từ nói: "Anh nói xem chị ấy và anh thân là nam chính thể loại truyện ngựa giống có đúng là trời sinh tương khắc không? Anh còn dám tơ tưởng kết nạp chị ấy vào hậu cung của anh nữa chứ?"
Vương Đức: "............"
"Ngoài ra, anh cũng đừng trách đội trưởng chúng tôi thái độ không tốt, anh ấy vừa bị giáng chức."
Tiểu Từ chỉ vào quầy đằng xa phía sau Vương Đức, Vương Đức nhìn theo ngón tay cậu thấy Khoa Quái Dị và Khoa Dị Năng, "Trước kia đội trưởng toàn xử lý sự cố của mấy khoa đó."
"Sự kiện như của anh, mức độ xâm nhập của tiểu thuyết chưa đến 5%, mức độ nguy hiểm của nhân vật chính chưa đến 5% thì chỉ cần lính quèn như tôi đi là giải quyết được, thế mà anh ấy lại bị gọi dậy từ sáng sớm để đích thân đi xử lý, làm sao mà tâm trạng tốt cho được?"
Vương Đức: "?"
Hiệp ước không cà khịa không có hiệu lực với nhân viên công tác hay gì mà khịa hoài?
"Chúc anh mọi chuyện thuận lợi nhé."
Tiểu Từ nói xong cũng đi, nhưng chưa đi được hai bước lại bị Vương Đức gọi lại. Cậu vẫn tốt tính dừng bước, quay đầu nhìn gã.
"Cậu nói cậu là lính quèn." Vương Đức nuốt nước bọt, hỏi: "Có thật không đấy? Cậu không phải cũng là nhân vật chính, cũng có năng lực đặc biệt gì đấy chứ?"
"Tôi chỉ là một người bình thường thôi." Tiểu Từ trả lời.
"Ồ, chỉ là người bình thường thôi à." Vương Đức thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không phải ai ở đây cũng là nhân vật chính lợi hại.
Tiểu Từ cong mắt cười lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ, ánh đèn rực rỡ của đèn chùm pha lê trong sảnh chính đăng ký phản chiếu trong mắt cậu lấp lánh như sao trời, "Ừm, anh có thể coi tôi là người qua đường A, người qua đường B gì gì đó, cứ gọi tôi là Tiểu Từ là được."
Nhân viên trực quầy của Khoa Não Toàn Yêu Đương gọi gã qua đăng ký, Vương Đức quay đầu đáp lời. Khi gã quay lại, Tiểu Từ đã không còn ở đó.
Gã lại nhìn về phía cái quầy mà Tiểu Từ vừa chỉ, ở đó không biết từ lúc nào đã có một người đang đăng ký... Có lẽ không phải là người, thứ đó không có chân mà chỉ để lại những vết chân máu trên mặt đất, mái tóc ướt dầm dề che khuất khuôn mặt, có chất lỏng màu đỏ chảy vào bộ quần áo đen dính nhớp.
Dưới ánh đèn sáng trưng, sảnh chính cũng có không ít người nhưng Vương Đức vẫn rùng mình một cái. Nếu trước đó gã chỉ tin 20% những gì nơi này nói về các loại nhân vật chính thì lúc này gã đã tin đến 80% rồi.
Tiểu Từ nói, trước đây Đoạn Xuân Thủy thường xuyên đưa người tới khoa đó.
Vương Đức nhìn vào phiếu đăng ký nhân vật chính của Khoa Não Toàn Yêu Đương, hỏi nhân viên: "Đoạn Xuân Thủy, n-năng lực của anh ấy là gì?"
"Năng lực của anh ấy?" Nhân viên từ từ ngẩng đầu, đẩy gọng kính đang trượt xuống, không nói gì mà chỉ để lộ một nụ cười hiền lành nhưng hàm ý sâu xa.
Cảm xúc của Vương Đức cuối cùng cũng bùng nổ như lũ tràn bờ đê, gã dùng sức nắm tóc, "Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
"Sự kiện tiểu thuyết xâm nhập đã xuất hiện từ ba năm trước. Thông thường tiểu thuyết có 2 cách xâm nhập vào thế giới thực, loại thứ nhất là nhân vật chính trong tiểu thuyết xuất hiện, những nhân vật chính này tự mang theo hào quang và cheat làm ảnh hưởng đến người và môi trường xung quanh, biến hiện thực thành tiểu thuyết."
"Loại thứ hai là tiểu thuyết trao hào quang nhân vật chính và một phần cheat cho một người nào đó trong thế giới hiện thực của chúng ta, thông qua người này xâm nhập vào thế giới hiện thực, dùng lối tư duy tiểu thuyết ảnh hưởng đến càng nhiều người hơn."
"Vương Đức anh thuộc loại thứ hai, một tên gà mờ đột nhiên có được hào quang nhân vật chính tiểu thuyết."
Tầng trên của sảnh chính đăng ký Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết, trong một phòng họp ấm áp và sáng sủa, Giang Niệm rót một cốc nước nóng cho cô nàng hoa khôi Hạ Quân, đẩy đến trước mặt cô nàng, "Còn cô, cô là người đầu tiên bị lối tư duy của loại tiểu thuyết này ảnh hưởng, cũng là người bị ảnh hưởng sâu sắc nhất."
"Vương Đức đâu rồi? Anh ấy sẽ ra sao?" Hạ Quân ôm cốc nước lo lắng hỏi, như thể không nghe thấy lời Giang Niệm nói.
Giang Niệm ngồi thẳng người, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ lên huyệt thái dương, lặng lẽ nhìn Hạ Quân. Kỳ lạ là Hạ Quân bị cô nhìn bỗng thấy hơi căng thẳng, không rõ cái cảm giác bị áp bức bất thình lình này là từ đâu ra
Rất nhanh, cảm giác áp bức khiến người ta khó thở này biến mất, cứ như chỉ là ảo giác của cô nàng.
"Yên tâm, anh ta không sao đâu, đưa anh ta đi là để tránh mức độ xâm nhập của tiểu thuyết tăng lên. Anh ta hiện đang ở Trung tâm Tái Giáo dục Nhân vật chính, đợi sau khi tiểu thuyết từ bỏ anh ta hoặc anh ta thoát khỏi tiểu thuyết thì có thể trở lại trường học đi học."
"Được, được, được." Hạ Quân liên tục gật đầu, lúc này cô nàng mới an tâm, cúi đầu uống một ngụm nước nóng.
Giang Niệm hỏi: "Lúc còn ở trường cô, đội trưởng chúng tôi, chính là người đàn ông rất đẹp trai lúc nãy ấy, đã hỏi cô thích Vương Đức ở điểm nào, cô còn nhớ không?"
Hạ Quân sững sờ một chút, cô nàng vô thức nghĩ đến người đàn ông nọ, nghĩ đến cảm giác anh mang lại cho cô nàng lúc đó, luồng sóng âm trong veo trong đầu cô nàng lúc ấy dường như vẫn còn vang vọng.
Giang Niệm: "Cô đã nghĩ ra câu trả lời chưa?"
Hoa khôi thẫn thờ tự ngẫm về vấn đề này, lông mày lúc nhíu lúc giãn.
Giang Niệm đẩy cho cô nàng một tờ giấy, "Không vội, cứ từ từ suy nghĩ. Cô có thể viết ra ưu điểm của Vương Đức, hoặc những điểm ở anh ta xứng đáng để cô thích."
Cô lại đẩy cho cô nàng một tờ giấy y hệt, "Sau đó hãy viết điều kiện của bản thân cô xuống."
Khi Đoạn Xuân Thủy và Châu Châu đi lên, hai cô gái của Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết đang ghé vào bên cạnh màn hình xem tình hình trong phòng họp 07.
"Tôi cứ tưởng chị Giang Niệm sắp ra tay đến nơi rồi, không ngờ chị ấy lại dịu dàng vậy." Một cô gái nói.
"Bởi vì chị ấy biết Hạ Quân cũng là nạn nhân mà thôi, cô ấy bị lối tư duy tiểu thuyết ảnh hưởng." Đoạn Xuân Thủy nói.
Trước đây Giang Niệm ghét nhất mấy kẻ não toàn yêu đương, khi cô vừa xuất hiện đã suýt nữa đè một nữ sinh cấp ba bỏ nhà trốn đi theo trai xuống đánh năm mươi roi.
Trong thời cổ đại hoàn cảnh sống của phụ nữ khắc nghiệt là thế, cô ấy còn có thể leo lên đế vị, người chị em thân thiết của cô ấy còn có thể tử thủ biên quan vì đất nước, mà trong hoàn cảnh sống tốt như hiện tại lại có cô gái đặt hết tâm tư vào đàn ông, mấy thủ đoạn như giáng sét của cô thực sự không thể thu lại được.
Việc xuất hiện điều khoản "Các nhân vật chính không được tùy tiện ra tay với nhau" trong 《Hiệp ước không cà khịa thể loại truyện của nhau》 có một phần đóng góp của Giang Niệm.
Hai năm nay ở đây được thấy nhiều chuyện hơn, sự thay đổi của cô ai cũng thấy rõ.
"Đội trưởng Đoạn!"
"Đội trưởng Đoạn đến rồi ạ!"
Đoạn Xuân Thủy cùng các cô gái xem Giang Niệm hướng dẫn Hạ Quân thoát ra một cách chậm rãi mà có trật tự.
Những người bị lối tư duy tiểu thuyết ảnh hưởng chỉ cần rời xa nhân vật chính thì hầu hết đều có thể thoát ra, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn mà thôi. Nhưng muốn cho nhóm người bị ảnh hưởng sâu sắc nhất nhanh chóng tỉnh táo lại cũng như mau chóng trở lại cuộc sống học tập bình thường thì vẫn cần có sự hướng dẫn.
【Phiền phức của Đoạn Xuân Thủy sắp tới rồi đó.】
Đoạn Xuân Thủy cúi đầu nhìn nhóc ba tuổi rưỡi. Cánh cửa phòng họp 07 được mở ra, Giang Niệm dẫn hoa khôi trường đi ra khỏi phòng, nói với Đoạn Xuân Thủy: "Không còn vấn đề gì nữa rồi."
"Ở đây nghỉ ngơi hai ngày, đợi bình tĩnh rồi hãy về trường." Đoạn Xuân Thủy hỏi hoa khôi: "Xin nghỉ không khó chứ?"
Hoa khôi đang nhìn chằm chằm Đoạn Xuân Thủy, khi Đoạn Xuân Thủy nghi hoặc nhìn qua, cô mới vội nói: "Không khó không khó, ờ thì...đội trưởng Đoạn, em, em có thể kết bạn với anh không, em sợ......"
Giang Niệm day day thái dương.
【Bé biết ngay mà, hừ!】
Hai cô gái khác trong văn phòng đều đang trong trạng thái hóng drama, còn một bên hóng trái một bên hóng phải thò đầu ra hít hà, thành thục đến mức khiến người ta nghi ngờ đây không phải là lần đầu.
Đoạn Xuân Thủy lập tức nhìn vào tay Hạ Quân. Trước khi đến đại học A bọn họ đã xem qua tư liệu về Hạ Quân, cô nàng xuất thân từ gia đình trung lưu, là con một, được cha mẹ yêu thương từ nhỏ, đôi tay trắng trẻo mềm mại kia nhìn là biết chưa từng làm việc nhà.
"Không biết nấu ăn, không biết giặt quần áo phải không?" Đoạn Xuân Thủy hỏi với ý từ chối rõ ràng.
Hạ Quân: "?"
Tiểu Từ lên muộn một bước vừa kịp chứng kiến cảnh tượng kia, cậu ân cần giải thích cho hoa khôi, "Đội trưởng của chúng tôi thích người có thể giặt giũ nấu nướng cho anh ấy, ừm, đại khái là kiểu vợ hiền dâu thảo truyền thống ấy."
"?"
Hạ Quân nhìn người đội trưởng trẻ tuổi như bước ra từ truyện tranh, trông không hề thiếu tiền, còn làm công việc thời thượng nhất, biểu cảm mờ mịt và hoảng hốt.
【Lại là chiêu này.】
【Đoạn Xuân Thủy đời này khỏi lấy vợ luôn.】
Hoa khôi đang xịt keo được một cô gái team hóng drama dẫn đi nghỉ ngơi, Giang Niệm nhìn về phía Đoạn Xuân Thủy, hỏi: "Sao đội trưởng không về ngủ?"
Do tính chất công việc nên Đoạn Xuân Thủy hơi có tính cú đêm, sáng nay từ sớm đã bị gọi đi làm nhiệm vụ nên có lẽ chưa ngủ được hai tiếng, lúc này đáng lẽ phải về ngủ bù một giấc quên trời đất mới đúng.
Đôi lông mày dài của Đoạn Xuân Thủy nhíu lại, cơn cáu giận do gắt ngủ sắp tái phát, "Lại có nhiệm vụ mới."
"......"
【......】
Bốn người vừa từ Sảnh chính Đăng ký đi lên, lại một lần nữa mò xuống đó.
Vương Đức vẫn ở quầy đăng ký của Khoa Não Toàn Yêu Đương, mỗi ngày các quầy đăng ký ở sảnh lớn chẳng có nổi quá hai người mà tiếp. Lúc này nhân viên trực quầy không có việc gì làm, Vương Đức hỏi, anh ta liền giải đáp một vài câu hỏi của gã coi như đang buôn chuyện.
Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết thực hiện chế độ đội trưởng, tổng cộng có ba đội trưởng. Đội trưởng có địa vị rất cao trong Cục, chỉ có cục trưởng mới có thể ra lệnh cho họ. Cùng là đội trưởng nhưng địa vị của đội trưởng ba đội không giống nhau, vì các loại khủng hoảng tiểu thuyết mà từng đội phải xử lý là không cùng cấp độ.
Đội Một phụ trách tiểu thuyết loại Một, loại tiểu thuyết có mức độ nguy hiểm của nhân vật chính rất cao. Bọn họ làm những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, tỷ lệ tử vong cao nhất, địa vị cũng cao nhất.
Đội Hai phụ trách tiểu thuyết loại Hai, nhân vật chính trong loại tiểu thuyết này không phải kiểu nguy hiểm nhất, nhưng mức độ xâm nhập tiểu thuyết rất cao, ngay cả những người trực thuộc Cục như bọn họ tiếp cận cũng sẽ bị thế giới quan của tiểu thuyết ảnh hưởng biến thành nhân vật trong tiểu thuyết, là loại xử lý rắc rối nhất, đôi khi có thể phải đi hết cốt truyện tiểu thuyết mới tìm ra được cách giải quyết.
Đội Ba phụ trách tiểu thuyết loại Ba, xử lý các sự kiện tiểu thuyết xâm nhập đơn giản nhất, loại tiểu thuyết này nhiều nhất, không khó nhưng vặt vãnh, bị hai đội khác gọi đùa là đội hậu cần, lượm ve chai.
"Ban đầu đội trưởng Đoạn là Đội trưởng Đội Một, hôm qua vừa bị ngài Cục trưởng điều xuống làm Đội trưởng Đội Ba, tiểu thuyết ngựa giống của anh là nhiệm vụ Đội Ba đầu tiên mà anh ấy và đồng đội xử lý, vinh hạnh không?"
Vương Đức: "......"
Vương Đức rất muốn giơ 《Hiệp ước không cà khịa thể loại truyện của nhau》 mà gã vừa ký ra trước mặt nhân viên trực quầy, ở đây gã luôn có cảm giác bản thân đang bị khịa bóng khịa gió. Nhưng giờ gã đã hiểu rồi, điều khoản không cà khịa này chỉ áp dụng cho các nhân vật chính đang được giáo dục lại tại Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết chứ không áp dụng cho những người khác.
"Vậy tại sao anh ấy lại bị giáng chức?" Vương Đức cố nhẫn nhịn, lại thò đầu ra hỏi.
Đối với vị đội trưởng Đoạn ngay từ đầu đã thu hút ánh mắt của gã, bị gã coi là phản diện bàn đạp cho nhân vật chính, sau đó lại bắt gã vào đây, gã tò mò hơn mình nghĩ.
Nhân viên trực quầy nhìn mặt gã.
Vương Đức sờ vào khóe miệng bị rách và đôi mắt sưng húp của mình.
Nhân viên trực quầy: "Đánh toè mỏ nhân vật chính."
"......"
"Không hổ là đội trưởng Đoạn, vừa mới bị giáng chức, chết thật... chứng nào tật nấy." Giọng điệu của nhân viên trực quầy có một chút kính nể và hân hoan.
"Không phải anh ấy đánh tôi, là Giang Niệm." Vương Đức chết lặng
"Giang Niệm?!" Vừa nghe thấy cái tên này, ông già nhân viên trực quầy của Khoa Sếp Tổng Bá Đạo bên cạnh liền thò đầu ra, hai mắt sáng rực, khác hẳn với hình ảnh ông già cáu kỉnh mất kiên nhẫn ban nãy.
Nhân viên trực quầy Khoa Não Toàn Yêu Đương đã quen, tùy tiện giải thích cho Vương Đức: "Giang Niệm là người mà Khoa Sếp Tổng Bá Đạo cầu mà không được."
"Không phải, Giang Niệm là con gái mà, có liên quan gì đến Khoa Sếp Tổng Bá Đạo?" Vương Đức không hiểu, cái Khoa Sếp Tổng Bá Đạo này không cần gã, một vị nam chính tiền đồ vô hạn, tương lai chắc chắn sẽ thành tổng giám đốc, mà lại muốn tuyển một người phụ nữ gia nhập.
"Anh căng mắt nhìn kỹ trước sau trái phải của Sếp Tổng và Bá Đạo xem có tìm thấy giới tính ở chỗ nào không?" Ông già nhân viên trực quầy lại biến thành dáng vẻ cáu kỉnh đó, "Sếp Tổng Bá Đạo là một loại thuộc tính, liên quan đến năng lực, tính cách, khí chất của một người, không liên quan gì đến giới tính!"
Ông già nhân viên trực quầy lật mặt còn hơn bánh tráng, mới nãy còn hung dữ với gã mà giờ trên mặt ông ta lại đột nhiên treo lên nụ cười mơ mộng như thiếu nữ còn xuân.
Vương Đức nhìn theo ánh mắt ông ta, thấy bốn người Đoạn Xuân Thủy đi từ trên lầu xuống, Giang Niệm đi bên phải Đoạn Xuân Thủy.
Bốn người họ, trừ bé Châu Châu ba tuổi rưỡi, ai cũng có chân dài dáng đẹp khiến người ghen tị, đi đường cũng tự có khí chất bủa vây, tự nhiên trở thành điểm thu hút của mọi ánh nhìn. Không chỉ ông già nhân viên trực quầy nhìn Giang Niệm, nhân viên trực quầy Khoa Não Toàn Yêu Đương cũng thò đầu ra hóng.
Khi mới vào Sảnh chính khu Đăng ký, Vương Đức không để ý lắm, giờ gã mới phát hiện rất nhiều người trong sảnh chính đang lén lút nhìn Đoạn Xuân Thủy.
Ngoài nhân viên trực quầy khoa Não Toàn Yêu Đương, Vương Đức còn thấy nhân viên trực quầy Khoa Quái Dị mặt mũi trắng bệch, con ngươi đen kịt cũng di chuyển ánh mắt bám theo Đoạn Xuân Thủy, ánh nhìn của nhân viên trực quầy kiêu ngạo của Khoa Vạn Người Mê cũng trôi sang phía đó rất nhiều lần
Bầu không khí trong Sảnh lớn khu Đăng ký xuất hiện sự khác biệt tinh tế, giống như có tí phần tử khiến người hưng phấn đang trôi nổi trong không khí.
Đoạn Xuân Thủy sắp bước vào thang máy, nhân viên trực quầy Khoa Não Toàn Yêu Đương đang dõi theo anh đã thò đầu ra gần đến ngực Vương Đức, "Không phải anh muốn biết năng lực của đội trưởng Đoạn à? Bây giờ tôi có thể nói cho anh biết một năng lực của anh ấy, tên của năng lực này là do chúng tôi tự đặt, nó gọi là ——"
"Mỹ nhân kế phá tan chướng khí cuối cùng của Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết!"
"......"
Vương Đức cảm thấy cái rạp xiếc trung ương với tên gọi Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết này toát ra mùi vị không đáng tin cậy nồng khắp mọi nơi, nhưng không hiểu vì sao khi bốn người kia bước vào thang máy, gã lại bước lên một bước, một cảm giác xúc động nóng bỏng như thể định mệnh tuôn ra khỏi miệng.
"Chờ một chút, tôi cũng muốn gia nhập!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro