Chương 518: Bạch ngọc không phải bồ đề (41)

"Linh hươu trở về, chư vị cần phải ngăn cản ư?" Tụng không xông vào mà nhảy xuống ngay trước cổng cung. Có linh hươu bên cạnh, cho dù cậu không có lệnh bài vào cung, cũng không ai dám ngăn cản.

Linh hươu thuộc về cậu, thuộc về Vu Địa, lại càng thuộc về Quốc sư. Tùy tiện ngăn cản không cho vào là bất kính với thiên thần.

"Vu muốn về Thánh địa ư?" Người lính gác cổng cung hỏi khi cho cậu vào.

"Tụng, đệ tử của Đại Vu Dao Địa, có việc quan trọng cần cầu kiến Vương, làm phiền thông truyền." Tụng vừa nói vừa dắt linh hươu.

Các thị vệ hơi chần chừ, nhưng đã có người bước ra cúi đầu hành lễ: "Xin Vu đợi một lát."

Có người vội vã đi thông báo, còn Tụng thì an ủi linh hươu, lặng lẽ chờ đợi.

Người đi thông báo mãi không thấy về, nhưng có tiếng bước chân vội vã đến gần. Vài người hầu bước lên hành lễ: "Vu, Đại vương tử có lời mời."

Linh hươu nghe tiếng bèn che chắn trước Tụng, nhưng cậu đã kéo dây cương lại nói: "Không sao, không cần sợ hãi. Xin thưa lại với Đại vương tử, Tụng có việc quan trọng cần gặp Vương, hiện giờ không tiện."

"Mấy ngày nay sức khỏe Vương không tốt, e rằng không thể gặp Vu được." Người hầu lại cúi đầu hành lễ, "Vu và Đại vương tử là bạn cũ, chi bằng đừng đứng lâu ở nơi đầu ngọn gió này, trước hết hãy đến cung điện của Đại vương tử đợi đã?"

"Nghỉ ngơi trước khi gặp Vương e rằng là bất kính với ngài ấy. Xin không làm phiền lòng tốt của Đại vương tử." Tụng nói.

Vài người hầu liếc nhìn nhau, rồi lại định mở lời: "Vu..."

"Vu, Vương cho mời ngài vào yết kiến." Tên thị vệ đi rồi quay lại, phía sau còn có cung nhân bên cạnh Vương, "Vu, mời đi theo nô."

"Đa tạ." Tụng dắt linh hươu, đi theo bóng lưng người đó.

Vài tên người hầu bị bỏ lại vội vã quay về: "Mau đi bẩm báo Đại vương tử."

Cung thành hùng vĩ, lần đầu tiên Tụng đến đây, trong lòng chỉ có sự ngưỡng mộ và tán thán, không hiểu tại sao con người lại có thể khéo léo tinh vi đến vậy. Nay trở lại, cậu chỉ cảm thấy nơi đây như một lồng giam, mỗi bước chân bước vào nơi này dường như đều khiến người ta khó thở.

Nhưng cậu phải làm cho tốt, cho dù chỉ lẻ loi một mình, dù mọi nguyện vọng đều nằm dưới vương quyền, cậu cũng phải cố gắng chống lại.

"Tụng!" Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

Ngày trước lúc nghe thấy, cậu sẽ vui mừng quay đầu lại. Nay khi nghe thấy, cả người cậu đều run lên trong nháy mắt. Cung nhân phía trước quay đầu lại: "Hình như là Đại vương tử."

"Tụng đến đây là để diện kiến Vương." Tụng không quay đầu lại, mà dắt linh hươu bước lên bậc thềm.

Người đó đã không còn đáng để cậu quay đầu nhìn nữa.

"Vâng, xin mời." Cung nhân tránh đường nói.

Linh hươu được để lại bên ngoài điện, còn bóng dáng có phần gầy guộc kia thì không hề quay đầu lại, bước thẳng vào trong điện. Vu Quyết ho khan vài tiếng, được người hầu bên cạnh đỡ lấy: "Vương tử, người vẫn chưa khỏi cảm lạnh, lúc này cố gắng đi ra, e rằng bệnh tình sẽ nặng thêm."

"Chuyến đi lần này của cậu ta chắc chắn có việc quan trọng." Vu Quyết hất tay áo đẩy người hầu ra, ánh mắt sâu thẳm.

Tụng vội vã trở về, đến một cái liếc mắt nhìn hắn cũng không có, chuyện lần này chắc chắn có liên quan đến hắn.

Tuy ký ức có chút mơ hồ, nhưng hồi nhỏ, trong ấn tượng của hắn, phụ vương đã đến thăm vị đại Vu kia. Lúc đó các vùng vẫn chưa phân hóa như bây giờ, chỉ là sau đó vị Vu kia đã tuyên bố ẩn cư, hoàn toàn biến mất trước mắt thế nhân.

"Vậy phải làm sao?" Người hầu hỏi.

"Đợi." Vu Quyết đứng dưới điện nói. Hắn phải đợi cho đến khi đối phương đi ra.

Khi Tụng bước vào trong, cậu hít một hơi thật sâu, rồi cúi đầu hành lễ với vị Vương có vẻ rất khỏe mạnh kia: "Tham kiến Vương."

Lễ của cậu còn chưa hoàn tất, cánh cửa điện phía sau đã đóng lại.

Ánh sáng hơi tối, trong điện có nhiều hơn một hơi thở. Tụng biết rằng nếu hôm nay cậu không thể nói vừa lòng đối phương, e rằng sẽ khó mà rời đi.

Nhưng cho dù phải đánh đổi bằng cả mạng sống, nguyện vọng này cũng phải được hoàn thành.

Không có người tình, chết vào lúc Vu Quyết khao khát cậu nhất, nhưng cũng căm hận cậu nhất, cũng có thể đạt được hiệu quả mà Quốc sư mong muốn.

Chỉ có linh hươu... chỉ đáng tiếc cho linh hươu... đã gặp phải một chủ nhân như cậu, nếu thật sự có bất trắc, hy vọng cả đời còn lại của nó sẽ được bình an.

"Vu không cần đa lễ. Nghe nói lần này Vu yết kiến là có việc quan trọng." Vương ngồi trên ghế hỏi.

"Vâng." Tụng trấn tĩnh tinh thần, lấy từ trong ngực ra một phong thư, "Đây là những gì sư phụ để lại trước khi qua đời, dặn dò đệ tử nhất định phải đưa tận tay Vương."

Vu Vương cau mày khi nhìn thấy bức thư, nhìn về phía cung nhân bên cạnh. Cung nhân vội vàng bước xuống nhận thư và chuyển giao. Vu Vương gần như kiềm chế tính tình, vội vã mở ra, khi nhìn thấy nội dung bên trong, vẻ mặt ông ta thoáng sững sờ, rồi bờ vai thả lỏng.

"Đại Vu nói để Quyết buông tha cho ngươi và những người ở Thứ Cốc, là vì lý do gì?" Vu Vương nhìn Vu đang đứng dưới điện hỏi.

Bí mật đã được mang xuống cõi âm, có một số chuyện nếu tác thành cho Đại Vu cũng không phải là không thể.

Tụng hít một hơi rồi nói: "Chuyện này bắt nguồn từ Dao Địa, khi đó Đại vương tử bị thương và được Tụng cứu..."

Chuyện khi đó cách bây giờ không quá xa, nhưng hôm nay kể lại, lại như đã cách mấy đời, giống như câu chuyện của người khác, không đủ để khiến người ta động tâm động tình.

"...Tụng rời khỏi đây, Quốc sư vì nhận ra sự vướng mắc giữa hai chúng tôi, không muốn Tụng ở lại trong cung nữa, khiến cả hai cùng phiền muộn, nên đã mượn cớ đi thăm sư phụ để đưa Tụng đến Dao Địa..."

"Ngươi nói Quốc sư đến Dao Địa là để đưa ngươi đi ư?" Vu Vương ngắt lời cậu hỏi.

"Vâng." Tụng trả lời.

"Đại Vu mất trước hay sau khi Quốc sư rời đi?" Vu Vương hỏi.

Tụng có chút không hiểu: "Là sau khi Quốc sư rời đi."

"Quốc sư và Đại Vu giao hảo ra sao? Lúc chia tay có gì khác thường không?" Vu Vương hỏi.

Tụng hơi cau mày, trả lời: "Sư phụ và Quốc sư là bạn vong niên, lúc chia tay không có gì khác thường. Sư phụ tạ thế sau khi Quốc sư rời đi hơn chục ngày. Không biết Vương hỏi vậy để làm gì?"

Chẳng lẽ ngài nghi ngờ cái chết của sư phụ có liên quan đến Quốc sư? Nhưng tại sao lại có sự lo ngại này?

"Không có gì, không có gì." Vu Vương thấy vẻ mặt cậu không có vẻ hận thù, bèn xua tay nói, "Ngươi cứ nói tiếp đi."

"Quốc sư đến thăm, sư phụ đương nhiên rất vui mừng. Chỉ là Thứ Cốc có một mệnh lệnh, người trong Thứ Cốc không được giao hảo với vương tộc, nhưng Tụng đã phạm phải điều cấm kỵ này." Tụng hít một hơi, "Đưa Đại vương tử vào Thứ Cốc, vốn định từ biệt hắn, nhưng hắn lại lấy mạng sống của chúng sinh trong Thứ Cốc ra uy hiếp. Nếu Tụng không tuân theo, hắn sẽ giết sạch sinh linh trong cốc, khiến sư phụ bệnh nặng quấn thân, không thể không giải tán Thứ Cốc."

"Tụng đã ruồng bỏ thiên thần, đáng bị trừng phạt. Xin Vương rủ lòng thương xót chúng sinh ở Thứ Cốc, nể mặt sư phụ, cho các sư huynh đệ một con đường sống." Tụng vén vạt áo quỳ xuống đất nói.

Trong điện nhất thời yên tĩnh. Vu Vương cúi đầu nhìn cậu, trầm ngâm suy nghĩ. Vu vốn là người thờ phụng thiên thần, không thể vướng vào chuyện trần thế. Vương tộc mà vướng vào, nếu để thiên hạ biết được, toàn bộ Vu Địa sẽ trở thành trò cười, thậm chí còn bị mang tội bất kính với thần.

"Vô liêm sỉ, bây giờ gan của nó càng ngày càng lớn!" Vu Vương mở lời, "Ngươi cứ yên tâm, khi ta còn tại vị, sẽ không để Vu Quyết hành động bừa bãi như vậy. Quyền lực của nó vẫn chưa lớn đến mức có thể tùy tiện vung đao giết hại Vu."

Năm xưa ông ta giết tộc Nguyệt là vì Vu Địa. Nay con trai ông ta lại càng có tiền đồ hơn, lại vì một người đàn ông. Thật không đáng trọng dụng.

"Khi Vương còn tại vị, người của Thứ Cốc đương nhiên sẽ không phải lo lắng chuyện này." Tụng ngẩng đầu nhìn thần sắc của ông ta, liền biết ông ta không quá tức giận. Người của vương tộc không vướng vào chuyện bản thân, luôn khắc nghiệt và vô tình, "Nhưng nếu Vương không còn nữa thì sao?"

"Hỗn xược!" Cung nhân nghe thấy lời này liền quát.

"Tụng không phải là nói suông." Tụng ngẩng đầu nhìn Vương đang ngồi trên ghế, "Hôm đó Tụng vốn định từ biệt Đại vương tử, hắn định làm nhục Tụng, nhưng khi nghe tin Vương bệnh nặng thì vội vã rời đi, ngay cả Quốc sư cũng không dẫn theo. Tụng không thể quyết định ngôi vương của Vu Địa, chỉ cầu bảo vệ sự an toàn cho người của Thứ Cốc."

Trong điện im lặng như tờ. Vu Vương cúi đầu nhìn cậu, lẩm bẩm: "Ngay cả Quốc sư cũng không dẫn theo..."

"Vâng." Tụng nhìn thẳng vào ông ta nói.

Vu Vương hít vài hơi thật sâu, cố gắng bình phục tâm thần, nói: "Ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng về chuyện này. Những điều ngươi lo lắng tuyệt đối sẽ không xảy ra. Ngươi lui xuống đi."

"Vâng." Tụng liếc nhìn sắc mặt của ông ta, rồi cúi đầu hành lễ lui ra.

Quả nhiên, muốn đạt được mục đích, phải đâm vào nơi kỵ húy nhất trong lòng người ta, và vương quyền cũng thắng cả tình phụ tử.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro