Chương 487: Bạch ngọc không phải bồ đề (10)
Linh hươu trắng muốt to lớn như vậy là vô cùng hiếm có, nó được dắt về, dường như tinh thần của Tụng cũng quay trở lại, chỉ nghỉ ngơi một hai ngày, đã có tinh thần để chăm sóc bộ lông hơi bẩn của linh hươu.
Cậu chăm sóc tỉ mỉ, linh hươu khổng lồ an ổn nằm bên hồ để cậu chải lông, toàn thân như phát sáng dưới ánh mặt trời.
Tiên hạc ở một bên lấy nước, thỉnh thoảng lại gần, khiến thánh địa tràn đầy sức sống.
Liễm Nguyệt từ trên lầu xuống, đi đến bên đình viện nhìn cảnh này, cụp mắt nhìn con rắn đang nằm trên mu bàn tay.
Con rắn nhỏ lớn lên vẫn rất nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn, đã từ kích thước một ngón tay thành ba ngón tay như bây giờ, cũng dài hơn rất nhiều, nhưng so với linh hươu thì vẫn quá nhỏ bé, đến bây giờ vẫn chưa nuốt được quả trứng hạc đó.
"May mà là ngươi, con hươu này trông thật phiền phức." Liễm Nguyệt xoa đầu hắn nói.
Tông Khuyết: "..."
"Chủ nhân." Càn tiến lên hành lễ, Liễm Nguyệt lấy bình ngọc từ trong ống tay áo ra đưa cho hắn nói: "Đây là viên đan dược mới luyện cho Vương, mang đi đi."
"Vâng." Càn đưa hai tay nhận lấy, quay người rời đi.
Liễm Nguyệt thì nhìn cảnh trong đình viện đi tới, người đang giúp chải lông không hề hay biết, chỉ thỉnh thoảng chải được một chỗ lại phải dừng lại nghỉ một lát, nhưng con linh hươu vốn đang nằm sấp lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, trong đôi mắt trong veo có sự sợ hãi và cảnh giác.
Liễm Nguyệt đứng lại, thu con rắn đang quấn trên cánh tay vào trong ống tay áo nói: "Xem ra tinh thần ngươi đã hồi phục tốt rồi."
Tụng vốn không hiểu hành động của linh hươu, nghe tiếng quay đầu lại, khi nhìn thấy người đến thì đứng dậy hành lễ: "Quốc sư."
Trong mắt cậu có vẻ cảm kích, Liễm Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng đỡ: "Không cần đa lễ, thấy ngươi tinh thần hơn nhiều, ta yên tâm rồi."
"Vốn không phải chuyện lớn gì, chỉ là Tụng tự làm khổ mình thôi." Tụng lại hành lễ nói: "Đa tạ Quốc sư đã thu nhận, còn đòi linh hươu về."
"Nó vốn là của ngươi, không ai có thể lấy đi." Liễm Nguyệt nhìn con linh hươu đang đứng thẳng nói: "Sau này ngươi có dự định gì?"
Tụng muốn trả lời, nhưng phát hiện ống tay áo bị linh hươu cắn vào miệng, cậu quay đầu kéo kéo nói: "Tuyết, cái này không ăn được, mau nhả ra."
Linh hươu nhẹ nhàng lùi lại, nhưng không buông ống áo của cậu.
Tụng có vẻ bất đắc dĩ nói: "Quốc sư thứ lỗi, nó thỉnh thoảng hơi trẻ con."
"Không sao." Liễm Nguyệt nhìn con linh hươu cười nói: "Chắc là ta mang theo khí tức mà nó không thích."
Tụng nhìn về phía cánh tay y, dạo trước tâm thần cậu chìm trong bi thương, không để ý đến điều này, giờ nghĩ lại, dường như luồng linh khí đó vẫn luôn bám vào cổ tay của Quốc sư.
"Linh thú này có phải là linh sủng của Quốc sư không?" Tụng thăm dò hỏi.
Mặc dù bên ngoài nói Quốc sư không có linh sủng, nhưng nếu y muốn có thì có thể có, chỉ là không cần thông báo cho người ngoài, nếu không cũng sẽ không ngày ngày mang theo một linh thú trong ống tay áo.
"Phải, nó tên là Huyền." Liễm Nguyệt cười nói: "Nó là loài săn mồi của hươu, không trách hươu không thích."
"Huyền, tên hay quá, không biết Tụng có may mắn được chiêm ngưỡng không?" Tụng hỏi.
"Nhóc con này hơi xấu hổ." Liễm Nguyệt cười nói: "Luôn lo lắng mình sẽ làm người khác sợ hãi."
"Sao lại thế?" Tụng dịu giọng nói: "Linh thú không lấy giống loại xấu đẹp mà luận, Quốc sư nuôi, tính tình ắt hẳn ôn hòa, Tụng sẽ không sợ hãi."
"Thế thì Nguyệt yên tâm rồi." Liễm Nguyệt giơ tay lên gọi: "Huyền, ra chào một tiếng đi, trốn như vậy thất lễ quá."
Tông Khuyết quấn trên cánh tay y, nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện, liền biết y chỉ muốn dọa người.
Hắn nhìn ra từ ống tay áo, nhìn khe hở nơi có người cúi người dường như đang nhìn kỹ, đột nhiên thò ra từ ống tay áo.
Tụng vốn đã chuẩn bị tâm lý, cậu ở trong rừng núi tự nhiên cái gì cũng đã thấy qua, sẽ không bị dọa bởi vẻ đẹp xấu của linh thú, nhưng một cục đen thui đột nhiên xông ra, cậu gần như theo bản năng lùi lại, người loạng choạng ngã ngửa, suýt ngã thì được linh hươu từ phía sau đỡ lấy.
"Đa tạ Tuyết." Tụng đứng thẳng người, vẫn còn kinh hồn chưa định, nhìn về phía Liễm Nguyệt đối diện, cố gắng bình phục hơi thở nói: "Tụng thất lễ."
"Không sao, nhóc con này cũng hơi nghịch ngợm." Liễm Nguyệt nén nụ cười ở khóe môi nói: "Ngươi có bị dọa không?"
"Không, không có." Tụng bình tâm lại, nhìn con linh thú đang uốn lượn từ ống tay áo y ra, nét mặt hơi khựng lại.
Đó là một con rắn, một con rắn màu đen, loài rắn luôn dễ khiến người ta cảm thấy âm hiểm xảo quyệt, nhưng con rắn đen trước mặt có vảy toàn thân sáng bóng như ngọc, trông vô cùng đẹp đẽ và có thần, tuy nhỏ bé nhưng rất uy vũ, dường như lại không hoàn toàn giống rắn.
Nhìn rõ đó là cái gì, ngược lại không còn sợ hãi như vậy nữa, mắt Tụng hơi sáng lên: "Linh sủng của Quốc sư thật đẹp."
"Huyền, nghe thấy chưa, sau này không cần phải xấu hổ vì điều này nữa." Liễm Nguyệt xoa đầu hắn cười nói.
Tông Khuyết bị ép xấu hổ: "..."
Con rắn này rõ ràng rất ngoan ngoãn, Tụng có ý mở miệng nói: "Nó có cắn người không?"
"Đương nhiên không, ngươi lại đây sờ thử xem." Liễm Nguyệt đưa tay ra cười nói.
Tụng có chút ngạc nhiên: "Có thể ư?"
"Đương nhiên." Liễm Nguyệt cụp mắt nói.
"Vậy Tụng mạo phạm rồi." Tụng thử đưa tay ra, nhìn con rắn đang nhìn chằm chằm cậu, muốn chạm vào một chút, xem có mượt mà như cậu thấy không, nhưng thấy con rắn gần như trong chớp mắt đã lùi vào ống tay áo của Quốc sư, và ống tay áo của cậu cũng bị linh hươu phía sau kéo kéo.
Tụng quay đầu lại, Liễm Nguyệt cụp mắt, nhìn con rắn nhỏ quấn trên cánh tay rồi khẽ cười, véo đầu nó chơi đùa trên tay: "Nó hơi nhút nhát, dường như không thích người khác chạm vào."
"Là Tụng mạo phạm." Tụng vì bị linh hươu kéo, bất đắc dĩ lùi lại nửa bước, khi quay người hành lễ, nhìn thấy động tác chơi đùa của Quốc sư thì chớp chớp mắt.
Một người một sủng, rắn đen quấn trên tay y, khoảnh khắc đó dường như đã nhuộm một bóng tối u ám lên vẻ thuần khiết này, phá hoại lại quỷ quyệt.
Một cảm giác nhỏ bé khó nhận thấy lướt qua trong lòng Tụng, con rắn nhỏ đã được thu vào ống tay áo.
Liễm Nguyệt cười nói: "Không sao, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta đi cho nó ăn chút thức ăn."
"Cung tiễn Quốc sư." Tụng hành lễ xong, nhìn bóng lưng y rời đi mà có chút thất thần.
Quốc sư là người chí cao chí khiết, tính tình ôn hòa, ban ơn khắp thiên hạ, vô số người đều cho rằng nếu y thu nhận linh sủng, thì phải là chiến lực kinh thiên động địa, hoặc là xinh đẹp dịu dàng, ai có thể nghĩ y lại nhận một con rắn nhỏ làm linh sủng.
Nhưng y có thể vì con rắn nhỏ mà từ bỏ linh hươu, rõ ràng không để ánh mắt thế gian vào trong mắt, cũng không so đo vật ngoài thân có hữu dụng với y hay không mà vẫn có thể tiếp nhận, có lẽ chỉ có người như vậy mới có thể xứng đáng là Quốc sư.
Mà người như vậy lúc này lại sai người tìm đến một quả trứng ngỗng, đặt trước mặt Tông Khuyết: "Đây là thức ăn hôm nay của ngươi."
Tông Khuyết ngẩng đầu nhìn quả trứng trước mặt, đánh giá vị trí miệng, chuẩn bị nuốt xuống thì bị túm nhẹ vào chóp đuôi, hắn ngẩng đầu nhìn y, người vừa túm đuôi hắn lại chống cằm cười nói: "Nhìn gì, mau ăn đi, mau lớn lên một chút, lớn chậm như vậy không biết bao giờ mới nuốt được ta."
Tông Khuyết im lặng một chút, tiếp tục nuốt trứng, sau đó chóp đuôi lại bị túm nhẹ một cái, hắn quay đầu lại nhìn, ngón tay của người trước mặt lại đang quấn quanh chóp đuôi hắn nói: "Với tốc độ của ngươi, lẽ ra cắn cậu ta là chuyện dễ như trở bàn tay."
Tông Khuyết ngẩng đầu nhìn y.
"Nói ra thì, ngươi cũng chưa cắn Càn bao giờ." Liễm Nguyệt nhìn con rắn trên bàn nói: "Không phải ngươi sợ khiêu khích sinh vật lớn hơn mình chứ?"
Tông Khuyết: "..."
Với kích thước hiện tại và không có độc, trừ khi dùng huyết mạch áp chế, nếu không thì không thể đánh lại được, khi sức mạnh không đủ mà tùy tiện khiêu khích thì chỉ có chết.
"Xem ra đoán đúng rồi, sợ gì chứ, nếu ngươi thật sự cắn người, tự có ta chống lưng cho ngươi." Liễm Nguyệt cười nói: "Ăn tiếp đi, sao mà ăn uống cũng chậm thế."
Tông Khuyết thử nuốt trứng, chóp đuôi lại bị véo nhẹ một cái, hắn buông trứng ra, há miệng trực tiếp về phía bàn tay đang véo không ngừng kia.
Đầu ngón tay của Liễm Nguyệt hơi nới lỏng một chút, nhưng không di chuyển, mắt khẽ nheo lại thì thấy con rắn nhỏ trượt xuống bàn.
"Không ăn trứng của ngươi nữa à?" Liễm Nguyệt lăn quả trứng trên bàn nói.
Con rắn nhỏ bò đi không quay đầu lại, trực tiếp bò lên chiếc gối mềm của mình cuộn tròn lại.
"Được rồi, ta không quấy rầy ngươi nữa, lần này nhất định để ngươi ăn." Liễm Nguyệt cầm quả trứng ngồi trên ghế dài chọc chọc đầu nó nói.
Con rắn nhỏ vốn đang cuộn tròn lại trực tiếp giấu đầu dưới đuôi nhắm mắt dưỡng thần, giữ im lặng đến cùng.
Liễm Nguyệt véo véo chóp đuôi nó, bị cái đuôi từ chối, sau đó cuộn chặt hơn.
"Thôi vậy, ngươi đã không muốn ăn, vậy thì ấp ra rồi ăn." Liễm Nguyệt đặt quả trứng vào chính giữa chỗ nó đang cuộn tròn, cười nói: "Nhớ ấp trứng cho tốt nhé."
Tông Khuyết: "..."
1314 xoẹt xoẹt xoẹt, gần như trong chớp mắt vẽ đầy một tờ giấy vuông.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro