Chương 511: Bạch ngọc không phải bồ đề (34)
"Tuyết, bên kia!" Tụng nhìn phương hướng, vỗ vỗ cổ linh hươu.
Linh hươu trực tiếp lao thẳng ra khỏi đám người, khi vừa vặn sắp va chạm với thị vệ thì trực tiếp nhảy vọt lên, nhảy qua đầu người đó, phóng nhanh về hướng cũ.
Tốc độ linh hươu cực nhanh, Càn nhìn tốc độ của đối phương, biết rằng với khinh công của mình không thể đuổi kịp thì thấy bóng dáng xuất hiện ở một bên đường.
Huyền.
Càn đã nhìn thấy, Tụng tự nhiên cũng nhìn thấy, không biết bằng cách nào mà người đó đã xuất hiện phía trước, và đà xông của linh hươu nhất định sẽ va vào hắn: "Mau tránh ra!"
Tụng hét lớn, thấy người đó đã tránh sang một bên, tim cậu vừa buông xuống, thì thấy người đó đưa tay trực tiếp kéo lấy sừng hươu.
Hắn điên rồi ư?!
Ý nghĩ này xẹt qua trong lòng Tụng, nhưng cơ thể cậu lại bay về phía trước vì linh hươu đột ngột dừng lại, nếu thật sự ngã xuống, chỉ sợ không chết cũng bị thương.
Lực của cậu hướng về phía trước, nhưng ở đai lưng đột nhiên truyền đến một lực, linh hươu hí vang nhưng không thể thoát ra, tầm mắt của Tụng thay đổi trong nháy mắt, khi phản ứng lại thì đã ngã xuống đất, trong đầu trống rỗng nhìn thiếu niên đang tùy ý nắm lấy sừng linh hươu nhưng lại khiến nó không thể giãy dụa chút nào: "Ngươi..."
Hắn thật sự là người ư?
Khi ý nghĩ này xẹt qua trong lòng, không xa truyền đến một giọng nói ôn hòa nhưng khiến cậu căng thẳng toàn thân: "Tụng, đã lâu không gặp."
Tụng khẽ quay đầu lại, nhìn bóng dáng đứng trong ánh hoàng hôn, biết rằng e là mình không thể thoát thân được rồi.
Khi người này là bạn bè... khi y là bạn bè cũng chưa chắc là người hiền lành.
Vì không có một người hiền lành thật sự nào lại vừa tiếp nhận cậu, thu nhận cậu, vừa trở thành kẻ âm mưu và phá hoại đằng sau.
Trước đây bọn họ không có xung đột, còn có thể bỏ qua hiềm khích cũ, nhưng bây giờ thì không.
Tụng chưa bao giờ cho rằng mình là người giỏi quyền mưu, đối đầu với Quốc sư, thực sự không có chút tự tin và phần thắng nào.
"Huyền, ngươi sắp giật đứt sừng nó rồi." Liễm Nguyệt nhìn thiếu niên một tay đè đầu linh hươu, trong mắt xẹt qua vẻ tán thưởng.
Con rồng nhỏ nhà họ đúng là mạnh hơn linh sủng nhà người khác.
"Huyền?!" Tụng nhìn thiếu niên bên cạnh, trong lòng dấy lên một suy nghĩ vô cùng khó tin.
"Buông nó ra đi, đều là bạn cũ, hà tất phải làm căng thẳng như vậy." Liễm Nguyệt cười nói.
Tông Khuyết buông sừng linh hươu ra, cảm nhận được tiếng thở hổn hển bên cạnh liền nhìn qua, linh hươu hơi lùi lại, nhưng lại không cho phép mình lùi lại.
"Tuyết, dừng lại, ngươi không phải đối thủ của hắn." Tụng an ủi linh hươu, kiểm tra sừng của nó, khi thấy vết nứt nhỏ trên đó thì xót xa vuốt ve, "Xin lỗi."
Linh hươu cọ cọ cậu.
"Sừng của nó có thể tự lành." Tông Khuyết nói khi đi về phía doanh trướng.
Hắn không còn ngăn cản nữa, nhưng Tụng biết mình không thể đi được.
"Cố nhân trùng phùng, Nguyệt cảm thấy rất vui mừng, có muốn vào trướng trò chuyện không?" Liễm Nguyệt nhìn Tông Khuyết đang đi tới, vỗ vai hắn nói, "Con rắn nhỏ mềm lòng."
Với sức mạnh của hắn, bẻ gãy sừng linh hươu cũng không thành vấn đề.
"Cậu ta nhìn ngươi không có hận thù." Tông Khuyết nói nhỏ.
Liễm Nguyệt nhìn về phía Tụng đang dắt linh hươu đi tới, mang theo vài phần kiêng dè, khẽ cụp mắt.
Đối phương vừa nhìn thấy đội ngũ của họ đã bỏ chạy, ban đầu y nghi ngờ là Đại Vu đã tiết lộ sự thật trước khi chết, chuyện này càng nhiều người biết thì càng nhiều rủi ro, trong thỏa thuận của y với Đại Vu tự nhiên bao gồm việc không được tiết lộ, nếu không thì thỏa thuận trước đó sẽ không còn hiệu lực.
Nhưng bây giờ xem ra không phải, vậy sự kiêng dè của cậu ta đến từ đâu?
"Mời." Liễm Nguyệt nhìn người đến gần nói.
Tụng hít một hơi thật sâu, buông dây cương linh hươu và đi vào doanh trướng.
Liễm Nguyệt quay người đi sau, vào trướng ngồi xuống, nhìn người đang đứng trong trướng toàn thân căng thẳng mà cười nói: "Nguyệt đâu phải là hồng thủy mãnh thú, sao thấy ta lại chạy?"
Cũng đúng, từ trước đến nay người này không giấu giếm tâm tư, mọi biểu cảm đều hiện rõ trên mặt, nếu thật sự hận, chỉ sợ sẽ xông vào, không nói lời nào mà lột da sống y.
Nhưng cũng như lời y nói với Đại Vu, nếu y không may không thể diệt cỏ tận gốc, thì những người còn sót lại tự nhiên cũng có thể đến tìm y báo thù, nếu đối phương có bản lĩnh đó.
Oan oan tương báo biết bao giờ mới hết, tự nhiên là khi kẻ thù của mình đều bị tiêu diệt, tuyệt đối không phải là y buông bỏ đồ đao.
Tụng nhìn nụ cười trên mặt y, lại không biết tại sao y lại vừa sai người chặn cậu lại, vừa đối xử với cậu như bạn cũ vậy.
Người như vậy rất đáng sợ, nhưng đôi khi cậu lại kính phục đối phương có thể bình tĩnh ứng phó như vậy.
"Chỉ là không ngờ sẽ gặp ở đây." Ngón tay trong tay áo Tụng siết chặt, suy nghĩ làm thế nào để thoát thân.
"Ngồi đi." Liễm Nguyệt đưa tay nói, "Chúng ta cũng coi như là bạn bè một thời, không cần khách sáo như vậy."
Tụng trấn tĩnh lại tinh thần, đi qua ngồi đối diện y, có người đặt ấm trà lên bàn, rót nước cho họ.
Tụng nhìn thiếu niên đang rót nước, nhất thời không nhịn được mà đánh giá.
Huyền, con rắn đen đó, cũng là Giao.
Linh vật từng khiến người ta sởn tóc gáy khi hóa thân thành người không ngờ lại tuấn mỹ xuất chúng như vậy, chỉ là sức mạnh và tốc độ đều hơn người bình thường.
"Cảm ơn Huyền." Liễm Nguyệt nhận chén trà cười nói.
"Khách khí." Tông Khuyết đặt chén còn lại trước mặt Tụng.
"Đa tạ." Tụng nhìn hắn có một cảm giác vô cùng vi diệu.
Trong ấn tượng của cậu, linh sủng luôn xuất hiện dưới hình dạng thú, tuy rằng đã nhận nuôi thì giống như người thân, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng chúng sẽ hóa thành hình người, hơn nữa lại không có bất kỳ sự khác biệt nào với con người.
Điều này khiến cậu không khỏi nghĩ, nếu linh hươu hóa hình sẽ trông như thế nào?
Chuyến này cậu vốn không mang theo linh hươu, nhưng cậu đã rời khỏi cốc hồi lâu, đối phương lại tự cởi dây cương đuổi theo, bất kể cậu ném nó đi bao xa, nó đều có thể tìm thấy cậu.
Không đành lòng nhưng lại bất đắc dĩ, nếu nó là người, hẳn cũng sẽ đau lòng.
Tông Khuyết đứng dậy ra khỏi doanh trướng, Liễm Nguyệt vuốt ve vành chén, nhìn người trước mặt đang để lộ mọi cảm xúc trên mặt mà nói: "Ngươi muốn đi Vương thành?"
Tụng lập tức ngẩng đầu nhìn y, không biết tại sao có những người luôn có thể nhìn thấu tâm tư của người khác chỉ bằng một ánh mắt: "Chuyện này không liên quan đến Quốc sư."
"Vậy sao ngươi vừa thấy ta đã chạy?" Liễm Nguyệt nhìn thẳng vào cậu hỏi.
Thanh niên trước mặt khẽ cụp mắt, dường như đang suy nghĩ.
"Nếu không có câu trả lời thỏa đáng, ta sẽ không để ngươi đi đâu." Liễm Nguyệt nâng chén trà cười nói, "Bây giờ ngươi còn có cơ hội nói chuyện, nếu ta mất kiên nhẫn, mọi kế hoạch và ý nghĩ của ngươi đều sẽ tan thành mây khói."
Lời nói của y nhẹ bẫng, nhưng ý nghĩa sâu xa trong đó lại khiến cậu không dám suy nghĩ kỹ.
Người trong Vương thành quả nhiên đáng sợ, Tụng hít một hơi thật sâu hỏi: "Ngài từng nói nếu Đại vương tử lên ngôi vương, bên cạnh hắn nhất định sẽ có nữ tử, ngài... có phải đang ủng hộ Đại vương tử không?"
Câu hỏi của cậu dường như mang theo quyết tâm đập nồi dìm thuyền, Liễm Nguyệt khẽ khựng ngón tay, nhìn người trước mặt đang căng thẳng đến mức như muốn ngừng thở mà hỏi: "Thứ Cốc xảy ra chuyện gì rồi?"
Lông mày của Tụng cau chặt lại, một cảm giác bất lực vô cùng dâng lên trong cơ thể, cậu đang nghĩ liệu với sự nhạy bén của người Vương tộc, cậu có thể thực hiện kế hoạch của mình một cách thuận lợi không?
Có lẽ cậu không có cơ hội, thậm chí sẽ gục ngã ngay tại đây.
"Được rồi, ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi trước, không." Liễm Nguyệt đang suy đoán về chuyện Thứ Cốc.
Đối phương nhắc đến Vu Quyết không có chút yêu thương nào, ngược lại còn có hận, lúc này, Đại Vu hẳn đã chết, có lẽ đối phương cho rằng cái chết của Đại Vu có liên quan đến Vu Quyết?
Muốn có được câu trả lời, phải đưa ra câu trả lời mà đối phương muốn.
Tụng có chút ngạc nhiên nhìn y, câu trả lời là không, đối phương không ủng hộ Đại vương tử: "Nhưng rõ ràng ngài..."
"Đến lượt ngươi trả lời câu hỏi của ta rồi." Liễm Nguyệt nói.
Lời nói của Tụng bị ngắt, nhưng tâm thần lại khẽ thả lỏng: "Ta không biết ngài nói thật hay giả."
"Nhưng ta có thể thấy ngươi hận hắn, nếu ta ủng hộ hắn, ta hoàn toàn có thể giết ngươi ngay bây giờ, để diệt trừ hậu họa." Liễm Nguyệt nhẹ giọng nói, "Bây giờ có thể nói rồi."
Tụng ngẩng đầu nhìn y, người trước mặt này cũng khiến cậu cảm thấy có chút xa lạ, dường như dưới khuôn mặt của mọi người đều ẩn giấu một khuôn mặt khác, khiến người ta khó phân biệt thật giả, thực ra bất kể thật giả, ngay cả bản thân cậu cũng không biết mình có thể đi đến bước nào.
Đôi khi cũng không biết là do mình quá ngu ngốc, hay là người khác quá thông minh.
"Sư phụ chết rồi, ông ấy đã giải tán Thứ Cốc trước khi chết." Tụng cố gắng trấn tĩnh lại tâm thần mà nói.
Đã lâu rồi, tim vẫn đau như dao cắt.
"Lý do là gì?" Liễm Nguyệt hỏi.
"Sư phụ là sống thọ và chết tại nhà, nhưng ông ấy vốn có thể sống lâu hơn." Tụng nắm chặt tay thở sâu, quay mặt đi mang theo chút khó chịu nói, "Lúc đó tôi từ biệt Vu Quyết, hắn lại lấy chúng đệ tử Thứ Cốc ra uy hiếp, bắt tôi cả đời chỉ được ở bên cạnh hắn, tôi đã kể chuyện này cho sư phụ, ông ấy mới đưa ra quyết định như vậy, khiến chúng đệ tử Thứ Cốc mất đi nơi an thân."
"Vậy ngươi muốn hắn chết?" Liễm Nguyệt hỏi.
Tụng từ từ ngẩng đầu, hốc mắt hơi đỏ: "Phải."
Cậu muốn hắn chết, cậu chưa bao giờ biết mình cũng sẽ tàn nhẫn như vậy, nhưng chỉ khi hắn chết, mọi chuyện mới kết thúc, người Thứ Cốc không còn phải đối mặt với nguy hiểm.
Tội lỗi do cậu gây ra, cậu tự mình kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro