2.

Trung học Rnoyz - lớp học X.

Lớp X được xem là niềm tự hào của trung học Rnoyz, nơi đây quy tụ nhân tài, đương nhiên cũng có vài ba người không có thực lực, vào đây vì mặt mũi. Bất quá nam sinh trắng trẻo ngồi trong góc kia không nằm trong diện đó. Y chính là thằng con nhà bên trong miệng các bà mẹ. Y hằng ngày đều không làm việc gì khác ngoài học, ăn ngủ cũng xem như là việc tốn thời gian.

Sở Ly than nhẹ một tiếng, y nào muốn như vậy nhưng nơi này thật sự quá tân tiến, vượt ra khỏi sức tưởng tượng của một cổ nhân như y. Sở Ly xuyên đến lúc thể xác này chuẩn bị thi vào trung học phổ thông. Ở tuổi này, y chỉ biết kinh thư cùng binh pháp, cầm kiếm ra chiến trường, toán hình học là cái gì, tiếng Anh lại là cái gì, y một thứ cũng không nghĩ đến. May mắn Sở Ly trí tuệ hơn người, cái học một biết mười là nói Sở Ly đây, nhưng trí tuệ dù cao đến đâu cũng không thể tiêu hóa hết đống kiến thức này trong ngày một ngày hai.

Sở Lý lại nhịn không được mà nghĩ đến cái hộp có người chạy đi chạy lên bên trong, hôm quá suýt nữa y đã đập bể nó, mấy mà vú Trương cản lại kịp. Sở Lý có chút ảo não.

Sở Ly đang chật vật với những kiến thức tân kỳ thì vài đồng học to cao ngạo nghễ ném vở bài tập lên bàn y, dùng giọng điệu ra lệnh nói:

"Làm hết cái này đi."

Dường như chúng đã quen sai bảo Diệp Sở Ly, Diệp Sở Ly đối với chúng cũng chưa từng gây ra uy hiếp nào nên chúng được nước lấn tới. Bất quá, Diệp Sở Ly đã sớm không phải là Diệp Sở Ly nữa rồi.

Sở Ly cuối giờ tự học liền xách cặp đi về. Đám Tiểu Cương thấy y không cung kính dâng bài tập lên như mọi khi liền bước qua hỏi:

"Bài tập đâu?"

Sở Ly không trả lời, lách người bước thẳng ra ngoài. Đám Tiểu Cương nhìn bài tập trống không còn để nguyên trên bàn tức đến nổ phổi, tức tốc đuổi theo sau Diệp Sở Ly. Sở Ly phía trước như bóng ma, thoát ẩn thoát hiện giữa đám học sinh ùa ra vào giờ tan trường. Tiểu Cương nhiều lần vồ hụt, kiên nhẫn cũng sắp mất hết. Vừa ra khỏi trường, Sở Ly rẽ ngang, bước chân thong dong tiến đến một sân bóng rổ.

"Để xem mày còn chạy đi đâu." Tiểu Cương ép Diệp Sở Ly vào sát góc tường.

Sở Ly không nói, chỉ cười cười.

Một đám bốn năm người đồng loạt cảm thấy lạnh gáy, chúng cảm giác như có ai đang đặt dao lên cổ mình, tùy tiện vung tay cũng có thể cắt một nhát sâu hoắm. Tiểu Cương phức tạp nhìn ánh mắt của Diệp Sở Ly, nó cảm thấy có gì đó không đúng nhưng đến cuối vẫn không dò được là sai ở đâu. Cảm giác áp bách càng lúc càng tăng lên, Tiểu Cương không chịu được mà quát lớn:

"Mau xử nó đi!"

Nó không dám nói rằng hai chân mình sắp khụy xuống. Sở Ly né cái đấm đang lao tới mình, tiện thể trả lại một cú. Bất quá...

"Mày đang gãi ngứa tao hả?"

Tên bị y đấm lông tóc không hề tổn hại chút nào, Sở Ly lúc này mới giật mình, y chỉ biết thân thể này yếu, không nghĩ lại yếu đến mức một đấm cũng không ra hồn.

Còn tỏ ra ngầu cái gì?

Sở Ly rất không khí khái mà bỏ chạy. Bất quá, linh hồn mạnh hoàn toàn không có nghĩa lý gì ngay lúc này. Y vừa chạy hơn 300m đã bắt đầu đuối sức, tim cơ hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiểu Cương nhanh chóng chộp lấy y, đem một cú trời giáng hạ xuống mặt.

"Con mẹ nó, dám chạy. Đánh chết nó cho tao."

Sở Ly bị đánh ngã xuống đất, thầm gọi tên Diêm Vương.

Ngươi ngoi lên mà xem, "bình an" mà ngươi nói là cái hình dạng gì.

Sở Ly bị đạp một cú bay ngay vào lưới sắt phía sau. Y thấy miệng có chút tanh, nhổ ra đều là máu. Có phải hỏng cái thứ gọi là dạ dày rồi không? Tiểu Cương nắm lấy tóc nhấc đầu Diệp Sở Ly lên, hả hê nhìn cái miệng đầy máu của y.

"Mày nghĩ mày có thể chống đối tao sao?"

Sở Ly nhếch mép, đem ngụm máu vừa tràn đến miệng phun vào mặt nó. Lâu rồi y không làm ra mấy hành động dơ bẩn này, tính ra cũng thú vị lắm.

"Bây giờ ngươi dễ nhìn hơn rồi đấy" Sở Ly giễu cợt. 

Tiểu Cương nộ khí xung thiên, gầm lên một tiếng như thú hoang:

"Con mẹ mày."

Nó vừa nói vừa đập đầu lên cây cột xi măng cứng ngắc. Sở Ly cảm thấy đầu óc mình có chút loạn, y muốn phản kháng nhưng cơ thể này thực sự quá yếu. Này cũng không thể trách Diêm Vương a, là do y tự mình đi tìm đường chết. Sở Ly đã dự định đến lần gặp mặt tiếp theo với Diêm Vương rồi.

"Các cậu, mời ngừng tay."

Tiểu Cương quay đầu nhìn nam nhân tuấn tú đứng phía sau, trên sống mũi còn có một cặp kính gọng vàng cực kì trí thức và cao quý.

"Tránh ra, không phải việc của mày."

"Thật tiếc, cậu chủ tôi không muốn dùng một sân bóng bị vấy bẩn."

Tiểu Cương lúc đầu còn hơi sợ, nhưng khi nghe người đàn ông nhắc đến chữ "cậu chủ", nó lại kín đáo thở nhẹ một cái.

"Tưởng gì, chỉ là một tên nô bộc. Cút ra chỗ khác."

Người đàn ông vẫn treo nụ cười bên môi, từ tốn nói:

"Xin hãy biết khó mà lui."

Tiểu Cương ra hiệu, bốn năm người còn lại liền nhào lên. Nam nhân kia tuyệt nhiên không thay đổi sắc mặt, đối với mấy đòn đấm đá vô bổ này chỉ dùng một chiêu mà giải quyết. Sở Ly liếm môi, đem máu ngoài miệng nếm một ít.

Không ngon chút nào.

Tiểu Cương nhìn tình hình thấy không ổn, vội vã bỏ Diệp Sở Ly ra, quát:

"Mày đợi đó."

Đám người cuống quít bỏ chạy. Sở Ly đứng không vững, cả người lung lay gục xuống. Nam nhân đeo kính gọng vàng định đưa tay ra đỡ nhưng không kịp.

"Cậu chủ..." Nam nhân ngạc nhiên nhìn thân ảnh cao ngất ôm lấy thiếu niên đơn bạc trong tay.

Sở Ly ngước lên, muốn đem mặt người kia ghi nhớ một chút nhưng tiếc là mắt cậu nhìn không rõ. Sở Ly nheo mắt, muốn đưa tay dụi lại bị người kia ngăn lại.

"Bẩn"

Ý hắn là tay mình bẩn a. Sở Ly bần thần nhìn bàn tay đầy bụi đất, nhịn không được nở nụ cười.

"Đa tạ công tử"

Không được rồi, đầu óc có chút loạn. Sở Ly nhỡ lời hối không kịp, chưa đến ba giây liền ngất đi.

"Đưa đến bệnh viện."

Nam nhân đeo kính gọng vàng nhận lệnh, đưa tay đỡ lấy thiếu niên. Bất quá tay đưa ra rồi nhanh chóng rụt về, cậu chủ thế mà tự mình đỡ y. Nam nhân đẩy kính, trong lòng hỗn tạp.

Cậu chủ, đây là ý gì a?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro