Chương 530: Bạch ngọc không phải bồ đề (53)
Xa rời triều cục, cuộc sống ven hồ quả thật có chút nhàn rỗi. Không biết có phải vì long châu nhập thể hay không, Liễm Nguyệt không cần ăn ba bữa một ngày, trong bụng cũng không có cảm giác đói.
Lời đồn có nói, nếu có được long châu của chân long là có thể trường sinh. Ai mà biết y có thể sống đến khi nào, nhưng không cần ăn uống mỗi ngày thì đúng là thật.
Không còn lo lắng chuyện ba bữa, Liễm Nguyệt cũng không có ham muốn ăn uống gì. Lúc rảnh rỗi thì tản bộ bên bờ hồ, hoặc đọc sách tranh. Ngoại trừ việc tự mình phải làm những việc như mặc quần áo và uống trà, quả thật là không cần lo lắng bất cứ điều gì.
Ngôi nhà ở đây đột ngột nhô lên từ mặt đất, được làm bằng tre. Tuy không lộng lẫy, nhưng rất rộng rãi và trang nhã. Bên trong có giường và tủ quần áo, bên ngoài có phòng trà và giá sách. Nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy cảnh bờ hồ, tươi mới và dễ chịu.
Hai con hạc lấy nước bên bờ hồ, mỗi lần giao cổ cất tiếng hót dài, tiếng hót vang xa, quả thật là sáng sủa hơn nhiều so với ở trong thánh địa.
Và rất nhiều đồ vật trong nhà đang được bổ sung. Mỗi khi người ngủ cùng y rời đi, sẽ mang về một số sách và quần áo, lấp đầy chỗ trống ban đầu.
Hoặc sẽ tự tay làm, gõ gõ đập đập một đống gỗ, lại thật sự có thể thành hình và đặt trong phòng, còn tinh xảo hơn cả những thứ mua về.
Khi tiếng gỗ va chạm truyền đến, Liễm Nguyệt đặt quyển sách trong tay xuống, khoác áo ngoài đi ra ngoài. Nhìn người đang ngồi dưới hiên nhà, tỉ mỉ điêu khắc, y đi tới. Y phục theo động tác ngồi xổm mà rủ xuống. Y nằm nhoài lên vai đối phương hỏi: "Đang làm gì vậy?"
"Đàn, cây đàn ban đầu của ngươi đã bị thiêu hủy rồi." Tông Khuyết dừng động tác trong tay, quay đầu lại. Khi ở đây, dường như người đang tựa trên vai hắn không thích đội phát quan, mỗi lần đều dùng dải lụa buộc tóc. Bên trong có áo lót, ra ngoài thì không thích mặc áo khoác đẹp.
Tuy không còn là Quốc sư, toàn thân y vẫn thánh khiết, chỉ là có thêm vài phần nhàn nhã và phong lưu.
Thoát ra khỏi cuộc chiến vương quyền, y lại dường như thích nghi rất nhanh.
"Ngươi còn biết làm đàn. Rốt cuộc rồng nhỏ đã lén giấu bao nhiêu bản lĩnh sau lưng ta?" Liễm Nguyệt chống tay trên vai hắn cười nói.
"Rất nhiều." Tông Khuyết nói.
"Hử?" Liễm Nguyệt nhìn hắn cười nói, "Xem ra đi theo ta, tai nghe mắt thấy rất triệt để."
"Gần đèn thì rạng." Tông Khuyết lấy khăn lau tay, nắm lấy cổ tay y vòng qua vai mình nói, "Đã đến rồi, thì cứ ở lại đây một lúc đi."
Liễm Nguyệt nhìn hắn lại rũ mắt xuống, vòng tay ôm cổ hắn cười nói: "Muốn ta ở lại đây cùng ngươi ư?"
"Ừm." Tông Khuyết đáp, tiếp tục điêu khắc cây gỗ đồng trong tay.
Từng mảnh vụn gỗ rơi xuống, rồi bị bàn tay đó nhẹ nhàng phủi đi. Dù mới chỉ thành hình, Liễm Nguyệt vẫn biết nếu nó được làm xong, nhất định sẽ không thua kém cây đàn ban đầu của y.
Rồng nhỏ làm việc luôn rất nghiêm túc, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, luôn rất nghiêm túc. Nghiêm túc đến mức khiến người ta muốn gây thêm phiền cho hắn.
Liễm Nguyệt thu lại một cánh tay, luồn qua eo hắn, khẽ gõ vào tấm gỗ, rồi khi đối diện với ánh mắt của người đàn ông thì cười nói: "Huyền, làm việc phải nghiêm túc, không thể bị ngoại vật quấy nhiễu."
Trên tay Tông Khuyết có vụn gỗ, không tiện dính lên quần áo của y, hắn quay lại tiếp tục công việc trong tay. Nhưng tay của người phía sau lại luồn vào trong áo hắn, không có một giây nào yên phận.
Tông Khuyết trầm ngâm, cúi người từ bên cạnh lấy một mảnh gỗ đưa cho y.
Liễm Nguyệt có chút khó hiểu nhận lấy, lại được đưa cho một con dao điêu khắc: "Làm gì?"
"Cầm chơi đi." Tông Khuyết nói.
Liễm Nguyệt khẽ nhướn mày, nghiêng đầu nhìn hắn cười nói: "Ngươi coi ta là con nít mà dỗ ư?"
"Nếu muốn chơi thì ta dạy ngươi." Tông Khuyết nói.
Liễm Nguyệt đứng dậy ngồi bên cạnh hắn, đánh giá khúc gỗ nhỏ nhắn này nói: "Vậy điêu khắc một con rắn nhỏ đi."
"Được." Tông Khuyết đặt đồ trong tay sang một bên, lau sạch đồ trên tay rồi nắm lấy tay y, "Ngươi là người mới học, có thể phác thảo hình dạng trước, rồi..."
Một nụ hôn nhẹ như lông vũ rơi xuống má, Tông Khuyết ngước mắt, đối diện với đôi mắt mỉm cười và đôi môi đến gần của người bên cạnh: "Ngươi thật sự nghĩ ta muốn học điêu khắc cùng ngươi ư?"
Tông Khuyết nhìn y, khẽ cúi đầu hôn lên môi y.
Liễm Nguyệt giơ tay lên, đồ vật trên đùi theo nụ hôn sâu mà rơi xuống. Rơi vào bãi cỏ rất nhẹ, không đủ để làm phiền hai người đang ôm hôn.
Bờ hồ không có người, dù có tiếng chim hót, nhưng lại rất thoải mái và tự do.
Nụ hôn tách ra, hơi thở của Liễm Nguyệt có chút dồn dập. Người trước mặt lại không có chút động tĩnh nào khác, chỉ là ánh mắt nhìn y rất sâu. Dù là đồng tử của con người, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, lại giống như đang trong tầm săn mồi của hắn, bình tĩnh mà nguy hiểm.
"Khi nào ngươi muốn ta?" Liễm Nguyệt ôm lấy cổ hắn khẽ hỏi.
Bị nhìn như vậy đã đủ để khiến y phấn khích đến mức lông gáy dựng đứng. Y biết mình có chút khác so với người bình thường. Càng nguy hiểm, càng kích thích, càng khiến người ta nghẹt thở, dường như y càng thích.
Giống như bây giờ, y giống như con gà con bị con rắn nhỏ rình rập, nhưng lại rất mong đợi khoảnh khắc nó cắn nát cổ họng mình, nhất định sẽ rất thú vị.
"Thêm một thời gian nữa." Tông Khuyết nói.
"Chẳng lẽ là chưa đến kỳ trưởng thành?" Liễm Nguyệt rũ mắt xuống.
"Đã đến rồi." Tông Khuyết nói.
"Ồ? Không phải vì ngươi, vậy là vì ta rồi." Liễm Nguyệt vuốt ve cằm hắn cười nói, "Rồng nhỏ không cố ý treo ta đó chứ?"
Y vốn dĩ không có chút kính sợ nào với thiên thần, không sợ lời nói của người đời, đương nhiên cũng không sợ trời phạt. Trước đây không có ai có thể đến gần y thì thôi. Bây giờ bị hôn rồi ôm như vậy, cơ thể trong sạch bao nhiêu năm qua lại nếm trải khoái cảm và trở nên khao khác trước cả đầu óc của y.
Đã thích, đương nhiên không có lý do gì mà không làm.
"Có một phần nguyên nhân là vì cái đó." Tông Khuyết mút nhẹ khóe môi y nói.
Người này tuyệt đối trung thành với dục vọng của mình. Rời khỏi nơi cần phải ngụy trang thì không biết kiềm chế là gì.
"Vậy nguyên nhân còn lại là gì?" Liễm Nguyệt hỏi.
"Long châu sẽ thay đổi thể chất của ngươi. Với thể chất hiện tại của ngươi thì không chịu nổi." Tông Khuyết nói.
Hơi thở của Liễm Nguyệt hơi nghẹn lại, giơ tay vuốt ve khuôn mặt hắn, cười nói: "Cấu tạo của rắn khác với con người, còn rồng thì sao?"
"Cũng khác." Tông Khuyết nói.
Rồng vốn tính dâm, khi bước vào kỳ trưởng thành sẽ rất nhanh bước vào kỳ động dục. Một khi bước vào, thể chất của bạn đời là vô cùng quan trọng. Rồng không tìm con người làm bạn đời, một phần nguyên nhân chính là vì thể chất quá kém. Nếu sơ ý một chút, rất có thể sẽ chết ngay lập tức.
"Thật sự khiến người ta mong đợi." Liễm Nguyệt siết chặt cánh tay, hôn lên môi hắn cười nói, "Bây giờ cứ để ta thích nghi trước đã."
Ngày đó cây đàn không được điêu khắc thêm chút nào, chỉ lẳng lặng nằm dưới hiên rất lâu.
...
Một khúc nhạc du dương, dường như đã ban cho mặt hồ vô vàn ánh sáng lấp lánh. Chim chóc tụ tập, hạc bay lượn. Bàn tay gảy đàn như ngọc, người ngồi bên bờ hồ với mái tóc và dải lụa bay múa, tạo nên một bức tiên cảnh nhân gian.
Trong tiếng đàn có một tiếng sáo hòa vào. Người gảy đàn ngẩng đầu, khóe môi khẽ cong lên. Bàn tay gảy đàn không dừng lại, âm thanh hòa tấu lại dường như xua tan vẻ xa xăm trong tiếng đàn, khiến ánh sáng lấp lánh kia càng thêm rực rỡ.
Một khúc nhạc kết thúc, dư âm còn vương lại rất lâu.
Tông Khuyết rũ mắt nhìn người dưới gốc cây, đối diện với ánh mắt ngẩng lên của y, trong đôi mắt đó chứa đựng ý cười: "Thổi tốt lắm."
"Ngươi cũng vậy." Tông Khuyết nói.
"Ồ? Ta thổi tốt ở chỗ nào?" Liễm Nguyệt dùng tay đè lên dây đàn cười hỏi.
Tông Khuyết im lặng một lát, thu lại cây sáo hỏi: "Ngươi có muốn biết chuyện bên ngoài không?"
Liễm Nguyệt khẽ quay mắt, nhìn ánh sáng lấp lánh trước mặt nói: "Ngươi muốn nói, ta sẽ nghe."
Có lẽ nơi đây và thế giới bên ngoài thông nhau, nhưng đã rất lâu, lại không thấy một ai đến. Ngay cả người vô tình đi lạc cũng không có. Họ ẩn cư ở đây, cũng là rồng nhỏ đặt y ở đây.
Tông Khuyết đi đến bên cạnh y, ngồi phía sau, siết lấy eo y nói: "Vu Quyết đã chết từ ngày ta đưa ngươi trở về."
"Cái chết của hắn đã được định trước. Ngươi đúng là tốt bụng, cho hắn bớt chịu chút tra tấn." Liễm Nguyệt cười nói.
"Tuy vương tộc các nơi đã bị diệt, nhưng vẫn có con cháu. Luôn có người lên ngôi. Tuy có tranh đấu, nhưng thiên hạ chưa loạn." Tông Khuyết nói.
Ngón tay Liễm Nguyệt khẽ gảy, tạo ra một âm thanh lộn xộn. Y quay mắt nhìn người phía sau cười nói: "Trước đây không nói, sao bây giờ lại muốn nói rồi?"
"Tiết lộ một chút, để ngươi muốn biết nhiều hơn." Tông Khuyết nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro