Chương 691: Đại ca bảo kê cậu (18)

"Vãi nồi vãi nồi vãi nồi! Anh Thước, học sinh giỏi đứng nhất khối!" Giọng Lý Hạo trực tiếp truyền từ bục giảng sang, "Cậu ấy cậu ấy cậu ấy, cậu ấy đạt điểm tuyệt đối!"

Một câu nói trực tiếp khiến cả lớp đều nghe thấy. Các học sinh vẻ mặt khác nhau, ánh mắt phức tạp.

Lăng Thước nghẹn lời, vươn đầu nhìn Lý Hạo đang sốc, nói: "Mày nói cái gì vậy?!"

Điểm tuyệt đối?!

Cái này mà cũng có thể đạt điểm tuyệt đối sao?!

...

Mặc dù kỳ thi vừa kết thúc, kết quả đã có, nhưng vẫn còn nửa ngày nữa mới được nghỉ. Các tiết học vẫn tiếp tục. Việc đầu tiên khi các giáo viên bước vào lớp là tìm kiếm bóng dáng của Tông Khuyết, trong mắt đầy vẻ tán thưởng hoặc vui mừng.

Nhưng những ánh mắt này thì còn đỡ. Dù là trong giờ học hay ngoài giờ học, ánh mắt của người bên cạnh Tông Khuyết chưa bao giờ rời khỏi hắn.

"Nhìn gì vậy?" Tông Khuyết quay đầu hỏi sau hai tiết học.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể không phải là cùng một loài..." Lăng Thước nhìn hắn, giọng điệu có chút mông lung.

Mặc dù cậu biết hắn có thể vào Lớp Thực nghiệm, thỉnh thoảng được giáo viên quan tâm, chắc chắn học không tệ, nhưng mẹ nó, đó là điểm tuyệt đối.

Cậu xem còn không hiểu, làm sao có người đạt điểm tuyệt đối?!

Các môn khác thì còn được, nhưng viết văn đạt điểm tuyệt đối thì thật vô lý! Vì vậy cậu còn đọc lại bài văn của hắn. Chữ viết ngay ngắn, bố cục rõ ràng, viết như văn mẫu, không tìm ra được điểm nào để bắt bẻ.

Thật sự rất vô lý.

Hai người họ cùng bàn, một người đứng thứ nhất, một người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên. Không phải là khác loài sao?

"Cậu có phải là siêu nhân gì đó không? Người tiến hóa đầu tiên của nhân loại?" Lăng Thước nhìn chằm chằm vào hắn, nói.

Lúc nhân loại tiến hóa đã bỏ sót cậu rồi sao?

Tông Khuyết im lặng một chút rồi nói: "Chỉ là dành một chút thời gian cho nó thôi."

Lăng Thước tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn. Dành một chút thời gian. Người khác cũng dành thời gian tương tự, nhưng cũng không đạt điểm tuyệt đối.

Không phải có câu nói rất hay sao, cậu có thể đạt 99 điểm là năng lực của cậu chỉ đến 99 điểm, còn tôi đạt 100 điểm là vì bài thi chỉ có 100 điểm.

"Cậu không chơi game à?" Tông Khuyết nhìn ánh mắt của cậu, hỏi.

"Không chơi, tôi cảm thấy nghiên cứu cậu thú vị hơn." Lăng Thước chống cằm nói.

Nếu bố mẹ cậu biết cậu đã thu phục một học sinh giỏi cấp bậc này làm đàn em, có thể sẽ nghi ngờ cậu nói dối, hoặc sẽ cung phụng học sinh giỏi lên trời.

Tông Khuyết: "..."

Trong thời gian đi học thì còn đỡ, đến lúc nghỉ học, khoảnh khắc ra khỏi cửa lớp, Tông Khuyết đã bị một nhóm đàn em của Lăng Thước vây quanh với ánh mắt thán phục. Ngay cả khi rời khỏi khu dạy học, sự thán phục này vẫn không ngừng tuôn ra, như thể hắn thực sự là một loài quý hiếm. Ánh mắt của người khác còn tương đối kín đáo, nhưng họ thì rất trực diện.

"Trưa nay cậu muốn ăn gì? Tôi mời." Lăng Thước vươn tay khoác lên vai Tông Khuyết, hít một hơi thật sâu, nói: "Cảm giác như hít được một luồng tiên khí."

Tông Khuyết đã quen với việc bị cậu nhìn chằm chằm cả buổi sáng rồi: "Các cậu muốn ăn gì?"

"Học sinh giỏi muốn ăn gì thì bọn tôi ăn đó."

"Bọn tôi ăn cùng với cậu."

"Vậy thì đi ăn rau xào đi." Tông Khuyết nói.

"Được, đi ăn rau xào."

"Tôi biết có một quán rau xào làm ngon lắm."

Một nhóm người xuất phát, quán hơi nhỏ, trông cũng hơi cũ, nhưng mùi thơm từ trong đó truyền ra lại rất đậm đà.

Nhiều người như vậy đi vào, ông chủ rất quen thuộc chào hỏi: "Lâu rồi không đến, hoan nghênh. Lần này muốn gọi món gì?"

"Đưa thực đơn cho cậu ấy là được." Lăng Thước nói.

"Cậu nhóc muốn gọi món gì?" Ông chủ hỏi.

Tông Khuyết nhận lấy thực đơn, gọi vài món rồi đưa lại cho họ.

Một vòng người đã gọi xong, ông chủ hỏi: "Lần này có uống rượu không?"

"Anh Thước, có muốn gọi một tháp để chúc mừng học sinh giỏi không?" Vương Hâm hỏi.

"Uống không?" Lăng Thước nhìn Tông Khuyết hỏi.

"Cồn sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh não." Tông Khuyết nói.

"Không uống." Lăng Thước nói.

"Đúng đúng đúng, không uống nữa."

"Không cần rượu." Những người khác lần lượt nói.

Ông chủ đi rồi, những người khác tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tông Khuyết.

"Lần này chỉ là may mắn." Tông Khuyết cảm thấy mình nên hạ thấp điểm một chút.

"Có thể đạt trên 700 điểm đều là cấp độ học thần rồi." Vương Hâm nói.

"Tôi cũng muốn có sự may mắn này." Lý Hạo nói, "Học sinh giỏi, tôi có thể sờ tay cậu để xin vía không?"

Lăng Thước hơi sững sờ, trong khoảnh khắc đó có một cảm giác không thoải mái dâng lên từ trong lòng.

"Vãi nồi!" Vương Hâm đột nhiên nhìn cậu ta, "Cái yêu cầu này của mày làm tao rùng mình đấy."

"Cái yêu cầu này của mày nghe gay gay sao ấy, mày đừng làm học sinh giỏi sợ." Chu Ninh nói.

"Tôi là nói bắt tay, ông đây thẳng như cột điện được chưa?" Lý Hạo nói.

"Nếu cái vận rủi của mày truyền sang cho học sinh giỏi thì sao?" Một nam sinh bên cạnh nói.

"Sao tao lại có vận rủi?" Lý Hạo rất tức giận.

"Tao nhớ hình như mày thường khoanh bừa trắc nghiệm mà chẳng đúng câu nào." Lăng Thước có vẻ hả hê, hóa giải cảm giác khó chịu đó.

Đàn ông sờ tay đàn ông, đúng là gay gay thật, trai thẳng tuyệt đối không chấp nhận được.

Lý Hạo bị tấn công trực diện, gần như gục ngã tại chỗ: "Học sinh giỏi thì đâu cần khoanh bừa."

"Đúng vậy, nói xem là đều có hai mắt một mũi, học sinh giỏi rốt cuộc làm thế nào mà đạt điểm tuyệt đối? Khoảng cách giữa người với người quá lớn rồi." Vương Hâm than vãn.

"Lúc người ta học thì mày đang chơi!"

...

Chiều thứ Bảy được nghỉ, chiều Chủ nhật phải đến trường. Một ngày nghỉ rất ngắn, nhưng nhiều người ở Trung học số một không hề để ý đến kỳ nghỉ này.

Điểm tuyệt đối ở Trung học số một Hải Thành tuyệt đối không dễ đạt được, bởi vì đề thi mỗi lần đều hướng tới đề thi thật của kỳ thi đại học. Những câu hỏi lớn cuối cùng của môn vật lý, hóa học, toán học thường làm khó vô số người. Ngay cả Kiều Lang gần như lần nào cũng đứng thứ nhất, nhưng chưa bao giờ đạt được số điểm cao như vậy.

Tông Khuyết là học sinh chuyển trường. Bất kể trước đây bị khinh thường hay tò mò, bây giờ hắn giống như một ngọn núi lớn vững chắc đè nặng lên đầu tất cả mọi người, dùng thành tích để chứng minh rằng dù hắn chơi chung với ai, cũng sẽ không sa sút.

Vào ngày kết thúc kỳ nghỉ, việc đổi chỗ ngồi sau kỳ thi tháng cũng bắt đầu.

Giáo viên vừa thông báo, gần như tất cả học sinh đều đứng dậy. Lăng Thước ngồi ở vị trí của mình không nhúc nhích. Vị trí này của cậu không ai chọn, cũng không ai dám chọn.

Học sinh tràn ra ngoài, lớp học vốn hơi chật chội ngay lập tức trở nên rộng rãi. Bóng người bên cạnh đứng dậy, Lăng Thước ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng đối phương đi ra ngoài, khẽ chống cằm.

Thông thường, chỗ ngồi trong lớp đều được chọn theo thứ tự thành tích, chỉ khi quá chắn tầm nhìn của người phía sau mới điều chỉnh.

Với thành tích đứng thứ nhất của Tông Khuyết, hắn có thể chọn chỗ ngồi tùy ý trong lớp. Mặc dù nghe có vẻ không công bằng, nhưng chuyện như thành tích này vốn dĩ không có công bằng gì đáng nói cả.

Và tầm nhìn ở hàng ghế đầu tốt hơn nhiều so với ở đây.

Ngay cả khi ngồi ở những vị trí khác nhau, thậm chí không cùng một lớp, đã là anh em thì vẫn là anh em.

Lăng Thước lấy điện thoại ra từ trong túi, cúi đầu mở game, học sinh giỏi đã giải khuây cho cậu hơn một tháng rồi, ở chỗ cậu, ngày nào đối phương cũng phải rèn luyện khả năng chống nhiễu. Hơn nữa, cậu vẫn thích ngồi một mình một bàn, rộng rãi, không phải ngày nào cũng ở dưới sự giám sát của thần y, khi nằm úp ngủ có thể tùy ý di chuyển, không lo lắng ngủ say va vào tay đối phương hoặc ảnh hưởng đến việc viết của đối phương.

"Tông Khuyết, Kiều Lang, Phùng Vi." Giáo viên gọi liền ba cái tên.

Ba bóng người từ cửa bước vào, tự tìm chỗ ngồi của mình. Phía trước có tiếng bàn ghế xê dịch. Lăng Thước thao tác nhân vật game của mình, tiêu diệt những con quái nhỏ trên màn hình, vung tay một cái là một đám lớn.

Một cái bóng dừng lại bên cạnh, rơi xuống màn hình. Ngón tay Lăng Thước dừng lại một chút. Tiếng ghế bên cạnh bị kéo ra truyền đến.

Cậu khẽ ngẩng đầu, nhìn bóng người cao ráo kéo ghế ra và ngồi xuống bên cạnh. Ngón tay cậu vô thức khẽ xoa màn hình, nhìn ánh mắt bình tĩnh của đối phương khi ngồi xuống, nhất thời rất khó để diễn tả cảm giác trong lòng mình.

Mặc dù ngồi một mình có hàng ngàn lợi ích, nhưng...

"Sao không ngồi lên phía trước? Trong nhóm tụi mình hiếm lắm mới có một người có thể chọn chỗ ngồi đầu tiên đấy." Lăng Thước khẽ nhếch lông mày hỏi.

Tông Khuyết nhìn cảm xúc dường như không quan tâm trong mắt của thanh niên, nói: "Nhân vật game của cậu chết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro