Chương 512: Bạch ngọc không phải bồ đề (35)

Nét mặt Liễm Nguyệt hơi vi diệu, mở miệng hỏi: "Làm thế nào?"

Người đối diện hít sâu một hơi nói: "Chuyện này Quốc sư có ngăn cản không?"

"Không, nhưng ta muốn nói với ngươi, đao kiếm vô dụng với hắn." Liễm Nguyệt vuốt ve chén trà nói, "Nếu ngươi muốn nhân lúc ái ân với hắn mà đâm hắn một nhát thì không được đâu."

"Vì sao?" Tụng cau mày hỏi.

"Diễn xuất quá tệ, mọi suy nghĩ của ngươi đều viết trên mặt." Liễm Nguyệt nhìn cậu nói, "Hành động có chút sai lệch đều sẽ bị hắn phát hiện, một khi thất bại, với tâm tính của hắn chưa chắc đã giết ngươi, nhưng sẽ giam cầm ngươi, hoàn toàn rơi vào sự kiểm soát của hắn, uống thuốc cũng vậy, khống chế tâm thần cũng vậy, đều sẽ hoàn toàn trở thành món đồ chơi của hắn."

Toàn thân Tụng hơi run rẩy, nếu thật sự liều chết thì đương nhiên cậu không sợ hãi, nhưng nếu bị khống chế đến mức đó, thực sự sống không bằng chết: "Vậy tôi phải làm thế nào?"

Liễm Nguyệt nhẹ nhàng chống cằm cười đánh giá cậu: "Ngươi đang hỏi ta à? Dù sao ta cũng là Quốc sư của Vu Địa, có lý do gì phải giúp ngươi giết chết Đại vương tử?"

Tụng nhìn nụ cười của y, cảm thấy sau lưng hơi lạnh, nhưng cậu biết, cậu muốn đạt được mục đích, nhất định phải có sự giúp đỡ của người này, chỉ có y mới có thể giúp cậu thành công: "Xử lý hắn, người khác mà ngài ủng hộ sẽ lên ngôi vương."

"Bất kể ai lên ngôi vương, ta vẫn là Quốc sư, thiên hạ đều sẽ tôn sùng ta, tại sao ngươi lại nghĩ ta sẽ dính vào vũng bùn tranh giành quyền lực đó?" Liễm Nguyệt hỏi.

Tụng phát hiện tay mình không có bất kỳ quân bài nào, thậm chí cả bản thân cậu cũng không: "...Ngài có thể nói chuyện với tôi ở đây, hẳn không chỉ muốn xem kịch."

Cậu không biết người này muốn làm gì, cậu chỉ có thể tận dụng tất cả những gì mình có.

"Không, ta đúng là muốn xem kịch." Liễm Nguyệt đặt chén trà xuống cười nói, "Ta chỉ thích xem vở kịch tình nhân trở mặt, từng thân mật như vậy, sau này lại hận không thể lấy mạng đối phương, không kỳ diệu à?"

Hô hấp của Tụng run rẩy, bởi vì đối phương nói đúng là họ, quả thật là một màn kịch hay, kịch hay đến nực cười, khi tình nồng chỉ hận không thể giao phó tính mạng, đến khi tàn cuộc, lại hận không thể khiến đối phương chết đi: "Chẳng qua là lâu ngày mới hiểu lòng người mà thôi."

Thời gian lâu dài, mới có thể nhìn thấu tính cách của đối phương, một ngày hai ngày đều không được, chỉ khi trải qua chuyện lớn, mới có thể khiến đối phương cởi bỏ vỏ bọc, Vu Quyết là vậy, người trước mặt cũng vậy.

"Nói hay lắm." Liễm Nguyệt nhìn cậu nói, "Thực ra Vu Quyết là người có tính chiếm hữu rất mạnh, hắn yêu ngôi vương hơn mỹ nhân, có lẽ hắn từng có tình cảm thật với ngươi, nhưng có một số tình cảm, khi đạt được sẽ dần dần phai nhạt, chỉ khi mất đi mới cảm thấy đau lòng, như thể sống chết không thể rời xa, đó chính là lòng người."

Tụng ngơ ngác nhìn y, muốn phản bác, nhưng lại phát hiện dường như không có chỗ nào để phản bác, bởi vì ngay cả khi cậu ghét người đó, đôi khi cậu vẫn tự hỏi liệu nếu người đó hoàn toàn không tồn tại trên đời này, mình rốt cuộc có buồn không?

Câu trả lời là có.

"Rồi sao nữa?" Tụng hỏi.

"Hiểu được lòng người, ở một mức độ nào đó có thể khống chế nó." Liễm Nguyệt nhìn cậu cười nói, "Hắn có tình cảm với ngươi, tuy không biết bao nhiêu, nhưng quả thực có, nhưng ngươi đừng mong tình cảm này của hắn vượt qua vương quyền và tính mạng của hắn, trong phạm vi này, ngươi có thể khiến hắn đạt đến cực hạn của sự đau khổ."

"Chỉ đau khổ thôi ư?" Tụng hỏi.

Liễm Nguyệt khẽ nhướng mày, nắm lấy tay cậu cười nói: "Ta rất thưởng thức ngươi."

[Ký chủ, Nhạc Nhạc nắm tay nhỏ của Tụng.] 1314 đang nhảy nhót, tuy là hai thụ, nhưng đã nắm tay nhỏ, còn nói thưởng thức, tính ra chẳng khác nào con mèo con hung ác kia muốn trèo tường.

[Ừm.] Tông Khuyết đáp một tiếng.

1314 lẩm bẩm, ký chủ vậy mà không ghen.

[Không phải cậu đã ghi vào sổ nợ rồi à.] Tông Khuyết nói.

1314 vung bút nhanh tay viết xuống một chữ 'chính' rất chuẩn.

Tụng có chút ngẩn người, Liễm Nguyệt thu tay về cười nói: "Xin lỗi, hơi kích động một chút, nhưng ngươi phải biết, khiến một người chết là dễ nhất, khiến hắn đau khổ đến muốn chết, cảm thấy sống không bằng chết, đó mới gọi là báo thù, hắn đã gây ra đau khổ cho ngươi mà chỉ dùng cái chết để báo đáp, không thấy quá hời cho hắn à?"

"Nhưng hắn càng đau khổ, càng dễ trút giận lên những người bên cạnh tôi." Tụng nói.

"Sư phụ ngươi không để lại thứ gì khác ư?" Liễm Nguyệt hỏi.

Tụng chấn động tâm thần một chút, ôm lấy ngực nói: "Có một phong thư, hình như là về bí mật giữa sư phụ và Vu Vương."

"Ồ? Ta có thể xem một chút không?" Liễm Nguyệt nói.

Tụng chần chừ một chút, từ trong áo lấy ra phong thư được bọc kỹ càng đưa cho Liễm Nguyệt nói: "Thực ra trên đó không viết bí mật cụ thể là gì, nhưng bí mật này dường như có thể khiến Vu Vương làm chủ."

Liễm Nguyệt mở phong thư, trên đó quả nhiên như lời cậu nói, chỉ có những lời đơn giản: "Hồng đã mang bí mật với Vu Vương xuống lòng đất, xin Vu Vương nể tình chuyện này mà để Đại vương tử tha cho Tụng và chúng đệ tử Thứ Cốc."

Ngón tay y khẽ vuốt ve, chất giấy là loại giấy thông thường, không có lớp lót, không có ký hiệu, cũng không có dấu vết hay mùi thuốc xử lý, là một phong thư có thể được dâng lên trước mặt Vu Vương.

Phong thư này vừa có thể giúp Tụng tạm thời thoát khỏi cảnh khốn cùng, vừa có thể chứng minh cái chết của Đại Vu không liên quan đến y, bí mật không bị tiết lộ, đồng thời cũng có thể khiến mũi nhọn của Tụng và chúng đệ tử Thứ Cốc hướng về Vu Quyết, không sản sinh oán hận và quấy nhiễu đối với y, tiết kiệm cho y rất nhiều phiền phức.

Một mũi tên trúng ba đích, trước khi chết, ông ta nhất định đã lo lắng hết lòng.

Đối phương đã không vi phạm ước hẹn, tất nhiên y cũng sẽ không, còn chuyện của Tụng và Vu Quyết, đó là ân oán cá nhân.

Chắc Đại Vu cũng không muốn đệ tử của mình vì nhất thời mềm lòng hoặc nghe theo lời ngon tiếng ngọt của Vu Quyết mà lại dây dưa với người đó.

Như vậy cũng coi như là khác đường cùng đích.

"Có lẽ thư này có thể kiềm chế được hắn khi Vu Vương còn sống, nhưng một khi Vu Quyết lên ngôi vương, rảnh tay ra, sẽ có uy hiếp." Tụng nói.

Đây là điều cậu lo lắng nhất.

Thực ra chuyện này còn một cách giải quyết, cậu ở bên cạnh Vu Quyết, dù ghét hay hận, để hắn đạt được ước nguyện, thì có thể giải quyết được khó khăn của Thứ Cốc, nhưng người như cậu không biết biến báo, không biết che giấu biểu cảm, chỉ sợ cũng có nguy cơ chọc giận hắn.

Cách an toàn nhất chính là khiến hắn chết, mới có thể xứng đáng với sư phụ và các sư huynh đệ.

"Thư này rất hữu ích, Vương là người trọng lời hứa, hơn nữa ông ta tuyệt đối không thích con trai mình khinh nhờn Vu, mang tiếng bất kính thiên địa." Liễm Nguyệt gấp thư lại trả cho cậu, "Thư này đến tay Vu Vương, Vu Quyết sẽ không còn chút sức lực nào để gây khó dễ cho ngươi nữa, bởi vì như ta đã nói, hắn thích nhất là quyền thế, còn sau này, ta có thể đảm bảo với ngươi, lúc đó dù hắn còn sống, cũng không còn sức lực để ý đến ngươi nữa."

Tụng nhận thư, cất vào ngực hỏi: "Ngài hận hắn ư?"

"Hắn có gì đáng để ta oán hận?" Liễm Nguyệt cười nói.

Tụng nhất thời không nói gì, bởi vì trong lời nói của đối phương dường như không hề quan tâm đến sống chết của Vu Quyết: "Chỉ là một cảm giác, ngài không ủng hộ bất kỳ bên nào, nhưng dường như vẫn muốn loại bỏ hắn."

"Ai nói với ngươi ta không ủng hộ bất kỳ bên nào?" Liễm Nguyệt hỏi.

Tụng sững sờ.

"Dính vào vũng bùn tranh giành quyền lực quả thật không có gì tốt, nhưng thú vị." Liễm Nguyệt cười nói, "Nhìn bọn họ vì một ngôi vương lạnh lẽo mà tranh giành đến ngươi sống ta chết, mất đi cha mẹ anh em, mất đi tất cả những người có thể tin tưởng, cuối cùng ngồi trên vị trí tối cao lại tranh giành với trọng thần, rồi lại tranh giành với hậu bối của mình, không thú vị ư?"

Tụng ngơ ngác nhìn y, khẽ thở dài: "Rất đáng buồn."

"Phải đó, chỉ vì thứ đó, thật đáng buồn biết bao." Liễm Nguyệt rũ mắt nói, "Ta sẽ khiến hắn chết, nhưng đổi lại, ngươi cần làm hai việc."

"Được." Tụng đồng ý.

"Việc thứ nhất, sau khi bọn ta xuất phát vài ngày thì ngươi hãy xuất phát, đưa bức thư này đến tay Vu Vương, trước đó, đừng để bất kỳ ai biết ngươi có bức thư này." Liễm Nguyệt nói, "Cũng đừng nhắc đến chuyện gặp ta ở đây với bất kỳ ai, giữ kín trong bụng, làm được không?"

"Được." Tụng căng thẳng tinh thần nói.

"Còn việc thứ hai thì..." Liễm Nguyệt chống cằm cười nói, "Tìm một người tình."

Tụng ặc một tiếng: "Chuyện này làm sao mà..."

Chuyện này nói dễ hơn làm, người tình đâu phải hòn đá ven đường, muốn nhặt lúc nào cũng được.

"Tùy ngươi, là mua cũng được, thuê cũng được, nhặt một người cũng được." Liễm Nguyệt trầm ngâm nói, "Biên đại ra cũng được, nhưng phải biên ra một người mà ngươi cho là quan trọng, rồi rời khỏi Vương thành, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Vu Quyết."

"Vì sao vậy?" Tụng không hiểu.

"Bởi vì sự chiếm hữu và kiểm soát, hắn sẽ không muốn người của mình bị người khác chạm vào." Liễm Nguyệt cười nói, "Nhưng ngươi cố tình cho người khác chạm vào, chính là đang thách thức quyền uy của hắn, sẽ khiến hắn cảm thấy hắn không thể nắm giữ ngươi nữa, hắn sẽ điên cuồng, nổi giận, cảm thấy tình cảm của hắn dành cho ngươi sâu đậm vô cùng, rồi lặp đi lặp lại tự thuyết phục bản thân rằng hắn thật sự rất yêu ngươi, yêu đến chết không đổi, nhưng lại mãi mãi không có được, thú vị không?"

Giọng điệu của y rất nhẹ, nhưng trái tim Tụng lại đập thình thịch, bởi vì chuyện này quả thật có thể xảy ra, hóa ra cậu đã chán ghét một người đến mức không chỉ muốn nhìn hắn chết, mà còn muốn nhìn hắn hóa điên.

Hóa ra sau khi hiểu rõ lòng người, cái gọi là chân tình chẳng qua cũng chỉ có vậy, chẳng qua là thứ nằm trong lòng bàn tay, mà cậu lại vì thứ này mà cho rằng đối phương dành cho cậu tình sâu nghĩa nặng, nhưng xếp sau ngôi vương và phú quý của hắn thì gọi gì là tình sâu nghĩa nặng chứ.

"Được." Khi Tụng đồng ý, trong cơ thể có chút ác ý và khoái cảm dâng trào, có lẽ cậu đã bị người trước mặt ảnh hưởng, hoặc có lẽ bản thân cậu vốn cũng không phải là người hoàn toàn lương thiện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro