Chương 734: Đại ca bảo kê cậu (61)

Nói là nghỉ ngơi, một nhóm người tách ra ở cổng trường học, ai về nhà nấy. Sau khi ăn cơm chiều thì tụ tập lại với nhau thông qua máy tính.

"Báo cáo anh Thước, số một Vương Hâm đã vào vị trí." Tiếng nói truyền đến từ tai nghe.

"Báo cáo anh Thước... Tại sao mày lại là số một?" Tiếng bất mãn của Lý Hạo truyền đến.

"Vì tao báo số trước." Vương Hâm nói.

"Ôi dào, có muốn luyện một chút không?" Chu Ninh hỏi, mắt thấy một nhóm người có vẻ sắp đánh nhau vì vị trí số một này.

"Đừng tranh nữa, có gì mà tranh chứ." Lăng Thước đeo tai nghe khịt mũi một tiếng nói, "Tao là đại ca, tao là số một."

"Anh Thước cái này..." Vương Hâm lẩm bẩm một tiếng.

"Tao làm sao? Mày có gì không phục?" Lăng Thước hỏi thẳng.

"Vậy những người sau xếp thế nào?" Chu Ninh hỏi.

"Em thấy cái này có thể xếp theo thành tích thi." Vương Hâm dũng cảm đề nghị.

"Tao đứng nhất từ dưới đếm lên." Giọng anh Thước vô cùng tự hào.

Vương Hâm nhường: "Anh Thước anh là nhất, anh là nhất."

"Chậc..." Lăng Thước cười một tiếng, "Thôi, tao dẫn học sinh giỏi lên hạng, còn ba vị trí nữa, ai đến trước thì có trước."

Tông Khuyết đã vào đội với cậu, và khi lời cậu vừa dứt, ba vị trí khác ngay lập tức được lấp đầy.

"Cảm giác lâu rồi không chạm vào game, kỹ thuật sắp mai một rồi." Vương Hâm vào trang chọn nhân vật nói, "Anh Thước dẫn bốn người, chơi vị trí nào đây?"

"Dẫn bốn người, vị trí đi rừng." Lăng Thước nhìn đội hình đối phương sàng lọc nhân vật, "Học sinh giỏi muốn chọn vị trí nào?"

"Nào cũng được." Tông Khuyết nói.

"Cũng được, chọn đại đi, nằm im là được." Lăng Thước cười nói.

Đội hình hai bên lần lượt được xác nhận. Vương Hâm chọn pháp sư đường giữa, Lý Hạo chọn xạ thủ, Chu Ninh bổ sung một vị trí hỗ trợ.

"Học sinh giỏi, cậu chọn một nhân vật máu dày một chút, ở trên giữ đường dọn lính là được, đừng đánh nhau với họ, lát nữa tôi đến giúp cậu." Vương Hâm nói.

"Ừm." Tông Khuyết xác nhận vị trí.

"Vãi, học sinh giỏi còn biết chơi cái này à?" Lý Hạo nhìn lựa chọn của hắn, ngạc nhiên nói.

"Có nghiên cứu." Tông Khuyết nhìn màn hình nói.

Một nhóm người vào game, mặc dù lâu rồi Lăng Thước không chơi, nhưng cảm giác tay và nhịp điệu vẫn rất nhanh. Dọn sạch đợt rừng đầu tiên xong, cậu trực tiếp chuyển lên đường trên, giúp Tông Khuyết gank một lớp, thành công lấy được mạng của người chơi đường trên đối phương.

"Nếu nó muốn gank cậu, cậu cứ trốn vào tháp đừng ra ngoài." Lăng Thước nói khi điều khiển nhân vật rời đi.

"Được." Tông Khuyết mở giao diện trang bị để xem, nhấp vào đặt mua.

Lăng Thước yên tâm rời đi, đi gank các đường khác. Cậu gank gần như chắc chắn thành công. Đường dưới tập trung đánh đoàn chiến, trong chốc lát không thể đẩy vào. Nhưng đường trên lại xảy ra một vụ kết liễu.

"Cái đệt, học sinh giỏi đã kết liễu tên kia rồi à? Lợi hại!" Vương Hâm hoàn hồn lại, không tiếc lời khen ngợi động viên cho người mới.

"Ghê ghê ghê, học sinh giỏi solo kill đỉnh của chóp!" Lý Hạo cũng khen ngợi.

"Cẩn thận một chút, pháp sư đường giữa của họ lên đường trên rồi." Anh Thước cũng chăm sóc chu đáo, gần như là mắt nhìn khắp nơi, tai nghe tứ phía.

"Được." Tông Khuyết đáp một tiếng, lùi về dưới tháp.

"Anh Thước, anh Thước, mau đến cứu mạng! Em không chịu nổi nữa!" Lý Hạo tha thiết kêu gọi.

Lăng Thước nhìn tình hình thảm khốc ở đường dưới, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ học sinh giỏi yêu quý của mình, vì đại cục mà đi hỗ trợ anh em gặp nạn.

Đường dưới hỗn loạn, Lăng Thước triple kill giải quyết khủng hoảng, đường trên lại xảy ra một vụ kết liễu.

"Cái đệt, học sinh lợi hại!" Vương Hâm khen ngợi.

"Ván này đường trên đối phương không biết chơi à, đường trên áp lực nhỏ." Lý Hạo khóc lóc về nhà hồi máu, "Anh Thước anh lo đường dưới nhiều hơn đi."

"Tao sắp định cư ở đường dưới rồi đấy." Lăng Thước cảm thấy đúng là nên chơi hai người thôi, anh em chính là núi cao hiểm trở trên con đường tình yêu của anh Thước.

"Hí hí." Lý Hạo cười một tiếng, "Đường dưới là ngôi nhà chung của tất cả tụi mình."

Đường trên không cần Lăng Thước hỗ trợ thường xuyên, nhịp điệu đầu game rất thuận lợi. Và sau khi tháp ở đường trên bị phá, Tông Khuyết rời khỏi đó, nhịp điệu của cả trận càng thuận lợi hơn.

"Cái đệt, cảm ơn học sinh giỏi đã cứu mạng chó của tôi, cậu chạy được không?!" Vương Hâm thoát ra khỏi vòng vây của đối phương, chạy thoát với chút máu, nhìn học sinh giỏi đang vùng vẫy trong đám đông địch, có chút lương tâm cắn rứt.

"Ừm." Tông Khuyết nhìn màn hình đáp.

Vương Hâm cảm động trước tinh thần hy sinh vì người khác của học sinh giỏi, để không nộp thêm mạng cho đối phương, cậu ta chạy không thèm ngoái đầu lại, và nhấn nút về thành, trong lòng tiếc thương.

Sau đó, trong đám đông nổ ra một vụ kết liễu.

Solo kill.

"Ôi, đỉnh thật, nhặt được một mạng không lỗ." Vương Hâm khen ngợi.

Học sinh giỏi chết cũng nhắm mắt rồi.

Double kill!

Khi hai mạng nổ ra, Vương Hâm ngạc nhiên kéo bản đồ nhỏ, phát hiện nửa cây máu còn lại của học sinh giỏi lúc nãy hình như còn nhiều hơn một chút, và đang đuổi theo đánh những người vừa bao vây cậu ta.

Kỹ năng nối liền, triple kill!

Lăng Thước sống lại vội vàng chạy đến, tay khựng lại một chút, ngỡ ngàng nhìn người bên cạnh đang thao tác: "Đệt, cậu triple kill rồi!"

Nếu là đoàn chiến tổng mà triple kill thì không có gì, nhưng Tông Khuyết là một mình một ngựa, một mình đánh lui đối phương.

"Lượng tiền của họ thấp hơn." Tông Khuyết điều khiển nhân vật, đã dọn sạch nửa khu rừng của đối phương, dẫn lính vào đẩy.

Không chỉ anh Thước kinh ngạc, những người khác cũng kinh ngạc.

"Học sinh giỏi lợi hại!"

"Rèn luyện kỹ thuật từ khi nào vậy?" Vương Hâm kinh ngạc nói.

"Đã làm một chút nghiên cứu." Tông Khuyết nói.

Chu Ninh: "À..."

Nếu ván đầu tiên còn có thể là do đối phương gà, nên người mới như học sinh giỏi cũng có thể triple kill, thì những ván tiếp theo là để một nhóm học sinh cá biệt nhận ra thế nào là trí thông minh vượt trội, thế nào là thực lực áp đảo.

Lăng Thước đi rừng, đôi khi nhịp điệu còn không ổn định, nhưng Tông Khuyết ở đường trên, lại luôn luôn đánh cho người chơi đường trên đối phương sống không bằng chết.

Bất kể là thuận lợi hay gặp khó khăn, hắn đều có thể xông thẳng vào đám đông đối phương, giống như một con cá mập trắng lớn, đã cắn được đối phương là không buông, đến mức đối phương vừa thấy tầm nhìn của hắn là như đàn cá, bỏ chạy tán loạn.

Trận đấu rất thuận lợi, cứ thế mà lên hạng vèo vèo.

Nhưng mấy người Vương Hâm đã định nghĩa lại thế nào là 'một chút nghiên cứu', giống như học sinh giỏi nói thi 'cũng được' vậy.

Màn đêm dần buông, khoảng chín giờ hơn thì đám người Lăng Thước dừng lại. Mặc dù mấy người Vương Hâm cố gắng giữ lại, nhưng chỗ dựa vững chắc của họ cũng không do dự mà rời đi.

Và sau khi thoát khỏi nddooij, Tông Khuyết tháo tai nghe ra, chiếc ghế đang ngồi lại bị thanh niên bên cạnh xoay một cái, biến thành đối mặt với nhau.

"Sao thế?" Tông Khuyết ngước đầu, nhìn dáng vẻ của thanh niên đang chống tay lên thành ghế và cúi xuống nhìn chằm chằm.

"Tại sao cậu lại trở nên lợi hại như vậy?" Lăng Thước cúi đầu nhìn người trước mặt, trong lòng có chút phấn khích.

Trước đây mỗi ván cậu đều phải cố gắng hết sức, thỉnh thoảng gặp đồng đội đáng tin cậy hoặc thế trận ổn định, mới có thể thắng một mạch, nhưng tối nay thì khác.

Người trước mặt quá ổn định, ổn định đến mức cậu có thể yên tâm mà liều lĩnh mà không cần lo hậu phương, cũng có thể giết người một cách thoải mái, đẩy thẳng đối phương. Có lẽ mấy người Vương Hâm chỉ cảm thấy thuận lợi, nhưng cậu lại biết mỗi lần thoát chết với chút máu, mỗi lần vào trận thuận lợi là như thế nào.

Nếu Tông Khuyết không ngồi bên cạnh cậu, cậu đã nghi ngờ đối phương tìm người cày thuê cấp độ chuyên nghiệp.

"Đã nghiên cứu rồi." Tông Khuyết nhìn cậu nói.

"Cậu nghiên cứu cái gì?" Lăng Thước nhìn hắn hỏi.

Nhớ lại hồi đó học sinh giỏi còn là một người mới đi bộ còn va vào tường, mới có bao lâu mà đã đỉnh như vậy, rất không hợp lý.

"Dữ liệu của từng nhân vật cũng như thời gian hồi chiêu của các trang bị." Tông Khuyết nói.

"Vậy cũng không thể trở nên lợi hại như vậy." Lăng Thước cũng đã tìm hiểu dữ liệu kỹ năng của từng nhân vật, hiểu được cách kết hợp kỹ thuật, nếu không cũng không thể chơi tốt như vậy.

Nhưng loại này cũng chỉ có thể hiểu đại khái, muốn dự đoán đối phương ra kỹ năng nào, cần phải chơi rất nhiều trận để rèn luyện ý thức.

"Chính xác thì có thể." Tông Khuyết nói.

Lăng Thước nhíu mày: "Chính xác?"

Ý gì đây? Không phải là cái ý mà cậu đang nghĩ chứ?

"Đúng vậy." Tông Khuyết nói, "Chính xác thì có thể dự đoán chính xác."

Anh Thước im lặng, anh Thước kinh ngạc. Game còn có thể chơi như vậy sao?!

"Cậu chia một nửa trí nhớ cho tôi đi." Lăng Thước đưa tay ôm lấy mặt hắn, cảm thấy mình cũng muốn ghen tị đến phát khóc.

"Cậu chỉ cần tập trung, cũng có thể nhớ được." Tông Khuyết nắm lấy cổ tay cậu nói.

Trí nhớ của con người rất mạnh mẽ, chỉ là nhiều người không thể tĩnh tâm để ghi nhớ.

Lăng Thước nhìn người bình thản trước mặt, sự phấn khích đó chưa dừng lại, một cảm giác vừa tự hào vừa ghen tị lại trỗi dậy. Ghen tị tự nhiên là vì học sinh giỏi quá xuất sắc, tự hào thì là vì đó là người yêu của cậu.

Nhưng dù là người yêu của cậu, cũng không thể nói những lời khoa trương như vậy.

Lăng Thước cúi đầu, cắn nhẹ vào môi hắn: "Tôi cắn chết cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro