Chương 486: Bạch ngọc không phải bồ đề (9)

"Đỡ người đi nghỉ ngơi trước đi." Liễm Nguyệt nhìn người đang ngồi trên mặt đất gần như kiệt sức nói.

"Vâng." Các người hầu lập tức tiến lên dìu đỡ.

Tụng mượn lực đứng dậy, nhưng bước chân vẫn loạng choạng mấy bước, trong đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Quốc sư nói: "Đa tạ Quốc sư."

Cậu ta được dìu đi, không còn người hầu nào ở gần, Liễm Nguyệt cụp mắt nhìn con rắn nhỏ thò đầu ra từ ống tay áo, ngón tay vuốt ve một chút, một đốt ngón tay đã thò vào miệng nó.

Rõ ràng con rắn nhỏ này là một tay săn mồi giỏi, nhưng mỗi khi ngón tay y đưa vào, nó đều không cắn.

"Chủ nhân." Càn đứng bên cạnh y, cúi đầu hỏi: "Xử lý kẻ mật báo thế nào?"

"Chỉ cần theo dõi thôi." Liễm Nguyệt nhìn đình viện nói: "Đừng đánh rắn động cỏ, khi cần thiết có thể lợi dụng tên đó để truyền tin ngược lại."

Vương Tử Quyết đã muốn đoạt quyền, tự nhiên sẽ có tai mắt ở khắp nơi, nơi ở của y cũng không ngoại lệ, chỉ là muốn tìm ra không dễ dàng, cơ hội lần này vừa đúng lúc.

"Vâng." Càn cúi đầu nói.

"Chiêu đãi Tụng thật tốt, sau này còn nhiều vở kịch hay để xem." Liễm Nguyệt vui vẻ bật cười.

"Chủ nhân, thật ra ngài không cần tính kế, chuyện này chính là con bài tẩy, một khi bại lộ, Vương Tử Quyết sẽ bị người đời lên án." Càn nói.

"Đúng là như vậy, nhưng ta chỉ thích nhìn những đôi tình nhân chia lìa, giãy giụa, đau khổ, khóc lóc, sống không bằng chết." Liễm Nguyệt mỉm cười quay đầu lại nói: "Không thú vị ư?"

Người từng sống nương tựa vào nhau thoáng chốc lại trở nên đối chọi gay gắt, người vốn e thẹn giờ không thể chạm vào nữa, cái gọi là tình yêu, chẳng qua là hai người xa lạ ghép lại với nhau, dễ dàng bị phá vỡ, gương vỡ khó lành.

Càn cúi đầu nói: "Vâng, chủ nhân nói gì thì là thế đó."

Liễm Nguyệt thu lại nụ cười: "Đi làm việc đi."

"Vâng." Càn cúi đầu cáo lui.

Liễm Nguyệt rời khỏi sân, để lại cây đàn ở chỗ cũ.

Y chậm rãi lên lầu, đợi đến khi lên đến đài cao tựa vào ghế dài, Tông Khuyết bị y véo đầu lôi ra khỏi ống tay áo, đối diện với ánh mắt đầy hứng thú của người này, biết rằng y lại có cách chơi mới rồi. Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay của người này trực tiếp thò vào miệng hắn, tìm kiếm khắp nơi.

Tông Khuyết khép chặt răng nanh, nhưng người trước mặt lại có vẻ mất kiên nhẫn kéo gần hơn một chút, cố gắng bẻ miệng hắn ra: "Há miệng."

Tông Khuyết há miệng, người kia tiến lại gần vuốt ve, tìm thấy răng nanh trong đó, không đợi miệng Tông Khuyết khép lại, ngón tay y đã chạm vào.

Mùi máu tanh tràn ngập, người trước mặt rút ngón tay ra, nhìn giọt máu đỏ tươi trên đó cười nói: "Tìm thấy rồi, đau thật."

Tông Khuyết ngẩng đầu nhìn, Liễm Nguyệt nhẹ nhàng xoa vết máu trên đầu ngón tay, véo vào bảy tấc của con rắn nhỏ trước mặt, cười nói: "Nói ra thì chúng ta vẫn chưa lập khế ước linh thú..."

Lời y chưa dứt, con rắn đen nhỏ vốn đang bị véo nhẹ vào bảy tấc, gần như trong chớp mắt đã trượt xuống khỏi ghế dài, biến mất dưới gầm giường.

Liễm Nguyệt khẽ nhíu mày, từ trên ghế dài bước xuống, ngồi xổm xuống dò tìm dưới gầm giường nói: "Huyền, ra đây."

Dưới giường không có động tĩnh gì, Liễm Nguyệt đưa ngón tay vẫn đang chảy máu vào miệng, cười nói: "Nếu ngươi thật sự không muốn ký kết khế ước, ta tự nhiên cũng không miễn cưỡng ngươi."

Lời y vừa dứt, lại nghe thấy tiếng sột soạt nhẹ trên ghế dài, ngẩng đầu lên thì thấy cái đầu rắn nhỏ thò ra từ trong chiếc gối mềm.

Mắt nhóc con rất sáng, cũng không có vẻ trêu chọc gì, nhưng lại chơi khăm y một vố.

Liễm Nguyệt cười một tiếng, đưa tay ra: "Ngoan thật, ta tự nhiên nói được làm được..."

Tay y đưa ra cực nhanh, nhưng không thể ngăn được con rắn nhỏ trơn tuột kia lập tức rụt lại, Liễm Nguyệt đứng dậy vén chiếc gối mềm lên, chỉ thấy cái đuôi biến mất dưới gầm giường.

Đường đường là Quốc sư, muốn có tất cả linh thú trong thiên hạ thì đều có thể có, nhưng lại không bắt được một con rắn nhỏ.

Liễm Nguyệt ngồi trên ghế dài suy nghĩ đối sách, khi nghe thấy tiếng sột soạt nhẹ, y nhìn sang, chỉ thấy con rắn nhỏ thò đầu ra từ dưới ghế dài, dường như đang tò mò vì sao y lại yên tĩnh lại, không đuổi theo nó nữa.

"Thôi vậy, ngươi có linh tính như vậy, huyết khế trói buộc cũng không thú vị." Liễm Nguyệt đưa tay về phía nó nói: "Huyền, lại đây."

Nếu không tự nguyện ở lại bên cạnh y, dù có bị khế ước trói buộc, kẻ muốn rời đi vẫn sẽ rời đi.

Đối với những kẻ hữu ích nhưng không muốn thì đương nhiên phải dùng thủ đoạn lôi đình, đối với con rắn nhỏ này thì chưa cần dùng.

Tông Khuyết nhìn nụ cười trên mặt y, buông lỏng cột giường đang cuộn lại, trượt lên tay y lại bị y bóp miệng, ngón tay của người trước mặt nhanh như chớp nhét vào miệng hắn, trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ ác liệt: "Lừa ngươi đó."

Tông Khuyết kiểm soát cơ bắp vòm họng, không để nó siết chặt ngón tay y.

Con rắn nhỏ trước mặt không có phản ứng gì quá mức, Liễm Nguyệt rụt tay về xì một tiếng: "Không ngờ không lừa được ngươi, nhóc rắn nhỏ này, ngươi thông minh quá rồi."

Y đương nhiên đưa ngón tay chưa bị rách vào, nhưng chiêu lừa người mà ngay cả người cũng lừa được lại không lừa được một con rắn.

"Ngươi nói rốt cuộc là ngươi quá thông minh, hay bọn chúng quá ngu ngốc?" Liễm Nguyệt nhìn con rắn nhỏ quấn trên cánh tay cười nói: "Ngươi thông minh như vậy, chắc chắn rất bổ dưỡng nhỉ."

Tông Khuyết đặt đầu lên mu bàn tay y, không để tâm những lời này.

Lúc đầu chưa quen thuộc với tính tình y, bây giờ đã biết rồi, nếu y thật sự muốn ra tay, sẽ không nói nhảm nhiều như vậy.

Trên cánh tay trắng nõn quấn một con rắn nhỏ toàn thân đen nhánh như ngọc, Liễm Nguyệt nhìn sự đan xen đen trắng này, cảm thấy rất giống một món đồ trang sức, nhưng lại sống động và đẹp hơn đồ trang sức.

"Chắc chắn là do bọn chúng quá ngu rồi." Liễm Nguyệt cười một tiếng, kéo ống tay áo lên.

...

Thánh địa đón thêm một người, nhưng không có gì thay đổi đáng kể, Liễm Nguyệt ra lệnh không được truyền chuyện xảy ra hôm đó ra ngoài, tự nhiên cũng bao gồm chuyện không trong sạch của Tụng, bên ngoài chỉ tuyên bố Tụng là Vu, sẽ tu hành một thời gian ở chỗ Quốc sư.

"Tình hình của cậu ta thế nào rồi?" Liễm Nguyệt cầm cây quạt ngọc nhẹ nhàng quạt vào lò thuốc hỏi.

"Bẩm chủ nhân, cậu ta có vẻ không muốn ăn uống, mỗi lần đưa đồ ăn đến đều ăn rất ít." Càn nói.

Cây quạt ngọc trong tay Liễm Nguyệt hơi dừng lại: "Nói ra cũng đã ba ngày rồi."

"Vâng." Càn nói.

"Đại vương tử thế nào rồi?" Liễm Nguyệt đứng dậy, thêm một vị thuốc mới vào lò thuốc.

"Gần đây hắn có vẻ tâm thần bất an, theo Vu hầu hạ nói thì có vẻ hơi điên tiết." Càn bẩm báo.

"Điên tiết?" Liễm Nguyệt ngồi xuống, tiếp tục quạt cười nói: "Ngươi đi bảo người ta dắt con linh hươu đó về, Tụng là chủ của nó, Đại vương tử nuôi không thích hợp."

"Vâng." Càn quay người rời đi.

Liễm Nguyệt thêm than vào dưới lò thuốc, nhìn con rắn nhỏ đang thăm dò lọ thuốc bên bàn, cây quạt ngọc quạt về phía đó một cái, nhìn con rắn nhỏ quay đầu lại thì cười nói: "Ngươi có phân biệt được dược liệu không?"

Tông Khuyết thè lưỡi rắn.

Đương nhiên hắn có thể phân biệt, trong những lọ thuốc này có thuốc cũng có độc, y độc vốn không phân biệt, từ xưa cũng có thuyết lấy độc trị độc, chỉ là một khi liều lượng sai, thuốc chữa bệnh cũng có thể biến thành thuốc đoạt mạng.

"Bên lò nóng lắm, lại đây hạ nhiệt cho ta đi." Liễm Nguyệt cũng không mong nó trả lời, chỉ đưa tay ra, để cảm giác lạnh lẽo trượt lên cánh tay, quả nhiên rất mát.

Lò thuốc vẫn cháy liên tục, than lửa trong đó không dứt, Liễm Nguyệt cũng lần lượt cho thêm hàng chục loại dược liệu.

Trên đài cao, thỉnh thoảng có thể thấy hạc tiên bay lượn trên trời, nhưng vào một khắc nào đó, tiếng hươu kêu từ dưới lầu truyền đến.

Liễm Nguyệt không định đi xem, mà tự quạt cho mình một cái, cười nói: "Lúc này nhất định là Tụng đang nước mắt lưng tròng, biết ơn ta vô cùng, ngươi nói phải không, hửm?"

Tông Khuyết nằm trên vai y, chỉ im lặng nhìn ngọn lửa trong lò thuốc.

Quả thật sẽ cảm động đến rơi lệ, y muốn xem kịch, nhưng dường như không chỉ là xem kịch.

Như Liễm Nguyệt đã nói, khi Tụng nghe thấy tiếng hươu kêu liền mở cửa, và khi nhìn thấy con linh hươu trắng như tuyết đó, cậu ta đã nước mắt lưng tròng, tiến lên mấy bước, ôm lấy cái cổ mà con linh hươu đưa tới: "Tuyết, xin lỗi, xin lỗi..."

Thân thể cậu ta vốn suy yếu, giờ khóc lóc lại càng đau lòng, cánh tay gần như không chống đỡ nổi, khi gần như ngã xuống thì được linh hươu nằm xuống đỡ lấy.

Một người và một hươu đồng thời ngồi trên mặt đất, linh hươu dùng mặt cọ cọ má cậu, nước mắt của Tụng hơi ngưng lại, vuốt ve lông cổ nó nói: "Sao nhóc lại đến đây?"

Cậu ngẩng đầu nhìn người hầu bên cạnh, chưa kịp mở miệng, người hầu đã cung kính trả lời: "Quốc sư nói linh hươu nhận chủ, không thể nuôi ở bên ngoài quá lâu, còn xin Vu vì linh hươu, cũng phải bảo toàn bản thân."

Tụng khẽ mím môi, mở to mắt cố nén những giọt nước mắt sắp tuôn trào, nhìn con hươu trắng trước mặt nhẹ nhàng hít thở, cậu và Quyết quen nhau ở Dao Địa, nhưng trước khi quen Quyết, thật ra cậu đã gặp nó trong rừng, một đường dắt nó đến đây, để nó rời xa cố hương đã là lỗi của cậu.

Quyết đã đoạt lấy nó từ bên cạnh cậu mà không nói một lời, nhưng Quốc sư lại trả nó về.

"Đa tạ Quốc sư." Tụng đỡ mặt đất cố gắng đứng dậy, "Chuyện này vẫn phải tạ ơn trực tiếp."

"Vu không cần vội, Quốc sư nói nếu ngài có thể tĩnh dưỡng tốt, chăm sóc tốt linh hươu, đó chính là lời cảm ơn tốt nhất dành cho ngài ấy." Người hầu nói.

"Vâng." Tụng khép mắt một chút, trong lòng đầy cảm kích, cậu nhìn con linh hươu trước mặt dường như gầy hơn trước, ghé đầu vào nó nói: "Xin lỗi, đã để nhóc chịu khổ."

Linh hươu nhẹ nhàng cọ cọ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro