Chương 697: Đại ca bảo kê cậu (24)
Lăng Thước sững lại một chút, lướt tin nhắn, đối chiếu với những câu trả lời tương ứng của đối phương, cảm giác mất mát trong lòng dường như đã biến thành một loại nôn nóng và vui sướng không thể giải thích.
Cậu nắm điện thoại, suy nghĩ xem nên trả lời gì, nhưng hình như gửi gì cũng sẽ có cảm giác không dứt ra được. Cái điện thoại cùi bắp của học sinh giỏi đó, chỉ cần dính một chút nước cũng sẽ hỏng.
Lăng Thước xóa nội dung muốn gửi, ngồi trước máy tính. Tiến độ tải game vẫn đang tiến triển chậm. Cậu thu nhỏ giao diện lại, mở trình duyệt, tìm kiếm cách chơi của trò chơi này.
Đến lúc dạy học sinh giỏi chơi, không thể nào bản thân vẫn là người mới được.
Cậu bận rộn sắp xếp và tổng hợp các chiến lược, chỉ đến hơn bảy giờ mới được gọi xuống ăn tối. Sau khi về phòng ngủ, cậu lại tiếp tục sắp xếp, cho đến khi trò chơi tải xong, đã hơn chín giờ rồi.
Tông Khuyết thì sau khi ăn cơm xong, ngồi trước bàn học tiếp tục làm bài tập, cho đến khi hoàn thành môn Ngữ văn tốn nhiều thời gian nhất, thời gian cũng đã hơn chín giờ.
Hắn đứng dậy đi tắm, cầm chiếc điện thoại vẫn đặt trên bàn học lên và gửi tin nhắn: Sắp mười giờ rồi, ngủ sớm đi.
Lăng Thước đang phân vân giữa việc mở trò chơi mới tải và đi ngủ, khi nhận được tin nhắn, cậu nhớ lại lời thề mà mình đã thề với học sinh giỏi.
Thức khuya một lần, tịch thu điện thoại một ngày.
Có máy tính ở đó, thực ra việc điện thoại có bị tịch thu hay không cũng không sao, nhưng con người không thể thất hứa.
Lăng Thước đóng trò chơi đã tải xong, tắt máy tính đứng dậy, gửi tin nhắn: Biết rồi, cậu cũng ngủ sớm đi.
Nếu hôm nay ngủ muộn, ngày mai học sinh giỏi đến thì sẽ không có tinh thần để dạy cậu ấy chơi game. Dùng ban ngày của kỳ nghỉ để ngủ... không có lợi.
Cậu gửi tin nhắn đi, sau đó đặt điện thoại xuống và vào phòng vệ sinh.
Tông Khuyết ngồi trên giường, nhìn tin nhắn này, ngón tay nhấn lên bàn phím: Ừm, ngủ ngon.
Hắn gập điện thoại lại, sắp xếp những thứ cần mang theo vào ngày mai.
Lăng Thước ra khỏi phòng vệ sinh, chiếc khăn lau mặt lại được vắt lên lưng ghế máy tính. Cậu cầm điện thoại lên, nhìn tin nhắn trên đó, ngón tay khẽ nhấn: Ngủ ngon.
Anh Thước có chứng ám ảnh cưỡng chế, anh Thước phải là người cuối cùng gửi tin nhắn.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn phát ra âm báo tin nhắn. Động tác chuẩn bị lên giường của Tông Khuyết khựng lại một chút, cầm lên nhìn, rồi lại gập lại và lên giường.
Lăng Thước gửi tin nhắn xong, nhìn thời gian, ngồi lên giường cắm sạc điện thoại.
Trong cùng một thành phố, đèn trong hai căn phòng khác nhau gần như tắt cùng lúc. Bóng người trong bóng tối kéo chăn lên nằm trên giường, một người bên trái, một người bên phải, gần như cùng lúc nhắm mắt lại và đi vào giấc ngủ.
...
Ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi, cũng đánh thức người trên giường. Tông Khuyết mở mắt ra đã tỉnh táo, như thường lệ thay quần áo đi chạy bộ, bắt đầu một ngày mới.
Đồng hồ sinh học của Lăng Thước cũng đã đến, chỉ là cậu bị tiếng chuông báo thức quên tắt làm phiền. Mơ mơ màng màng đưa tay tìm điện thoại, khó khăn lắm mới tắt được một cái, chưa nhắm mắt được vài phút, lại vang lên một cái nữa.
Cậu ngồi dậy từ trên giường, cầm điện thoại lên nhìn ngày tháng, bộ não miễn cưỡng hoạt động cuối cùng cũng nhớ ra đây là kỳ nghỉ. Cậu tắt hết một loạt chuông báo thức, lại nằm lên giường và đắp chăn. Nhưng nhắm mắt chưa đến mười phút, lại không có chút buồn ngủ nào.
Cậu ngồi dậy từ trên giường, lại cầm điện thoại lên, mở khung tin nhắn: Học sinh giỏi dậy chưa?
Tông Khuyết nghe thấy tiếng rung của điện thoại trên bàn học, thở ra và điều chỉnh tốc độ máy chạy bộ chậm lại, đi vài bước rồi bước xuống. Hắn lau mồ hôi trên lòng bàn tay, cầm điện thoại lên. Khi nhìn thấy tin nhắn của đối phương, ánh mắt khẽ nheo lại một chút: Dậy rồi.
Lăng Thước nhận được tin nhắn, ngồi dậy thoải mái hơn một chút: Buổi sáng cậu đừng ăn sáng, qua đây ăn cùng.
Tông Khuyết cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ: Được, tôi đi dọn dẹp chuẩn bị một chút.
Lăng Thước nhìn tin nhắn này, đặt điện thoại xuống, vén chăn ra khỏi giường và vào phòng vệ sinh. Sau khi vệ sinh cá nhân và thay quần áo, cậu ra khỏi phòng.
Ngoài thời gian đi học, cậu thực sự rất hiếm khi nhìn thấy mặt trời mọc vào buổi sáng như thế này.
Nhưng cậu cứ tưởng mình đã dậy rất sớm, khi xuống lầu lại ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp truyền ra.
Lăng Thước đi đến, khẽ đẩy cửa ra nhìn người đang bận rộn bên trong, nói: "Mẹ, sao mẹ dậy sớm vậy?"
"Hải sâm mới đến tối qua, hôm nay mẹ trổ tài cho các con." Mẹ Lăng nhìn nước dùng nói, "Chừng nào học sinh giỏi đến vậy?"
"Vậy bữa sáng thì sao?" Lăng Thước hỏi.
"Bình thường con có ăn sáng đâu?" Mẹ Lăng liếc nhìn cậu nghi hoặc, "Sao con lại dậy giờ này? Đói thì vào tủ lạnh lấy ít bánh mì, rồi mẹ hâm nóng sữa cho con, giải quyết đơn giản thôi."
Lăng Thước im lặng một chút. Mặc dù trước đây cậu ghét bị người khác gọi dậy sớm vào kỳ nghỉ, nhưng bây giờ cậu đã cải tà quy chính rồi: "Lát nữa học sinh giỏi sẽ qua ăn sáng cùng con."
Mẹ Lăng đột nhiên quay đầu lại: "Sao con không nói sớm? Nước dùng của mẹ còn chưa hầm xong. Làm bữa sáng gì cho các con đây? Học sinh giỏi thích ăn gì?"
Lăng Thước: "..."
Cậu là con nhặt ngoài bụi chuối về à?
...
Tông Khuyết không làm bữa sáng ở nhà, nhưng khi đến nhà họ Lăng thì đã hơn bảy giờ rồi.
Biệt thự vẫn là biệt thự đó, chỉ là khi xe rẽ vào bên trong đỗ lại, Tông Khuyết nhìn qua cửa sổ xe thấy thanh niên đang đợi bên ngoài và người phụ nữ đứng bên cạnh cậu, trông giống cậu khoảng năm phần.
Mối quan hệ gần như rõ ràng ngay lập tức. Chiếc xe dừng lại, khi Tông Khuyết xuống xe, đối phương đã tiến lại gần.
"Chào dì ạ." Tông Khuyết mở lời trước.
Khi mẹ Lăng nhìn thấy chiếc xe đã nở nụ cười trên mặt. Khi nhìn thấy người bước xuống từ trên xe, bà sững lại một chút, sau đó trong mắt lộ ra vẻ vui mừng và kinh ngạc: "Chào cháu chào cháu, ôi, thằng bé này đẹp thật đấy, nhìn là biết học sinh giỏi."
Đối phương búi tóc, chỉ kẻ lông mày, không trang điểm gì, mặc đồ đơn giản và thoải mái, trông rất ôn hòa và thẳng thắn.
Tông Khuyết nói: "Dì quá khen rồi. Không biết dì thích gì, trên đường đến con có mang theo chút hoa quả."
"Đến nhà chơi không cần mang quà." Mẹ Lăng nhìn thanh niên đoan chính đứng đắn này, càng nhìn càng thích. Bà vươn tay nhận lấy hoa quả nói, "Chọn hoa quả thì tốt, ăn vào tốt cho sức khỏe, nhưng lần sau đừng như vậy nữa. Các cháu vẫn là học sinh, không cần tốn kém đâu biết không?"
"Vâng, hơi nặng, để cháu xách trước nhé." Tông Khuyết không đưa cho bà.
"Không sao, để Tiểu Thước xách." Mẹ Lăng ra hiệu nói, "Mau, giúp nhận đồ."
Tông Khuyết nhìn qua, thanh niên bên cạnh lộ vẻ mặt bất đắc dĩ tiến lên, vươn tay cười nói: "Học sinh giỏi, đưa tôi đi."
Nếu không đưa cho cậu, chắc chắn cậu sẽ bị cằn nhằn. Tông Khuyết đưa giỏ hoa quả qua. Bên này mẹ Lăng đã nhiệt tình nói: "Mau, vào trong đi cháu."
"Vâng." Tông Khuyết đáp một tiếng, quay đầu lại nhìn thanh niên xách giỏ hoa quả đi phía sau. Cậu đi một cách lười biếng, nhưng khi mẹ Lăng nhìn lại, cậu lập tức đứng thẳng lưng, "Học sinh giỏi, mau vào trong đi."
Cười gượng gạo, giả tạo và khách sáo.
Trên bàn ăn sáng, mẹ Lăng vẫn rất nhiệt tình, và thích khen ngợi. Thịnh tình không thể chối từ, bữa sáng của Tông Khuyết hiếm khi ăn có hơi no, cho đến khi họ nói muốn làm bài tập thì, mới được thả lên lầu.
Cửa phòng đóng lại, Lăng Thước trực tiếp ngã xuống ghế sofa, vô lực nói: "Thấy rồi chứ?"
"Ừm." Tông Khuyết đáp một tiếng, nhìn dáng vẻ lười biếng của thanh niên nói, "Nhưng dì ấy toàn hỏi về thành tích."
Lăng Thước mở mắt ra, nhìn người đang đi đến gần, đột nhiên đứng dậy nhường chỗ, cười nói: "Ngồi đi, không phải bây giờ cậu mới nhận ra đấy chứ?"
Tông Khuyết đặt ba lô xuống rồi ngồi xuống: "Không phải."
"Mẹ tôi chỉ thích những người có thành tích học tập tốt." Lăng Thước khoác tay lên vai hắn, cười nói, "Cậu đứng nhất khối, ở chỗ bà ấy là một bảo bối đấy."
Tông Khuyết nhìn người bên cạnh, ánh mắt khẽ động, nói: "Dì ấy chỉ muốn tôi có tác dụng dẫn dắt tốt đối với cậu thôi."
Mặc dù mẹ Lăng hỏi thành tích của hắn, nhưng luôn nhắc đến việc phải dạy Lăng Thước học tốt.
Môi trường sẽ ảnh hưởng đến con người, những người bên cạnh cũng vậy, mẹ Mạnh Tử chuyển nhà ba lần chính là đạo lý này.
Gia đình mà Lăng Thước sống rất giàu có, mối quan hệ mẹ con cũng không tệ. Mặc dù thanh niên trông rất ngoan trước mặt mẹ mình, nhưng chỉ cần không chú ý là sẽ nghịch ngợm, bướng bỉnh. Cậu lớn lên trong môi trường được yêu thương.
"Cái này tôi vẫn biết, mẹ tôi thích tôi ở trong đống học sinh giỏi." Lăng Thước khẽ nhăn mặt nói, "Nhưng vấn đề là tôi học không vào."
Cậu trời sinh không có tiếng nói chung với các học sinh giỏi. Ngay cả khi ngồi cùng bàn với người đứng nhất khối, không biết thì vẫn không biết.
"Cậu muốn học thì tôi dạy." Tông Khuyết nói.
Lăng Thước sững lại một chút, nói: "Những thứ cậu biết phức tạp lắm."
"Có thể dạy từ những cái cơ bản nhất." Tông Khuyết nói.
"Chỉ cần cậu muốn học."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro