Chương 5

Vương Đức chợt hiểu ra rất nhiều điều.

Ở đồn cảnh sát Đoạn Xuân Thủy đột nhiên đeo một chiếc kính râm lớn.

Đoạn Xuân Thủy nghe nói sếp tổng là Quý Xuân Sơn thì khen thú vị.

Trong tên hai người đều có chữ "Xuân", lại còn là một núi một nước.

Trong cái tràng cười kinh khủng ấy, Vương Đức quay cái cổ cứng ngắc nhìn Đoạn Xuân Thủy đang ngồi ở phía bên kia.

Chiếc kính râm lớn che đi gần hết khuôn mặt anh, phần mũi và môi lộ ra trở thành trọng điểm của ánh nhìn, đặc biệt là khi khuôn miệng Đoạn Xuân Thủy vốn đã rất thu hút, đôi môi anh nhẹ nhàng mấp máy nói một câu gì đó.

Vương Đức có thể xác nhận, đó là một câu chửi thề.

Người có mũi cao thẳng đeo kính râm đều rất đẹp trai và có khí chất, Vương Đức cảm thấy khí chất của anh lúc này mạnh tới mức sắp bùng nổ luôn rồi.

Vương Đức sợ hãi quay đầu, ánh mắt lướt qua tay Đoạn Xuân Thủy. Bàn tay thả lỏng dưới đầu gối của anh đang kẹp một chiếc điện thoại, camera điện thoại chĩa thẳng vào sếp tổng phía trước, quay rõ ràng mọi chuyện đang diễn ra.

"......"

Ngay khi Vương Đức đang nhìn chằm chằm chiếc điện thoại kia, một tin nhắn đột nhiên nhảy ra trên màn hình.

Gã nhận ra không chỉ Đoạn Xuân Thủy nhận được tin nhắn, ba người khác của Cục Quản lý cũng nhận được, gã liếc nhìn điện thoại của Tiểu Từ ngồi bên cạnh hắn, thấy tin nhắn đến từ một nhóm có tên【Tụi tui không phải bé ba】.

Lệ Hoành: 【Báo cáo đội trưởng, nhà họ Quý - gia đình tỷ phú giàu nhất thành phố bị thể loại tiểu thuyết thiếu gia thật - giả xâm nhập. Có một người đàn ông lạ mặt nói Quý Xuân Hoa - cậu út nhà bọn họ là giả, anh ta mới là con trai út thật sự của nhà họ Quý. Sáng nay người nhà họ Quý phát hiện thiếu gia thật và thiếu gia giả lăn lên cùng một giường, nhà họ Quý sắp loạn rồi, mau đi hóng drama!】

Tiểu Từ úp điện thoại lại, quay đầu nhìn Vương Đức, "Yên tâm đi. Dù anh có bị đội trưởng tẩn cho ngỏm thì cũng có người chủ động chôn cùng anh."

Vương Đức: "......"

Hổng có được an ủi tí nào hết trơn, mơn nha.

Đi công tác có mấy ngày mà nhà bị trộm, còn bị trộm hai lần lận. Lúc này không chỉ Vương Đức mà ngay cả Tiểu Từ và Giang Niệm cũng không dám nhìn Đoạn Xuân Thủy.

Giang Niệm lầm bầm: "Sao lại trùng hợp đến nhà họ Quý cùng lúc vậy chứ?"

Tiểu Từ nhỏ giọng đáp lại cô: "Gia tộc giàu nhất thành phố gì gì đó mới nghe thôi đã thấy tiểu thuyết vô cùng rồi, bị nhiều cuốn tiểu thuyết chọn trúng cũng không có gì lạ."

Cũng đúng ha.

Đoạn Xuân Thủy: 【Xác nhận Quý Xuân Sơn không phải nhân vật chính.】

Nếu Quý Xuân Sơn là nhân vật chính thì bản thân anh ta sẽ tự mang trên mình vầng hào quang sếp tổng bá đạo, khi anh ta thoại những lời bá đạo nghe là thấy đội quần đó thì team quần chúng trên xe bus sẽ bị hào quang của anh ta ảnh hưởng mà cảm thấy mọi chuyện bình thường, chứ không phải vẻ mặt "hừ, diễn gì mà diễn, chắc mình anh biết diễn đấy" này.

Tiểu Từ vội vàng cầm điện thoại lên rep: 【Có cần cách ly nữ chín và tổng giám đốc Quý không ạ?】

Đoạn Xuân Thủy: 【Không cần, dẫn cô ấy cùng đi đến nhà họ Quý tụ họp với hai người em họ thật - giả của tôi.】

Lệ Hoành: 【......?】

Lệ Hoành bình thường ồn nhất sau đó cả ngày tàng hình trong group chat.

Lúc bọn họ còn đang chém gió trong group chat thì xe bus đến trạm. Xe vừa dừng lại, khi mấy người họ ngẩng đầu lên, Hứa Tuyết đã lao như bay xuống xe mà chạy với tốc độ ánh sáng, một cô nữ chính ngôn tình chạy với tốc độ ngang nữ chính dị năng luôn.

"......"

Sếp tổng cũng bước xuống xe buýt, nhìn bóng lưng Hứa Tuyết chạy như bay khuất xa dần, khóe miệng anh ta nở một nụ cười tất thắng, "Bảo bối, em cho rằng em có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao?"

Anh ta vừa lấy điện thoại ra định gọi đội xe thì vai bị người ta vỗ một cái.

Ai dám vỗ vai anh ta như vậy chứ?

Sếp tổng khó chịu quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Đoạn Xuân Thủy.

"......"

Bốn người còn lại thấy các cơ trên mặt sếp tổng bá đạo giật giật vài cái, rõ ràng nhất là ở khóe miệng và quanh mắt.

Anh ta lùi lại nửa bước, như thể không chịu nổi mà sắp ngất xỉu.

Sau đó, anh ta cũng chạy trốn.

Ba phút sau, anh ta với Hứa Tuyết bị chặn dưới một tán cây trên con đường nhỏ trong công viên.

Sếp tổng nói với Hứa Tuyết: "Bảo bối, tôi đã nói với em rồi. Em không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu, hãy ngoan ngoãn chấp nhận số phận đi."

Đoạn Xuân Thủy: "Nín."

Quý Xuân Sơn nhìn về phía Đoạn Xuân Thủy, khóe miệng lại run lên, thế mà thực sự nín thật.

Hứa Tuyết đang trưng ra bộ mặt đau khổ thì dừng lại giữa chừng, kinh ngạc nhìn Quý Xuân Sơn đã ngoan ngoãn, lại nhìn sang Đoạn Xuân Thủy, hỏi: "Sao anh làm được vậy?"

Tại sao Quý Xuân Sơn vừa đối mặt với anh lại trở nên bình thường?

Đoạn Xuân Thủy không trả lời câu hỏi của cô, hỏi cô: "Gần đây có phải cô đã đọc tiểu thuyết ngôn tình liên quan đến sếp tổng bá đạo không?"

Tiểu Từ thấy cô không nói gì bèn nói với cô: "Cô yên tâm, chúng tôi là người của Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết, đến để giúp cô giải quyết vấn đề."

Cậu giới thiệu sơ qua về Cục Quản lý Khủng hoảng Tiểu thuyết và giải thích về tình huống cô đang đối mặt cho cô, Hứa Tuyết mới nguyện ý mở lòng nói chuyện với họ.

"Tôi đọc cũng nhiều lắm, từ hồi cấp hai đã thích đọc chúng rồi."

Phải nói là cấp hai là thời kỳ cô thích đọc thể loại sếp tổng bá đạo nhất. Lúc đó cũng đang hot kiểu tiểu thuyết "sếp tổng bá đạo yêu tôi", tùy tiện tìm kiếm trên mạng là ra rất nhiều tiểu thuyết có "tổng giám đốc" trong tên.

Tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai lắm tiền, kabedon nữ chính, vừa bá đạo vừa đau khổ mong cầu tình yêu. Cô đọc mê đến mức hú hét, điên cuồng lăn lộn trên giường.

Sau này lớn tuổi hơn một chút, cô không còn thích đọc loại truyện sếp tổng bá đạo này nữa, chuyển sang thích mấy bộ truyện sáng tạo độc đáo, thích thể loại hài dón vô tri, thích thể loại kinh dị, nói chung là thuộc team ăn tạp.

Từ khi nào gu truyện của cô lại vòng về "sếp tổng bá đạo" ấy nhỉ?

Hứa Tuyết mài những viên đá nhỏ dưới chân, mũi giày vải đã vương bẩn bùn đất từ lúc nào, dây giày cũng xám xịt.

Là sau khi đi làm.

Sau khi tốt nghiệp một đại học bình thường, tìm việc làm khó thực sự. Khó khăn lắm mới tìm được một công việc lương thấp, một mình cô vừa phải làm phần việc của mấy người, lại còn phải đối phó với đồng nghiệp rắn độc, sếp thì ngu loz mà bảo thủ tự cao.

Mỗi ngày làm công việc nhàm chán vô nghĩa, tối đến kéo lê thân xác mệt mỏi như cái xác không hồn lết về nhà, cũng chỉ còn tí sức ngã xuống giường.

Mệt mỏi quá.

Đặc biệt là khi bị uất ức, mệt đến mức chỉ muốn cuộn tròn lại trong chiếc giường nhỏ của mình.

Chính lúc này, cô lại mở tiểu thuyết ra, không muốn đọc cái gì mới lạ cần dùng đến não, cũng không muốn đọc cái gì mà ngươi tranh ta đoạt xé loz* vả mặt nhau, cô mở lại thể loại sếp tổng bá đạo mà hồi nhỏ cô thích đọc.

* Tác giả dùng xé loz thật bé ko hề pịa TT^TT

Ngày nhỏ thích xem tổng giám đốc giàu có chìm đắm vì tình, giờ thì ghen tị nữ chính có một người bạn trai vừa có tiền vừa có quyền.

Giá mà cô cũng có một người bạn trai như vậy thì tốt rồi, khi cô bị đồng nghiệp chơi xấu bị sếp mắng té tát, anh có thể ra mặt cho cô.

Đêm mưa tăng ca không gọi được xe, thay vì phải dầm mưa lết cái xác mệt rũ rượi về nhà thì có thể được đón về trong một chiếc xe hơi ấm áp thoải mái.

Trong buổi họp lớp không muốn đi nhưng không thể từ chối, khi đám bạn học có cuộc sống suôn sẻ kia châm chọc hỏi cô sao vẫn chưa có bạn trai, anh sẽ xuất hiện khoác vai cô nói anh rất yêu cô.

Hơi hư vinh một chút, nhưng đó là một chút tự chữa lành của cô gái nhỏ thuộc hội người hèn giữa những đêm khuya mệt mỏi ấm ức, so với việc căng thẳng ngay cả trong giấc mơ thì hữu dụng nhiều lắm.

"Ngày hôm sau, tôi đã gặp Quý Xuân Sơn." Hứa Tuyết nói.

Sếp của cô là một kẻ cực kỳ sĩ diện. Lần đó phải mời một khách hàng lớn đi ăn, lão ta cắn răng đi đến một nhà hàng cao cấp đắt đỏ chết người ở Thượng Thành.

Lão ta luôn thích chèn ép người khác để phô trương uy thế của mình, hôm đó ở sảnh chính trước mặt khách hàng, cô bị mắng xối xả một trận.

Những người ra vào nhà hàng đó đều là người cực kỳ giàu có hoặc gia thế sang quý, bọn họ nhìn thấy một người ăn mặc tầm thường bị thê thảm đến thế này thì sẽ có biểu cảm như nào nhỉ?

Lúc đó Hứa Tuyết suýt khóc, cô cố nhịn để không rơi nước mắt.

Đột nhiên, sảnh chính im lặng trong một khoảnh khắc. Hứa Tuyết ngẩng đầu, thấy một người cô mới chỉ từng thấy qua trên mạng, Quý Xuân Sơn.

Cô từng thấy cái hot search đó, Quý Xuân Sơn trong hot search đeo kính gọng bạc, cười nhẹ ép đại diện công ty nước ngoài trên bàn đàm phán câm nín không nói nên lời.

Có một thời gian cô đọc truyện sếp tổng thường hay tưởng tượng khuôn mặt Quý Xuân Sơn thành khuôn mặt của nam chính, thậm chí còn cảm thấy hình tượng sếp tổng bá đạo được đắp nặn sơ sài trong truyện không xứng với khuôn mặt coi mọi thứ như gió thoảng mây bay, mọi thứ đều nắm chắc trong tầm tay của Quý Xuân Sơn.

Không ngờ lại thấy Quý Xuân Sơn ở đây.

Quý Xuân Sơn ngoài đời còn có khí chất hơn so với trên mạng, cô ngay lập tức hiểu tại sao sảnh chính lại im lặng. Khi nhìn Quý Xuân Sơn cô cũng không nói nên lời, đặc biệt là khi Quý Xuân Sơn nhìn về phía cô.

Sau khi Quý Xuân Sơn nhìn thấy cô, tay nhấc lên một chút, trợ lý, thư ký và những người khác phía sau anh ta lập tức dừng bước. Rồi Quý Xuân Sơn đi về phía cô.

Dưới ánh nhìn của rất nhiều người, Quý Xuân Sơn cực kỳ ga lăng đưa cho cô một chiếc khăn tay. Lúc đó cô có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, hoàn toàn không biết phải làm ra động tác như thế nào.

Tiếp theo, cô nghe thấy Quý Xuân Sơn nói: "Cô gái à, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi."

Hứa Tuyết: "?"

Hứa Tuyết: "???"

"Từ đó về sau, anh ta, anh ta......" Hứa Tuyết ngồi xổm dưới gốc cây trên con đường nhỏ ôm mặt nói: "Điên cuồng mê luyến tôi, giống như sếp tổng bá đạo trong tiểu thuyết."

Lúc đầu Hứa Tuyết mừng như điên, là Quý Xuân Sơn đó nha!

Anh ta đã cho cô tất cả những gì cô khao khát có được, còn tốt hơn cô tưởng tượng.

Anh ta thu mua công ty cô, lão sếp ngu xuẩn tự đại kia không dám lớn tiếng với cô nữa, mỗi đồng nghiệp gặp cô đều tươi cười chào đón, khi nói chuyện cũng thận trọng vô cùng.

Anh ta vừa ra tay liền mua cho cô máy bay tư nhân, du thuyền hạng sang, những thứ như nhà hay xe thậm chí còn không xứng để anh ta chính miệng liệt kê vào.

Nhưng rất nhanh, cô bắt đầu chùn bước.

Ông sếp nói năng lỗ mãng với cô kia, chưa đầy hai ngày công ty ông ta đã gặp vấn đề, rất nhiều người phải đối mặt với thất nghiệp. Một trong số đó có anh tài xế mà cô quen, vợ anh ấy liệt nửa người, con trai tự kỷ, cả nhà chỉ dựa vào một mình anh là lao động chính chật vật gánh vác. Nếu anh ấy thất nghiệp thì cả gia đình họ biết sống làm sao?

Tình cảnh gia đình của những người khác mà cô không quen biết rồi sẽ ra sao?

Chỉ vì một người đàn ông vỗ vào mông cô, cha của người đàn ông đó ngày hôm sau đã đến tận nhà xin lỗi cô, ông cụ suýt quỳ xuống nói rằng gia đình họ phải trải qua nhiều thế hệ nỗ lực mới có được thành tựu như ngày hôm nay, nước mắt chảy vào những nếp nhăn đầy tang thương của ông.

Tối hôm đó, Quý Xuân Sơn dẫn cô đi ăn ở nhà hàng, tặng cô một chiếc vòng cổ kim cương.

Viên kim cương lớn như vậy tỏa ra hào quang lộng lẫy, lấp lánh dưới ánh đèn sáng ngời.

Trước đó Quý Xuân Sơn tặng cô máy bay du thuyền, cô cũng không có cảm xúc gì quá lớn, những thứ đó quá xa vời so với cuộc sống ban đầu của cô, nhưng chiếc vòng cổ kim cương này lại trực tiếp xuất hiện trong sinh hoạt hàng ngày của cô.

Trị giá của nó chắc là bằng khoảng hai mươi năm tiền lương của cô, thế mà chỉ là khi đi ăn hàng tùy tiện lấy ra đeo, chứ đừng nói là xứng để diện trong những dịp lễ tết.

Cô thẫn thờ nhìn vào nhà hàng, có người đang ăn bữa ăn bằng ba tháng lương của cô, có người đi đôi giày bằng bốn, năm tháng lương của cô, có người xách chiếc túi bằng lương cả năm của cô, có người đeo chiếc đồng hồ bằng tiền lương cả đời của cô.

Ánh sáng chói lóa mắt của kim cương nhấp nháy trước mắt cô, đó là ánh sáng hư ảo.

Thứ ánh sáng hư ảo ấy khiến cô sợ hãi chùn bước, nó đẹp đẽ nhường ấy, lại từng chút một tách cô ra khỏi thế giới thực.

"Tôi đề nghị chia tay, anh ta liền phát điên, mắt đỏ hoe chặn tôi, lạnh lùng giam tôi vào phòng tối." Hứa Tuyết nói: "Điều này càng làm tôi sợ hơn, nên tôi báo cảnh sát."

Vốn dĩ đã mờ mịt sợ hãi rồi, lại còn thêm một loạt theo dõi, giam cầm, không báo cảnh sát thì làm gì giờ

Đoạn Xuân Thủy nghe xong khẳng định: "Là thể loại truyện sếp tổng bá đạo xâm nhập, cô có được hào quang nữ chính. Mấy tay tổng giám đốc gặp cô sẽ yêu cô dưới sự ảnh hưởng của hào quang nhân vật chính."

Ở đồn cảnh sát, Hứa Tuyết đã nghe Giang Niệm nói sơ qua, vừa rồi lại nghe Tiểu Từ giải thích, lúc này nghe Đoạn Xuân Thủy nói như vậy vẫn rất ngạc nhiên, "Tiểu thuyết chọn tôi làm nhân vật chính? Tại sao lại chọn tôi? Sao kỳ vậy!"

"Không kỳ lạ." Giang Niệm hất cằm về phía Vương Đức, "Cũng có tiểu thuyết chọn anh ta làm nhân vật chính rồi đó."

Hứa Tuyết tò mò nhìn về phía Vương Đức, "Loại tiểu thuyết nào vậy?"

Mặc dù biết mình được tiểu thuyết chọn làm nhân vật chính, là cái loại nhân vật chính có thể gây ảnh hưởng đến người xung quanh, cô vẫn rất tò mò, cảm thấy tiểu thuyết xâm nhập vào hiện thực là một chuyện rất thần kỳ, mắt nhìn Vương Đức có ánh sáng rõ rệt.

Giang Niệm: "Thể loại ngựa giống."

"À." Sự kỳ vọng của Hứa Tuyết lập tức tan biến, cô bĩu môi, "Thể loại ngựa giống à."

"Ê, thể loại ngựa giống thì sao? Một nữ chính Mary Sue* như cô còn dám chê nam chính tôi cơ à?" Sự thay đổi biểu cảm trước sau của cô quá rõ ràng, lại một lần nữa khiến cho Vương Đức đã chịu nhiều đau thương rất bất mãn.

"Thể loại ngựa giống làm sao ấy hả? Thể loại ngựa giống chính là ảo tưởng sức mạnh của mấy anh xì trây, chỉ hận không thể để cho gái đẹp toàn thiên hạ không thể sống thiếu các anh." Hứa Tuyết đứng dậy nói thẳng: "Là cái đồ tinh trùng lên não!"

"Tiểu thuyết của cô chẳng phải cũng y chang sao, rõ ràng ngoại hình bình thường như vậy mà tổng giám đốc vừa đẹp trai vừa giàu có lại yêu cô chết đi sống lại." Vương Đức không nhường nhịn chút nào, bước lên, "Còn không phải là ảo tưởng sức mạnh chắc?"

Thấy hai người sắp cãi nhau to, hai tờ giấy kẹp giữa hai ngón tay thon dài xuất hiện trước mặt họ.

《Hiệp ước không cà khịa thể loại truyện của nhau》

"......"

Đoạn Xuân Thủy: "Ký đi."

Hai nhân vật chính nhanh chóng ngoan ngoãn.

Đoạn Xuân Thủy lúc này mới nhìn Quý Xuân Sơn, sếp Quý dường như đã chết, khi chết đầu quay về phía cái cây lớn phía sau, mãi mãi không cử động nữa.

Đoạn Xuân Thủy: "Tui quay video rồi."

Thân thể sếp Quý run lên một cái.

【Ồ wow.**】

"......"

"Sếp Quý! Sếp Quý! Chúng tôi đến rồi!" Đúng lúc này, vài chiếc xe hạng sang chạy đến con đường lớn bên cạnh, lại quảng bá sự tồn tại của sếp tổng nhà họ thêm một đợt.

Giọng Quý Xuân Sơn khó khăn bật ra từ đôi môi mỏng, "Đi lẹ!"

Đoạn Xuân Thủy: "Đừng đi vội, tiện thể đưa chúng tôi đến nhà cũ nhà họ Quý."

Tiểu Từ ân cần lập tức kể cho bọn họ nghe về tình hình nhà họ Quý, và bổ sung tin tức mới nhất: "Không tra ra được thông tin thân phận của vị thiếu gia lạ mặt mới tới kia, anh ta hẳn là nhân vật chính nguyên tác đến từ tiểu thuyết. Sức ảnh hưởng của anh ta sẽ lớn hơn, tốc độ xâm nhập của tiểu thuyết cũng nhanh hơn, nên chúng ta phải nhanh chân một chút."

Người phấn khích nhất khi nghe điều này lại là Hứa Tuyết, "Thiếu gia thật - giả! Tôi từng đọc loại tiểu thuyết này rồi, tôi đi cùng được không?"

Sau khi thấy Đoạn Xuân Thủy có thể kiểm soát được Quý Xuân Sơn, cô không còn sợ hãi nữa, cô rất muốn xem nhân vật chính tiểu thuyết vào đời thực trông như thế nào.

Đoạn Xuân Thủy: "Đi đi, biết đâu vị thiếu gia đến từ tiểu thuyết kia cũng là một tổng giám đốc."

Hứa Tuyết: "......"

Vương Đức như thể đang cạnh tranh với Hứa Tuyết, gã biết Đoạn Xuân Thủy đã dẫn gã ra ngoài thì nhiệm vụ cả ngày hôm nay gã đều được đi theo, còn cố ý hỏi lại một lần: "Đội trưởng Đoạn, tôi đi cùng cũng được nhỉ?"

Đoạn Xuân Thủy: "Đi đi, vị thiếu gia kia chắc cũng khá ưu tú đấy, là hình tượng đá kê chân điển hình cho nhân vật chính truyện ngựa giống. Biết đâu anh lại vả mặt được người ta xong thu về làm đàn em."

Vương Đức: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro