Chương 528: Bạch ngọc không phải bồ đề (51)
Tiếng nước tí tách, không giống tiếng mưa, dường như là từ trên lá cây lăn xuống, rồi nhẹ nhàng rơi vào trong dòng suối, nghe không gây khó chịu, mà ngược lại có cảm giác thư thái.
Liễm Nguyệt khẽ mở mắt, hơi thở đã thông thuận hơn một chút, nhưng trong lồng ngực vẫn tắc nghẽn đau nhói. Y ngước mắt nhìn người đang ôm mình, dưới ánh trăng, khuôn mặt người đàn ông kiên nghị và tuấn mỹ, không vướng chút tà khí nào, chỉ là đẹp đến mức không giống người.
Trông có chút xa lạ, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
"Ngươi muốn đưa ta đi đâu?" Liễm Nguyệt ho nhẹ vài tiếng hỏi.
"Ngươi muốn đi đâu?" Giọng hắn hơi trầm và bình tĩnh, mang theo vẻ lạnh lẽo sau cơn mưa lướt qua tai, khiến cơ thể Liễm Nguyệt khẽ giật mình.
Quả nhiên không còn thân thiết nữa. Nhưng không ngờ hắn lại trở về, lại còn có thể đưa y ra khỏi tay của nhiều Vu như vậy.
"Âm tào Địa phủ." Liễm Nguyệt cười hai tiếng, lại không nhịn được ho ra, máu tươi không ngừng tràn ra từ miệng, báo hiệu y không còn sống được lâu nữa.
Trước khi chết có thể gặp rồng nhỏ một lần cũng tốt. Biết hắn có bản lĩnh lớn như vậy, sau này nhất định sẽ sống an ổn.
"E rằng ngươi không thể toại nguyện." Tông Khuyết nhìn vết máu chảy ra từ khóe môi y nói.
"Làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn như Vu Quyết, xé xác ta thành từng mảnh mới hả giận?" Liễm Nguyệt cười nói, "Thôi được, nếu ngươi thích, cứ chặt đầu ta xuống, treo trên cây mỗi ngày, khụ khụ... hoặc đặt đầu giường cũng được. Nhưng phải dứt khoát một chút, ta vẫn có chút sợ đau."
Tông Khuyết dừng bước nói: "Ngươi đã toại nguyện rồi, nên không muốn ở lại nhân gian nữa ư?"
Liễm Nguyệt tựa vào lòng hắn cười nhỏ: "Toại nguyện rồi, người như ta ở lại nhân gian còn có thể làm gì?"
"Nếu ta nhất định muốn ngươi ở lại thì sao?" Tông Khuyết hỏi.
"Cũng được, trên đời chỉ có một thứ có thể làm người chết sống lại." Liễm Nguyệt sờ lên má hắn, cười nói, "Chỉ cần ngươi nỡ cho, ta sẽ ở lại cùng ngươi."
Tông Khuyết rũ mắt nhìn nụ cười của y, đặt y xuống bãi cỏ ven sông.
Liễm Nguyệt có chút ngỡ ngàng nhìn hắn, nhưng thấy người đàn ông cởi cúc áo, ngón tay trực tiếp đâm vào lồng ngực được vảy ngược bao phủ.
Đó là vị trí của long châu!
Một rồng nếu mất đi long châu, thì cũng không khác gì mất mạng, chỉ có thể mặc người ta xẻ thịt.
Liễm Nguyệt gần như theo bản năng giơ tay nắm lấy tay hắn, hơi thở có chút dồn dập, khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh đó thì cười nói: "Ngươi không thật sự nghĩ rằng ngươi cho ta long châu, ta sẽ ở bên ngươi chứ? Ta đã nói rồi, ta không thích..."
Bàn tay đó đang rút ra, đã có thể nhìn thấy ánh sáng tròn nhẵn.
"Dù là long châu, cũng không thể cứu mạng ta." Liễm Nguyệt nắm chặt tay hắn, nhưng không thể ngăn cản việc hắn lấy long châu ra, "Ngươi điên rồi!"
"Không." Tông Khuyết nhìn y nói, "Tâm nguyện đã đạt thành, có thể vì ta mà ở lại không?"
Bị từ chối bước vào thế giới của người mình yêu thương là một điều rất khó chịu và bất an. Chuyện tình cảm không có thuật toán nào để tính. Dù dựa vào thủ đoạn có thể tạm thời có được, nhưng thời gian lâu dài, chỉ có chân tình đổi lấy chân tình, mới có thể ở bên nhau trọn đời.
Hắn tự cho rằng mình đã trao đi chân tình, nhưng thật ra người trước mặt luôn ở vị trí chủ động, còn hắn ở vị trí bị động. Hắn nói tôn trọng sự lựa chọn của y, có lẽ trong mắt đối phương, đây là giữ lại đường lui và khoảng trống cho mình.
Giống như một khi bị từ chối, sẽ không chút do dự mà rời đi, bỏ lại y. Vì vậy y không tin tưởng, y luôn bất an.
Nhưng hắn chỉ muốn y, dù bị từ chối cũng sẽ không buông tay. Người này thuộc về hắn. Đã trêu chọc rồi, đã trăm phương nghìn kế muốn linh hồn của hắn, vậy thì không có khả năng buông tay.
Liễm Nguyệt nhìn người có ánh mắt từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh và viên long châu màu vàng như hái cả trăng rằm xuống, quay mặt đi cười nói: "Người dơ bẩn thối rửa từ tâm can như ta, thứ có thể cho ngươi có lẽ chỉ có thân thể này thôi."
"Ừm." Người trên đầu đáp một tiếng, đưa long châu đến bên môi y.
Liễm Nguyệt khẽ mím môi cười nói: "Ngươi có biết rằng cứ một mực trả giá như vậy sẽ không có kết quả tốt không."
[Có phải ký chủ đã quên tụi mình có thuốc hồi phục rồi không?] 1314 kề tai nói nhỏ với 01.
[Không quên.] 01 trả lời.
1314: [Hử?]
[Long châu có thể kéo dài tuổi thọ, giữ gìn tuổi thanh xuân.] 01 nói.
[Ồ!] 1314 bừng tỉnh [Vẫn là cậu thông minh, tôi quên mất chuyện này rồi. Nhưng trong cửa hàng hệ thống có cả hai loại thuốc này mà, thế giới này cũng có thể dùng.]
01: [... Có lẽ là không phải tốn tiền.]
1314: [Cậu nói nhiều quá đó. Trước đây cậu không dùng từ 'có lẽ' bao giờ, Nhất Nhất cậu biết biến báo rồi!]
01: [...]
"Lấy long châu ra không làm hại đến ta." Tông Khuyết khẽ bóp mở miệng y, đưa long châu vào.
Đầu ngón tay lướt qua huyệt đạo sau lưng, Liễm Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, đã nuốt nó xuống.
Y có chút kinh ngạc nhìn người trước mặt: "Ngươi!"
"Ta sẽ không hoàn toàn nghe lời ngươi nữa." Tông Khuyết đứng dậy ôm y lên.
Tâm trạng Liễm Nguyệt có chút dao động, nhưng vẫn khẽ thở dài một hơi, tựa vào vai hắn nói: "Từ trước đến nay ngươi cũng chưa từng hoàn toàn nghe lời ta."
Rồng nhỏ đúng là quá không nghe lời, nếu nói rõ lợi hại để hắn rời đi, hắn nhất định sẽ không chịu. Y chỉ có thể dùng hạ sách này, làm tổn thương trái tim hắn, khiến hắn từ nay về sau không còn tin tưởng con người nữa. Nhưng hình như vẫn thất bại rồi.
Cánh tay ôm y rất vững, vòng tay này cũng rất rộng lớn. Dường như mỗi bước đi đều khiến người ta cảm thấy an tâm.
"Ngươi quá thích chơi đùa." Tông Khuyết nói.
"Bây giờ không dám nữa. Nếu chơi bậy, còn không biết sẽ bị trừng phạt thế nào." Liễm Nguyệt giơ tay, khẽ vuốt ve cằm hắn nói, "Thật ra rồng nhỏ không hề xấu, rất đẹp. So với Vương kia..."
Lời y chưa dứt, đối diện với ánh mắt nhìn sang của người đàn ông.
Tuy khuôn mặt có chút xa lạ, nhưng Liễm Nguyệt lại theo bản năng biết cảm xúc của hắn: "Được, không so với Vương. Người xấu xí không thể tả như lão ta sao xứng so với rồng nhỏ. Rồng nhỏ còn đẹp hơn cả ta."
Tông Khuyết không trả lời y, ôm y tiếp tục đi về phía trước.
"Chúng ta đi đâu?" Liễm Nguyệt nhận ra rồng nhỏ đã vui vẻ trở lại. Hắn luôn rất dễ dỗ.
Nếu y bị người khác đối xử như vậy, chắc chắn sẽ không thể rộng lượng như thế này. Nhưng rồng nhỏ lại dường như đã hoàn toàn quên đi chuyện ngày hôm đó.
Trái tim y là màu đen, trong lòng toàn là tính toán. Khi đối xử với người khác, trước tiên y sẽ xem giá trị lợi dụng. Nếu nói ra những việc từng y làm thì tuyệt đối sẽ bị vạn người phỉ nhổ. Y không xứng để phụng dưỡng thiên thần. Nhưng một người như y, vẫn có người trao gửi tấm chân tình.
"Ẩn cư." Tông Khuyết nói.
"Vì sao phải đi bộ?" Liễm Nguyệt hỏi, "Ngươi không biết bay à?"
"Muốn ôm ngươi thêm một lúc." Tông Khuyết nói.
Ngón tay Liễm Nguyệt khẽ siết lại, cảm nhận cơ thể đã hồi phục sức lực, ngay cả hơi thở cũng đã thông thuận hơn. Y vịn lấy vai hắn, ghé vào tai hắn cười nói: "Ngươi về đến nơi thì có thể buông ra ư?"
"Không thể." Tông Khuyết nhìn y một cái nói.
"Thật ra còn có một cách ôm khác." Liễm Nguyệt cười nói, "Cứ ôm như vậy thật vô vị."
"Cơ thể ngươi vẫn chưa hồi phục." Tông Khuyết nói.
"Bây giờ có long châu của ngươi bảo vệ, chơi một chút cũng sẽ không chết được." Liễm Nguyệt rũ mắt, khẽ cắn lấy vành tai hắn, cảm nhận cơ thể người đàn ông hơi dừng lại thì cười nói, "Hay là ngươi không biết? Ta có thể dạy ngươi."
Dù đã lớn thành một con rồng lớn, vẫn giống như lúc đó, mặc cho y nhào nặn.
Vẻ ngoài hắn lạnh lùng cứng rắn, nhưng trái tim lại mềm yếu. Bị một người như y phát hiện ra điểm mềm yếu này, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
"Ngươi không cần như vậy." Tông Khuyết nghiêng mặt nhìn y nói, "Tuy ta muốn ngươi, nhưng ngươi không phải là đồ chơi."
Liễm Nguyệt khẽ ôm lấy cổ hắn, cười nói: "Sao ngươi biết ta không thật sự muốn?"
"Chuyện ngày đó ta biết vì sao ngươi lại làm như vậy." Tông Khuyết nhìn thẳng về phía trước nói, "Miệng ngươi nói không hổ thẹn, nhưng luôn nghĩ cách hành hạ bản thân. Không cần như vậy."
Trái tim Liễm Nguyệt đột nhiên thắt lại, nhìn người trước mặt khẽ nói: "Ngươi biết?"
"Biết." Tông Khuyết nhìn về phía trước nói, "Cho nên ta không hận ngươi, cũng không oán ngươi. Ngươi quen mọi việc đều dựa vào chính mình, ta cũng không có tư cách trách móc ngươi. Nếu ta có thể mạnh hơn một chút, có lẽ ngươi đã không cần dùng hạ sách này."
Liễm Nguyệt rất khó nói rõ suy nghĩ trong lòng mình lúc đó, chỉ là phát hiện trái tim đã chết lặng của mình dường như lại đập trở lại: "Con rắn ngốc."
"Ừm." Tông Khuyết đáp một tiếng.
Liễm Nguyệt khẽ thở dài, tựa vào lòng hắn nói: "Ngươi thật sự không muốn chiếm hữu một người thuộc về thiên thần ư?"
Người đang ôm y không trả lời, nhưng Liễm Nguyệt nhận thấy cánh tay hắn siết lại một chút thì mỉm cười.
Tâm nguyện đã đạt thành. Từ nay về sau, đây chính là cuộc đời thuộc về chính y.
Ánh trăng nhẹ nhàng di chuyển, khi bước chân của Tông Khuyết dừng lại, vệt trăng đó đã ẩn sau bóng cây. Xuyên qua màu sắc cây cối lấp lánh, có thể nhìn thấy một chút ánh bạc lấp lánh. Liễm Nguyệt còn muốn nhìn thêm, nhưng lại bị ôm vào căn nhà nhỏ ven hồ bị bóng cây che khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro