Chương 432: Đội trưởng dũng cảm bay (22)
Đội trở về, các thành viên đều ngủ một giấc thật ngon, rồi lại lao vào tập luyện.
Là tuyển thủ chuyên nghiệp, thức đêm là chuyện thường, và sau mỗi đợt tập luyện cường độ cao, họ chỉ muốn nằm dài ra cũng là chuyện thường.
Chỉ là mấy ngày nay, mỗi khi họ tan tập, lại phát hiện dường như đèn phòng tập gym vẫn sáng, và đúng giờ là đội trưởng và Tông Khuyết lại cùng nhau rời đi.
"Cứ thấy như họ có bí mật nhỏ nào đó mà không rủ tụi mình chơi." Phùng Hạo vuốt cằm nói.
"Không có bí mật gì cả, Tông Khuyết đổi chạy bộ buổi sáng thành chạy bộ buổi tối rồi, còn rủ cả đội trưởng đi cùng." Trâu Miễn nói.
"Không rủ tôi chơi thì tốt quá." Phùng Hạo lập tức đổi giọng.
Khu huấn luyện rất lớn, để đảm bảo sức khỏe cho tuyển thủ, đương nhiên được trang bị phòng tập gym và sân bóng rổ. Ban đầu mọi người còn thấy những thiết bị đó khá mới mẻ, nhưng chưa được hai ngày thì nơi đó đã vắng tanh như chùa Bà Đanh rồi. Chỉ có sân bóng rổ là thỉnh thoảng có vài người tụ tập lúc nghỉ ngơi, nhưng mà tập luyện bất kể mưa gió như Tông Khuyết thì... không có.
"Xì, nhưng mà đội trưởng lại đồng ý cơ đấy." Phùng Hạo nói.
Tuy đội trưởng của họ rất tập trung vào game, không bao giờ lơ là, thỉnh thoảng cũng chơi bóng rổ, nhưng bình thường anh đều là kiểu "có chỗ dựa thì tuyệt đối không đứng, có chỗ ngồi thì tuyệt đối không dựa", giống như một con mèo lười vậy, vẻ ngoài hoàn toàn dựa vào việc ăn không béo và nhan sắc trời phú. Phàm nhân như họ không thể nào ghen tỵ cho nổi.
"Biết đâu là có cá cược gì đó, ví dụ như đánh thắng đội trưởng thì đội trưởng phải cùng tập thể dục." Trâu Miễn nói.
Phùng Hạo: "..."
Không làm được.
Thực tế không có chuyện thắng thua gì cả, Nhạc Huy chỉ mê mẩn cái cảm giác ngủ rất sâu sau khi được mát xa.
Khi còn ở chung một phòng thì không sao, nhưng về lại đội thì phúc lợi này trực tiếp bị hủy bỏ. Nhạc Huy cũng muốn tranh thủ phúc lợi bằng thắng thua khi đối đầu trên đường, nhưng bị Tông Khuyết lạnh lùng từ chối, đổi thành một điều kiện khác: cùng chạy bộ buổi tối.
Cũng không cần ra khỏi căn cứ, chỉ cần ở phòng tập gym, nhưng mỗi ngày phải chạy hơn nửa tiếng.
Đèn phòng tập gym sáng choang, Nhạc Huy lau mồ hôi trên mặt thở hổn hển. Chạy vài phút thì nhẹ nhàng, mười mấy phút vẫn còn chịu được, hơn nửa tiếng thì dở sống dở chết.
Thời gian đã định dừng lại, Nhạc Huy bước xuống máy chạy bộ. Khi định ngồi xuống thì nghe thấy tiếng bên cạnh: "Đi bộ chậm thêm một lát nữa, đừng ngồi xuống ngay."
Nhạc Huy nhoài người trên tay vịn máy chạy bộ nhìn thanh niên bên máy kế bên, trán hơi lấm tấm mồ hôi. Hơi thở của đối phương không hề hỗn loạn vì vận động trong thời gian dài, ngược lại vì mồ hôi làm ướt trán, trong đôi mắt đen sâu thẳm lại toát ra vẻ ấm áp, nhân tình hơn.
Thân hình cao ráo, đôi chân dài, cánh tay lộ ra đường nét rất đẹp, nhìn kiểu gì cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Nhưng Nhạc Huy đã không còn sức để mà thưởng thức nữa rồi. Trong tình trạng gần chết vì mệt này, bất cứ vẻ đẹp nào cũng không hấp dẫn bằng một cái ghế.
"Không được, cái lưng già này của tôi không chịu nổi." Nhạc Huy chống tay vào tay vịn nói. Tay chân già nua thế này, nếu không phải vì cũng hơi ưa sạch sẽ, anh đã có thể ngồi thẳng xuống đất rồi.
"Anh chỉ lớn hơn tôi bốn tuổi." Tông Khuyết nói.
"Lớn hơn một giờ cũng là lớn hơn cậu." Nhạc Huy bình ổn hơi thở nói.
"Ý tôi là anh không già." Tông Khuyết nhấn nút đổi chế độ máy chạy bộ, đi bộ bình ổn nhịp tim.
"Miệng lưỡi bạn nhỏ cũng ngọt ghê." Nhạc Huy cười nói, cảm thấy mình lại có sức rồi.
"Nhưng thể chất thật sự không tốt lắm." Tông Khuyết nói.
Nhạc Huy: "..."
Đứa nhóc này đúng là không biết lớn nhỏ gì cả. Rốt cuộc là anh nghĩ quẩn ở đâu mà lại muốn "gặm cỏ non" chứ.
"Cỏ non" thì tươi thật đấy, trông xanh mướt mượt, nhưng mà phí "trâu" quá.
1314 cứ thế nhìn ký chủ nhảy disco ở ranh giới mất bà xã.
Kết thúc buổi tập, Nhạc Huy gần như được dìu ra khỏi phòng tập gym. Nhưng tất cả sự bực bội đều tan biến khi anh tắm xong, rồi nằm sấp trên giường được mát xa những chỗ đau nhức trên lưng.
"Cậu thật sự không cần à?" Nhạc Huy gối đầu lên cánh tay, liếc nhìn thanh niên đang ngồi bên mép giường, mắt hơi híp lại, giọng điệu toát ra vẻ buồn ngủ.
Mặc dù bị hành hạ không nhẹ, nhưng chất lượng giấc ngủ tăng vọt, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều so với trước.
"Không cần." Tông Khuyết nói.
"Cũng phải, mấy cái thiết bị tập gym trên tay cậu cứ như đồ chơi vậy." Nhạc Huy ngáp một cái, khóe mắt rịn ra chút nước mắt, "Tôi..."
Giọng anh tắt hẳn, chìm vào giấc ngủ. Tông Khuyết tiếp tục làm nốt việc trên tay, lật người đang nằm sấp lại, kéo tấm chăn mỏng đắp lên eo anh.
Người đang ngủ say từ đầu đến cuối không hề nói một câu nói mớ nào, có thể nói là hoàn toàn không đề phòng hắn.
Tông Khuyết nhẹ nhàng chạm vào má anh, đứng dậy tắt đèn rồi đóng cửa rời đi.
Khu căn cứ vào đêm khuya vô cùng tĩnh lặng, dù tiếng đóng cửa có nhẹ đến mấy, vẫn có thể truyền ra, hai tiếng "kẽo kẹt" khẽ khàng.
Tông Khuyết quay đầu, nhìn thấy Triển Duệ đang mặc đồ ngủ, đeo kính, hắn buông tay nắm cửa: "Huấn luyện viên."
"Nghỉ sớm đi, đừng làm lỡ việc tập luyện." Triển Duệ cầm cốc nước, nhìn thanh niên bình tĩnh trước mặt nói.
"Ừm." Tông Khuyết đi qua bên cạnh anh ta.
Triển Duệ cũng quay người vào phòng mình, nghĩ về trạng thái thân thiết không kẽ hở của hai người này, họ thực sự không sợ bị người khác phát hiện.
...
Lịch thi đấu tiếp tục, sau khi vòng bảng đầu tiên kết thúc thì bước vào vòng thứ hai. Đội PL nghỉ ngơi ngắn ngủi, rồi lên máy bay đi thành phố N.
Thành phố N là sân nhà của YF. Ba đội khác cũng đến theo thứ tự là PL, DK và QF.
Thời gian thi đấu đã được xác định, các đội cũng gần như đến cùng lúc. Nhưng chưa kịp vào nhà thi đấu, họ đã gặp nhau ngay tại cổng đón khách.
Chưa đến trận đấu chính thức, các thành viên gần như đều mặc đồ thường. Chỉ là hơn chục chàng trai, người kéo vali, người xách túi, tụ tập lại với nhau nhưng vẫn có ranh giới rõ ràng, khiến người ta không khỏi nhìn thêm mấy lần.
"Kia hình như là đội QF và DK, họ lại đến cùng nhau kìa." Trâu Miễn nói khi nhìn thấy người.
"Hình như là thật, nhưng bây giờ gặp mặt không hay lắm đâu." Phùng Hạo lẩm bẩm.
Tông Khuyết nhìn hai đội đang đợi bên ngoài. Một số gương mặt trong thành viên của cả hai đội có chút khác so với mùa giải trước, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ hai đội.
"Ôi, trùng hợp quá." Nhạc Huy trực tiếp chào hỏi về phía lưng họ.
Hai đội nghe thấy tiếng thì đồng loạt quay đầu lại. Thanh niên đứng đầu bên trái lên tiếng chào: "Chào Nhạc thần."
"Chào, chào đội trưởng Phan, ngày nào cũng gọi Nhạc thần Nhạc thần, có hứng thú gia nhập đội tôi không?" Nhạc Huy cười nói.
Thanh niên cao lớn, cơ bắp rất săn chắc, một mình đứng đó, cảm giác như có thể chứa được hai người.
Cơ bắp cuồn cuộn như vậy khiến nhiều người đi ngang qua đều tránh không kịp, nhưng thái độ nói chuyện của anh ta lại rất hòa nhã.
Phan Thắng của đội QF, chủ yếu chơi vị trí chiến sĩ.
"Thôi không cần đâu." Phan Thắng nói, "Tôi khá thích đội của tôi."
Ánh mắt anh ta chuyển sang Tông Khuyết hỏi: "Đây là hỗ trợ mới của các cậu à? Xin chào."
"Xin chào." Tông Khuyết ngẩng đầu chào anh ta.
Đối phương cao ít nhất hơn hai mét, lợi thế chiều cao như vậy cũng là độc nhất vô nhị trong giới esports.
"Giới thiệu một chút, cậu ấy tên Tông Khuyết." Nhạc Huy đặt tay lên vai Tông Khuyết nói, "Đây là đội trưởng Phan Thắng của QF."
Hai bên lại chào hỏi nhau.
"Hỗ trợ của các cậu đẹp trai quá, đẹp trai hơn cả trên poster." Phan Thắng khen ngợi.
"Có mắt nhìn đấy." Nhạc Huy cười nói.
"Hừ, trên sân đấu chủ yếu dựa vào thực lực mà nói chuyện." Một giọng nói rất dứt khoát vang lên.
Ánh mắt Tông Khuyết rơi vào thiếu niên đang khoanh tay, trên đỉnh đầu có vài lọn tóc nhuộm đỏ.
Cậu ta cao khoảng 1 mét 70, tỷ lệ cơ thể khá tốt, bình thường trông không quá lùn, nhưng cậu ta lại đứng cạnh Phan Thắng, trông vô cùng nhỏ xinh.
"Ôi, nhóc con, hóa ra cậu ở đây à." Nhạc Huy cười nói, "Xin lỗi, vừa nãy không nhìn thấy cậu."
Khuôn mặt cậu nhóc nứt ra trong giây lát, đôi mắt hơi tròn mở to, khuôn mặt hơi bầu bĩnh gần như phồng lên: "Nhóc con gì cơ?! Tôi cao một mét bảy mươi hai lận đấy!"
"Ồ? Cao thêm hai centimet, chắc chắn không đi giày độn đế chứ?" Ánh mắt Nhạc Huy liếc xuống.
Tóc của cậu nhóc như muốn dựng ngược cả lên: "Không có! Anh chỉ có thể dùng chiều cao của tôi mà nói chuyện thôi à?!"
"Mùa giải trước cậu không chỉ thua tôi ở vòng loại, mà cả vòng playoff cũng thua tôi." Nhạc Huy lập tức đổi lời.
Mặt cậu nhóc đỏ bừng, ngẩng đầu trừng Nhạc Huy. Sau một lúc lâu dường như cảm thấy trừng người như vậy thực sự không có khí thế gì, bèn quay đầu đi nói: "Đó là mùa giải trước, mùa giải này chúng tôi đã điều chỉnh rồi, tuyệt đối không thể thua các anh nữa."
"Điều chỉnh cái gì?" Nhạc Huy cười hỏi.
"Đương nhiên là..." Cậu nhóc định nói ra, trên mặt vẫn còn vẻ đắc ý.
Nhưng giây tiếp theo bị một giọng nữ từ phía sau cắt ngang: "Thời Khôi, xe của chúng ta sắp đến rồi."
"Ồ, biết rồi chị Chu." Thời Khôi nhìn người đến, có chút ngoan ngoãn.
"Nhạc thần vẫn thích bắt nạt mấy đứa nhỏ nhỉ." Người phụ nữ bước tới có dáng vẻ lão luyện, nhưng giọng điệu nói chuyện lại rất dịu dàng.
"Chiến tranh không ngại dối lừa." Nhạc Huy cười nói.
Thời Khôi nhìn hai người họ đối thoại, nhíu mày một chút rồi chợt nhận ra: "Anh muốn dụ tôi nói ra à?! Đê tiện!"
"Cảm ơn lời khen." Nhạc Huy không chút do dự mà nhận lấy.
Trên sân đấu, bất kỳ sự tức giận nào của đối phương cũng là lời khen ngợi dành cho đội mình.
Cậu nhóc tức đến mức muốn nhảy dựng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro