Chương 753: Đại ca bảo kê cậu (80)
Gần đây đám anh em của Lăng Thước rất hoang mang, vì nghe nói anh Thước và học sinh giỏi đang hẹn hò. Cả thế giới dường như trở nên huyền ảo.
Lý Hạo: Mày đừng có đồn bậy bạ. Anh Thước với học sinh giỏi là tình bạn trong sáng bao nhiêu năm rồi.
Vương Hâm: Nếu tao đồn bậy, ra đường bị xe đâm chết, đời này không lấy được vợ.
Thề độc lại cứng như vậy, cả nhóm lập tức im lặng.
Điền Viễn: Chuyện khi nào vậy, sao mày biết?
Vương Hâm: Chẳng phải tao ở nhờ nhà anh Thước một đêm sao? Học sinh giỏi về, tao nhìn thấy.
Chu Ninh: Mày nhìn thấy mà không bị anh Thước đánh chết à?
Vương Hâm: Hai người họ về phòng. Tao chỉ thấy họ hôn nhau thôi. Sáng hôm sau tao chạy luôn.
Lý Hạo: Vậy giờ mày nói ra không sợ bị đánh chết à?
Vương Hâm: Học sinh giỏi bảo nói đấy. Nếu không cho tao một trăm cái gan tao cũng không dám nói với bọn mày.
Cả anh Thước lẫn học sinh giỏi đều không phải dạng vừa.
Cả nhóm im lặng một lúc, cho đến khi Điền Viễn hỏi: Tụi mày nghĩ anh Thước với học sinh giỏi bắt đầu từ khi nào?
Lý Hạo: Chắc là đại học đi. Hai năm nay thịnh hành lắm, anh Thước cũng theo trào lưu đấy.
Vương Hâm: Thịnh hành thế mày yêu tao đi.
Lý Hạo: Ọe, biến mẹ mày đi!
Chu Ninh: Có thể là hồi cấp ba. Bọn mày còn nhớ hồi đó anh Thước cứ giận dỗi vì học sinh giỏi không? Bọn mình dỗ thế nào cũng không được, học sinh giỏi dỗ một cái là hết giận.
Cả nhóm lập tức bừng tỉnh, và thấy mình đúng là bị mù.
Lý Hạo: Tao thật sự không nhận ra.
Điền Viễn: Anh Thước giấu kỹ quá. Nhưng bọn mình ở xa không nhận ra, Vương Hâm mày ngày nào cũng ở cạnh anh Thước mà sao không nhận ra?
Vương Hâm: Mày đừng có đồn bậy. Ai mà ngày nào cũng ở cạnh. Hồi cấp ba ngày nào cũng ở cạnh nhau, bọn mày cũng có nhận ra đâu!
Chu Ninh: Tính ra là sáu năm rồi. Sang năm có phải 'thất niên chi dương' không?
Lăng Thước: Tình cảm rất tốt, cảm ơn lời chúc.
Cậu vừa gửi một tin nhắn, cả nhóm lập tức khôi phục yên tĩnh.
Lăng Thước lướt qua tin nhắn của họ, thấy một tin thì khẽ nhíu mày. Lúc đó cậu giận dỗi... hình như đúng là được dỗ một cái là hết giận thật.
Người trong cuộc thì mù quáng, người ngoài cuộc thì sáng suốt.
Nhưng chuyện lâu như vậy rồi, giờ cũng không cần so đo làm gì nữa. Dù sao thì mặc kệ là ai yêu trước, người đó cũng thuộc về cậu rồi.
"Gần đây công ty thế nào?" Tông Khuyết đặt đĩa trái cây đã cắt lên bàn, ngồi xuống bên cạnh, ôm người kia vào lòng.
Lăng Thước khẽ dịch người, gối đầu lên vai hắn: "Cũng tạm, không bận lắm. Chỉ là sau này không có thời gian nghỉ ngơi quang minh chính đại nữa."
Là ông chủ, trong giai đoạn phát triển cũng phải làm gương tốt.
"Thật ganh tị với anh vẫn có kỳ nghỉ hè." Lăng Thước dùng nĩa xiên một miếng dưa hấu, cho vào miệng thì mắt sáng lên, "Quả dưa này ngọt thật."
"Có muốn học lên thạc sĩ không?" Tông Khuyết hỏi.
Lăng Thước dừng tay đang vươn tới đĩa trái cây, xiên một miếng dưa hấu rồi đưa đến môi hắn: "Không học. Anh cứ trực tiếp dạy em là được rồi."
Anh Thước chỉ có hứng thú với trường học cho đến khi tốt nghiệp đại học, cao hơn nữa thì không được.
Tông Khuyết há miệng cắn, nuốt xuống rồi nói: "Được."
"Bên Vương Hâm biết rồi, bố mẹ em biết cũng không còn xa nữa." Lăng Thước nhìn đôi môi của hắn còn vương chút nước, ghé lại hôn một cái, "Học sinh giỏi, anh đã chuẩn bị đối mặt với bão tố chưa?"
"Ừm." Tông Khuyết xoa đầu cậu đáp, "Đã chuẩn bị từ lâu rồi."
...
Bố mẹ Lăng còn chưa đến, người đầu tiên đến lại là bố Tông. Vừa mở cửa, người đứng ngoài cửa đã đi thẳng vào vấn đề: "Chúng ta cần nói chuyện."
Vài năm trôi qua, người đàn ông từng đầy khí chất giờ đây khóe mắt và lông mày đã để lại vài dấu vết của thời gian. Ông không trông già đi, vẫn chín chắn và điềm đạm, chỉ là giữa hai lông mày có thêm vẻ uy nghiêm của người đứng trên cao.
Tông Khuyết nhường đường: "Mời vào nói chuyện."
Bố Tông nhìn con trai điềm tĩnh trước mặt, bước vào ngôi nhà này. Nơi này nhỏ hơn nhà họ Tông một chút, nhưng nhìn qua, nó được bài trí rất ấm cúng, mọi nơi đều tràn ngập dấu vết của cuộc sống.
Ánh mắt ông rơi xuống người Lăng Thước cũng đang đứng dậy ở một bên. Ông khẽ nhíu mày, nhìn Tông Khuyết hỏi: "Nói chuyện ở đâu?"
"Bên này là phòng sách." Tông Khuyết quay người nói, "Thay giày, đóng cửa lại."
Bố Tông hít một hơi, làm theo rồi đi theo. Trợ lý đi sau cũng thay giày, nhưng lại đứng ở cửa phòng sách.
"Đợi anh một lát, nửa tiếng là nói xong." Trước khi đóng cửa lại, Tông Khuyết nói với thanh niên có chút lo lắng đang đứng đó.
"Được." Lăng Thước gật đầu với hắn. Nửa tiếng mà không nói xong, cậu sẽ gọi người tới.
Tông Khuyết đóng cửa phòng lại, nhưng không đi về phía khu vực nghỉ ngơi, mà lấy một cái cặp tài liệu từ trên giá sách xuống.
Bố Tông ngồi xuống, nhìn hành động của đối phương. Ông khẽ hít một hơi. Thanh niên hai mươi ba tuổi, là lúc trẻ trung và hăng hái nhất. Ngay cả ông ở tuổi này cũng thiếu đi một chút điềm đạm, nhưng con trai ông lại xuất sắc hơn ông rất nhiều.
Cách hành xử và khí chất của hắn đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi của người trẻ tuổi. Vài năm nữa, đối đầu với ông trên thương trường cũng sẽ không có vấn đề gì.
Đây là người con trai duy nhất của ông, rất giống ông, nhưng cũng không giống ông.
Tông Khuyết ngồi xuống, mở công tắc của bàn trà: "Muốn nói chuyện gì?"
"Con có thể ở bên Lăng Thước." Bố Tông nói.
"Điều kiện." Tông Khuyết nói.
Bố Tông nói: "Một đứa con, tùy con làm cách nào. Có đứa bé này, sau này chuyện của con, bố sẽ không can thiệp nữa."
Tông Khuyết ngước mắt nhìn ông: "Con từ chối."
"Tuy giờ con đã có chút nền tảng trên thương trường, nhưng còn quá nông. Bố muốn chia rẽ hai đứa rất dễ dàng." Bố Tông đan hai tay vào nhau nói.
"Bố có thể xem chứng minh tài sản này." Tông Khuyết lấy cặp tài liệu vừa rồi đẩy qua, nâng ấm trà lên, đặt một ly nước trong trước mặt bố Tông.
Bố Tông liếc nhìn ly trà đó, lại nhìn người điềm tĩnh đối diện. Ông cầm lấy cặp tài liệu trên bàn.
Ông đã ước tính tiền cược của cả hai bên rồi mới đến đàm phán, nhưng con trai ông lại quá bình thản. Cứ như việc ông đến, mọi điều kiện của ông đều không đủ để gây trở ngại cho hắn.
...
"Alo." Lăng Thước đang đợi ở ngoài có chút lo lắng, nhưng lại nhận được điện thoại của thằng em họ. Cậu đứng trước cửa sổ, nhìn đồng hồ và nói, "Anh nhớ giờ này em đang có tiết mà."
"Anh Thước, cứu em!" Một giọng nói có chút lo lắng truyền đến từ phía bên kia, còn cố ý hạ thấp giọng.
"Chuyện gì thế?" Lăng Thước khẽ nhíu mày hỏi, "Em đang ở đâu?"
Tiếng nước xả bồn cầu đột nhiên truyền đến. Lăng Thước dừng động tác quay người, nghe thấy giọng nói thảm thiết ở phía bên kia: "Em bị thầy giáo vụ bắt. Thầy ấy muốn gọi phụ huynh. Anh có thể đến một chuyến không? Nếu mẹ em biết thì em chết chắc."
"Ồ... Làm chuyện gì xấu rồi?" Lăng Thước thả lỏng thân thể, đứng ở cửa sổ từ tốn hỏi, "Thành thật khai báo, không thì anh không quản đâu."
"Cái, cái đó..." Giọng của Lăng Hạo do dự một chút, "Không phải em chỉ hút thuốc thôi sao? Sau đó bị lớp trưởng của bọn em tố cáo."
"Chỉ thế thôi?" Lăng Thước không tin chỉ có vậy.
Thằng em họ này ngứa da hơn cậu hồi đó nhiều, chuyện nhỏ như vậy không đến mức phải cầu cứu.
"Không chỉ có vậy." Lăng Hạo nghiến răng nghiến lợi nói, "Bị em phát hiện, đương nhiên em không nuốt trôi cục tức này được. Em đánh nhau với nó một trận, sau đó nó lại tố cáo em! Thầy ấy nói phải gọi phụ huynh. Nếu mẹ em biết em đánh người, chắc chắn sẽ đánh em."
"Đáng đời em." Lăng Thước khịt mũi cười nói.
"Anh Thước, cái thằng lớp trưởng đó rảnh hơi đi lo chuyện bao đồng..." Lăng Hạo kéo dài giọng nói, "Anh cứu em một mạng, tiền lì xì Tết năm nay em cho anh hết."
"Anh muốn lấy ba năm." Anh Thước đã ra tay, số tiền đó chẳng bõ bèn gì.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi đau đớn nói: "Được, ba năm thì ba năm. Em cho anh số điện thoại của thầy giáo vụ, anh gọi cho thầy ấy trước nói là anh sẽ qua."
"Biết rồi." Lăng Thước quay người, ngồi xuống ghế sofa, tiện tay cầm điện thoại của Tông Khuyết lên rồi nói, "Nào, đọc số đi."
Thằng nhóc đó cũng học ở trường Trung học số một Hải Thành. Cậu cũng không biết có còn là thầy giáo vụ cũ không. Giờ quay lại, cũng coi như là một người thành công rồi.
Lăng Hạo đọc số điện thoại. Lăng Thước nhập vào điện thoại của Tông Khuyết, trên đó lại hiện số liên lạc kia ra một cách chính xác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro