Chương 520: Bạch ngọc không phải bồ đề (43)

Liễm Nguyệt vươn tay cầm lấy cái bình, nhưng bình lại bị thiếu niên bên cạnh lấy đi, sau vài bước thì đặt trước mặt Tụng.

"Đa tạ." Tụng đứng dậy nhận lấy.

Tông Khuyết thu lại ngón tay, vết thương nhỏ trên đó trực tiếp lành lại. Còn trong bình, viên thuốc đó đang hút lấy giọt máu.

Sở dĩ hóa hình đan có xung đột sức mạnh, là vì có thêm vảy đã rụng của hắn. Sức mạnh của rồng không phải linh thú bình thường có thể chịu được, nhưng giọt máu đó có thể trực tiếp hóa giải sức mạnh xung đột bên trong, khiến việc hóa hình không chỉ giới hạn trong bảy ngày.

Tông Khuyết ngồi xuống, Tụng thì mở bình ngọc, đổ viên thuốc màu đen bóng loáng ra. Hít một hơi thật sâu, cậu định đưa vào miệng linh hươu, nhưng lại bị đối phương trực tiếp ngậm lấy, nuốt vào.

Tụng có chút bất ngờ, nhưng dường như cũng không có lý do gì để ngăn cản. Cậu chỉ lo lắng nhìn con linh hươu trước mặt hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Linh hươu giật giật lỗ tai, dường như cũng đang chờ đợi, nhưng viên thuốc hồi lâu không gây ra biến hóa. Nó bèn liếm người đối diện đang lo lắng đến mức cau mày lại.

"Không đau ư?" Tụng vuốt ve cổ nó hỏi. Ngay sau đó, lớp lông mà bàn tay cậu chạm vào đột nhiên biến mất. Khi cậu kinh ngạc ngẩng đầu, bóng dáng khổng lồ trước mặt đang thu nhỏ lại rất nhanh, tất cả chìm vào trong ánh sáng trắng.

Khi ánh sáng tan đi, hình người hiện ra. Mái tóc trắng như lông thú xõa trên vai, khuôn mặt có đường nét rõ ràng rất tuấn tú. Chỉ là khi đôi mắt long lanh đó mở ra, hàng mi vừa dài vừa rậm khẽ run rẩy, khiến con người có vẻ cao lớn đó hóa thành một vẻ thuần khiết, mang theo sự trong trẻo của núi rừng.

Tụng có chút kinh ngạc nhìn linh hươu, hoặc nên nói là người trước mặt. Cả tâm thần cậu đều rung động. Tuyết thật sự đã hóa thành người rồi! Lại còn rất xinh đẹp.

Người trước mặt chớp mắt, giơ tay lên nhìn. Khi Tụng định mở lời, lại bị người trước mặt liếm vào mặt.

Mặt cậu đỏ bừng ngay lập tức. Khi định ngăn cản thì bị ôm chặt, cọ cọ. Cậu muốn đẩy ra, nhưng lại chạm vào lồng ngực trần truồng của hắn.

Linh sủng hóa hình lại không mặc quần áo!

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Tụng, nhưng vì linh hươu không kiểm soát được lực đạo của hình người, cậu trực tiếp bị đè xuống đất: "Tuyết, đừng nghịch nữa, đứng lên."

"Tụng, Tụng..." Giọng nói của hắn trong trẻo như núi rừng, nhưng lại tràn đầy sự quyến luyến.

"Kích thích." Khôn đứng một bên ôm kiếm nói.

Càn không mở lời, Liễm Nguyệt không nhìn thấy, bởi vì ngay lúc linh hươu hóa hình, y đã bị người bên cạnh che mắt. Bàn tay có chút lạnh lẽo che kín cảnh tượng đó, không để lộ một khe hở nào.

"Có thể cho Tụng một bộ quần áo được không?" Tụng khó khăn lắm mới trấn an được linh hươu, ngồi dậy, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

"Đợi một chút." Càn quay người rời đi, tiện thể kéo Khôn vẫn còn đang nhìn chằm chằm đi.

Liễm Nguyệt chống cằm nhìn một mảnh đỏ bừng trước mặt, nói: "Huyền, một con linh hươu không có gì phải phi lễ chớ nhìn."

"Ừm." Một tiếng đáp khẽ truyền đến bên cạnh, nhưng không buông tay.

"Chính ngươi cũng đang nhìn mà." Liễm Nguyệt nói.

"Ta không có." Tông Khuyết nói.

Liễm Nguyệt: "..."

Nhóc cổ hủ. Một người tiến bộ như y, sao lại nuôi rồng nhỏ thành một nhóc cổ hủ thế này?

Nghe giọng nói đã thấy rất kích thích, vậy mà lại không nhìn thấy, thật đáng tiếc.

Càn lấy quần áo đến đặt trước mặt Tụng, liếc nhìn thanh niên mặt đỏ bừng đang bị linh hươu ôm chặt, rồi quay người rời đi, tiện thể bắt Khôn quay lưng lại.

"Đa tạ." Tụng cầm lấy quần áo, nhìn linh hươu bên cạnh: "Tuyết, phải mặc quần áo chúng ta mới có thể rời khỏi đây, ngươi buông ta ra trước đã."

"Tụng..." Linh hươu liếm má cậu.

Cả người Tụng giật mình, cảm thấy như toàn thân mình đang bốc khói. Khó khăn lắm cậu mới hít một hơi thật sâu, gỡ cánh tay đang ôm mình ra, kiên nhẫn dỗ dành hắn mặc quần áo từng chút một.

"Được chưa?" Liễm Nguyệt chớp mắt hỏi.

"Chưa." Tông Khuyết cảm nhận được sự nhồn nhột trên lòng bàn tay.

"Ngươi còn nói ngươi không nhìn." Liễm Nguyệt quay mặt sang một bên, bàn tay đó cũng di chuyển theo.

"Là cảm nhận." Giọng nói lạnh lùng, bình tĩnh đó trả lời.

Hoàn toàn không thẹn với lòng.

Sau một hồi loay hoay, khi Liễm Nguyệt lấy lại được tầm nhìn, linh hươu đã mặc xong y phục. Vẻ ngoài quả thật rất tuấn tú, chỉ là khi mặc quần áo vẫn thỉnh thoảng cọ cọ má Tụng. Nhìn vậy là biết trước đó kích thích đến mức nào.

"Tuyết, ngồi thẳng." Tụng bất lực chỉnh lại tư thế của hắn.

Linh hươu chớp mắt, nhưng lại nắm lấy tay cậu so sánh: "Nhỏ."

Lòng bàn tay của Tụng cũng có chút nóng: "Ngồi thẳng đi, nếu không ta sẽ giận đấy."

Linh hươu rụt tay lại, trong mắt lại ướt át, hàng mi rậm ướt sũng trông như lúc nào cũng có thể khóc.

"Ngươi có thấy đau không?" Tụng khẽ hỏi.

Linh hươu lắc đầu.

"Không đau là tốt rồi. Ta không mắng ngươi, ngoan ngoãn mặc quần áo trước được không? Con người đều phải mặc quần áo." Tụng thở phào nhẹ nhõm nói.

Liễm Nguyệt chống cằm nhìn thiếu niên bên cạnh, vươn tay nhéo vành tai hắn, khi đối diện với ánh mắt đen kịt bình tĩnh của hắn thì cười nói: "Sao ngươi biến thành người lại không giống như vậy?"

Tông Khuyết trầm ngâm một lát rồi nói: "Ban đầu cũng vậy."

Liễm Nguyệt khẽ động lông mày, nhéo mặt hắn, mỉm cười đầy ý vị: "Lần đầu tiên ngươi hóa hình lại giấu ta."

Rồng nhỏ mới hóa hình, còn chưa biết biến ra quần áo, chắc chắn rất đáng yêu. Chỉ là quá tinh ranh, nếu khi đó y để ý hơn một chút, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.

Đáng tiếc là mọi việc đều dồn lại một chỗ.

Ánh mắt Liễm Nguyệt rơi vào quần áo của hắn, suy nghĩ xem làm sao để lấy trộm. Tông Khuyết mở lời: "Quần áo được biến hóa từ vảy."

"Biến hóa như thế nào?" Tụng bận rộn một hồi lâu, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có thời gian để ý đến những người xung quanh, hỏi.

"Sức mạnh của hắn không đủ, còn cần phải tu luyện." Tông Khuyết nói.

"Đa tạ." Tụng nhìn Liễm Nguyệt đã thu tay lại, ngồi ngay ngắn, coi như không để ý đến chuyện vừa rồi, "Đa tạ Quốc sư đã ban thuốc."

"Chuyện này không nên chậm trễ, hãy che giấu màu tóc của hắn, sớm rời khỏi thành." Liễm Nguyệt nói.

"Vâng." Tụng cúi đầu hành lễ rồi đứng dậy, kéo linh hươu đang ngồi dưới đất lên. Đối phương rõ ràng có chút không quen với cách đi lại này, khá loạng choạng, rồi đưa tay ôm lấy cậu.

Tụng có chút bất lực, Liễm Nguyệt mở lời: "Ta sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa đưa các ngươi ra ngoài."

"Đa tạ Quốc sư." Tụng khẽ thở phào nhẹ nhõm, khi linh hươu khẽ cọ cọ liếm cậu, cậu cũng mặc kệ.

Nhiều thói quen vẫn nên đợi sau này hẵng sửa, bây giờ rời khỏi đây là quan trọng nhất.

Liễm Nguyệt ra lệnh, xe ngựa được chuẩn bị xong. Linh hươu được buộc tóc và giấu vào trong mũ, được dắt lên xe. Tụng ngồi bên cạnh, cùng nhau được đưa ra khỏi Thánh địa.

Xe ngựa đi xa, Liễm Nguyệt thu lại ánh mắt, nhìn thiếu niên đứng bên cạnh, đưa tay vỗ đầu hắn một cái: "Con rắn nhỏ dư thừa lòng tốt."

Tông Khuyết biết một số chuyện không thể nào thoát khỏi sự quan sát tỉ mỉ của y: "Như vậy sẽ dễ ẩn nấp hơn."

Linh hươu hóa thành người, Vu Quyết sẽ rất khó tìm được.

Liễm Nguyệt quay đầu nhìn hắn cười nói: "Là vì ta à?"

Tông Khuyết nhìn vào mắt y đáp: "Ừm."

Muốn kế hoạch thuận lợi, hai người đó phải sống, để Vu Quyết điên cuồng và khó chịu mãi.

"Lần sau không cho phép nữa, ta còn không nỡ, mà ngươi lại nỡ." Liễm Nguyệt bước lên bậc thềm, rồi lại dừng lại, quay đầu hỏi, "Ngươi biến quần áo từ chiếc vảy nào?"

Tông Khuyết im lặng không trả lời.

"Thôi vậy. Bây giờ lớn rồi thì thay đổi rồi. Sẵn lòng cho người khác máu tươi, mà lại không nỡ nói cho ta biết chiếc vảy." Liễm Nguyệt thở dài rồi lên lầu.

"Chuyện này khác." Tông Khuyết đi theo nói.

"Ừm? Ngươi nói gì?" Liễm Nguyệt che tai lại, "Sao ta không nghe thấy gì cả?"

Tông Khuyết: "..."

"Chủ nhân đang chơi xấu đó." Khôn nói.

Càn ôm kiếm đi sang một bên: "Ngươi biết quá nhiều rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro