Chương 524: Bạch ngọc không phải bồ đề (47)

Tông Khuyết nhìn bông hoa, dùng lụa bọc lại hái xuống, đặt vào trong vò làm bằng lưu ly, mang lên.

Khôn nhìn người đang vững vàng lên đến mép vách đá dưới ánh trăng, hỏi: "Ngươi đã biết bay, tại sao lúc đầu không bay?"

Tông Khuyết liếc nhìn hắn một cái nói: "Ngươi không theo kịp."

Khôn: "..."

Thảo nào lúc đầu đối phương nói một con rắn như đối phương đi là được, hắn là đến để tăng thêm độ khó cho đối phương à?

"Thứ này trên đường không được xóc nảy, e là không thể cưỡi ngựa nhanh mang về rồi." Khôn cảm thấy mình không nên chấp nhặt với linh sủng, dứt khoát nhìn bông cửu trọng liên được đặt trong vò nói.

Tông Khuyết nhìn những cánh hoa lá vẫn đang xòe ra nói: "Đi bộ về."

"Đi bộ về?!" Khôn kinh ngạc mở to mắt, "Chúng ta cưỡi ngựa nhanh cũng phải mất hơn mười ngày, như vậy phải đi đến bao giờ mới tới?"

"Không rõ." Tông Khuyết ôm vò nói, "Xuống núi thôi."

Hắn muốn về thì rất dễ, nhưng phải đưa người này đến một nơi mà trong thời gian ngắn không thể quay về được.

"Được rồi." Khôn đi theo, cầm kiếm tiếp tục đánh muỗi, "Thực ra ngươi có thể đưa ta bay thẳng xuống chân núi."

"Không mang theo được." Tông Khuyết nói.

Khôn: "..."

...

Vu Vương trúng lời nguyền mà chết, thi thể gần như chưa được xưr lý, đã vội vã đưa vào trong quan tài.

Đại vương tử Quyết đưa tang, Nhị vương tử lại nằm liệt giường, cả người đều có chút hơi thở thoi thóp, sống không còn được bao lâu, quyền sở hữu vương vị vừa xem là hiểu ngay.

Bảy ngày sau khi Vương được chôn cất, lễ đăng cơ đã được chuẩn bị.

"Quốc sư thực sự nghĩ như vậy?" Vu Quyết đứng bên cửa sổ, ánh mắt rơi vào hai con tiên hạc đang bay lượn chồng chéo lên nhau, hỏi.

"Chẳng lẽ Vương không muốn thu thiên hạ vào trong tay ư?" Liễm Nguyệt đứng bên cạnh hắn, cười hỏi.

"Đương nhiên là muốn, chỉ là lấy việc ta đăng cơ mà mời các vương tộc các nước đến, e là không dễ dàng như vậy." Ánh mắt Vu Quyết rơi vào người bên cạnh.

Tình hình trong cung sắp ổn định, dã tâm của người này cũng đã lộ ra.

"Việc đăng cơ đương nhiên là không đủ, nhưng nếu có thần tích và chân long hiện thân thì sao?" Liễm Nguyệt nhìn hắn cười nói.

"Quyết nhớ linh sủng của Quốc sư là giao." Vu Quyết nói.

"Nó đã ăn hơn nửa số bảo vật của Đại Vu, hóa rồng chỉ cần một cơ hội." Liễm Nguyệt vươn tay, ném quả trong tay ra ngoài, bị hai con tiên hạc tranh nhau ngậm lấy.

Muốn người đến, thì phải có đủ con bài, mà trên người Liễm Nguyệt có con bài này.

Vu Quyết nhìn hai con tiên hạc: "Nhưng nếu chuyện này thành công, danh tiếng của Vu Địa sẽ bị hủy hoại hoàn toàn."

"Nếu Vương quan tâm đến danh tiếng, còn tranh đoạt thiên hạ gì nữa?" Liễm Nguyệt cười mỉa mai nói, "Ngài không muốn sau khi thống nhất thiên hạ sẽ bắt Tụng về ư?"

Vu Quyết đột nhiên nhìn y, ánh sáng trong mắt che giấu đi, sau đó bình thản nói: "Ngay cả điểm này Quốc sư cũng đã lường trước?"

"Người lên ngôi Vương, tất phải đoạn tình." Liễm Nguyệt vươn tay ấn lên vai hắn, nói, "Như vậy mới có thể đảm bảo Vương không bị tình cảm chi phối, bảo đảm Vu Địa bình ổn an định, hy vọng Vương sẽ không oán hận Nguyệt."

"Đương nhiên là không, ngay cả khi bắt được người, cũng phải lăng trì từng nhát mới có thể giải mối hận trong lòng ta." Vu Quyết hành lễ với y nói, "Chuyện này nhờ quốc sư rồi."

"Nên làm." Liễm Nguyệt cười quay người rời đi.

Bảo hổ lột da, hai hổ tranh nhau, ắt sẽ có một kẻ bị thương, kẻ bị thương là ai vẫn còn chưa biết.

Thư từ gửi đi khắp nơi, ngựa nhanh phi nước đại, đến tay vương tộc các nơi.

"Thần tích giáng thế, chân long hiện thân?"

"Nghe đồn dường như bên cạnh Quốc sư có một con giao."

"Giao muốn hóa rồng, e là cần hàng nghìn năm."

"Nếu có thiên tài địa bảo, cũng không phải là không thể, lời quốc sư nói, chắc chắn không phải là giả."

"Ngay cả giao cũng là thần vật hiếm có rồi."

Vương tộc các nước đều lên đường, hướng về Vu Địa hội tụ, đều là xe ngựa to lớn, hộ vệ nghiêm ngặt.

"Càn, ngươi đi Đông Hải tìm cho ta một thứ." Liễm Nguyệt nói.

Càn nhìn bóng lưng của y, đột nhiên quỳ xuống hành lễ nói: "Chủ nhân ở đâu, Càn ở đó."

Khi hắn và Khôn được chủ nhân cứu về thì đã giao phó tính mạng, Khôn có thể sống, nhưng hắn thì không cần.

Liễm Nguyệt quay đầu nhìn hắn, cười một tiếng nói: "Chuyện này chưa chắc có thể toàn thân trở ra."

"Càn không sợ." Càn cúi đầu nói.

"Ngươi phải đi." Liễm Nguyệt nhìn hắn nói, "Nếu ngươi ở bên cạnh, Vu Quyết chắc chắn sẽ kiêng kỵ, nghĩ đủ mọi cách cũng sẽ trừ khử ngươi trước."

Càn đột nhiên ngẩng đầu nhìn y: "Vu Quyết hắn..."

"Hắn cũng không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra ta không toàn tâm toàn ý phò tá hắn." Liễm Nguyệt đi đến bên cạnh hắn, đỡ hắn dậy nói, "Ngay cả ta có toàn tâm toàn ý, trong lòng hắn cũng không kính trọng thiên thần, sớm đã có ý định chèn ép địa vị của Vu, khiến vương quyền đứng trên, đây là cơ hội tốt nhất."

Vừa có thể trừ khử vương tộc các nơi, lại vừa có thể đẩy hết mọi chuyện lên người y, mà bản thân Vu Quyết lại có thể trở thành người được lợi, chuyện tốt như vậy bày ra trước mắt, hắn không thể không làm.

"Nếu đã như vậy, Càn càng nên ở lại." Càn nói.

"Ta cũng sẵn lòng có người chết cùng ta, nhưng cái chết của ngươi không có ý nghĩa, hãy trân trọng cơ hội mà chủ nhân cho ngươi." Liễm Nguyệt buông tay nói, "Ngươi còn phải chăm sóc tốt cho Khôn, nếu ta thực sự chết, đừng để hắn đến báo thù, huống hồ cũng chưa chắc ta sẽ chết, đợi sau khi kim thiền thoát xác, tự sẽ hội hợp với các ngươi."

"Chủ nhân!" Càn có chút vội vàng.

"Đây là mệnh lệnh." Liễm Nguyệt nói, "Càn, ngươi muốn chống lại mệnh lệnh ư?"

Càn nhìn y, hành lễ nói: "Càn lĩnh mệnh."

Hắn rời đi có lợi cho kế hoạch của chủ nhân, vậy thì hắn sẽ rời đi.

Chủ nhân đi đến ngày hôm nay, không thể vì chuyện tình cảm mà đi sai một bước nào.

"Đi đi, chắc Khôn vẫn còn ở Phong Địa đợi ngươi hội hợp." Liễm Nguyệt nói.

"Vâng." Càn hành lễ rồi quay người rời đi, ngựa nhanh phi nhanh, đêm đó đã ra khỏi cung thành, tin tức cũng được đưa đến trước mặt Vu Quyết.

"Đi rồi?" Vu Quyết nói.

"Vâng, dường như là đi giúp quốc sư tìm thứ gì đó." Người hầu nói.

"Bên cạnh y giờ chỉ còn lại con giao đó, ngược lại cũng tiết kiệm được không ít công sức." Vu Quyết nói.

"Con giao đó cũng không dễ đối phó, nghe nói khi hóa hình đã to bằng cái thùng." Người hầu vô cùng lo lắng nói.

"Không cần lo lắng chuyện này." Vu Quyết đốt tin tức, cười lạnh một tiếng, "Để y cảm thấy bên cạnh có chỗ dựa cũng tốt."

Quốc sư chưa chắc đã hoàn toàn vừa lòng với hắn, chỉ là sự kính trọng của Vu Di đối với y đều do sự thèm muốn mà có, hơn nữa tính tình Vu Di phóng túng không kiêng nể gì, nếu gã lên ngôi Vương, những cung nhân này sẽ không có ai quản chế được gã, một hai ngày còn có thể bị áp chế, đợi khi nắm đại quyền trong tay, Quốc sư cũng có thể bị buộc phải phản bội thiên thần, trở thành một món đồ chơi.

Quốc sư cao cao tại thượng đương nhiên không thể dung thứ cho chuyện này, mới chọn hắn để phò trợ, chưa chắc đã hòa hợp, nhưng chiếm được đạo nghĩa, cũng có thể phân ra cao thấp.

Nhưng thứ hắn muốn không phải là cao thấp, mà là tất cả đều thần phục hắn.

"Ngươi nói đợi sau khi chuyện thành công sẽ tặng Quốc sư cho Di, nó có cảm ơn ta không?" Vu Quyết cười nói.

Người hầu có chút hoảng sợ cúi đầu: "Vương, chuyện này dường như có chút... bất kính với thiên thần."

"Không sao, rất nhanh y sẽ không thể đại diện cho thiên thần nữa." Vu Quyết bật cười khẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro